- Đi một bước tính một bước, tuy nhiên, lão đại, nhiệm vụ quan trọng, nhưng mệnh càng đáng giá hơn. Nhiệm vụ so sánh với sinh mạng thì hãy bảo vệ sinh mạng đi. Anh em ta không muốn sau này uống rượu là rót lên mộ.
Vương nhân bàng vẻ mặt lo lắng nói.
- Yên tâm, mệnh tôi là mệnh Tiểu Cường, không thể chết dễ dàng như vậy.
Khi Diệp Phàm nói những lời này trong lòng mình đều không tin rằng đây là sự thật.
Ba ngày sau bước vào bán kết.
Diệp Phàm gặp Không Trạch Bản Tú, Thôi Khả Điền và Thái Tây Hà.
Thôi Khả Điền là quyền vương 11 sao người Hàn Quốc, xuất thân từ nhà họ Thôi của Hàn Quốc.
Thái Tây Hà là người Mỹ da đen, tuy nói trước mắt mới chỉ là quyền vương 10 sao, nhưng tất cả mọi người tin tưởng năng lực của người này không thua Thôi Khả Điền. Còn 10 sao là nói dối thôi.
Hơn nữa, đối với Thôi Khả Điền cùng Thái Tây Hà vẫn có người che dấu thực lực thật sự.
Còn Không Trạch Bản Tú thì càng không cần nói, căn bản chính là không thể dùng sao để tính toán.
Trong bốn người, không tốt nhất là con ngựa hoang Diệp Phàm.
Khi rút thăm, Diệp Phàm luôn cầu nguyện ngàn vạn lần đừng gặp Không Trạch Bản Tú.
Tuy nhiên, Diệp Phàm cầu nguyện mất linh, mặc dù trong lòng hắn lẩm bẩm n lần “phật như lai bảo vệ” cuối cùng vẫn “may mắn” gặp Không Trạch Bản Tú.
Khi Ngô Đại Thuận tuyên bố hai trận đấu xong, Diệp Phàm tất nhiên vẻ mặt buồn bực. Còn Không Trạch Bản Tú lão già này vẻ mặt nghiền ngẫm, dường như vẻ mặt cầu xin Tháp Bố Tư.
Trận đấu diễn ra một ngày, ngày tiếp đi vào vòng đấu loại.
Vừa về đến phòng Diệp Phàm nằm dài ra sô pha không muốn nói câu nào. Vương Nhân Bàng biết trong lòng hắn không thoải mái, cũng tình nguyện làm người pha trà phục vụ Diệp Phàm.
Còn Đỗ Thiên Thảo lại dịu dàng nắn bóp bàn chân cho Diệp Phàm.
Không lâu, Hồ Tuấn Thuyên cùng Kiều Nhuế Vô Khinh bước vào, vẻ mặt hai người cũng không tốt.
- Đây là cái gì đây, trời cũng chọc ghẹo người.
Hồ Tuấn Thuyên cũng không nhịn được mắng một câu.
- Nói những lời này dùng làm gì, đối mặt với sự thật đi.
Kiều Nhuế Vô Khinh khẽ hừ một tiếng, nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh Diệp Phàm xoa bóp lưng cho Diệp Phàm.
- Làm sao bây giờ Tháp thiếu gia?
Vương Nhân Bàng hỏi.
- Cứ đấu.
Diệp Phàm tức giận hừ một tiếng.
- Có có một cách, nếu bán kết là thi đấu vòng tròn, thì đó là nói bốn người đều phải gặp nhau. Chỉ cần Tháp thiếu gia có thể thắng Thôi Khả Điền cùng với Thái Tây Hà thì có thể vào vòng ba rồi.
Hồ Tuấn Thuyên đề nghị.
- Ý của cô là ngày đấu với Không Trạch Bản Tú tự động bỏ quyền, để dành sức đấu với Thôi Khả Điền và Thái Tây Hà?
Diệp Phàm nói.
- Đúng vậy, tuy nhiên, quan trọng là phải đảm bảo có thể chiến thắng hai người này mới được.
Hồ Tuấn Thuyên nói, cũng có vẻ không tự tin.
- Khó khăn khá cao đúng không?
Diệp Phàm hừ nói.
- Ừ..
Kiều Nhuế Vô Khinh khẽ gặt đầu nói
- Thôi Khả Điền rất nổi tiếng ở Hàn Quốc, nhà họ Thôi ở Hàn Quốc cũng là một gia tộc nổi tiếng.
Nghe nói Thôi Khả Điền trước đây gặp một kỳ nhân, trước khi chết đã đem toàn bộ nội khí thông qua phương pháp đặc thù truyền cho Thôi Khả Điền.
Kỳ nhân phải mất một năm mời hoàn thành việc này. Từ đó về sau Thôi Khả Điền thuận buồm xuôi gió, không bị đánh bại.
Anh ta chưa đến 35 tuổi không ngờ đã lấy được đai lưng quyền vương 11 sao, hiện giờ là một quyền đàn bất bại.
Tuy nhiên, Thôi Khả Điền ít khi thi đấu, hình như là cố ý khống chế tiết tấu.
Ngay cả trận chung kết năm đó anh ta cũng không tham gia. Mà lần này anh ta lại kiếm khối tiền. Bất bại đến tận giờ rồi.
Kiều Nhuế nói đến đây hơi nhìn Diệp Phàm một chút, nói:
- Còn có người nói Thôi Khả Điền căn bản cũng không dừng ở 11 sao, rất có thể đã đạt đến năng lực 12 sao. Lần này Thôi Khả Điền đến chính vì chức quán quân của trận trung kết.
- Đúng vậy, người này nghe nói có tam quyền là lợi hại nhất. Quyền thứ nhất là tháp địa quyền, thứ hai là chấn hồn quyền, ba là diệt thế quyền.
Tháp địa quyền là quyền thứ nhất, quyền này khi thi triển là lúc có thể chấn động sụp đổ một tảng đá lớn. Cho nên, lúc thi triển chỉ sợ là sân thi đấu không chịu nổi một quyền này, chính là vì phải gia cố lại sân đấu.
Quyền thứ hai là chấn động hồn quyền, nghe nói thi triển ra có thể đánh cắp linh hồn của con người. Ngay cả linh hồn anh cũng không có thì tất nhiên cũng mất mạng.
Đương nhiên, đây cũng là chuyện cường điệu. Đại đa số cao thủ chạy không khỏi quyền thứ hai, Thôi Khả Điền nghe nói chỉ có ba lần xuất hiện quyền thứ 2.
Trước kia đều làm đối phương choáng ở quyền thứ nhất hoạc là bị thương.
Quyền thứ ba gọi là Diệt thế quyền, quyền này thi triển ra rất có cảm giác hủy diệt thế giới. Đương nhiên, nghe nói quyền thứ ba là có người nghe nói từ cấp dưới của Thôi Khả Điền.
Trên đời này còn chưa có ai thấy Thôi Khả Điền thi triển quyền thứ ba này.
Hồ Tuấn Thuyên nói.
- Nghe đúng thật mơ hồ.
Vương Nhân Bàng thờ ơ ừ một tiếng.
- Thái Tây Hà thì sao?
Diệp Phàm hỏi.
- Thái Tây Hà đến từ Hoa Kỳ, là người da đen. Gia đình cũng không có bối cảnh gì, nhưng thật ra dựa hoàn toàn vào năng lực của chính mình.
Võ công của anh ta có xu hướng nhu tính, người ta nói nắm tay cứng rắn của Thái Tây Hà có thể đấu với sắt thép. Nhưng đa số khi tấn công nắm tay của người này mềm mại giống như không xương.
Anh ta ra quyền cực kỳ xảo quyệt, thường thường là ra quyền vào lúc anh không thể tin nổi, hoặc vào chỗ mà anh không ngờ tới.
Lúc này anh sẽ kinh ngạc vì không kịp đề phòng, Thái Tây Hà đã bắt được điểm này của anh để ra tay.
Anh ta cũng so tài không ít trận rồi, có rất nhiều quyền đàn cao thủ đều đang nghiên cứu phong cách ra quyền của anh ta.
Luôn tìm kiếm cách phá giải đường quyền của người này.
Tuy nhiên, người phong cách đường quyền của người này mọi người rất rõ nhưng thói quen ra quyền của người này người ta lại không nắm được.
Căn bản là vô hình vô ảnh, nên chỉ có thi đấu với anh ta mới biết anh ta ra quyền như thế nào.
Hồ Tuấn Thuyên nói.
- Vậy thì phải so nhãn lực mạnh và phản ứng nhạy bén. Tuy nhiên, đây là cao thủ khó đấu nhất. Bởi vì không có thói quen, không thể đề phòng tốt.
Diệp Phàm gật đầu.
- Nếu không Tháp thiếu gia, chúng tôi sắp xếp để giải quyết lão già Không Trạch Bản Tú này đi.
Lúc này Vương Nhân Bàng bắt đầu đưa ra ý kiến cùi bắp của mình rồi.
- Sắp xếp như thế nào?
Kiều Nhuế Vô Khinh thật sự quan tâm đến Diệp Phàm, hỏi nhanh.
- Sắp một ván cờ ví dụ như quy định không phái cấm lén lút dùng súng sao?
Vương Nhân Bàng cười khan một tiếng.
- Ý kiến của anh tốt, nhưng làm thế nào?
Kiều Nhuế Vô Khinh khẽ hỏi.
- Tôi nghĩ, việc này cứ giao cho ông chủ Hồ. Đến lúc đó có người cầm súng đi tìm Không Trạch Bản Tú.
Còn chúng ta chụp ảnh quay phim, đương nhiên là làm thành Không Trạch Bản Tú dùng súng.
Tuy nhiên, có lẽ tên đi gây sự phải bỏ mạng, Không Trạch Bản Tú chắc chắn không tha cho người đến gây sự.
Ông chủ Hồ, anh nên tìm người tốt.
Vương Nhân Bàng nói.
- Cái này dễ, chỉ cần có tiền người bán mạng có.
Hồ Tuấn Thuyên nói.
- Chỉ sợ việc này người khác sẽ liên tưởng đến tôi sai người làm. Dù sao chỉ là giấu đầu lòi đuôi thôi.
Diệp Phàm nói.
- Không cố được nhiều như vậy, mặc dù là mọi người nghi ngờ nhưng không có chứng cứ cũng không bắt được anh.
Chúng ta muốn để cho Không Trạch Bản Tú tức hộc máu khi nghe ban tổ chức tuyên bố hủy tư cách dự thi.
Thật ra, trong mấy ngày thi đấu kịch liệt này, việc như vậy cũng không phải chưa từng xảy a. Phương pháp tự nhiên là trình tự bất tận, như tên Masa chính là người bị hại.
Người này đường đường là quyền vương 8 sao, ngay cả hôn mê cũng không thể đi cưỡng ép một cô gái phục vụ có phải không?
Chỉ cần kiếm được tiền thì cô gái xinh đẹp nào không tìm thấy làm gì phải gây ra chuyện này.
Hồ Tuấn Thuyên nói.
- Việc này mọi người đều biết là có âm mưu, Tuy nhiên, người này xui xẻo, cuối cùng bồi thường mấy chục vạn, đời cứ bị hủy như vậy. Ôi, hoạt động đen tối trong thi đấu không ít.
Diệp Phàm thở dài.
Buổi đêm Hồ Tuấn Thuyên liền cử người đi làm.
Tuy nhiên, sáng ngày thứ hai, Diệp Phàm bị Kiều Nhuế Vô Khinh đánh thức.
- Sao thế? Sáng sớm tinh mơ có để cho người khác ngủ không?
Diệp Phàm dụi dui mắt, có chút bất mãn.
- Tổng giám đốc Hồ thất thủ.
Kiều Nhuế Vô Khinh vẻ mặt có chút khó coi.
- Chuyện như thế nào?
Diệp Phàm bật dậy.
- Anh ta mời cao thủ dùng súng, hơn nữa người của Trạch gia cũng dùng súng. Tuy nhiên, tên kia xui xẻo, mà võ công của Không Trạch Bản Tú cũng quá cao.
Người này nổ mấy phát bị thương mấy đệ tử của Trạch gia xong muốn tự sát. Tuy nhiên, Không Trạch Bản Tú lợi hại nhiều lắm.
Không ngờ khống chế không cho tên kia tự sát. Cuối cùng ông ta tra tấn gã.
Tên kia không chịu được một chiêu đã khai ra.
Kiều Nhuế Vô Khinh nói.
- Tôi thấy Tổng giám đốc Hồ cũng thật là sao tìm một người rác rưởi như vậy, thậm chí ngay cả nổ súng tự sát cũng không nắm được cơ hội.
- Có lẽ Không Trạch Bản Tú đã đề xuất khiếu nại với Ban tổ chức rồi. Đây chẳng phải sẽ liên lụy đến Hồ Tuấn Thuyên, nếu điều tra tiếp thì chúng ta cũng khó tránh khỏi liên quan. Nếu thực sự xử lý thì không phải là mất quyền dự thi sao?
Diệp Phàm có chút nóng nảy.
- Yên tâm, Không Trạch Bản Tú cũng không đề xuất gì với Ban tổ chức
Anh Hồ ngoài việc không có mắt tìm người không tốt thì việc giấu dấu vết vẫn khá lợi hại.
Anh ta vòng vo rồi tìm người khác thuê người ra tay. Có lẽ lúc này không thấy rồi, Không Trạch Bản Tú cũng không tìm ra được cái gì, hơn nữa cũng không có thời gian để thăm dò việc này.
Tuy nhiên, vì sao Không Trạch Bản Tú không khiếu nại tôi cảm thấy có chú kỳ lạ.
Kiều Nhuế Vô Khinh nói
- Tuy chúng ta có quay chụp được một số hình ảnh, nhưng hiện giờ cũng không dám dùng rồi, một cơ hội đáng tiếc.
- Tôi nghĩ cũng không có gì lạ, Trạch Bản Tú không ngu, có lẽ là nghĩ việc này là tôi cho người làm.
Mà mục đích của Không Trạch Bản Tú cũng không phải muốn lấy mất tư cách dự thi của tôi ông ta còn sợ tôi không dự thi.
Bởi vì ông ta muốn quang minh chính đại đánh tàn tôi trên sân đấu, thậm chí muốn lấy mạng của tôi. Không Trạch Bản Tú muốn lấy lại thể diện.
Diệp Phàm phân tích.