- Bên chỗ Ban tổ chức cán bộ chắc cậu vẫn có cách, dù sao cậu có quan hệ thân thiết với nhà họ Kiều, một vị trí vụ trưởng không phải là quá nặng. Bên nay tôi chỉ có thể nói thế mà thôi.
Phong Thanh Lục nói. Khi trời chạng vạng Diệp Phàm cuối cùng cũng đã về đến Đồng Lĩnh.
Đã đến giờ ăn cơm, Vương Long Đông đã đặt xong phòng riêng.
Bao Nghị cũng bí mật về Đồng Lĩnh, trong phòng ngồi toàn là các thành viên trong tổ chức của Diệp Phàm ở Đồng Lĩnh. Ví dụ như Mễ Nguyệt, Ngọc Xuân Phong, Lã Tâm, Bao Nghị, Kiều Hà.
- Tình hình của thành phố thế nào Mễ Nguyệt?
Diệp Phàm hỏi.
- Công trình cải tạo phố Tân Long đã đi vào giai đoạn cuối, mọi việc đều tiến triển thuận lợi. Chẳng qua Cục trưởng Bao đột nhiên bị rút đi, việc này thật là lạ.
Không có Cục trưởng Bao phối hợp, rất nhiên việc cũng không thể triển khai tốt được. Ninh Mãn thật là có chuyện tìm y thì y chối bảy tám lần, sau khi việc kếtthúc mới xuất hiện.
Hơn nữa, thường xuyên nhăn mặt, nói cái gì Công an không phải là người làm việc vặt…
Mễ Nguyệt nói.
- Ninh Mãn trước kia là người của Cao Thành, y hẳn là tìm được ông chủ mới?
Diệp Phàm thản nhiên hừ nói.
- Ừ,
Ngọc Xuân Phong gật gạt đầu nói
- Ninh Mãn không lựa chọn Khổng Đoan, ông chủ mới của y hình như là Xa Quân, có lẽ đây là âm mưu gì đó.
- Hẳn là không hợp với Khổng Đoan về việc Trì Hạo Cường. Lão Trì lần này lại không kiêm nhiệm chức Cục trưởng Công an thành phố, trong lòng chắc chắn khá bất mãn.
Hơn nữa, Ninh Mãn cũng không phải là người của Khổng Đoan, lão Trì bất mãn cuối cùng sẽ bộc phát.
Cho nên, chúng ta có thể lợi dụng tâm lý này của lão Trì một chút, khiến y cùng Ninh Mãn vật tay, chúng ta làm ngư ông đắc lợi.
Vương Long Đông nói.
- Không cần thiết, Khổng Đoan sẽ khống chế lão Trì để y không thể tức giận. Tuy nhiên, hai người muốn phóng hỏa cũng khó nói.
Ninh Mãn tính tình khá thúi, hơn nữa, lần này y có thể đi lên, có lẽ Trần Húc và Hồ Quý Thiên đã ra tay mạnh mẽ.
Hơn nưa, tôi cảm thấy phía sau việc này có người thao túng, không chỉ là Trần Húc mà là một người hoàn toàn khác.
Diệp Phàm nói.
- Là ai chứ?
Lã Lâm xoa xoa đầu nói.
- Mồi lửa lần này tôi cũng nghĩ không phải vì Đường Sở không? Bởi vì Đường Sở ngang nhiên đánh người ở Cục công an bị tôi bắt.
Nhà họ Đường tìm rất nhiều người đến xin hôi, cuối cùng đều bị tôi từ chối. không có cách nào họ chơi thủ đoạn di hoa.
Chuyển tôi đi, mà chỗ dựa của nhà họ Đường mọi người đều biết, hẳn là Khổng gia ở Bộ Xây dựng.
Tuy nhiên, có việc tôi không hiểu, Khổng Đoan cũng là người nhà họ Khổng, nếu như nói là nhà họ Khổng đứng sau lưng thì cũng lạ. Tại sao nhà họ Khổng không đẩy Trì Hạo Cường lên mà lại để Ninh Man lên nắm quyền.
Ninh Mãn có cái gì? Hơn nữa y vẫn là người của Cao Thành. Cao Thành đã ngã, Ninh Mãn chẳng qua là chó của nhà có tang thôi, so với bổi cảnh lý lịch củaTrì Hạo Cường hiển nhiên không bằng.
Bao Nghị nói.
- Dương Tiêu của Sở Công an tỉnh thích Ninh Mãn, tuy nhiên, hiện tại thật sự phức tạp. Nhìn ngoài thì Ninh Mãn là do Hồ Quý Thiên và Trần Húc liên kết đẩy lên.
Khổng Đoan có lẽ lúc trước cũng đã ra sức. Cùi chỏ mà quải đùi, cuối cùng cũng phải chấp nhận.
Nên Trần Húc và Hồ Quý Thiên đều là nghe lời nhà họ Khổng xong mới ra tay, như vậy thì chuyện này mới rõ ràng một chút. Ngảy cả trong nhà họ Khổng cũng là một vòng luẩn quẩn.
Ít nhất, thái độ của Trần Húc và Khổng Đoan không giống nhau. Tuy nhiên, Trần Húc và Hồ Quý Thiên liên kết chống lại Khổng Đoan.
Để cho Khổng Đoan không thể không đồng ý để Ninh Mãn lên nhậm chức này. Mà Ninh Mãn làm thế nào để Trần Húc và Hồ Quý Thiên ra sức hỗ trợ cũng thật sự làm cho người ta khó hiểu. Chẳng lẽ Ninh Nãm có quan hệ không ai biết sao? Nếu không khó có thể giải thích chuyện kỳ lạ này.
Diệp Phàm nói.
- Đúng vậy, Ninh Mãn là người của Cao Thành, Cao Thành và nhà họ Khổng cơ bản là không cùng chí hướng. Nếu như nói Ninh Mãn phục tùng nhà họ Khổng, là chuyện không thể nào.
Bởi vì nhà họ Khổng căn bản không nhìn đến NinhMãn, cấp bậc chức vụ của y đều quá thấp, nhà họ Khổng tùy tiện bồi dưỡng một người khác mạnh hơn Ninh Mãn nhiều, cần gì phải nhận một người không quan trọng như thế này.
Nếu nói là Cao Thành giúp đỡ thì càng không có khả năng. Cao Thành một mình lăn lộn còn đâu khả năng kéo theo Ninh Mãn.
Người đứng sau Cao Thành cũng không có khả năng, Ninh Mãn căn bản không đủ phân lượng cho người ta giơ tay.
Vương Long Đông ngẫm nghĩ một chút nói.
- Có lẽ nhà họ Đường thích Ninh Mãn. Mà nhà họ Đường và Khổng Đoan tuy nói đều là nhà họ Khổng nhưng nhà họ Đường cũng không liên quan đến Khổng Đoan. Dù sao lợi ích cũng không giống nhau.
Bao Nghị nói.
- Có lý.
Mễ Nguyệt gật đầu nói.
- Bí thư Diệp, chẳng lẽ cứ trơ mắt nhìn Đường Sở nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật sao? Đồ chó này hoàn toàn phải chịu hình phạt của pháp luật.
Mọi thủ tục tôi đã đều làm xong, chẳng qua bị lão già bên kiểm sát thành phố lôi xuống.
Nếu không đầu năm nay có thể làm cho Đường Sở ra tòa án. Không ngờ bọn họ dùng chiêu rút củi đáy nồi, chuyển tôi đi.
Ninh Mãn vừa lên, chuyện gì y đều làm được. Đồ hỗn láo này, trong mắt căn bản không có pháp luật.
Bao Nghị tức giận nói.
- Chứng cứ của Đường Sở cậu vẫn giữ chứ?
Diệp Phàm hỏi Bao Nghị.
- Từ khi nhận được quyết định tôi biết bọn họ sẽ thả Đường Sở cho nên tôi đã mang chứng cứ đi và làm một phần chứng cứ giả để ở cục Công an. Có lẽ cũng sẽ bị Ninh Mãn phá đi.
Bao Nghị nói.
- Chỉ cần có chứng cứ chúng ta không sợ. việc này sẽ tính sổ cùng một lượt. Tuy nhiên, Ninh Mãn một khi đã như vậy thì phải kiên quyết bắt y.
Diệp Phàm nghiêm túc nói.
- Ninh Mãn có lẽ không được mấy ngày, tôi cũng sư tập không ít chứng cứ.
Vương Long Đông đột nhiên cười bí hiểm.
- Tôi thấy rồi, cũng đang bí mật xác minh. Tuy nhiên, nhân vật mấu chốt vẫn chưa tới. Một khi người đó trở về, chúng ta có thể ra tay.
Bao Nghị nói.
- Có có một vấn đề quan trọng khác, chỉ sợ Ninh Mãn ngã thì cục trưởng Bao chỉ sợ không về được. Có lẽ chức Cục trưởng Cục công an thành phố đổi người rồi. Chúng ta phải lựa chọn người này mới được.
Vương Long Đông nói.< Nguồn truyện: Truyện FULL/p>- Ừ, Bao Nghị trở về có rất nhiều lực cản, trên cơ bản là không thể nào. Ứng cử viên cho chức này nhất thời cũng khó có thể tìm được. Việc này nếu như có thể bắt cả Trì Hạo Cường thì tốt, đối với việc chọn Phó giám đốc sở chúng ta dễ hơn một chút.
Diệp Phàm nghĩ đến Vương Triều nói.
- Bí thư Diệp, gần đây tôi nghe nói một việc không chừng chúng ta có thể dùng.
Lúc này không thể tưởng tượng được người ít khi mở miệng tư lệnh viên Lã lại nói.
- Ừ, tư lệnh Lã, nói nghe xem nào
Diệp Phàm cười.
- Ninh Mãn tuy nói mới nhậm chức vài ngày, nghe nói cùng Bí thư Đảng ủy Công an thành phố Trì Hạo Cường đã từng đối đầu một lần rồi.
Tư lệnh Lã cười nói.
- Vài ngày đã bắt đầu, không nhanh như vậy chứ?
Kiều Hà không kìm nổi hỏi.
- Thật sự là nhanh như vậy.
Tư lệnh Lã cười cười nhìn Kiều hà một cái nói tiếp:
- Chuyện này có lẽ đội trưởng Bao cũng biết.
- Ừ.
Bao Nghị gật đầu nói:
- Chơi đùa một lần rồi, chính là hôm trước có lẽ Trì Hạo Cường luôn ghen ghét cho nên trong lòng không thoải mái.
Đúng lúc thành phố xảy ra một sự kiện, chẳng quan hai nhà hàng xóm vì nền nhà mà đánh nahu. Một nhà họ Vương một nhà họ Lý, cuối cùng nhà họ Lý báo cảnh sát. Tuy nhiên, vì tết nên vẫn chưa giải quyết.
Kết quả đám cảnh sát cũng kéo dài, nhìn ngoài là như vậy nhưng thật ra không phải là thế. Bởi vì nhà họ Vượng có người làm lãnh đạo ở Công an quận.
Mà chuyện lần này thật ra nhà họ Vương không đúng, hơn nữa còn đánh bị thương người khác giờ còn đang nằm trong bệnh viện.
Nhà họ Vương có người làm ở Cục công an tất nhiên là việc kéo dài rồi, mãi đến hôm qua mới cử hai cảnh sát đến giải quyết.
Hơn nữa, người cảnh sát kia đến thể hiện sự thiên vị nhà họ Vương. Nhà họ Lý tất nhiên không phục, nên tìm đến Trì Hạo Cường.
Hình như là họ hàng xa. Lúc đó Trì Hạo Cường giận tím mặt, tức giận đến Cục Công an thành phố, chất vấn Ninh Mãn trước mặt mọi người là quản lý cấp dưới như thế nào?
Ninh Mãn giải thích là mình mới tiếp nhận Cục Công an, đang làm quen công việc… Trì Hạo Cường giận quá, chỉ trích Ninh Mãn là trước đây đã làm Phó cục trưởng thường trực Cục Công an là ngồi gầm cầu có phải không.
Ninh Mãn tức giận, nói mặc dù mình như thế cũng không ngồi gầm cầu nhiều như người khác.
Việc này đương nhiên là ám chỉ Trì Hạo Cường có hư danh là chức Bí thư Đảng ủy Công an không có quyền thực, ngay cả chức Cục trưởng cũng không chiếm được.
Việc này thật sự là đạp đúng đuôi của lão Trì, lão đập bàn chỉ vào Ninh Mãn quát lớn.
Kết quả có lẽ là có người gọi điện thoại cho Khổng Đoan, Khổng Đoan gọi điện thoại đến Trì Hạo Cường mới bỏ đi.
Tuy nhiên, khi đi Trì Hạo Cường vẫn cố nói một câu,
- Làm cảnh sát phải có tố chất, giáo dục, phải chịu trách nhiệm đến cùng…
Ninh Mãn cũng đáp lại:
- Xin cứ tự nhiên.
Bao Nghị cười nói.
- Cơn tức của lão Trì đúng là càng ngày càng lớn.
Ngọc Xuân Phong cười nói.
- Cơn tức của Ninh Mãn không nhỏ, tuy nhiên, xem ra hai người thật sự thành lửa và nước rồi.
Diệp Phàm cũng nói.
- Hơn nữa, đem qua còn xảy ra một việc. Ninh Mãn không phải có một người em tên là Ninh Đông, mở một quán là Thuận Phong sao?
Bên thành phố Chương Hà cũng khá kiêu ngạo, hơn nữa, kinh doanh lời không ít. Mà em vợ của Trì Hạo Cường là Dương Trùng cũng kinh doanh ở Đồng Lĩnh. Chuyên buôn bán qua tay đất đai, tay không bắt giặc.
Thường xuyên dẫn Hạo Cường đi làm việc. Cục Đất đai cũng biết mối quan hệ giữa y là Hạo Cường, cho nên cũng mắt nhắm mắt mở.
Lần này Dương Trùng không ngờ kiếm quá rồi, đưa tay về phía thành phố Chương Hà. Hơn nữa, mảnh đất y nhắm không ngờ Ninh Đông cũng nhắm rồi, Ninh Đông định mở rộng cửa hàng kinh doanh ô tô của y.
Cuối cùng, mâu thuẫn từ trước đến nay đêm qua đã bùng phát rồi. Hai đám người đánh đập nhau tàn nhẫn trong phòng hát, nghe nói nhiều người bị thương.
Bởi vì lúc đó có một quân nhân của phân quân khu nhìn thấy, hôm nay nói chuyện phiếm đã nói với tôi.
Tư lệnh Lã nói.
- Tư lệnh Lã có ý là lợi dụng mâu thuẫn giữa Ninh Đông và Dương Trùng để tăng thêm mâu thuẫn giữa Ninh Mãn và Trì Hạo Cường sau đó chúng ta ra tay thuận tiện hơn.
Diệp Phàm cười nói.