Con người, đối khi uống rượu say thì tự nhiên sẽ nói hết ra. Huống chi, ba người Trịnh Mãn lại giới thiệu cho Liễu Sướng hai cô nàng xinh đẹp.
Lúc đó với uy danh Bí thư huyện ủy của Trịnh Mãn, thu phục mấy cô nàng xinh đẹp không là vấn đề gì.
Mà Liễu Sướng vì khoe khoang ba người Trịnh Mãn đã mưu lợi vì mình, cho nên, cũng giới thiệu Liễu Thái cho ba người Trịnh Mãn.
Vương Triều nói.
Kỷ Cương Thành thái độ như thế nào?
Diệp Phàm hỏi.
Ông ta không tỏ thái độ. Tuy nhiên, tôi thấy ông ta điều tra xong rõ ràng rất phẫn nộ. Tuy nhiên, ông ta nói việc này sẽ báo cáo Bí thư Lan.
Còn cấp trên xử lý thế nào phải xem ý của cấp trên. Tôi lo lắng bọn họ sẽ bí mật xử lý bỏ qua chúng ta.
Đến lúc đó, chỉ cần Liễu Tây Hà đem tiền bổ sung vào thì Liễu Sướng sẽ không việc gì, quá lắm thì ba người Trịnh Mãn chịu tội thế thôi.
Vương Triều có chút buồn bực, tuy nhiên y nhìn Diệp Phàm một cái đột nhiên cười nói:
Tuy nhiên tôi có một suy nghĩ.
Suy nghĩ, như thế nào?
Tề Thiên truy hỏi.
Lúc đó tôi lấy danh nghĩa là phóng viên xuất hiện ở Hồng Cốc Trại. Cho nên, đương nhiên phải đứng cùng phía với nhân dân Hồng Cốc Trại rồi. Cho nên, tôi nhắc nhở một câu, đó là vấn đề nước phải giải quyết. Nếu Liễu Tây Hà có thể bắt tay với Lan Chính thì những lời này mới có thể gây cho gã.
Vương Triều cười khan một tiếng.
Cậu cũng không ngốc nhỉ.
Diệp Phàm cười, nói, - Tôi muốn xem con trai của Liễu Tây Hà lau mông này như thế nào. Nếu cấp trên muốn chuyện lớn hóa nhỏ thì trước khi chuyện nước được giải quyết Diệp Phàm tôi tuyệt đối không đồng ý.
Không chừng Liễu Tây Hà lấy việc quyên tặng là cách bồi thường cho huyện Hồng Lĩnh đấy.
Tề Thiên cười nói.
Điều này cũng có thể coi là một cách tốt.
Diệp Phàm thản nhiên cười nói.
Sáng thứ hai.
Mấy người Diệp Phàm cùng Chủ tịch tỉnh Tề cùng lãnh đạo các bộ đến huyện Hồng Lĩnh.
Bên này, đài truyền hình tỉnh cùng đài truyền hình Đồng Lĩnh đều cử người theo đưa tin, trông rất hoành tráng.
Trông giống như đang quay phim truyền hình. Đến tận 11 giờ trưa mới đến Hồng Cốc Trại, vội vàng ăn cơm xong lập tức tiến hành nghi lễ cắt băng khánh thành.
Nghi thức cứ như vậy tiến hành, vì Hồng Cốc Trại đến bây giờ đường vẫn chưa thông xe, cho nên, một số thiết bị đều được ngựa trở đến, mà một số nhân viên của đài truyền hình cũng đã đi suốt đêm đến đây. Thật ra, cũng không có chút thú vị nào.
Tam Thúc Công và hiệu trưởng Mã Đằng là người có uy tín ở Hồng Cốc Trại, cho nên, hai đài truyền hình đều muốn phóng vấn hai người họ.
Hai vị đều rất tôn sùng Diệp Phàm.
Tuy nhiên, đúng lúc này phóng viên nổi tiếng của đài truyền hình kiêm người chủ trì chuyên mục phong thái Miêu Chúc đột nhiên hỏi Tam Thúc Công:
Nghe nói trại của các anh thiếu nước có phải không?
Trước kia thiếu nước nhưng từ năm ngoái Bí thư Diệp cùng Thứ trưởng bộ Tài chính Phong Thanh Lục cùng Phó chủ tịch tỉnh Điền đã đi kiểm tra qua.
Bọn họ suy nghĩ cho nhân dân, đặc biệt là Bí thư Diệp và Chủ tịch Ngọc, đã lo lắng cho trại của chúng ta.
Cuốc cùng, cuối năm trước đã giải quyết xong vấn đề nước sinh hoạt cho trại chúng tôi. Khiến cho khe suối khô hạn vài năm nay một lần nữa khôi phục sức sống.
Hơn nữa, Bộ trưởng Phong cũng giúp chúng tôi thoát khỏi cảnh nghèo khó, hôm nay lại một lần nữa đến Hồng Cốc Trại của chúng tôi cùng với bộ Tài chính hoàn thành việc giúp đỡ này.
Ủng hộ tiền và nhiều mặt khác cho Hồng Cốc của chúng tôi.
Tam Thúc Công tươi cười đáp.
Đương nhiên, vì có thể trả lời tốt vấn đề, Tam Thúc Công cũng vì điều này mà vất vả. Hiệu trưởng Mã đã buộc ông ta đọc bảy tám trang tài liệu có liên quan đến trả lời phỏng vấn. Nếu không chưa chắc có thể trả lời tốt như vậy.
Không sai, nếu nước của khe suối khôi phục lại một nửa của ban đầu, vì sao hôm nay chúng tôi không thấy có nước chảy?
Tuy nói phía dưới có xây dựng mấy để ngăn sông nhưng nước đều là nước lặng. Chúng tôi không thấy nhiều nước nữa.
Cứ như thế này có lẽ vài ngày nữa toàn bộ nhân dân của trại các anh vấn đề nước dùng cũng sẽ là vấn đề lớn, đừng nói đến nước cho sản xuất.
Đã không có nước thì cuộc sống của các anh sau này làm thế nào bây giờ? Hơn nữa, tôi còn nghe nói, năm trước Bí thư Diệp có trả lời các anh trong một tháng có thể giải quyết vấn đề nước.
Hiện giờ đã hơn một tháng rồi.
Miêu Trúc vừa nói ra xong Tâm Thúc Công lập tức giật mình, không biết phải trả lời thế nào y nhìn hiệu trưởng Mã.
Phóng viên Miêu, việc này khó khăn chỉ là tạm thời thôi. Bởi vì gân đây thượng du của suối Khe Cốc miệng cống bị hỏng. Ngày hôm qua vừa mới lắp lại.
Cho nên, cũng phải trữ một lượng nước nhất định để không làm hỏng con đập.
Cho nên, đập suối Cốc Khê phải trữ nước một lần nữa. Chờ cho họ trữ được một lượng nước nhất định sau đó sẽ lại mở cống xả nước.
Về việc này Bí thư Diệp nói là không cần nhiều thời gian sẽ giải quyết hoàn toàn vấn đề này.
Hiệu trưởng Mã linh động thay mặt Tam Thúc Công trả lời.
Nước của Suối Cốc Khe là nước mà trạm phát điện dùng để phát điện làm sao có thể để nước chảy mất.
Vừa rồi khi phỏng vấn tôi có nghe quần chúng phản ứng, rất lo lắng một thời gian nữa trại Hồng Cốc lại lâm vào cảnh thiếu nước khốn khổ.
Mà Bí thư Diệp hứa hẹn hình như không làm được có phải không Bí thư Diệp? Nếu không, sẽ không xuất hiện tình huống như thế.
Mầm Trúc hôm nay nhất định cố ý đến đây rồi, micro vừa chuyển đã quay sang Diệp Phàm đứng bên cạnh Chủ tịch tỉnh Tề.
Ha ha, trong này có một số khó khăn. Phóng viên Miêu, nhiều việc không thể việc nào cũng có khả năng thuận buồm xuôi gió có phải không? Tuy nhiên, Diệp Phàm tôi đã hứa nhất định sẽ làm được. Cho tôi một thời gian ngắn tôi sẽ hoàn toàn giải quyết vấn đề nước sinh hoạt cho nhân dân Hồng Cốc Trại.
Diệp Phàm tự tin nói.
Không ai có thể độc hơn hắn một đòn đã làm cô phóng viên choáng. Trong lòng tự nhủ, cô nàng này không biết đã chịu sự sai khiến của ai để chỉnh ông đây
Trước kia Bí thư Diệp cũng đã hứa trước mặt mọi người giải quyết vấn đề nước của người dân Hồng Cốc Trại trong một tháng, đến giờ lại không giải quyết được. Tôi không hiểu lời nói của Bí thư Diệp có mấy phần chắc chắn?
Miêu Trúc vẻ mặt cười cười nói, rõ ràng muốn làm Diệp Phàm xấu hổ, mọi người ở đây đều thấy.< Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL/p>Ha ha, phóng viên Miêu, việc giải quyết vấ đề nước cũng là một vấn đề lớn. đồng chí Diệp Phàm là Bí thư thành phố Đồng Lĩnh cũng rất quan tâm đến việc này.
Nếu không, cũng không có ngăn đập nước. Làm một bí thư Thành ủy, toàn bộ người dân của thành phố đang nhìn.
Công việc thì rất nhiều, cũng không thể luôn theo dõi Hồng Cốc Trại có phải không? Tuy nhiên, đồng chí Diệp Phàm đã cho đồng chí Ngọc Xuân Phong đóng quân tại Hồng Cốc Trại để giải quyết vấn đề này. Đây cũng nói rõ Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố quan tâm đến vấn đề này.
Giải quyết vấn đề nước cũng phải tiến hành theo trình tự, một lần có thể giải quyết không là điều không thể.
Trong chuyện này, Ủy ban nhân dân tỉnh cũng thấy quyết tâm của Ủy ban nhân dân và Thành ủy Đồng Lĩnh. Cho nên, hôm nay tôi cũng xuống đây.
Tề Chấn Đào cười muốn nói sang chuyện khác, giải vây cho Diệp Phàm.
Đúng vậy, vì vấn đề của Hồng Cốc Trại, Bí thư Diệp gần như cách ngày đều gọi điện thoại thúc giục bộ Tài chính vấn đề giúp đỡ tiền.
Tôi muốn nói là vấn đề ở trại Hồng Cốc nếu không có đồng chí Diệp Phàm lo lắng như vậy, bộ chúng tôi chưa chắc đã đồng ý giúp đỡ. Đương nhiên, cấp xuống một khoản tiền giúp đỡ coi như là không thể.
Dù sao, những nơi gặp phải vấn đề nước như Hồng Cốc trên cả nước không ít. Bọn họ cũng phải đợi chúng tôi giải quyết.
Không phải Phong Thanh Lục tôi không nghĩ đến mà là bận quá không qua nổi. Hôm nay lại làm chúng tôi đến giúp đỡ Hồng Cốc Trại. Công lao của đồng chí Diệp Phàm không thể bỏ qua.
Phong Thanh Lục cũng đang muốn giải vây cho Diệp Phàm. Phó chủ tịch tỉnh Điêu nhìn Miêu Trúc, ý nói cô thấy thì tốt rồi, đứng cứ càn quấy tiếp tục như vậy nữa.
Chủ tịch tỉnh Tề, Thứ trưởng Phong, các anh đang nói là trên phương diện khác của Bí thư Diệp. Tôi vẫn muốn hỏi một chút, vấn đề nước của Hồng Cốc Trại có thể nói rõ thời gian giải quyết không?
Hôm nay Chủ tịch Tề cùng Thứ trưởng Phong cùng cả Phó chủ tịch Điền đều ở đây, Bí thư Diệp có dám hứa hẹn với lãnh đạo và hàng ngàn nhân dân Hồng Cốc Trại không?
Bí thư Diệp nhất định là đảng viên, làm việc không thể chỉ là lời nói có đúng không? Nếu Bí thư Diệp trả lời không làm được, đây có phải là lừa gạt lãnh đạo và dân chúng không?
Nếu Bí thư Diêp không giải quyết được vấn đề nước, có thể giải thích. Đài truyền hình tỉnh chúng tôi lần này cử tôi xuống đây muốn tìm một điển hình để tuyên truyền phong cách của cán bộ.
Chuyên mục của chúng tôi là chuyên mục Phong cách. Tôi hi vọng có thể thấy được phong cách của Bí thư Diệp.
Hôm nay Miêu Trúc thật đúng là muốn thách đấu với Diệp Phàm. Hai chữ Phong cách cuối cùng còn cố ý nhấn mạnh.
Trong vòng một tháng, trước mặt lãnh đạo tỉnh, cùng lãnh đạo Đồng Lĩnh, còn có nhân dân Hồng Cốc Trại Diệp Phàm tôi trịnh trọng cam kết.
Từ hôm nay trở đi, trong vòng một tháng nếu vẫn không giải quyết hoàn toàn vấn đề nước sinh hoạt và sản xuất cho nhân dân Hồng Cốc Trại thì Diệp Phàm tôi sẽ về nhà bán khoai lang.
Trời đất chứng giám lời này.
Diệp Phàm nói những lời này rất uy phong, có khí phách, lập tức được mọi người hưởng ứng.
Mấy nghìn dân Hồng Cốc Trại lập tức vỗ tay như sấm dậy, chấn động cả núi rừng. Tề Chấn Đào cùng với Phong Thanh Lục tuy nói là nhíu mày nhưng cũng vô tay rồi.
Mà mấy người Khổng Đoan cùng Trì Hạo Cường cũng mỉm cười vỗ tay, nhưng đều nhếch mép bị đôi mắt ưng của Diệp Phàm phát hiện.
Lời nói của Bí thư Diệp che chín tầng mây, hi vọng Bí thư Diệp có thể nói đi đôi với làm. Chuyên mục phong cách của đài truyền hình tỉnh sẽ theo dõi phỏng vấn trong vòng một tháng.
Nếu Bí thư Diệp thực sự làm được, anh sẽ là nhân vật của chuyên mục chúng tôi tháng này.
Đương nhiên, nếu Bí thư Diệp không làm được, chúng tôi sẽ theo dõi phỏng vấn, đến lúc đó, Bí thư Diệp cũng là nhân vật của chuyên mục chúng tôi.
Miêu Trúc thật đúng là đọc, làm được cũng là phong cách, không làm được cũng là phong cách. Thì lúc đó Diệp Phàm trở thành điểm hình phản diện.
Ha ha, xem ra, phóng viên Miêu không để cho tôi một đường sống rồi, sao tôi lại có cảm giác muốn lên Lương Sơn.
Diệp Phàm thản nhiên, đưa mắt nhìn mọi người một cái nói:
Hôm nay, Diệp Phàm tôi đã nói rồi, hôm nay là ngày 1 tháng 3.
Tháng sau, là ngày 1 tháng tư nếu không thể giải quyết vấn đề nước thì con đường làm quan cũng kết thúc.
Đến lúc đó kính xin phong viên Miêu làm chứng.
Diệp Phàm cười, nói rất nhẹ nhàng nhưng vừa nói xong tiếng vỗ tay lại nổi lên một hồi như thủy triều.
Ngay cả Miêu Trúc cũng hơi sửng sốt, nhìn Diệp Phàm một cái, có lẽ đang suy nghĩ xem mình làm thế có đúng không?