Quan Thuật

Chương 2715: Phế hắn đi

Bàn tay của Không Trạch Nhất Lang chi vẻn vẹn trong vài giây đồng hồ đã to như một chậu rửa mặt nhỏ.

Mà bàn tay còn phát ra cả khí màu xanh nữa.

Diệp Phàm cũng đang giả vờ như cố dùng lực, nhưng thật ra là muốn xem xem người này xuất ra chiêu gì kỳ quặc.

Bởi vì hắn ta nghĩ đến ước định sau này của nhà họ Phí và nhà họ Hoành Đoạn. Có lẽ đến lúc đó nhà Không Trạch cũng nên phải mời người nhà họ Hoành Đoạn.

Tìm hiểu trước về tuyệt chiêu của nhà Không Trạch cũng có lợi cho những quyết định sau này.

Sau khi hoàn thành đông tác, Nhất Lang đạp một cái mạnh, người đã đứng vững vàng ở giữa. Sau đó giống như con thoi, đâm thẳng vào dưới bụng Diệp Phàm.

Dưới đôi mắt ưng, Diệp Phàm có chút kinh ngạc khi phát hiện ra trước bàn tay đang chắp trước ngực của anh ta có một cái đao vô hình, đao này là do dung hợp nội lực mà thành, còn có màu tím nhạt.

Cách đó 5 mét Diệp Phàm có cảm thấy đao khí này sát khí đằng đằng.

Gì chứ, còn cả Đao phá, có lẽ đó là bí thuật tăng lên trong một khoảng thời gian ngắn. Trong lòng Diệp Phàm lập tức suy nghĩ, trong nháy mắt đã hình thành thủy công của Bức Vương, làm thành một quả cầu nước khổng lồ.

Diệp Phàm đẩy mạnh về đằng trước, quả cầu nước đó đã động vào đao khí.

Bùng

Hình như là ai đó đã ném lựu đạn trong sàn đấu. Bùm một tiếng, cả người Không Trạch Nhất Lang bay ra như đạn bắn.

Diệp Phàm tức giận rồi vì đao phá đúng là quá lợi hại. Khi nãy Diệp Phàm dùng 6 phần lực nhưng đao khí đó xuyên qua được cả lớp bảo vệ quả cầu khiến cho tóc hắn dựng thẳng đứng như bốc lửa.

Diệp Phàm nhún người một cái như bóng tiến tới trước mặt Nhất Lang, xé một cái khiến cho Nhất Lang từ vòng bảo vệ phải quay lại, vung mạnh lên sàn.

Khoan đã.

Không Trạch Bản Tú hét to nhưng đã quá muộn, Diệp Phàm đã đạp một nhát lên trên

ngực của Nhất Lang.

Sau một tiếng vang nhỏ, toàn bộ phần ngực của Nhất Lang dường như quắt đi. Ngay cả mấy chiếc xương sườn cũng lòi ra khỏi da.

Đương nhiên đó là Diệp Phàm ra tay quyết liệt khiến Nhất Lang kia phải tàn phế.

Đúng lúc này, một bóng đen và một bóng từ hai bên đến. Và cũng có tiếng kêu lên: Tiểu tù trưởng, cẩn thận đằng sau.

Bốp một tiếng chói tai sau, Diệp Phàm trượt qua một bên, quay đầu lại nhìn, đột nhiên hét lên như tim gan bị xé cào:

Tiểu Lang (Lang Phá Thiên), Quy Bố (Xa Thiên).

Bởi vì hai người này đã bị Không Trạch Bản Tú bay xuống đá thẳng vào đám người xem. Máu tươi còn phun ra, tinh hình không mấy lạc quan.

Diệp Phàm ôm lấy Xa Thiên trước mặt mà được gọi là Quy Bố.

Tiểu tiểu tù trướng, tôi không chịu được rồi, cha, cha Xa Thiên nghẹo đầu, phun máu tươi rồi ngất đi.

Mau cứu người.

Diệp Phàm hét to, và Đường Thành, Kiều nhuế vô khinh đều lao tới. Bác sĩ và y tá cũng mau chóng vào việc, để người nằm ra và kiểm tra trước.

Tiểu tử, muốn phế người nhà Không Trạch ta, phải đền mạng.

Tóc của lão Không Trạch Bản Tú trên đài dựng đừng như con mèo, hướng thẳng đao

về phía Diệp Phàm mà nói.

Khoan đã, người nào không phận sự không được lên sàn đấu mà làm thương người khác.

Lúc này 4 vệ sĩ áo đen chạy ra trước mặt Diệp Phàm, những người này là an ninh bảo vệ của quyền hội Thommy.

Đây chính là điều minh chứng sự công bằng của quyền hội. Đương nhiên nếu như không thể duy trì trật tự, làm loạn cả nên thì cuộc so tài như thế này cũng không thể diễn

Không Trạch Bản Tú, ông đã phạm quy rồi, lập tức rời khỏi sàn đấu ngay.

Ngô Đại Thuận quát to.

Phạm quy, trước mặt Bản Tú này chẳng có gì là phạm quy cả, cút hết cho tao.

Không Trạch Bản Tú cũng tức rồi, hôm nay không những mất mặt mà thấy cháu của mình đã bị dân bản xứ làm cho tàn phế, đúng là không thể chịu nổi.

Bốp, bốp, bốp những âm thanh chói tai vang lên, bốn vệ sĩ áo đen đã bị ông ta quạt cho một cái ngã dúi dụi vào đám người không bò dậy nổi.

Không Trạch Bản Tú, ông đúng là đồ khốn nạn. Đây là đấu trường, là thi đấu công bằng. Đồ khốn kiếp nhà ông mà làm thương thuộc hạ của tôi thì Tháp Bố Tư này không tha cho ngươi đâu.

Diệp Phàm tức đỏ cả mắt, thực ra là đang muốn dụ dỗ ông ta mà thôi.

Trong thời điểm này chẳng có tên ngốc nào lại chọn quyết đấu với ông ta, bởi vì ông ta là cao thủ siêu cấp rồi.

Diệp Phàm làm như vậy không phải để thu hút cao thủ quyền hội đến. Bởi vì quyền hội Thommy bắt buộc sẽ phải giải quyết.

Nếu không thì những cuộc thi đấu thế này sẽ không xảy ra. Và cũng có thể sẽ khiến sau này quyền hội Thommy không còn uy tín nữa.

Mà Xa Nhất Đao lại mất tích trong này, có thể trong này có cao thủ bán thần tiên. Nếu để họ đụng đầu với Không Trạch Bản Tú chút cũng hay.

Trẻ người non dạ mà to gan, hôm nay tao sẽ cho mày biết thế nào là Không Trạch

Bản Tú.

Ông ta lại dựng lên thanh đạo hướng về phía Diệp Phàm mà hét. Diệp Phàm cũng dang hai chân ra, đạp một cái cũng làm ra tư thế như nhảy lên trên.

Họ sẽ ra tay trong quyền hội.

Quả nhiên Diệp Phàm vừa mới bắn lên khoảng một mét thì đã có người lên tiếng: Dừng hết lại cho ta.

Theo tiếng nói đấy, một người che mặt, mặc áo đen bước ra trước mặt mọi người. Bang một tiếng, người này đối diện với Không Trạch Bản Tú, hai bên đều chăm chú nhìn.

Không Trạch Bản Tú sợ hãi nhìn người áo đen hừ nói:

Ông là ai, các hạ không có chuyện gì thì đừng xen vào chuyện của người khác.

Lời này đáng nhẽ là tôi nói với các hạ, quyền hội lần này là do quyền hội Thommy tổ chức, ông không phải người tham gia thì không có tư cách lên sàn đấu.

Là một đại sư về đao lưu không ngờ lại đánh lén sau lưng khiến họ bị thương. Chắc

chắn điều này cũng sẽ gây ảnh hưởng đến danh tiếng của ông.

Nhưng, tất cả những hậu quả này ông không trà không được. Tôi mặc kệ ông có thâm hậu thế nào thì cũng phải tuân thủ theo quy định của quyền hội.

Người áo đen nói, hai bên còn có 1, 8 người áo đen. Mà tất cả đều cầm súng ngắn chĩa vào Không Trạch Bản Tú.

Còn Không Trạch Bản Tú đột nhiên trừng mắt, tức giận nhìn đám người áo đen gầm rú lên:

Các người dùng vũ khí?

Rồi không do dự cho một chưởng với người mặc áo đen kia.

Lại BA một tiếng, hai người bị chấn động lùi lại hai bước mới dừng lại.

Không Trạch Bản Tú, nếu như ông còn làm tới, tôi sẽ ra lệnh cho giết chết ông. Không tin ông cứ thử làm xem? Huống chi, giờ lão già ông đã vô liêm sĩ tới cực điểm rồi, lại còn nói xấu ta ư?

Người áo đen chi vào Không Trạch Bản Tú hừ nói.

Tôi không vu cáo ai, không phải là anh dùng vũ khí đánh lén sao?

Không Trạch Bản Tú quay người lại, nhìn mọi người, quả nhiên phát hiện ra manh

mối.

Hình như đằng sau lưng ông ta đã bị cắt nứt ra một đoạn áo dài.

Mà còn sâu tận vào da, thịt, có vẻ như ông ta bị thương, bởi vì chỗ áo rách đó có vết

máu tươi còn đỏ.

Tôi không hề dùng tới vũ khí, mà thuộc hạ của tôi co súng trong tay, cũng không nhất thiết dùng vũ khí.

Người da đen nói, đột nhiên quay lại nhìn mọi người nói:

Là ai làm, xin đứng ra.

Nhưng không ai hé răng.

Không Trạch Bản Tú, tao phải đánh chết con rùa già này.

Diệp Phàm gầm rú xông lên, thực ra vết thương đằng sau lưng ông ta là vết tích mà Diệp Phàm gây ra.

Bởi vì khi nãy tình lực của ông ta đều dồn về người mặc áo đen kia, khi giao đấu với

người đó Diệp Phàm đã nhân cơ hội là sử dụng lạc bảo kim tiền.

Giờ lạc bảo kim tiền vào trong tay Diệp Phàm xứng đáng được gọi là quỷ thần khó lường.

Mắt thường vốn không nhìn thấy kim tiền được. Mà Không Trạch Bản Tú lại đang giao đấu với người áo đen nên Diệp Phàm mới ra tay được.

Nhưng, Không Trạch Bản Tú vẫn là Không Trạch Bản Tú. Người ta là cao thủ bán thần tiên, Diệp Phàm muốn dùng lạc bảo kim tiền để chặt đứt xương sống của lão ra nhưng vẫn không thành công.

Tuy người ta đang thi đấu nhưng phản xạ cũng không thua kém gì Diệp Phàm. Một khi cảm nhận được cái gì là lập tức vận nội công để ngăn chặn. Vì vậy mà chi là vết

thương ngoài da mà thôi.

Dù thế, thì vẫn khiến cho vị đại sư đao lưu của Nhật Bản mất mặt rồi.

Dừng tay, Tháp Bố Tư, anh hãy về điều trị cho thuộc hạ của anh. Yên tâm, tất cả những tổn thất của anh quyền hội sẽ đòi lại cho anh.

Người áo đen nói với Diệp Phàm.

Lúc này Đường Thành chạy mau tới, nói nhỏ bên tai Diệp Phàm:

Tình hình căng rồi, khi nãy qua bước đầu kiểm tra, các chuyên gia kết luận Quy Bố của chúng ta có thể trở thành người thực vật, anh ấy bị thương quá nặng. Có thể cứu sống được hay không cũng khó, mà tiểu Lang cũng bị gãy ba cái xương sườn, nội tạng cũng bị thương nặng. Nếu có chữa trị được khỏi thì cũng sẽ mất hết võ công.

Không Trạch Bản Tú, nhà các người phải trả giá lớn. Tháp Bố Tư này tuyên bố tại đay, trong vòng 5 năm sẽ san bằng nhà các ngươi.

Diệp Phàm khàn khàn gào lớn, lần này không phải là giả vờ mà là thật.

Cậu khuyên anh ta đi, việc này tôi sẽ xử lý.

Người áo đen nói vời Đường Thành.

Đường Thành gật đầu cùng Kiều Nhuế Vô Khinh khuyên Diệp Phàm. Hắn còn đánh Đường Thành vài cái ra vẻ điên tiết xong rồi mới chịu về.

Bởi vì Đường Thành nói bên tai Diệp Phàm bốn từ nhiệm vụ làm trọng nên Diệp Phàm đã tình lại.

Mấy người vội vàng chạy đến phòng phẫu thuật.

Nửa tiếng sau mới thấy Hồ Tuấn Thuyên vội vàng đến.

Không thể ngờ được tên này lại là kẻ không có nhân phấm như vậy, lại còn ra tay với hậu bối, không hề có chút phong phạm của một đại sư. Bố nhổ vào.

Hồ Tuấn Thuyên tức giận nói.

Loại người này chỉ là ngụy quân tử thôi, trên đời này đâu có đại sư chân chính, tất cả chi là những kẻ nịnh bợ thôi.

Kiều Nhuế Vô Khinh lạnh lùng nói.

Sau đó thế nào?

Diệp Phàm hỏi.

Trước súng ống và người áo đen đó, tên Bản Tú kia văng ra vài câu rồi ngoan

ngoãn rời khỏi sàn đấu.

Có lẽ lão ta cũng không khác gì anh, cháu của lão cũng đang trong phòng phẫu thuật.

Tháp Bố Tư, anh ra tay cũng có chút tàn nhẫn, đương nhiên, theo quy định của sàn đấu thì không phạm quy.

Nhưng quan trọng là lão Không Trạch Bản Tú kia chắc chắn sẽ nhằm vào anh. Theo như chẩn đoán của bác sĩ thì xương phần ngực của Không Trạch Nhất Lang không những bị gãy hết mà nội tạng còn bị thương nghiêm trọng, tụ huyết lớn trong lồng ngực, nếu làm không cẩn thận sẽ có thể mất mạng.