Quan Thuật

Chương 2685: Chú ý ảnh hưởng

- Anh đi Nga Mi, những ni cô sư thái ở đó sao lại có thể đáng sợ hơn loài hổ được.

Dương Quốc Đào thật sự nổi giận, ngay cả những lời mắng chửi thô tục cũng không nhịn được.

Ngoạp ngoạp...

Cái bàn bị Cung Khai Hà đập một cái, lạnh lùng nói:

- Chú ý ăn nói lịch sự một chút, ban chấp hành Đảng ủy của chúng ta tất cả đều là đội ngũ tinh anh, đều là những tướng quân.

Tiền lương chúng ta cầm trong tay đều rất cao, hơn nữa mỗi người đều là bằng cấp cao, ít nhất cũng phải tốt nghiệp đại học hệ chính quy có phải không?

Chúng ta cũng không phải người chậm chạp, xuất thân từ nông thôn, không có đọc qua sách vở, sao lại có thể nói ra những lời loạn bậy này? Một chút tố chất cũng không có lại còn đòi triển khai công việc.

- Rất xin lỗi tổ trưởng Cung, tôi nhất thời không ngậm được miệng.

Dương Quốc Đào mặt đỏ bừng, nói khiêm tốn một chút.

- Anh Dương này, sư thái thật sự đáng sợ như vậy sao? Không thể đáng sợ hơn Ngũ Độc giáo chứ? Chuyện này làm sao có thể xảy ra chứ?

Lan Viễn Kim phản xạ một cách tự nhiên, anh ấycó vẻ không phục, anh ấy cho rằng lần này nhiệm vụ của anh ấy là gian khổ nhất, không ngờ nghe anh Dương nói thì những nữ nhân kia còn đáng sợ hơn mảnh đất đầy những rắn rết côn trùng mà anh ấy tới.

- Không đáng sợ thì lão Lan ông hãy đi thử xem?

Dương Quốc Đào trừng mắt nhìn Lan Viễn Kim một cái. Hai người tuy là cùng trong hệ thống quân đội nhưng lại có mâu thuẫn cá nhân với nhau.

- Đàn bà có gì đáng sợ chứ.

Đới Thành liếc mắt nhìn hai người họ, hừ một cái.

- Những người đàn bà đó cũng thật là ghê gớm. Tôi mới nói tới nhiệm vụ quốc gia mà các vị sư thái của Nga Mi đã liền phản bác lại lời của tôi, cái gì mà đất nước hết người sao mà lại muốn những người đàn bà tội nghiệp bọn họ tham gia chiến tranh.

Cái này đều là thói đời rồi. Thế giới đều ưu tiên phụ nữ, bằng không thì nhà nước còn có ngày quốc tế phụ nữ mồng tám tháng ba làm gì. Thời đại Hoa Mộc Lan sớm đã qua lâu rồi.

Vậy mà chúng ta vẫn ép buộc các ni cô đáng thương ấy phải đi làm nhiệm vụ. Chúng ta còn nhân tính hay không, còn có nhân đạo hay không? Còn coi họ là người nữa hay không?

Những câu hỏi này cứ liên tiếp đặt ra, thiếu chút nữa khiến lão Dương tôi sặc trà mà chết.

Hơn nữa mười bảy mười tám các ni cô, đại sư ngồi ở trong các ni viện lập tức công kích, mũi giáo đều hướng thẳng vào một mình Dương Quốc Đào tôi.

Thiếu chút nữa tôi đã bị các cô ấy đâm cho thương tích đầy mình rồi. Đúng thật là các chị em phụ nữ, tất cả còn đáng sợ hơn năm trăm con vịt.

Họ thật là mồm mép, nói mãi mà không dứt. Tôi suýt nữa thì ngất xỉu. Lão Dương tôi tuy là không còn trẻ tuổi, nhưng dù sao cũng là người trong quân đội, ngày ngày đều phải tập luyện.

Cái thân tôi thiếu chút nữa thì bị những tiếng ầm ĩ làm cho mơ hồ, đúng là gặp phải sự lợi của các nàng đấy rồi.

Cuối cùng thì tôi không thể không đứng dậy, chốn chạy rồi cũng không hình dung ra là mình đã vượt qua. Tôi không giữ được thể diện rồi. Tình huống lúc đó đành phải như thế vậy.

Dương Quốc Đào bất bình, liếc nhìn mọi người một cái rồi nói tiếp:

- Tóm lại mọi người đi thử xem, xem còn dám cùng các cô ấy nói chuyện chính nghĩa dân tộc, đại nghĩa quốc gia hay không.

- Ừm. Không thể tưởng tượng đàn bà cũng lợi hại như vậy. Tôi đi Lao Sơn cũng không gặp chuyện này. Nhưng mà phái Lao Sơn có gì sai sót không, đồng chí Diệp Phàm thử nói xem?

Lý Khiếu Phong hỏi. Vốn dĩ Diệp Phàm sắp xếp cho Kế Vĩnh Viễn đi Lao Sơn, xem ra hai người có phải có ý tứ gì đó.

- Sao cơ, lẽ nào Lao Sơn không có người?

Diệp Phàm cảm giác cũng không hiểu ra sao cả, có chút nghi ngờ với những lời nói này.

- Không phải không có người, người vẫn có nhưng chỉ là mười mấy đạo sĩ bình thường, phái Lao Sơn sớm đã không tồn tại. Xã hội hiện đại còn gì phái Lao Sơn nữa.

Bọn họ chỉ dựa vào tiền hương khói để duy trì cuộc sống sinh hoạt đời thường của kẻ đạo sĩ mà thôi. Tôi nghĩ phái Lao Sơn cũng có thể tan rã được rồi.

Miếu thờ của đạo sĩ nhưng thật ra chỉ có mấy tòa. Tất cả đều bị đổ vỡ không còn hình dạng gì rồi. Lúc tôi tới thì Lao Sơn vừa mới trải qua một trận mưa, khắp nơi trong phòng đều là nước.

Sàn nhà không lát đá nên giống như vũng bùn lầy. Trưởng môn của bọn họ kêu than khổ sở với tôi, nói rằng Lao Sơn xuống dốc rồi, các môn phái cũng giải tán rồi.

Hơn nữa Lao Sơn đã lâu không được tu sửa, tiền hương khói mỗi năm cũng không đủ tiền ăn uống.

Quần áo mà các đạo sĩ mặc, cái nào cũng giặt trắng bệch ra, lại được vá tới bảy tám miếng vá. Nhìn bọn họ giống như một đám ăn mày, còn gì là đại phái Lao Sơn nữa.

Đại sư Ngưu Lý vẫn còn cầu cứu tôi, mong tôi có thể nói hộ một tiếng với các cấp ngành có liên quan, mong họ có thể cấp cho chút tiền để tu sửa cái miếu.

Lại còn có vị đạo sĩ lập tức đưa lên một bức thư. Tôi thấy bọn họ cũng quá khó khăn rồi.

Biết là rắc rối rồi, tôi đành cho bọn họ mười triệu ngay tại chỗ để họ tu sửa miếu thờ.

Lý Khiếu Phong nói tới đây ngượng ngùng liếc nhìn Cung Khai Hà, nói tiếp:

- Thật ngại quá, anh Cung à, lần này tôi có hơi mạnh miệng một chút. Nhưng mà không hoàn thành được nhiệm vụ thì lại sợ mang lại phiền phức cho tổ chức. Chuyện này, mười triệu, haiz....

Lý Khiếu Phong vẻ mặt ngượng ngùng.

- Anh Lý ạ, anh thật là đã cho mười triệu?

Kế Vĩnh Viễn chỉ là quản lý tiền nong, vừa nghe thấy thế liền nhíu mày.

- Nói rồi, chuyện này là lúc đó tôi nhất thời mạnh miệng.

Da mặt của Lý Khai Phong cũng dày, không có mọc một chiếc lông cằm nào, không ngờ hơi đỏ lên. Anh Lý hối hận, hối hận lẽ ra không nên lớn tiếng như vậy.

- Ôi, mười triệu sao. Một con số không nhỏ tí nào, nếu như là một triệu thì không đáng nói.

Kế Vĩnh Viễn thở dài, có ý phê bình anh Lý này lớn miệng quá. Người đã không mời được đến lại còn cho đi mười triệu, quá là xui xẻo rồi.

- Nếu như anh Lý nói thì chúng ta không cho không được. Thế nhưng lần này là chúng ta lấy danh nghĩa quân đội đi đấy.

Đồng chí Viễn Kim này, chuyện này có nên tính vào khoản chi của quân đội không. Ông chuyển lời như vậy, các ông bên ấy lực lượng người ngựa đều đông, có thể xuất ra một chút tiền.

Cung Khai Hà thật là thâm hiểm, lại muốn đem khoản tiền này gạt sang cho bên quân đội.

Đương nhiên, mọi người cũng không phải kẻ ngu. Lan Viễn Kim vừa nghe liền cãi lại:

- Mặc dù lần này chúng ta lấy danh nghĩa quân đội đi làm nhưng huyện này không thể được.

Trên thực tế là vì công việc của tổ chức, việc mà tổ chức làm toàn là treo đầu dê bán thịt chó. Chuyện này thì có liên quan gì tới quân đội?

Nếu như tôi thật sự dám truyền lại những câu này thì xem ra tôi sẽ bị lãnh đạo của giới quân ủy đó chỉ chích, mỗi người nhổ một miếng nước bọt để tôi chết đuối rồi.

- Thấy không, cả ngày kêu la muốn phá bỏ tổ chức và sang quân đội. Tôi nghĩ các ông cũng không nhảy tới được cái thứ gọi là Đại Lương. Không phải là mười triệu, các ông lúc nào cũng kêu chúng ta mở khoản, chúng ta không có cách nào, đây chính là mở khoản?

Cung Khai Hà cảm thấy mất hứng.

- Vậy thì sao có thể nói là mở khoản được. Chuyện này rõ ràng là Lý tướng quân đã quá nhân từ để lộ mọi chuyện rồi.

Nói đúng ra, khối quân đội cũng không có nghĩa vụ phải quyên góp tiền cho đạo quan, mà đạo quan lại không thuộc về khối quốc phòng.

Nếu mà đúng ra thì đạo quan là thuộc phạm trù tôn giáo. Hơn nữa ngày nay cso nhiều đạo sĩ đều ra ngoài giả làm thần làm thánh đấy.

Đạo sĩ khoác trên người là chiếc áo "hoạt bán tiên" đi khắp nơi gạt người, chưa kể là còn làm cho cuộc sống thêm rối loạn nữa. Ví dụ như những cô gái vùng nông thôn bị lừa tới mức là khi mắc bệnh thì không đi bệnh viện mà chỉ cần uống nước thánh, vì vậy mà đã có không ít người phải tử vong.

Dương Quốc Đào nói ra, hàm ý chỉ trích Lý Khiếu Phong.

- Ý của đồng chí Quốc Đào là những lời của tôi đã thiếu sót lớn đúng không?

Lý Khiếu Phong không làm như vậy, ra một chưởng làm đánh huỵch một cái xuống bàn, Cung Khai Hà toàn thân chấn động, vội nói:

- Anh Lý, anh nhẹ tay chứ, đừng đánh hỏng, cái bàn này phải mua mất ba bốn vạn đấy. Chúng ta phải tiết kiệm, mọi người sau này cũng đều phải tiết kiệm, đừng có đập bàn tùy tiện.

Vốn dĩ chúng ta đã chi ra quá nhiều rồi, mỗi năm phải đổi mấy bộ bàn thì không đổi nổi.

Trước đây có mấy ủy viên đập cái bàn này và nói tính kỷ luật trong bộ máy Đảng ủy của tổ chức chúng ta quá kém.

Hễ tức giận là đập bàn, cái bàn này có thể tùy tiện đập sao? Nếu đổi lại là bọn họ thì sớm đã bị lôi ra ngoài giam lại rồi.

Cung Khai Hà đương nhiên cũng là mượn đề tài để nói chuyện, có ý phê bình một vài đồng chí lãnh đạo không phục hoặc thích đập bàn. Giống như Diệp Phàm là một ví dụ.

- Điều quan trọng, may mắn là vẫn còn sức vẫn còn có thể gây khó dễ được. Thật ngại quá đồng chí tiểu Cung ạ, lần sau sẽ không như vậy.

Lý Khiếu Phong hơi ngượng ngùng gật gật đầu, tuy nhiên, anh ta quay người lại nhìn Dương Quốc Đào, hừ một tiếng:

- Các ông không bỏ ra đúng không? Không bỏ ra cũng được. Lý Khiếu Phong tôi sẽ tự tới phòng bộ phận mượn tiền. Mất cảm giác rồi, tôi không tin cái mặt mo của tôi lại không đáng giá. Mười triệu cũng không cho thì tôi sẽ đập hỏng cái bàn của bọn họ.

Lý Khiếu Phong lại là nguyên lão của tổ chức, lại đã từng là ủy viên cso tư cách của giới quân đội. Ông mà tức giận lên thì còn ai dám cãi lại, Lan Viễn Kim liếc nhìn Dương Quốc Đào một cái, biết rằng không xuất đầu lộ diện thì cũng bị ông Lý gây sức ép.

Lúc đó làm ra cái gì xem ra các vị ủy viên nhất định sẽ phê bình là không tự mình liên lạc với chủ nhiệm. Tự trách mình không làm tốt mọi chuyện thôi.

Bởi vì anh Lý nhất định sẽ không đi nói với y, người ta cũng đã về hưu, đã sắp tới tám mươi rồi vẫn phải bôn ba khắp nơi, đồng chí nào vẫn còn dám lớn tiếng phê bình ông ấy chứ?

Cuối cùng không chừng chính mình lại là người chịu tội thay. Dù sao tiền này cũng là tiền nhà nước, không bằng để cho quốc gia mang tiếng tiêu tiền như rác vậy.

Vì thế mà y có chút chua xót chép miệng nói: Nguồn tại http://Truyện FULL

- Ông Lý đừng nóng vội, việc này tôi có thể thương lượng lại với họ. Mười triệu không chừng lại rút xuống được còn năm triệu. Chuyện này, tổ trưởng Cung này, bên cậu bỏ ra một nửa vậy. Còn một nửa để tôi bỏ ra.

- Không được, mười triệu là mười triệu, một đồng cũng không được bớt. Đồng chí Viễn Kim bỏ ra một nửa, nửa còn lại đồng chí Quốc Đào bỏ ra, hai bên gộp lại là mười triệu.

Lý Khiếu Phong chọc tức hai người bọn họ.

- Ông lại quản cả chuyện của tôi nữa hả ông Lý. Oan có đầu nợ có chủ, có phải không? Tôi đây cũng làm công tác chính trị. Chúng ta nào có tiền chứ, cũng không phải bộ đội dã chiến. Hơn nữa bây giờ tôi đang kiểm soát bên này, đồng chí ở bên đó nào có thể vì tôi mà bỏ tiền ra chứ.

Dương Quốc Đào cảm thấy oan ức, nhỏ giọng phản bác.

- Ông không bỏ ra có phải không?

Lý Khiếu Phong trừng mắt nhìn Dương Quốc Đào.

- Được rồi, năm triệu còn lại thì tôi bỏ ra vậy.

Diệp Phàm xen vào.

- Không được, mặc kệ chuyện của anh. Đồ con rùa ấy, chuyện này hôm nay chính là do đồng chí Dương Quốc Đào làm. Ông không làm nổi thì Lý Khiếu Phong tôi phải tới tổng cục chính trị.

Hôm nay Lý Khiếu Phong đã hơi căng với hai đồng chí.

[/COLOR]