- Hoa Mãn Lương, cũng có lý nhưng chẳng phải anh nói Hoa Đông Thành đang chuẩn bị giao cơ nghiệp cho Hoa Hướng Bắc sao. Dù Hoa Mãn Lương là con cả nhưng lại là cán bộ của nhà nước nên không thể tiếp nhận sự nghiệp của cha. Theo lý mà nói thì Hoa Mãn Lương không nên biết về Đế vương giám kia.
Diệp Phàm có chút nghi hoặc, nhìn Chu Xương Trung.
- Không nhất thiết như vậy.
Chu Xương Trung lắc đầu, nói:
- Tôi đã tìm hiểu con người Hoa Đông Thành, tuy nói tư tưởng của người này có chỗ còn cổ, nhưng cũng chỉ trong một vài phương diện.
Trong kinh doanh thì ông ta vẫn là số một. Bằng không sau nhiều năm như vậy, nhà họ Hoa chắc chắn phải đóng cửa sớm rồi.
Nhưng dù ông ta thân trên thương trường nhưng trong tận xương cốt vẫn luôn có tư tưởng trên quan trường.
Cho rằng thương nhân luôn thấp hơn cán bộ một bậc. Ở thời cổ đại thì địa vị của thương nhân rất thấp. Còn không bằng các học sĩ có bằng tú tài, chứ đừng nói đến quan viên lớn.
- Không đúng, nếu Hoa Đông Thành có tư tưởng như vậy thì sao khi nói chuyện với anh và tôi lại chẳng hề có chút khách sáo hay coi trọng gì?
Diệp Phàm có chút mơ hồ.
- Đó là vì chúng ta đã khiến ông ta tức giận. Bởi vì những lần trước cũng đã khiến ông ta hơi tức rồi.
Có lẽ lần này chúng ta lại đến đã khiến ông ấy thực sự khó chịu. Vì thế mà mới có thái độ như thế. Chứ không phải Hoa Đông Thành không tôn trọng chúng ta.
Đương nhiên vì Hoa Đông Thành là một thành tựu của nhà họ Hoa về làm da, cộng thêm có chút uy vọng của thương nghiệp Phong Châu, nên có chút ngạo mạn cũng là điều bình thường.
Chu Xương Trung nói, nhìn Diệp Phàm muốn nói lại thôi.
- Có gì thì anh cứ nói ra. Tôi cũng nói nghiêm chỉnh ấy.
Diệp Phàm nói.
- Liệu có phải có ai đó đã nói gì với Hoa Đông Thành không, nên khi chúng ta đi, người ta đã cố ý có thái độ thù địch.
Chu Xương Trung nói.
- Kiếm chuyện ly gián sao?
Diệp Phàm trầm ngâm lại, gật đầu nói:
- Không loại trừ khả năng này, dù gì thì tôi cũng từ Tỉnh xuống, Hoa Đông Thành lại không thèm nể mặt chút nào. Không thể nào ông ta lăn lộn trên thương trường bao nhiêu năm mà một chút lễ nghi giao tiếp cũng không có sao? Huống chi mục đích của chúng ta là giúp ông ấy, không ngờ ông ta lại có thể như vậy. Mâu thuẫn ngay lập tức tăng mạnh. Việc này đúng là có duyên cớ gì chăng?
- Vì thế mà Hoa Đông Thành thực tế rất thích con trai cả là Hoa Mãn Lương. Thường tự hào về anh ta, toàn nói anh ta làm gì ở tận ủy ban trung ương…
- Là bộ mặt của nhà họ Hoa. Khi nói chuyện với người khác thỉnh thoảng lại tiết lộ ra Hoa Mãn Lương. Mà phỏng chừng Hoa Đông Thành đều biết.
- Con trai cả làm việc trong chính quyền. Sau này bộ mặt nhà họ Hoa cũng dựa vào anh ta. Chỉ có như vậy mới có thể khiến việc kinh doanh của nhà họ hoa muôn đời hưng thịnh.
Chu Xương Trung nói.
- Vậy được, sáng ai các anh tiếp tục sắp xếp người. Tôi đi Bắc Kinh một chuyến.
Diệp Phàm nói. Sau đó bàn giao công việc cho Vạn Đạt Thành rồi ngay trong đêm đi về thành phố Long Giang.
- Đi rồi, sao mà nhanh thế?
Thái Lượng có chút nghi ngờ.
- Có thể là sợ ban ngày mất mặt nên buổi tối phải cút đi luôn.
Trương Yểu ở đầu dây bên kia cười nói.
- Việc làm này không giống như tính cách của hắn ta, tôi không tin hắn ta lại nhanh chóng khuất phục như vậy.
Thái Lượng lại có cách nghĩ khác.
- Cũng đúng, dù nói thế nào thì cũng giả bộ ở lại gây sức ép vài ngày để cho các lãnh đạo trên tỉnh thấy chứ. Nếu mới đến có nửa ngày mà đã đi rồi thì thật quá quái dị.
Trương Yểu cũng có chút nghi hoặc hay khó hiểu.
- Hắn ta về Đồng Lĩnh à?
Thái Lương hỏi.
- Không phải, nghe nói là đi lên Tỉnh.
Trương Yểu nói.
- Quân tiếp viện!
Thái Lượng hừ một tiếng.
- Đúng vậy, chắc là hắn đi tìm tiếp viện. Thái độ hôm nay của bí thư Thái, hắn ta cũng thấy rồi. Thực ra anh ta sẽ không làm ăn được gì ở địa bàn Phong Châu này. Dù sao cũng chẳng mở ra được cục diện gì. Không bằng đến tỉnh để xin tiếp viện cho người đến rồi kế sách khác. Loại người này quả là vô dụng, mới đến có nửa ngày mà đã đi. Có thể là Tề Chấn Đào cũng sẽ gây khó dễ cho loại hèn mọn này.
Trương Yểu cũng khinh thường nói.
- Trước mắt còn chưa biết tình hình gì, nhưng cũng không trừ khả năng đó. Thanh niên mà, ha ha. Vẫn là không kiên trì đúng không? Nhưng, tên tiểu tử này rất kiêu ngạo, không đến đưa tiền bảo hộ.
Thái Lượng nói.
- Đúng vậy, anh ta hoàn toàn có thể chọn một con đường khác, để có thể thuyết phục Bí thư Thái, để nhận được sự lượng thứ của Bí thư Thái mà.
Sau này có thể tiếp tục đứng ở Phong Châu được, anh thấy đấy, ngay từ khi đến Lâm Cường cũng có ý định trở mình, sau một thời gian bị gây sức ép cũng thấy chẳng ích gì, nên cũng tự biết thân phận thôi.
Còn đối với Diệp Phàm mà nói, nhìn mặt anh ta, chúng ta có thể giúp anh ta để anh ta ứng phó với nhiệm vụ này.
Loại người này, tự cho mình là đúng. Nghĩ rằng tìm người đến là có thể khống chế được anh sao? Đúng là nực cười.
Trương Yểu hừ nói.
- Không sao, anh ta không làm được vụ của nhà họ Hoa, tập đoàn Hồng Phách Thiên Chân sẽ mất hy vọng. Nhưng tập đoàn đó không đến thật thì cũng thật tiếc…Chỉ cần anh ta gật đầu một cái, Thái Lượng tôi không phải là người không thông tình đạt lý.
Lẽ nào Thái Lượng tôi không muốn Phong Châu đứng lên sao, lẽ nào không muốn Phong Châu phát triển lên sao? Thái Lượng tôi là người thế nào chứ, là nhân vật quan trọng của Phong Châu, tôi còn muốn vực Phong Châu dậy hơn cả Diệp Phàm.
Nếu không mỗi năm họp trên tỉnh là tôi không thể ngẩng đầu lên được. Thái Lượng tôi không muốn nở mày nở mặt sao? Có cách nào chứ? Phong Châu chỉ thế này.
Vừa chẳng có nhiều khoáng sản lại cũng không có tài nguyên gì có thể dùng được, có chăng chỉ là một vùng đồi dốc cỏ trải dài, là một nơi kín, với những quan niệm cổ xưa.
- Đáng tiếc, đáng tiếc quá.
Thái Lượng cũng có chút đau lòng thật, mà nghe trong điện thoại cũng bất bình, xem ra áp lực trong lòng cũng nhiều.
Vừa may còn có chuyến bay đêm, Diệp Phàm bay thẳng đến Bắc Kinh, đến Bắc Kinh cũng đã nửa đêm rồi. Đến thẳng Hồng Diệp Bảo ngủ.
Mới đến đã thấy Xa Thiên khoanh hai tay giống như tấm bảng đứng bên cạnh con sư tử ở trước cửa. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
- Xa Thiên, vết thương đã khỏi chưa?
Diệp Phàm hỏi.
- Cũng tạm rồi, có nhiều thuốc bổ như vậy và tôi cũng có nhiều thời gian luyện tập nên giờ cũng thấy đỡ nhiều rồi. Nếu như sếp có chuyện gì cần tôi giải quyết thì cứ gọi cho tôi.
Xa Thiên chắp tay lại, như hành một lễ, nghiêm chỉnh cung kính nói.
- Thật sự là đang có việc cần anh giúp đỡ. Có thể mấy hôm nữa sẽ phải đi Pháp một chuyến.
Diệp Phàm nói, nhìn Xa Thiên rồi lại hỏi:
- Vết thương của tiền bối Xa đã đỡ nhiều chưa?
- Bề ngoài thì cũng đã đỡ nhiều, còn độc bên trong vẫn chưa có cách nào giải quyết triệt để.
- Tạm thời có thuốc khống chế, chỉ là chưa có cách nào điều trị tận gốc. Nghe họ nói thì có thể trì hoãn thời gian phát tác của chất độc trong người cha tôi, nhiều nhất có thể kéo dài hơn hai năm.
- Ôi… tôi thật muốn nhổ tận gốc tam độc giáo nhưng tiếc là tôi không có khả năng đó.
Xa Thiên nghiến răng, hay tay nắm kêu răng rắc.
- Cứ từ từ không phải vội, sẽ có một ngày như thế. Tôi đảm bảo. Nhưng anh có tin tức gì về người nhà bên Ấn Độ không?
Diệp Phàm lại hỏi.
- Tạm thời tôi không dám về xem thế nào, có thể Tông Vô Thu có tai mắt. Nếu như để bị họ phát hiện ra thì phiền phức.
Xa Thiên lắc đầu.
- Gần đây sống ở Bắc Kinh anh có quen không?
Diệp Phàm hỏi, giơ tay vỗ nhẹ vào vai Xa Thiên.
- Rất tốt, mấy ngày hôm nay không có việc gì chỉ đi dạo. Bà rất tốt với tôi, sợ tôi đi lạc đường còn cho một cô bé đi cùng tôi. Sau mấy ngày này đã quen thuộc, nay có thể đi lại trong Bắc Kinh rồi.
Xa Thiên khó khăn mới nở một nụ cười.
- Coo bé, cô bé nào?
Diệp Phàm không ngại ngùng gì hỏi.
- Là do Tuyết Hồng gọi, còn cô kia hình như là Tuyết Nha. Cả ngày đều yên lặng.
Xa Thiên nói.
- Tuyết Nha!
Diệp Phàm suýt chút nữa thì nuốt đầu lưỡi. Trong lòng nói tiểu tử như anh chớ có chọc cô bé đó. Dù anh là cao thủ thập đẳng nhưng người ta sớm đã ở vị trí đó rồi, nếu như làm không tốt thì tự anh cầu Phật đi thôi.
- Làm sao vậy chủ công?
Xa Thiên cũng cảm thấy Diệp Phàm khác thường nên đã hỏi.
- Không có gì, tốt, tốt lắm.
Diệp Phàm vỗ nhẹ lên bả vai Xa Thiên.
Kiều Viên Viên đã đứng chờ trong sảnh, thấy Diệp Phàm nói chuyện với Xa Thiên nên cũng không ra. Diệp Phàm tắm xong vừa bước vào phòng ngủ thì Kiều Viên Viên nói:
- Phí Nhất Độ có tới nhà.
- Ông ta đến làm gì?
Diệp Phàm thuận miệng hỏi.
- Ông ta nói nếu anh về thì mời anh đến Phí gia trang một chuyến.
Kiều Viên Viên vừa bóp vai cho Diệp Phàm vừa nói:
- Đi xe lâu như vậy cũng không nghỉ lại đi tiếp máy bay, anh đừng làm mệt quá chứ, hãy đi nghỉ đi. Đừng để thành xác khô.
- Xác khô. Chồng của em gân cốt cường tráng thế này. Nếu không chúng ta thử xem. Xem xem ai hơn ai?
Diệp Phàm cười một tiếng rồi cấu một cái. Kiều Viên Viên kêu lên một tiếng rồi ngã ngay vào lòng hắn ta. Lập tức căn phòng có những tiếng động khác thường…
- Đến điểm độ khó cao hơn thế nào?
Diệp Phàm cười nói.
Không được, sẽ làm đau
- Ừ, vậy thôi.
- À đúng rồi, anh em sao rồi?
Diệp Phàm hỏi.
- Vẫn thế, người lớn mỗi lần nhắc đến anh ấy đều chau mày. Có khi còn thở dài, xem ra không hài lòng.
Kiều Viên Viên có chút lo lắng nói.
- Từ từ, không phải vội.
Diệp Phàm khuyên nhủ.
- Không vội sao được, đúng rồi, anh nói là giúp anh ấy đi quan hệ, sao đến bây giờ vẫn không có động tĩnh gì?
Kiều Viên Viên lại nghĩ đến chuyện này.
- Ừ, xin lỗi, thời gian qua bận quá. Đợi vãn đi đã rồi sẽ làm.
Diệp Phàm ra vẻ xin lỗi.
- Nghe cha nói giờ anh là trợ lý của chủ tịch tỉnh rồi phải không?
Kiều Viên Viên có chút tự hào.
- Chỉ là cái danh thôi, cấp bậc vẫn là Giám đốc sở, hưởng đãi ngộ của chức Phó. Việc này chẳng có ích gì với anh, anh không thiếu tiền.
Diệp Phàm lắc đầu.
- Cha còn khen anh, nói mặc dù chuyện này là do La Khảm Thành đề bạt nhưng cũng chứng tỏ anh làm rất xuất sắc, nếu không Bí thư La sao lại đề bạt anh.
Kiều Viên Viên nhìn Diệp Phàm nói.
- Đâu có gì.
Diệp Phàm cũng có vẻ đắc ý cười nói:
- Đúng rồi, cha còn nói gì?
- Anh nghĩ anh là nhân vật gì chứ, cha không rảnh rỗi đến nỗi cứ nói chuyện của anh.
Kiều Viên Viên hậm hực nói.
- Ha ha…
Diệp Phàm cười rồi lại vuốt qua ngửi mùi hương trên người Viên Viên, khiến cho cô đó có phản xạ nhanh chui vào chăn, nói:
- Không được, không được, không được làm lại.
- Nhưng, sau đó…
Buổi sáng ngày thứ hai Diệp Phàm cầm lấy hai bình rượu đến thẳng nhà họ Phí.
Phí Nhất Độ đã đứng ngoài cửa chờ.