Dừng lại rồi Trương Hùng lại nói:
- Con mẹ nó, tuy nói tôi là thành viên chính thức của Tổ A, nhưng mấy năm nay về cơ bản không bộc lộ qua thân phận này.
Cần cù làm việc cho đất nước 20 năm rồi, mệt sống mệt chết, kết cục một câu nói tôi quá non nớt đã đá tôi sáng một bên.
Đây là cái thói đời gì chứ, căn bản chính là bởi vì Trương Hùng tôi không có "quan hệ" mà. Việc này ai mà không biết, cài gì mà "quá non nớt" đều là nói nhảm.
Trương Hùng tôi dù gì cũng làm ở Cục an ninh quốc gia 20 năm rồi, năm nay cũng 40 tuổi rồi. Sao lại còn quá non nớt? lẽ nào phải chờ đến khi tôi 50 tuổi mới không "non nớt" một chút.
- Ha ha, nhìn từ tiêu chuẩn trong chế độ chọn người 40 tuổi lên cấp Phó bộ, tỉnh đích thực là hơi "non nớt" một chút. 50 thì vừa khéo.
Diệhàm cười nói.
- Anh Thiết chẳng phải 38 tuổi đã lên chức thứ trưởng rồi sao, người ta đã lên được mấy năm rồi. Đấy càng không phải nói đến anh đấy, nếu so với anh, Trương Hùng tôi sớm là "Lão ngưu" rồi, còn non nớt cái con khỉ gì nữa..
Trương Hùng càu nhàu.
- Đừng lo, luôn luôn có cách.
Diệp Phàm khuyên, trầm ngâm một lúc rồi hỏi:
- Trương Hùng, tôi nhớ nhìn lại trước kia một phần nội dung quyền hạn của Tổ đặc nhiệm A khi tôi là Tổ trưởng tổ trung tâm số 8 trước kia. Dường như khi gặp phải tình huống đột xuất, cấp bậc Tổ trưởng như tôi ở Tổ A hoàn toàn có thể điều người của cơ quan công an, an ninh quốc gia của 5 tỉnh hoàn thành nhiệm vụ, có phải là có chương như vậy?
- Đúng là có quyền này, tuy nhiên cũng có giới hạn. Một là nếu liên quan đến sự việc an toàn quốc gia
Hai là, cũng là sự việc đột xuất. còn phải thông báo một chút đến Tổng bộ và Bộ công an quốc gia mới có thể điều động.
Đương nhiên, nếu anh cần mấy người phối hợp thì có thể điều động trực tiếp, xong việc thì làm thủ tục bổ sung.
Vì thế, quyền lực là có, nhưng cũng không phải là vô hạn, đều phải chịu sự hạn chế nhất định.
Trương Hùng nói.
- Đó là đương nhiên, là một tổ trưởng như anh cũng có thể tùy tiện làm bậy thì quốc gia nào không loạn. Việc này cũng chỉ là bình thường. Có âm tất có dương, chắc chắn có quy định áp chế vào anh.
Có điều, khi đó tôi còn nhớ ví dụ trung tâm tổ tám lúc đó ở tỉnh Nam Phúc. Còn việc bổ nhiệm giám đốc sở an ninh quốc gia ở tỉnh Nam Phúc hình như phải xin ý kiến chỉ thị của anh mới được.
Nếu tôi không đồng ý việc bổ nhiệm này thì không thể bổ nhiệm xuống dưới, có phải là có hạng mục quyền lực như vậy không?
Diệp Phàm lại hỏi.
- Đó là đương nhiên rồi. An ninh quốc gia tuy là quan trọng, nhưng so với Tổ A vẫn là kém một bậc. Tổ A chúng ta mới là Bộ chỉ huy cao nhất về an toàn quốc gia.
Trương Hùng khẳng định nói.
- Như thế suy rộng ra, chẳng phải là việc bổ nhiệm Cục trưởng cục An ninh Quốc gia cũng phải được sự đồng ý của thủ trưởng Cung mới được hay sao?
Diệp Phàm cuối cùng cũng lộ ra một điểm mấu chốt.
- Việc này đương nhiên, có lẽ việc bổ nhiệm Cục trưởng Lưu Học Lâm chủ tịch Đường nhất định đã thông qua với thủ trưởng Cung rồi. Đương nhiên việc bổ nhiệm Cục trưởng an ninh quốc gia không giống như việc bổ nhiệm dưới tỉnh và thành phố.
Chủ tịch Đường muốn bổ nhiệm Lưu Học Lâm, có lẽ chỉ cần nói qua với thủ trưởng Cung là được thôi. Cái gì mà trưng cầu ý kiến, có lẽ cũng chỉ là nói cho hay mà thôi.
Người ta muốn bổ nhiệm, lẽ nào thủ trưởng Cung anh lại dám mở mồm ngăn cản không đồng ý?
Trương Hùng nói.
- Cũng phải. Tuy nhiên, anh thử nói xem, việc Lưu Học Lâm đối với anh không ra gì nếu thủ trưởng Cung đứng ra nói hộ cho vài tiếng thì có tác dụng gì không?
Diệp Phàm nói.
- Không có tác dụng đâu.
Không ngờ Trương Hùng lập tức khẳng định. Làm cho Diệp Phàm một chút hy vọng cũng bị tan vỡ.
- Sao lại không có tác dụng?
Diệp Phàm chưa từ bỏ ý định, muốn hỏi cho rõ ràng.
- Đương nhiên không có tác dụng, chỉ có điều việc này tôi đã đoán được từ trong lời nói ủng hộ của Phó Cục trưởng Đỗ. Bởi vì Phó Cục trưởng Đỗ không lâu nữa thì về hưu rồi, cho nên những người nhìn vào vị trí này cũng không ít. Công an, viện kiểm sát, tòa án và cả các tướng lĩnh trong quân đội đều có thể ngồi vào vị trí này.
Còn việc lực chọn người kế nhiệm Phó Cục trưởng Đỗ có lẽ Bộ được phân công quản lý nhân sự đã sớm chọn được rồi. Tuy nhiên việc lựa chọn cũng không phải là mù quáng, mà phương hướng, tiêu chuẩn lựa chọn nhất định phải nghe theo Cục trưởng Lưu.
Cục trưởng Lưu nói không được. Dù anh có tài cũng không được. Cục trưởng Lưu nói được thì dù anh có là một người tài trí bình thường cũng được. Đương nhiên, đồng chí có thể đi đến được bước này trên cơ bản đều sớm loại bỏ tính khả năng là người tài trí bình thường rồi. Còn tôi, có lẽ là Phó Cục trưởng Đỗ cũng đề cử tôi với Cục trưởng Lưu rồi. Nhưng vì quá "non nớt" nên bị gác lại.
Sau đó Phó Cục trưởng Đỗ không từ bỏ ý định lại đi tìm thủ trưởng Cung, kết quả là có lẽ thủ trưởng Cung cũng khó xử lý. Dù sao ông ấy và Cục trưởng Lưu cũng đều là một trong những thành viên trung tâm của Chủ tịch Đường.
Cục trưởng Lưu đã chê tôi là "quá non nớt", thủ trưởng Cung của anh lại cứ tiến cử tôi lên, như thế chẳng phải là khiến cho Cục trưởng Lưu không thấy thoải mái sao.
Anh Diệp, anh nói xem, tôi và thủ trưởng Cung có bao nhiêu là mối giao tình? Thủ trưởng Cung không thể nào mạo hiểm trở mặt với Cục trưởng Lưu để tiến cử tôi.
Vì thế, có lẽ thủ trưởng Cung nể mặt Phó Cục trưởng Đỗ cũng phải xem thái độ của Cục trưởng Lưu. Kết quả đương nhiên là Cục trưởng Lưu kiên quyết cho rằng tôi còn "quá non nớt" điều này đã đẩy tôi vào lãnh cung. Hơn nữa, nhìn từ thái độ của Cục trưởng Lưu, có lẽ nếu tôi vẫn ở Cục An ninh quốc gia, chỉ cần một ngày ông ta còn ở đây thì Trương Hùng tôi mãi mãi không có ngày ngóc đầu lên được.
Cái gì mà "quá non nớt" còn cần phải rèn luyện đều là những lời nhảm nhí. Ông ta Lưu Học Lâm đến Phó Cục trưởng Đỗ và thủ trưởng Cung cũng không nể mặt, Trương Hùng tôi từ nay về sau còn trông cậy gì nữa.
Đương nhiên, thủ trưởng Cung cũng không thể giống như Phó Cục trưởng Đỗ hết sức nói cho tôi. Việc nói chuyện này cũng là một môn nghệ thuật, năng lực nói chuyện của lãnh đạo không giống nhau, hiệu quả nói chuyện đương nhiên cũng không giống nhau.
Nói như thế, người này là bạn của tôi, anh xem xem lúc thích hợp cho một cơ hội thì thế nào? Hiệu quả nhất định không lớn.
Người ta sẽ nói khi có cơ hội có thể suy xét, đùng là những lời vớ vẩn.
Còn lãnh đạo cũng không thể đem chuyện này nói giúp anh mãi được. Nếu lãnh đạo nói một đồng chí nào đó có năng lực hoặc là người họ hàng rất thân thiết của tôi. Nhất định phải lên, người đó sẽ coi trọng việc nói chuyện giúp cho anh.
Hơn nữa, bình thường lãnh đạo đều rất tôn trọng sự tiến cử của lãnh đạo thôi nhiệm. Dù sai người ta đã về hưu anh cũng phải nể mặt một chút.
Lần này Lưu Học Lâm không nể mặt Phó Cục trưởng Đỗ, chứng tỏ tôi nhất định không có cơ hội. Có lẽ là thủ trưởng Cung cũng nhìn thấy vấn đề mấu chốt trong đó, cho nên chỉ nói vài câu không đến nơi đến chốn Lưu Học Lâm kiên quyết thì thủ trưởng Cung cũng từ bỏ mà thôi.
Mẹ kiếp, tôi có chỗ nào đắc tội với Lưu Học Lâm chứ, ông ta muốn đối xử với tôi thế nào.
Trương Hùng giận dữ nói.
- Bên trong việc này chắc có gì đó chăng? Ví dụ liệu có phải anh sơ ý đắc tội với người này, hoặc là cấp trên ép xuống muốn tiến cử một đồng chí nào đó lên.
Cũng có lẽ Lưu Học Lâm lại bị ép buộc. Bây giờ Lưu Học Lâm là Cục trưởng, nhưng so với cán bộ Cục trưởng to ở nước ta thì không ít.
Những cán bộ cấp Phó nhà nước đều có thể gây sức ép lên Lưu Học Lâm. Đương nhiên, Cục An ninh là một ngành đặc thù, nhân vật có thể gây sức ép lên Lưu Học Lâm không nhiều.< Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL/p>Tuy nhiên, cũng có một khả năng nữa, bản thân Lưu Học Lâm đã có người lựa chọn vừa ý. Điều này là đáng sợ nhất. Nhưng việc này ông ấy cũng không thể bỏ qua ở đây.
Trước hết anh phải bằng nhiều cách, nhiều hướng nghe ngóng tháiđộ của Cục trưởng Lưu tại sao lại như thế. Còn nữa, liệt kê ra những đồng chí cạnh tranh vào vị trí của Phó Cục trưởng Đỗ, chúng ta sẽ phân tích từng người một.
Mẹ kiếp, dù chúng ta không thể đi lên thì cũng phải làm cho lão Lưu khó chịu một chút mới được. Bằng không, thực sự đem chúng ta ra làm lương khô để mà gặm.
Diệp Phàm cũng tức giận.
- Được rồi anh Diệp, đừng vì việc của tôi mà liên lụy đến bản thân. Tôi biết là anh muốn tốt cho tôi, nhưng, việc này có lẽ là việc mà anh em ta không làm được. Đương nhiên, trước khi hạt bụi này vẫn chưa rơi xuống thì Trương Hùng tôi vẫn phải đi tranh cướp lấy. Dù là cướp không được cũng phải làm cho lão Lưu Học Lâm xem xem Trương Hùng tôi rút cuộc có "non" hay không "non".
Trương Hùng cũng tức giận.
- Thế mới phải mà, không sao, cướp được mới là bản lĩnh của chúng ta, cướp không được chúng ta cũng có thể có thể khiến cho lão Lưu nhìn thấy thực lực của chúng ta. Đến khi đó cũng sẽ khiến ông ta nhớ lâu một chút. Lần sau khi có cơ hội lão Lưu sẽ luôn phải xem xét một chút năng lực của cậu có phải thế không nào?
Diệp Phàm nói.
- Cướp một phen!
Không ngờ Trương Hùng rống lên một tiếng, thiếu chút nữa làm rách màng nhĩ của Diệp Phàm, Diệp Phàm đành phải buồn bực gác điện thoại xuống lẩm bẩm nói:
- Tên này cũng thật là! To mồm như thế. Tuy nhiên xem ra thực lực của Liễu gia cũng thật không đơn giản. Chỉ là, không thể làm rõ được Liễu gia nhúng tay vào như thế nào, rút cuộc Liễu gia hay là Khổng gia, thật là đau đầu.
- Cái gì, vẫn chưa có tin tức của Đường Sở. Thằng nhóc này lêu lổng ở chỗ nào chứ.
Đường Vân đập bàn liên tiếp hét lên hỏi, ông ta thực sự tức giận.
Khiến cho Trần Chính Văn không dám nói một lời, đứng bên cạnh hơi cúi đầu không biết phải làm sao.
Trần Chính Văn là người hiểu rõ nhất thực lực của Đường gia, hơn nữa, chức Chánh văn phòng này của ông ta chính là do Đường Vân cho.
- Bí thư Đường, tôi đã phái đi 7, 8 người tìm kiếm khắp nơi. Trước kia Đường Sở thích nhất là đi đến vườn sau của Phong Vân lầu.
Tuy nhiên, chúng tôi cũng hỏi rồi, chắc chắn cậu ta không đến đó. Chúng tôi cũng đến tìm ở Thiên Khâu Cốc, cũng không thấy Đường Sở.
Nếu nói Đường Sở gặp nguy hiểm gì, cũng không thể. Nghe nói lúc đó đi còn có mấy người nữa, còn mang theo hai khẩu súng săn.
Đường Sở còn mang theo cả súng nữa. Thiên Khâu Cốc tuy nguy hiểm, nhưng nguy hiểm nhất cũng không lớn hơn lợn rừng và sói, hai loài động vật này chỉ cần có súng thì hoàn toàn có thể đối phó.
Nếu có rắn độc cũng không thể một lúc cắn 7, 8 người, sẽ có người báo tin.
Kỳ lạ chính là mấy người bọn họ đều mất tích, không có người báo tin.
Trần Chính Văn vẻ mặt khó chịu nói.
- Súng, anh đã đưa súng?
Đường Vân sững sờ hỏi.
- Việc này...việc này Đường Sở nói là mượn đi chơi. Trước kia cũng đã đi chơi vài lần rồi. Đường Sở nói chỉ là đi săn lợn rừng, tuyệt đối không xảy ra chuyện gì. Hơn nữa, tối đến về là về. Cho nên tôi cho mượn.
Trần Chính Văn rụt cổ lại nói.
- Được rồi, bây giờ truy cứu còn có tác dụng gì nữa. Trước tiên tìm được người là cấp thiết.
Đường Vân khoát tay, cũng hiểu rõ đức tính của con trai nhà mình. Nó muốn mượn súng thì Trần Chính Văn cũng không dễ không nể mặt mà không cho mượn.
- Bí thư Đường, chẳng phải nghe nói Ninh Mãn đã phái người của đội Hình cảnh đi tìm Đường Sở rồi sao, có thể như thế không?
Đường Chính Văn nhìn Đường Vân nói.
- Ai là người dẫn đầu đi bắt?
Trần Vân hỏi.