-Ừ, việc này nếu Tây Hà chịu thua anh ta sẽ kéo không nổi cái bản mặt mo này. Hơn nữa anh ta cho rằng có thể hoàn toàn áp chế Diệp Phàm.
Cho nên đã mấy ngày trôi qua rồi anh ta còn đang suy nghĩ làm thế nào chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa thành không hoặc dùng thế lực hùng mạnh hạ gục Diệp Phàm.
Anh ta không hề nghĩ tới việc đi trao đổi với Diệp Phàm một chút. Mà Diệp Phàm vì chuyện giải quyết vấn đề nước, lần này phải cứng rắn đến cùng.
Vừa rồi tôi đã giải thích qua, quan hệ cuả Diệp Phàm với Chủ tịch Tề của Tấn Lĩnh có vẻ rất tốt. Mà con trai của Chủ tịch Tề là Tề Thiên có quan hệ rất thân thiết với Diệp Phàm.
Hình như Diệp Phàm còn từng có mâu thuẫn với bảo bối kia của nhà ta. Vài hôm trước còn nghe Liễu Nguyệt nói ở bên dưới chịu ấm ức, từng gặp Diệp Phàm.
Liễu Tín Đông nói.
-Kêu Tây Hà đi nói chuyện với Diệp Phàm là được rồi. Việc này không nên cứ gây sự tiếp. Chúng ta cũng không thể làm khó đồng chí Lan Chính.
Người ta cứ gây áp lực, Vương Triều lại cứ chống đỡ, đối với hình tượng của Lan Chính thì không tốt lắm. Thực ra chuyện này chúng ta đã gây áp lực quá lớn cho đồng chí Lan Chính.
Đồng chí Lan Chính là người công chính, ngay thẳng, thanh liêm, chúng ta cứ nhất định dính dáng váo mấy thứ ấy là làm khó ông ấy một cách quá đáng rồi.
Liễu Triết Minh nói.
-Cha, nhà chúng ta sao phải sợ một Bí thư Thành uỷ Diệp Phàm làm gì cơ chứ? Thằng ấy, con nghe Liễu Sướng nói rất kiêu ngạo.
Muốn nước nhưng lại không trả tiền còn trì trích công ty của anh họ cái gì chứ. Cho nên mới khiến anh họ nổi giận, phải nhờ đến con.
Chỉ cần Diệp Phàm đồng ý chịu thua, anh họ không chừng sẽ tháo nước. Chẳng phải là kiếm ít đi một chút sao? Anh họ không thiếu gì chút tiền này.
Lúc này Liễu Thái xen vào nói, anh họ anh ta nói thực ra là chỉ Liễu Tây Hà. Hai người họ là anh em họ xa.
Mà Liễu Tây Hà và Liễu Tín Đông cũng có quan hệ như vậy, Liễu Tây Hà còn phải gọi Liễu Triết Minh một tiếng chú.
-Đúng vậy, một người địa vị cấp thành phố chẳng lẽ có thể một tay che cả bầu trời sao. Tôi nhất định sẽ nhờ chú Lan Chính một tiếng, tìm một cơ hội hạ gục tên tiểu tử này là được. Bằng không cả ngày tìm phiền toái cũng bực mình.
Lan Mai cũng xuất thân từ con nhà quềyn quý, đương nhiên có dáng vẻ bệ vệ của qúy bá.
-Ừ, nếu Tây Hà chịu thua quả thật có chút mất mặt. Hơn nữa cũng mất mặt Liễu gia chúng ta. Nhưng muốn hạ gục Diệp Phàm không phải là điều không thể.
Liễu Triết Minh nghĩ một lúc, hỏi,
-Thế nhưng cháu đã tìm hiểu kỹ thân phận của Diệp Phàm chưa?
Còn nữa không thể vô duyên vô cớ mà mạnh được đâu, đằng sau sự kiên cường ấy nhất định có quan hệ rất vững chắc đang chống đỡ đấy.
Bằng không dựa vào cái gì mà kiên cường, đấy không thể gọi là kiên cường được. Đấy chỉ có thể gọi là ngu đần thôi. Tôi tin Diệp Phàm có thể được như ngày hôm nay tuyệt đối không phải kẻ ngốc. Mối quan hệ của hắn Tây Hà đã tìm hiểu chưa?
-Nghe nói Diệp Phàm trước khi đến Đồng Lĩnh đã làm việc ở văn phòng trrung ương một thời gian ngắn.
Liễu Tín Đông thuận miệng nói.
-Văn phòng trung ương, Diệp Phàm...Văn phòng trung ương...Diệp Phàm...
Liễu Triết Minh lâm vào trạng thái trầm tư, đến mắt cũng bắt đầu híp lại.
Ngay sau đó mắt của Liễu Triết Minh trợn tròn, mặt cũng hơi trầm xuống hỏi,
-Anh ta không phải là đảm nhiệm chức chủ nhiệm văn phòng đốc tra trung ương đấy chứ. Có phải chính là Diệp Phàm kia.
Câu hỏi của Liễu Triết Minh có chút dồn dập, Liễu Tín Đông cũng cảm nhận được điều gì đó, không khỏi có chút kinh ngạc. Trong lòng tự hỏi người nào lại có thể khiến chú mình căng thẳng như vậy, không kiềm được nói:
-Ừ, chính là anh ta rồi. Tuy nhiên một Chủ nhiệm văn phòng trung ương cấp giám đốc sở cũng không uy hiếp được nhà chúng ta có đúng không.
-Cháu sai rồi Tín Đông.
Liễu Triết Minh không nghĩ, trực tiếp khẽ lắc đầu.
-Lầm rồi, chẳng lẽ sau lưng Diệp Phàm còn có quan hệ gì?
Liễu Tín Đông trên mặt hiện lên một nét kinh ngạc.
-Người này chú đã nghe nói qua, hình như có chút mâu thuẫn gì đó với ủy viên Trươnng. Lần đó nghe Điền Lâm trong nội các chính phủ nói, người này hình như hận đến mức ngứa cả răng đấy. Lúc ấy Điền Lâm uống say, nói rất nhiều. Sau đó ta lại nghe ra được một số đầu mối, mới biết được. Không ngờ Diệp Phàm lại là con rể tương lai của Ủy viên Kiều.
Liễu Triết Minh nói
-Ủy viên Kiều.. chú, lẽ nào là Ủy viên Kiều trong Ban tổ chức trung ương kia?
Liễu Tín Đông cũng có chút kinh ngạc.
-Ừ, chính là ông ta.
Liễu Triết Minh sắc mặt trầm tư rất nhiều, liếc nhìn Liễu Triết Đông một mắt, nói,
-Xem ra chuyện này Tây Hà cũng không rõ lắm?
-Anh ta hẳn là không rõ, nếu thật sự theo như người này nói thì khó trách Diệp Phàm lại có thể kiên cường đến vậy. Chuyện này, chú, phải xử lý thỏa đáng một chút mới được..
Tây Hà vẫn tiếp tục cứng rắn với anh ta thì xem ra Liễu Sướng thật sự có chút phiền phức rồi. Hơn nữa, việc này đã gấp rồi, nếu người mang tài liệu ra.
Thì trạm phát điện Hồng Cốc cũng là bán trái pháp luật. Thể diện của Tây Hà sẽ mất, không bằng bí mật thương lượng xử lý thích đáng còn tốt hơn.
Liễu Tín Đông nói.
-Con sẽ nói chuyện với Liễu Sướng, kêu anh ta nhanh chóng nói với anh Tây Hà.
Liễu Thái cũng có chút nóng nảy, không ngờ lại đá trúng một khối đá cứng. Tiểu tử này thực ra có chút hoang mang. Đương nhiên người này chủ yếu là lo lắng mình bị liên lụy vào thật.
-Nói chuyện với Liễu Sướng có tác dụng không?
Liễu Triết Minh khoát tay, ngẫm nghĩ một chút ngẩng mặt lên, giáo huấn:
- Sau này con phải chú ý một chút, còn nữa, nghĩ cách đem tiền trả lại cho Liễu Sướng đi. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
Tuy nói là thân thích nhưng cũng không thể tiêu hoang phí tiền của người khác, huống chi anh Tây Hà mỗi năm cho con tiền tiêu vặt cũng không phải là ít.
Tiết kiệm một chút đi, đừng có ném tiền bừa bãi cho cô gái kia nữa. Cái cô gái Thôi Cầm kia, ta thấy bỏ đi. Cô gái như vậy không thích hợp làm con dâu Liễu Gia chúng ta.
-Cha, Thôi Cầm không có gì sai cả.
Liễu Thái luyến tiếc.
-Nếu không nghe lời thì tiểu tử ngươi tự đi giải quyết vấn đề này, chỉ cần ngươi có bản lĩnh đó.
Triết Minh hừ lạnh nói.
-Con có cách nào giải quyết đâu, kêu con chức phó nhỏ bé đi xử lý Ủy viên Kiều đại thụ kia thì khác nào tìm đến chỗ chết?
Liễu Thái bất mãn lẩm nhẩm một câu.
-Biết thế thì tốt, nội trong vài ngày này ngươi phải giải quyết gọn gàng chuyện này đi. Cần thiết thì hoãn lại một chút chúng ta nghĩ cách khác. Đồ khốn nạn nhà ngươi sau này không được làm loạn nữa, làm việc cho tốt vào.
Liễu Triết Minh giọng điệu nhẹ nhàng hơn nhiều. Dù sao cũng là câụ con trai chính mình sinh ra, hà khắc quá cũng không được. Cậu con trai nhà mình trong kinh thành này được so sánh như Thái tử.
Sáng ngày thứ hai Ngọc Xuân Phong kích động gọi điện thoại đến, nói:
-Bí thư Diệp có tin tốt đây.
-Ừ, lão Ngọc, xem ra các anh tiến triển rất nhanh.
Diệp Phàm nhích lại gần sau chiếc ghế nói.
-Không phải, là trên vách đá có phát hiện trọng đại.
Ngọc Xuân Phong cười nói.
-Có phải Dương Quán Trường và Trần Hùng bọn họ đều rất hài lòng? Thậm chí kinh ngạc?
Diệp Phàm nói, trong lòng thàm cười.
Vì trong mấy chục bài thơ có mấy bài là chữ do Diệp Phàm đem nội khí bức lên nắm đấm trực tiếp dùng nắm đấm viết ra. Xem ra bị Dương Quán Trường phát hiện rồi. Đối với người thường mà nói, điều này đương nhiên đáng hoảng sợ.
- Dương Quản Trường nói chữ khí quyển phồn thịnh trên vách đá, người ta vô cùng hào hứng, dường như nhìn thấy hào kiệt viết chữ khi đó đang múa tay khắc chữ.
Hơn nữa giám đốc Trần Hùng còn kinh ngạc phát hiện ra, có mấy từ của bài thơ thật kỳ lạ. Không giống dùng dao khắc lên, mà là một vật nào đó không rõ khắc lên.
Về vấn đề này chuyên gia của tổ chuyên gia lập tức triển khai khảo chứng cẩn thận nhằm vào mấy bài thơ này. Có thể chứng minh đích xác là lần đầu phát hiện ra kiểu chữ và hình thức của loại chữ này.
Dương Quang Trường có thể khẳng định những chữ này tuyệt đối không phải tạc ra. Hình như là một vật cứng thô ráp vẽ ra.
Dường như lại không giống, vật gì lại có thể sắc bén đến mức coi đá hoa cương như bùn lầy mà bôi phết lên.
Trừ khi là dao laser của điện ảnh khoa viễn tưởng mới có thể lí giải được loại hiện tượng này. Có chuyên gia đưa ra giả thuyết có phải là người ngoài hành tinh làm không.
Giống như tảng đá thần khí trong Phục Hoạt Tiết đáo, từ lâu đã trở thành một điều mơ hồ chưa có câu trả lời của thế giới. Còn thứ trên vách đá của chúng ta có phải là do sinh vật ngoài hành tinh dưới sự điên cuồng ngẫu nhiên tạo ra.
Ngọc Xuân Phong khoái trí ngang nhiên nói.
Mình thành người ngoài hành tinh rồi, Diệp Phàm trong lòng cười thầm một tiếng, nói:
-Không chừng thật sự có khả năng, trên Phục Hoạt Tiết đảo có thể xuất hiện loại đồ vật kinh người này. Trên đất đai của chúng ta cũng có thể xuất hiện, cũng không có gì là lạ cả có đúng không? Tuy nhiên Tổng giám đốc Trần có dự định gì?
-Tổng giám đốc Trần hình như là sợ sau khi lộ tin tức này ra sẽ bị để cơ hội đầu tư cho công ty khác cướp mất.
Cho nên luôn dặn dò tôi, nói là tôi nhanh chóng trở về báo cáo tin này với Ban giám đốc tập đoàn Thiên Cảnh.
Nếu có thể, xem chừng ngày mai, chậm nhất là ngày kia bọn họ sẽ có phản ứng đấy. Đến lúc đó còn hy vọng lãnh đạo của thành phố Đồng Lĩnh có thể giúp đỡ bọn họ.
Trước khi anh ta vẫn chưa về không được đem thông tin này công bố ra ngoài. Mà Dương Quán Trường và Trần Đông có quan hệ rất tốt, vẫn là gật đầu hứa tạm thời không lộ tin tức này ra.
Ngọc Xuân Phong cười nói.
-Cái này cũng không thể cứ kéo dài mãi. Đường của chúng ta không thể chờ, nếu có công ty khác đến đầu tư đường của chúng ta không phải có thể khởi công trước một bước rồi sao. Hơn nữa, công ty đến xem càng nhiều. Cạnh tranh ra hiệu quả mà.
Diệp Phàm kéo dài âm thanh nói.
-Tôi chỉ giao cho anh ta thời gian hai, ba ngày, nói là nếu ngày kia hoặc buổi tối ngày kìa họ vẫn chưa đến hoặc không có tin tức, chúng ta sẽ công bố một phát hiện quan trọng.
Ngọc Xuân Phong cười khan một tiếng.
-Ngọc Xuân Phong, tôi phát hiện cậu cũng khá găng đấy nha.
Diệp Phàm nói một câu đùa.
-Không làm không được, chúng ta chẳng phải vẫn chỉ trông cậy họ móc túi tiền ra sao? Bộ tài chính phát xuống 1 triệu nhưng đã cho Phong Châu một nửa rồi.
Mấy chục triệu nhân dân tệ này chi cho trại Hồng Cốc giải quyết một con đường, xem ra cũng chẳng còn là bao. Không có khoản trợ giúp từ bên ngoài, việc giúp trại dân Hồng Cốc thoát nghèo làm giàu chỉ có thể là một câu nói suông.
Bí thư Diệp giao một việc quan trọng như vậy cho tôis, Ngọc Xuân Phong tôi đời này chỉ cần làm tốt việc này đã là quý lắm rồi.
Trước kia chưa quen Bí thư Diệp tôi vẫn còn mơ hồ. Hiện giờ Bí thư Diệp đến cuối cùng đã khiến Ngọc Xuân Phong tôi thức tỉnh, để tôi nhìn thấy được mục tiêu mà cuộc đời mình theo đuổi.
Ngọc Xuân Phong trong giọng nói đầy cảm kích.
-Tiền thì không phải lo, chúng ta có cách kiếm ra tiền.
Diệp Phàm an ủi anh ta, nói.
-Đi đâu kiếm? Trong thành phố nhiều nhất có thể sắp xếp hai, ba chục triệu nhân dân tệ đã là kịch thiên rồi. Hơn nữa việc của trại dân Hồng Cốc, Khổng Đoan không mò được thành tích gì, tự nhiên còn có chút oán hận chuyện này đấy.
Anh thâý chưa, từ ngày đó sau khi móc treo yết bài, Khổng Đoan không để ý đến chuyện của trại Hồng Cốc.
Có một lần tôi trở về báo cáo với ông ta, ông ta đột nhiên giở giọng quan ra, bảo phải từ từ, đừng nóng vội. Tài chính của thành phố có hạn, phải phân chia giai đoạn, không thể ăn một miếng thành người béo đâu.
Lại mang hạng mục trạm nhiệt điện của thành phố Chương Hà ra, bảo là rất nhiều hạng mục cùng thi công khiến tài chính của thành phố sắp cạn kiệt rồi.
Dù sao cũng phải bảo đảm giành được trạm phát điện Hồng Cốc trước đã. Bên trại Hồng Cốc đã yên ổn rồi thì có thể thư thái một chút..v..v
Dù sao là dông dài một hồi, toàn là lời nói suông, chính là lại không giao tiền.
Ngọc Xuân Phong có chút bực tức.
-Đúng rồi, khoản tiền sáu mươi triệu nhân dân tệ kia sẽ không cắt xén đấy chứ?
Diệp Phàm hỏi.