Nhưng tất cả đều đã dừng tay.
Nhưng người và ngựa lập tức phân thành hai. Bọn binh tướng bại trận của Phong Vân Lầu đang giằng co với sư đoàn Hưởng Hổ. Các cảnh sát mà cục cảnh về điều tới đang cùng nhau đẩy bọn họ về phía sau.
Một ông già lúc đó mới thò từ đống người ra, người này chính là đồng chí Khổng Lý Sâm – giám đốc của Phong Vân Lầu. Ông ta quát Ninh Mãn nói:
- Cục trưởng Ninh, sao lại như thế này, ông xem lũ khốn kia đã hủy diệt cả Phong Vân Lầu của tôi rồi. Việc này nhất định phải trừng trị nghiêm túc, phải bồi thường tất cả, nếu không nhà họ Khổng sẽ không để yên đâu.
Lão già này mở miệng ra là nhắc đến nhà họ Khổng rồi, như muốn nhắc nhở Ninh Mãn rằng phải chú ý đây là Phong Vân Lầu của nhà họ Khổng.
- Giám đốc Khổng, xin đừng vội. Trước tiên chúng tôi phải tìm hiểu rõ sự việc. Yên tâm, chúng tôi sẽ xử lý cho các anh hài lòng. Các anh hãy làm một bản kê khai các tài sản bị tổn thất.
Ninh Mãn cũng có chút sợ hãi ông ta, nên cũng phải nói vậy.
- Cục trưởng đã nói phải giữ lời đấy. Truyện Sắc Hiệp - https://truyenfull.vn
Giám đốc Khổng nói.
- Anh cứ yên tâm 120%, tuyệt đối sẽ khiến anh hài lòng. Cục thành phố chúng tôi làm gì chứ, chính là bảo vệ chính nghĩa mà.
Lần nữa Ninh Mãn lại tỏ thái độ.
- Cục trưởng Ninh, anh chưa hỏi xem sự việc ra sao mà đã tỏ thái độ thế. Rõ ràng là anh muốn ức hiếp chúng tôi phải không?
Lúc này Trương Vệ Thành – cấp dưới của Tề Thiên, là một cao thủ tứ đẳng, tiểu đoàn trưởng trong trường lạnh lùng nói.
- Đúng vậy, những lời khi nãy cục trưởng nói đường hoàng đấy. Cái gì mà bảo vệ chính nghĩa. Nếu là chính nghĩa thì phải xử lý công bằng. Còn nếu chưa hiểu rõ tình hình mà đã tỏ thái độ thế thì chính nghĩa cái quái gì? Cục trưởng Ninh nếu như ông làm như vậy, thì những anh em của tôi đây sẽ không chấp nhận.
Một cao thủ tứ đẳng khác – Lý Huy, trán vẫn còn sưng lại nói thêm.
Có thể người này đã bị Lưu Cường ra tay nên mới thảm hại thế kia. Ống tay áo và ống quần đếu đã tung ra, ở bắp chân vẫn còn có máu chảy ra.
- Đề nghị các anh lấy giấy tờ tùy thân cho chúng tôi kiểm tra.
Ninh Mãn nghiêm túc nói.
- Đến vội, chúng tôi không mang theo. Nhưng chẳng ai dám giả mạo Sư đoàn Hưởng Hổ này.
Trương Vệ Thành nhìn Ninh Mãn rồi tực giận nói.
- Hừ, không có giấy tờ thì tôi đành phả bắt các anh thôi. Anh xem, các anh đã làm gì? Làm loạn cả Phong Vân Lầu của người ta ra rồi mà còn nói lý sao? Không phải nói nhiều nữa, đưa tất cả bọn họ về Cục điều tra.
Ninh Mãn lập tức lấy lại tinh thần rồi ra hiệu bắt người.
- Đương nhiên Ninh Mãn làm vậy một là để cho người nhà họ Khổng biết. Hai là cũng muốn đả kích những người kia. Đã quá kiêu ngạo, thấy Ninh Mãn đây mà lại còn lên giọng nữa. Dù gì thì ta đây cũng là Cục trưởng.
- Các anh lên thử xem.
Trương Vệ Thành bước lên trước, trừng mắt nhìn mấy vị cảnh sát đang cầm còng định bắt người đi. Mấy cảnh sát thấy thế đành phải lui lại mấy bước.
Những cảnh sát này như có trực giác. Như những người như Trương Vệ Thành đây họ đều cảm nhận được thần sắ hung ác tỏa ra. Dường như có thể ngửi thấy được cả mùi máu tươi trên cơ thể anh ta, ai ai cũng nghĩ anh ta như muốn giết người. Bởi vậy ai ai cũng quay đầu nhìn Ninh Mãn, không biết nên xử lý ra sao.
- Nhìn tôi làm gì, các anh bất tài hết sao, tôi nói cho hay, ai không tuân theo đều bắt hết.
Ninh Mãn bắt đầu thấy quyền uy bị khiêu khích. Hôm nay mà không bắt được mấy người này coi như không thu hoạch được gì.
- Mà Ninh Mãn cũng đã nghĩ, những con binh kia còn có mười mấy đồng phạm. Nhưng chỉ có nhiều nhất 4 người tái chiến thôi.
Bởi vì những người khác đều đã bị thương ở chân không thể gây chiến được nữa.
Bên mình có nhưng 20 người, lại còn có súng, sao lại không trấn áp được đám này?
Những cảnh sát này đều không do dự gì nữa, tất cả mười mấy người xông lên. Nhưng bước chân có vẻ chậm rãi.
- Ai dám động vào người của Tề Thiên?
Đúng lúc này Tề Thiên đi vào, tiếng vọng từ bên ngoài vào theo.
- Ông là?
Sau khi ngây người, Ninh Mãn liền nghiêm túc nói. Bởi vì Tề Thiên không mặc quân phục. Có thể Ninh Mãn cũng không biết mặt ông ta hay là giả bộ hỏi vậy.
- Tôi là Tề Thiên, sư đoàn trưởng sư đoàn Hưởng Hổ. Thế nào, cục trưởng Ninh, muốn hạ thủ với thuộc hạ của tôi sao? Hay là làm một võ đài ở đây, chúng ta thử đọ sức xem sao?
Tề Thiên lạnh lùng nói, khí thế của cao thủ ngũ đẳng thoát ra, trực tiếp bức người Ninh Mãn.
Quay người lại, Tề Thiên nhìn thuộc hạ của mình nói:
- Nhanh chóng băng bó vết thương.
Hai bác sỹ quân y lập tức mang hòm thuốc từ ngoài chạy vào băng bó vết thương cho họ.
Đúng là sát khí rất lớn, Ninh Mãn lạnh cả người. không tụ chủ được liền lui về đằng sau.
Mấy viên cảnh sát thấy vậy cũng lặng lẽ lui lại. Sư đoàn trưởng đến rồi, lại còn mang theo người đến nữa, nếu như động vào tổ ong này, đương nhiên người chịu thiệt chỉ là mình mà thôi.
- Hay quá, hay quá.
Đúng lúc này có tiếng vỗ tay vang lên. Cùng với tiếng vỗ tay đó là một thanh niến nhưng lại có vẻ rất già từ ngoài bước vào. Dưới cằm còn có chút râu.
- Cậu chủ, cuối cùng cậu cũng đến rồi.
Giám đốc Khổng còng còng liền vui vẻ, bước lên trước, rồi hành động như chó gặp chủ trước mặt người ta.
Ha ha ha…
Được rồi…
Con chó này diễn hay lắm…
Đúng là, cũng có thể gọi làm heo được không?
Người của Tề Thiên vui mừng quá, cười như trêu chọc người khác. Còn những người của Phong Vân Lầu lại chỉ dám giấu nụ cười trong lòng không dám cười ra tiếng vì họ biết tình cảnh mình cũng chẳng ra sao. Để ngăn cười thành tiếng, nhìn ai cũng có bộ dạng kỳ quái.
- Đứng lên.
Khổng Đông Phong thấy thật mất mặt. Vốn vỗ tay rồi xuất hiện ra đó là có ý đồ nhưng ngay tức khắc đã nhận được những ánh mắt nhìn mình, cứ như ra oai. Không ngờ mới ra oai có tí thì tên bại hoại Khổng Lý Sâm lại xuất hiện.
- Xin…xin lỗi cậu chủ. Tôi đã không quản lý tốt quán, đã để cho bọn chúng đến đập phá…
Giám đốc Khổng mặt mày đỏ ửng, lấp bấp nói.
- Đồ vô tích sự, cút sang một bên.
Khổng Đông Phong hừ một tiếng, nhìn Tề Thiên rồi lại nhìn Ninh Mãn, châm chọc nói:
- Cục trưởng Ninh, sao, sợ rồi phải không? Sư đoàn trưởng thì có sao chứ? Vua có tội thì cũng phải trừng trị như dân chứ nói gì đến một Sư đoàn trưởng nhỏ con này. Ông ta đâu phải ông trời. Nếu như những lời khi nãy ông nói mà không chấp hành thì Khổng Đông Phong tôi đây có phải là nên hiểu anh…
Khổng Đông Phong nói đến đây cố ý dừng lại, chỉ tay vào Ninh Mãn nói:
- Những lời nói của anh có giống như nói dóc không hả?
- Khổng công tử, xin cậu ăn nói tử tế, tôi đang thực hiện nhiệm vụ của mình.
Mặt Ninh Mãn có chút đỏ. Và cũng rất khó chịu. Nhà họ Khổng các anh uy thế, nhưng chủ mới của tôi cũng không vừa. Vì thế cũng nói lại một câu.
- Tử tế, nếu muốn Khổng Đông Phong này ăn nói tử tế thì hãy đưa ra lý do để ta tử tế trước đã. Đối với loại Cục trưởng nói thế thì Khổng Đông Phong đây cần gì phải tử tế, như thế không phải hạ nhục mình sao? Anh mới phải xử lý cho tử tế, hãy thực hiện ngay mệnh lệnh khi nãy anh nói. Tôi đương nhiên sẽ tử tế với anh. Nhưng nếu như không làm như vậy thì đừng trách.
Khổng Đông Phong hù dọa cục trưởng Ninh.
- Khổng công tử, khi nãy không có chứng cứ nên tôi nghĩ bọn họ là bọn xấu lang thang từ nơi nào đến. Giờ sư đoàn trưởng của người ta đến rồi, đã xác định đúng là người của sư đoàn Hưởng Hổ rồi. Đương nhiên tôi không thể cho cảnh sát bắt họ được. Và tất nhiên là phải cùng về Cục để nói chuyện, giải quyết việc này.
Mặt Ninh Mãn đỏ lên, không thể không cúi đầu liền nói.
- Đối phương người ta có cả Sư đoàn trưởng. Không thể xác định chủ. Nếu như làm mọi chuyện rắc rối hơn thì chẳng được ích gì. Như vậy thành ra to chuyện rồi. Ninh Mãn cảm nhận được tính mâu thuẫn sắc bén. Nếu như không khôn khéo xử lý thì cái chức Cục trưởng cũng không bền.
Cho nên, không nể mặt gì hết, tất cả đều phải vì "chức" kia. Không có chức gì thì còn ra sao?
- Xem ra, cục trưởng Ninh của chúng ta không chịu nghe rồi. Cục trưởng Ninh, đây là Phong Vân Lầu, có người đã làm tan nát nơi của Khổng Đông Phong này. Cục trưởng nhớ rõ chuyện này, bằng không tôi sẽ gọi điện đến Giám đốc Hồ. Nếu không được thì là Đảng ủy chính trị…
Khổng Đông Phong cười một tiếng.
- Việc này… Khổng công tử, hãy nghe tôi giải thích đã.
Nói đến đây Ninh Mãn liền cầm lấy tay Khổng Đông Phong nói:
- Tôi không muốn nghe ai đang đánh rắm ở đây. Rắm càng đánh càng thối, đừng làm ô uế Phong Vân Lầu này.
Khổng Đông Phong rất giận dữ. Thấy Ninh Mãn không tán thành, không muốn chấp hành theo ý hắn ta.
Ninh Mãn liếc nhìn Diệp Phàm, nhưng lúc này Diệp Phàm lại đang thưởng thức bức tranh trên tường.
Diệp Phàm rất chăm chú ngắm tranh, dường như quên mất hiện đang có chuyện gì. Ninh Mãn trong lòng điên tiết chỉ muốn cho hắn ta một trận. Đang giỡn phải không, đến nước này rồi còn giả bộ ngây ngô.
- Ai đang sủa gì ở đây thế, lại còn đánh rắm, đúng là thối không thể ngửi được.
Tề Thiên cố ý chọc vào, rồi lại làm hiệu như che mũi đi.
- Mày nói ai là chó?
Giám đốc Khổng thấy tên chủ này ra mặt liền thấy có cơ hội. Để bỏ ảnh hưởng không hay khi nãy nên bước lên trước mặt Tề Thiên hung hăng nói.
Mà hình như ông ta không khống chế được lực của mình. Chân bước về đằng trước và toàn thân cũng như đổ về trước. Tay như muốn đam vào mắt, mũi của Tề Thiên.
Bốp một tiếng.
Giám đốc Khổng diễn trò bay người trên không trung nhưng rồi lại đánh trúng vào Khổng Đông Phong. Bộp một tiếng, cả hai đều ngã sõng soài ra đất.
- Các anh em, có người muốn công kích sư đoàn trưởng của chúng ta, bắt hắn lại.
Lúc này Trương Vệ Thành lên tiếng, rồi một viên đạn cũng đã nằm trên người Khổng Lý Sâm.
- Được rồi, cho hắn một bài học là được rồi.
Tề Thiên có vẻ rất độ lượng nói. Rồi liếc nhìn Diệp Phàm một cái.
Chỉ có Tề Thiên hiểu khi nãy tên họ Khổng kia nhảy bổ về trước là do Diệp Phàm phi dao mà thành.