Quan Thuật

Chương 2748: Có đường sống rồi

Lúc mới đầu ba người đối mặt với cá sống đều phải nhăn mặt nhăn mũi, sau cùng cũng không còn cách nào khác cố gắng hết sức để ăn. Vì lương khô đã hết, nước ngọt thì cũng chi còn lại đủ dùng cho hai ngày.

Cầm cự được hơn chục ngày cuối cùng những giọt nước cuối cùng cùng hết. nhưng vẫn chưa thấy bóng dáng của tàu thuyền đâu.

Lại 5, 6 ngày nữa trôi qua, ba người bị mất nước phải kiên trì nhờ vào cá tươi. Môi đều đã khô nứt nẻ ra rồi. Ba người đều đã như rơi vào tình trạng nửa hôn mê.

Tối đến đột nhiên mưa bão nổi lên, ba người đã phải bỏ ra sức lực cuối cùng chiến đấu để vượt qua một đêm sinh tử, mà đối thủ chính là biển cả.

Lúc mơ hồ phát hiện trong sóng gió lại có ba cột buồm đang tới, ba người vui mừng khôn xiết. May là thân thủ vẫn còn cử động được, Diệp Phàm xuyên một đầu sợi dây thừng vào Liễu Diệp Phi Đao rồi phi nó về phía ba cây cột buồm, cuối cùng đã ghim được sợi dây thừng vào và ba người trèo lên thuyền. Trong nháy mắt chiếc xuồng hơi vừa nãy ngồi đã không còn thấy đâu nữa.

Vì sóng gió vẫn chưa dứt, ba người gắng hết sức còn lại bám chặt lấy xà ngang trên

tàu.

Sáng sớm ngày hôm sau, sóng yên biển lặng, ba người cũng tỉnh lại sau cơn hôn mê.

Thoáng nhìn nhau, phát hiện chiếc thuyền này không hề to, chiều dài có lẽ là 3 mét, rộng khoảng 1, 8 mét.

Trên thuyền cũng tồi tàn, lộn xộn, mỏ neo, búa sắt hoen ri, dây thừng mục nát đặt trên boong thuyền.

Mà trên thuyền thì rất yên tình, không hề phát hiện một vết tích nào của con người, tỏ ra có chút rất thảm.

Đế Thiết nhìn rồi nhíu mày, gã là người đầu tiên không chịu nổi liền hét lên:

Mẹ kiếp, các ngươi còn trốn trong khoang thuyền làm cái gì, nhanh ra đây làm chút gì đó cho ta ăn đi.

Hét cái gì, anh không cảm thấy chiếc thuyền này có chút kỳ lạ hay sao?

Bĩ Á Lạc Phu hừ một tiếng nhỏ.

Kỳ lạ, kỳ lạ cái gì, tôi thấy chi là một con thuyền nát.

Đế Thiết đáp lại.

Đúng vậy, con thuyền nát thế này làm sao có thể chống chọi lại với sóng gió mà không bị vờ ra.

Hơn nữa, càng kỳ lạ là ban ngày người bên trong lại vẫn không ra ngoài sửa sang lại gì cả.

Người có thể lênh đênh trên biển thế này, nhất định nghiệm rất phong phú, lẽ nào lại cảm thấy chưa đến lúc sóng yên biển lặng hay sao?

Diệp Phàm nói.

Đó thực sự là những lời khiến người ta phải sợ hãi, Đế Thiết xoa xoa đầu của mình, đột nhiên trợn mắt, giọng nói hơi run nói:

Trừ phi là gặp ma.

Ma, chắc là không có đâu. Chiếc thuyền này có khả năng là một chiếc thuyền bị bỏ đi hoặc gì đó.

Bĩ Á Lạc Phu vẫn tỏ ra điềm tình, tuy nhiên Diệp Phàm cảm thấy gã dường như hơi

chút nghĩ một đằng nói một nẻo, dường như cổ họng hơi run lên.

Hoa Hạ chúng tôi có truyền thuyết, nói rằng trên biển thường xuyên sẽ gặp phải

thuyền ma. Trên thuyền cái gì cũng có, chi có người là không.

Có lúc anh sẽ còn phát hiện đồ ăn trên thuyền đều đã được bày ra trên bàn, dường như

còn rất nóng sốt.

Mẹ kiếp, đừng có suy nữa. Trên thế gian này lẽ nào thực sự vẫn có những thứ đó sao? Diệp Phàm vừa cười đùa vừa nói.

Tôi cũng đã nghe qua câu chuyện này, cũng có người nói là thuyền của hải tặc gì

đó.

Bĩ Á Lạc Phu nói.

Mặc kệ, hãy vào khoang thuyền trước xem có đồ ăn không, làm cho bụng no đã rồi nói tiếp.

Đế Thiết chống người đứng dậy.

Cẩn thận một chút.

Diệp Phàm nhắc nhở nói.

Ba người cong lưng lại như mèo tạo nên một hình tam giác đi đến cửa khoang thuyền.

Đế Thiết nghe ngóng một hồi, gã bình tình không sợ hãi, hơn nữa kẻ tài gan cũng lớn, vì thế gã đạp một cái cửa khoang thuyền bật ra. Két, kẹt một tiếng, chiếc cửa khoang thuyền bọc sắt đã bị Đế Thiết đạp đồ xuống.

Hoen ri đến thế này rồi, hay là gặp ma thật, có lẽ không có người đã lâu rồi.

Đế Thiết bước vào bên trong.

Tiểu tử ngươi nhẹ nhàng thôi, con tàu mục nát này có chịu được sức ép của ngươi

không?

Bĩ Á Lạc Phu bực bội mắng.

Xin lỗi, tôi hơi lỗ mãng. Tôi không ngờ chúng ta lại cùng quẫn như bây giờ. Đế Thiết xoa xoa đầu xin lỗi.

Diệp Phàm liếc mắt nhìn quanh vài lần rồi nói:

Xem ra, thực sự đã rất lâu không có người ở rồi.

Tuy nhiên, khi Diệp Phàm nhìn xuống đáy khoang thuyền thì rất mừng nói: Không tồi, hai anh em, chúng ta lại có thể sống thêm mấy ngày nữa rồi.

Có đồ ăn hả? Đế Thiết kêu lên.

Đồ ăn thì nói làm gì, là có nước. Có lẽ là do đêm qua mưa to đã chảy vào trong khoang thuyền này. Bên dưới còn có một cái kho lạnh nhỏ, tuy nhiên nước này chắc là hơi khó uống.

Diệp Phàm nói.

Đế Thiết cũng chạy lại xem, lập tức nhíu mày nói:

Nước này có lẽ uống vào chẳng khác gì uống nước bị ô nhiễm hoặc là nước thải.

Bởi vì trong cái kho lạnh còn có các chết chưa được rửa sạch. Chi có điều do quá lâu rồi nên cá đã bị nát ra như cháo rồi.

Mà nước thối đó là được ngâm với những con cá nát rữa đó.

Trên thuyền còn có nơi để nhóm lửa, xem ra đây sẽ là bữa ăn chín đầu tiên cho ba người Diệp Phàm sau hơn chục ngày.

về phần nước, chi có thể cho thêm. Bởi vì gia vị trên thuyền đều đã hỏng hết rồi, chi có thê dùng nước bẩn trong kho lạnh trực tiếp nấu cá thôi.

Gần như ba người phải bịt mũi vào để ăn, nhưng cũng còn tốt hơn nhiều so với việc ăn cá sống.

Mẹ kiếp, tôi thật không hiểu sao người Nhật lại thích ăn cá sống, làm sao bọn họ có thể nhuốt nổi.

Bi Á Lạc Phu chửi.

Có lẽ có gia vị thì hương vị sẽ ngon hơn một chút.

Diệp Phàm nói.

Đúng lúc này, Đế Thiết đột nhiên làm rơi cái bát trên tay xuống hét to:

Trời ơi, chúng ta có đường sống rồi, loại cá thối này chúng ta không phải ăn nó

nữa rồi.

Diệp Phàm cũng đứng dậy, phóng tầm mắt nhìn, phát hiện phía trước khoảng hai trăm dặm dường như có dãy bóng đen.

Nó như là một dãy núi.

Các anh em, lên đảo thôi, chúng ta có đường sống rồi.

Đế Thiết hét lên.

Làm sao lên được đây, nhìn thì gần nhưng thực tế chắc không dưới hai trăm hải

lý-

Bĩ Á Lạc Phu dội một gáo nước lạnh. Đế Thiết chợt bình tinh trở lại, nhìn Diệp Phàm.

Động cơ của thuyền đã hỏng rồi, muốn qua đó chi có thể bỏ thuyền bơi qua đó có khi còn nhanh hơn. Tuy nhiên, không được có chuyện gì khó khăn khác. Hơn nữa, nếu muốn quay đầu lại thì chiếc thuyền này có lẽ sẽ không đợi chúng ta đâu.

Diệp Phàm nhíu mày nói.

Nếu có mấy tấm ván gỗ để tạo thành một chiếc ván lướt sóng hoặc ván buồm nhỏ, chúng ta sẽ dùng nội công đánh vào mặt biển để qua đó.

Đế Thiết đưa ra chủ ý.

Như thế thì rất mệt, hay là bơi đi.

Bi Á Lạc Phu nói.

ừ, chi sợ không thể kiên trì được đến đảo. Nếu bơi thì chúng ta phải lập tức qua thôi, thời tiết hôm nay cũng rất tốt. Hơn nữa, chiếc thuyền hỏng này chi có thể nói là nơi tạm thời, đối với chúng ta mà nói thì nó không phải là sự giúp đờ lớn.

Diệp Phàm đưa ra chủ ý, hai người cũng gật đầu, dùng chai đựng một ít nước bấn đeo vào người ròi bắt đầu bơi.

May là ba người đều là cao thủ, nhưng cũng phải bơi suốt mười mấy tiếng đồng hồ mới tới nơi. Dù sao ba người bây giờ cũng đều có thương tích, công lực vẫn chưa thể hoàn toàn hồi phục.

Bơi đến đảo mới phát hiện hòn đảo khốn kiếp này lại thực sự kỳ quái, không ngờ lại không có một nơi nào để có thể lên đảo.

Có lẽ phía trên phải cách mặt nước biển ít nhất là 40, 50 mét. Muốn lên được chi có thể trèo lên vách mà lên thôi.

Việc này không thể làm khó được ba người, ăn một ít cá sống, uống một chút nước bẩn, ba người dùng dao găm đâm vào vách đá cuối cùng đã trèo lên được.

Phóng tầm mắt ra bốn phía, sắc mặt của ba người lại có chút khó coi.

Chăng lẽ đây là một đảo hoang, anh xem, một chút dấu vết của khói, người đều không có.

Bĩ Á Lạc Phu hơi lo lắng nói.

Không phải chẳng lẽ, chắc chắn nó là một hoang đảo mà.

Đế Thiết hừ một tiếng nói tiếp:

Xung quanh đây đều không có đảo, chẳng ai thần kinh lại đi đến đây mà định cư

cả.

Cũng không hẳn, hòn đảo này tuy tạm thời không hề nhìn thấy chim, thú, côn trùng và con người. Nhưng hòn đảo này mọi người xem nó bị thực vật bao phủ tương đối cao.

Nhìn phía xa có thể nhìn thấy cây rất to, nơi có cây nhất định có nước. ít nhất có nước thì chúng ta có hy vọng sống.

Vì chúng ta là cao thủ, bắt cá ở biển này không thành vấn đề. Chỉ có điều, chúng ta phải chuẩn bị trước một chút để đi qua đó.

Không chừng còn có thể có những phát hiện mới có phải không nào?

Diệp Phàm trưng cầu ý kiến, hai người kia cùng nhìn nhau rồi cũng gật gật đầu.

Ba người nghĩ ngơi một chút rồi thu xếp.

Thực ra trên người ba người ngoài vũ khí lạnh ra cơ bản đã không còn thứ gì khác

nữa. Ngay cả quần áo cũng đã rách rưới lắm rồi.

Còn nói về những thiết bị tinh vi bí mật gì đó thì không hỏng cũng vờ nát cả rồi, vì thế đã trở thành thứ vướng víu đành phải vứt hết đi.

về dược phẩm để bảo vệ tính mạng khẩn cấp cũng chẳng còn viên nào nữa, nếu thực sự bị chảy máu hay trấn thương thì chi có thể nghe theo mệnh trời mà thôi.

Trong tay Diệp Phàm chỉ còn lại Ô Kim Đao đoạt được ở Dạ Đương, không phải nói, đây thực sự là một cây đao tốt, cũng không biết là Dạ Đương đào ở đâu ra.

Hay là bản thân Dạ Đương xuất thân từ một bộ lạc nào đó ở phía Tây, cây đao này không chừng còn có lai lịch.

Có thể so sánh với Nhuyễn Cực Đao của Vương Nhân Bàng. Bên trên còn khắc một số hình thù cổ quái, giống với văn phạm của dân bộ lạc bản xứ.

Còn nói về Bạch Hổ Huyết Trích Tử và Liễu Diệp Phi Đao, cái này đương nhiên Diệp Phàm có. Cũng thứ này khi thu nhỏ lại thì thể tích rất nhỏ, căn bản không ảnh hưởng nhiều khi mang theo.

về phần Bi Á Lạc Phu, vũ khí duy nhất có trong tay chính là một cái túi đạn sắt và

một con dao găm của lính Thụy Sỹ cắm ở cổ giầy.

Thủ pháp áp khí của gã này thực sự là lợi hại, những viên đạn sắt này chi to bằng hạt đậu tương. Diệp Phàm đã thấy gã thể hiện khi bắt cá dưới biển, một phát là tráng ngay đầu. To dài khoảng 3 mét như cá mập cũng không chịu nổi môt viên đạn sắt của gã.

Tuy hơi kém hơn một chút so với Liễu Diệp Phi Đao của Diệp Phàm, nhưng có lẽ cũng là vì công lực của người ta không bằng Diệp Phàm mà thôi.

Nếu cùng cấp bậc ngang nhau thì chẳng biết mèo nào cắn cổ mèo nào.

Đế Thiết thích những thứ như dây, ở hông gã có quấn một sợi dây binh khí không biết là được làm từ chất liệu gì. Diệp Phàm cũng chưa nhìn thấy gã thể hiện, có lẽ uy lực cũng không nhỏ.

Ba người xác định một hướng rồi đeo một số thứ có thể đựng được nước lên lưng và xuất phát.

Đế Thiết nhặt được một cục đá dùng nội lực mài thành một con dao, dùng ngón tay chọc hết sức mấy cái để tạo thành một cái lỗ to bằng ngón tay ở cán đao.

Sau đó dùng một sợi dây mộc cắm vào, một con dao đơn giản có thể chặt cây, củi đã ra đời.

Trong tay cao thủ thì những vật liệu có thể lợi dụng được thực sự không ít, ví dụ như hồi đó khi Lỗ Tân Tôn đến hoang đảo điều kiện tốt hơn nhiều.

Trên đường đi Đế Thiết đều phải dùng dao đá chém tạo ra một con đường để cho Diệp Phàm và Bĩ Á Lạc Phu đi phía sau không bị cây cỏ cứa vào người.

Đế Thiết, công cụ mở đường này của anh thực là không tồi. Diệp Phàm cười nói.

Đương nhiên, các anh cũng rất lợi hại. Đại cao thủ như tôi đây đã trớ thành máy cắt cỏ rồi.

Đế Thiết cười nói.

Đi được khoảng nửa dặm, ba người dần dần cảm thấy có gì đó không phải.

Có côn trùng, đùi tôi vừa bị cắn một phát.

Đế Thiết nói.

Cẩn thận một chút, con trùng trên hoang đảo này không chừng có độc. Hay là hãy kiểm tra trước một chút thì tốt hơn.

Bĩ Á Lạc Phu nhắc nhở nói, ba người dừng lại một chút.

Đế Thiết xé rách ống quần rồi vén lên, phát hiện một thứ giống như con châu chấu dính ở bắp đùi mình đang cắn.