- Anh quản lý tư liệu, phương diện này không phải anh rõ nhất hay sao?
Dương Quốc Đào giận đùng đùng thốt ra.
- Tôi biết rõ, tuy nhiên, không được phép, tôi có thể tùy tiện nói ra sao? Lâm Đống Quốc tôi vẫn hiểu sâu sắc kỷ luật của Tổ đấy. Nếu như Tổ trưởng Cung phê chuẩn, tôi đương nhiên có thể nói. Về phần đồng chí Quốc Đào, ha ha…
Lâm Đống Quốc dường như không vừa lòng với Dương Quốc Đào, một vẻ khinh thường hiện rõ lên trên khuôn mặt.
- Tổ trưởng Cung, nếu đồng chí Diệp Phàm đã đưa ra chất vấn, tôi yêu cầu công bố tư liệu có liên quan của đồng chí Đằng Các ra làm chứng minh.
Dương Quốc Đào tức giận mặt đen sì, nói.
- Cái này… Cung Khai Hà ấp úng hai tiếng.
- Tổ trưởng Cung, tôi cũng yêu cầu đưa ra tư liệu có liên quan của đồng chí Đằng Các. Nếu không, lòng tôi khó phục. Năm 2003, đồng chí Đằng Các lên hàm thượng tá, hơn nữa vừa mới lên không lâu.
Mà bản lĩnh cũng chỉ là Khai Nguyên ngũ đẳng. Tổ đặc nhiệm A chúng ta rõ ràng quy định, sao có thể chưa qua cửa quân hàm Đại tá mà trực tiếp đề bạt lên cấp bậc Thiếu tướng được?
Điều này rõ ràng là không hợp lý! Hơn nữa, quy định không thể thay đổi kèm theo chính là, quân hàm Đại tá phải có thân thủ lục đẳng mới có thể đề bạt.
Mà Thiếu tướng cũng nhất định phải là đồng chí có cảnh giới từ lục đẳng trở lên mới được. Trừ phi giống như hai đồng chí đặc biệt như Dương Quốc Đào và Lan Viễn Kim thì có thể ngoại lệ.
Những người khác, chỉ cần là thành viên chính thức của Tổ đều phải tuân thủ.
Diệp Phàm nói năng không nể nang gì. Hơn nữa còn coi hai người là những kẻ ngoại lai, chỉ là người khác phái tới giám sát Tổ, khơi dậy tình yêu Tổ của các ủy viên chính thức của Tổ. Không thể không nói, quân cờ này của Diệp Phàm đánh ra vô cùng hay.
- Tướng quân Lâm, đưa ra tư liệu của đồng chí Đằng Các.
Cung Khai Hà cau mày nói.
Lâm Đống Quốc bước lên bục, sau khi thao tác trước máy tính một hồi thì nhấn nút, không lâu sau, trên màn hình lớn xuất hiện tư liệu của đồng chí Đằng Các.
- Ha ha ha, không xem thấy, đồng chí Diệp Phàm. Tuy nói năm 2003 đồng chí Đằng Các mới đạt đến Khai Nguyên ngũ đẳng.
Tuy nhiên, anh ta có kỳ ngộ. Ở năm 2004 đã đột phá cảnh giới Khai Nguyên lục đẳng. Hơn nữa, chính vì anh ta đột phá tới Khai Nguyên lục đẳng rồi.
Cho nên, Tổ đã đặc biệt đề bạt quân hàm của anh ta lên Đại tá. Hiện tại đồng chí Diệp Phàm đã biết rõ chưa?
Những tài liệu này không có thành phần giả dối chứ đồng chí Diệp Phàm.
Dương Quốc Đào nở nụ cười, chèn ép Diệp Phàm.
- Đúng vậy, tháng 6 năm 2004 đồng chí Đằng Các mới lên Đại tá. Mà hiện giờ là tháng 2 năm 2005. Mới được mấy tháng, ha ha, hơn nửa năm một chút. Tốc độ thăng cấp này phỏng chừng còn nhanh hơn cả tên lửa. Tôi không rõ lãnh đạo trong Tổ nghĩ gì, cái này, rõ ràng là có gì đó phải không?
Diệp Phàm cũng rất thản nhiên cười, chất vấn.
Dương Quốc Đào lập tức câm bặt, nhìn Cung Khai Hà, mà những đồng chí khác cũng đều nhìn Cung Khai Hà.
- Theo lý mà nói lần này đề cử danh ngạch Thiếu tướng, đồng chí Đằng Các không đủ tư cách. Tuy nhiên, chuyện này là có nguyên nhân.
Cung Khai Hà nói xong ngừng lại, cầm lấy chén trà trên bàn uống một ngụm.
Chỉ có điều, tuy nói tất cả mọi người đều phục tùng mình nhưng Cung Khai Hà biết, hôm nay không nói rõ ràng.
Trước tiên là không qua được cửa ải Diệp Phàm này. Thằng ranh này nhất định sẽ gây sự. Đến lúc đó gây sức ép xuống, cũng không còn mặt mũi nào nhìn mọi người.
- Nguyên nhân trong đó là thế này, tất cả các đồng chí đang ngồi đây đều biết. Trận núi Xương Bối thực lực của chúng ta bị hao tổn tương đối nghiêm trọng.
Tuy nhiên, sự hao tổn nghiêm trọng này thực ra không thành vấn đề. Mấu chốt vấn đề là chúng ta đến bây giờ còn chưa tìm ra được chiếc chìa khóa còn lại có thể mở ra bí mật của núi Xương Bối.
Đồng chí Diệp Phàm phát hiện ra bí mật của núi Xương Bối sớm nhất, là liên quan đến một vài sự vụ bí mật lớn của quân Quan Đông Nhật Bản bỏ chạy trước giải phóng.
Có liên quan đến an toàn quốc gia. Cho nên, nhất định phải mở ra bí mật này. Tuy núi Xương Bối hiện tại ở dưới sự khống chế của chúng ta, nhưng tổ Thần Đạo của Nhật Bản cùng một số tổ chức đặc công của các nước khác chưa từng ngừng lại việc dò hỏi về núi Xương Bối.
Bọn họ thông qua các loại thủ đoạn muốn dò hỏi bí mật của núi Xương Bối. Chẳng qua chúng ta hiện tại phái được một đoàn ở binh lực, do Báo Săn đi đầu trong việc canh gác núi Xương Bối.
Bọn họ cũng không dễ xuống tay. Tuy nhiên, bí mật núi Xương Bối trước khi chúng ta không mở ra được thì như mũi nhọn ngạnh lưng, Tổ chúng ta cũng không yên tâm nổi.
Cho nên, mở ra bí mật của núi Xương Bối, là vấn đề năm nay chúng ta nhất định phải giải quyết. Mà lúc đầu một trong hai chiếc chìa khóa cũng là đồng chí Diệp Phàm đi đến Ma cung đại chiến ở Nhật Bản mang về.
Mà chiếc chìa khóa còn lại trước kia nghe nói ở trong tay một người Anh. Hiện tại đã nhận được tin tình báo chứng thực, chiếc chìa khóa còn lại chính xác đang ở nước Anh.
Chẳng qua Tổ đang phác thảo kế hoạch cướp chiếc chìa khóa đó. Mà đồng chí cung cấp thông tin này chính là đồng chí Đằng Các.
Mọi người đều không biết một điều, đồng chí Đằng Các vì dò hỏi ra tin tức này đã phải trải qua cửu tử nhất sinh. Tự mình cải trang, hơn nữa còn phẫu thuật khuôn mặt, thâm nhập vào bên trong mới có thể thu được tài liệu trực tiếp.
Để làm tốt chuyện này, đồng chí Đằng Các ngay cả lỗ tai của đồng chí cũng mất đi một nửa. Anh ấy rất cẩn thận, chẳng qua chỗ cất giấu chìa khóa quá bí mật hơn nữa còn phái cao thủ trông coi.
Chúng tôi nhất thời cũng sợ ném chuột làm vỡ đồ, không dám ra tay. Tuy nhiên, việc này lại không thể tiếp tục. Tiếp tục chỉ sợ tình huống có biến, hoặc là bọn họ thay đổi nơi cất giáu chìa khóa, vậy thì chúng ta liền toi công vô ích.
Đồng chí Đằng Các phát hiện ra vấn đề làm Tổ chúng ta đau đầu đã nhiều năm, cho nên, công lao của anh ấy không thể không được chú ý đến. Lần này Tổ mới đặc cách đồng ý xếp anh ấy vào danh sách đề cử đợt hai.
Về phần nói có thể thông qua được không, chúng ta hiện giờ không phải đang thảo luận hay sao? Đương nhiên, công lao đồng chí Đằng Các không thể không được chú ý, nhưng hai đồng chí còn lại cũng không thua kém.
Đặc biệt đồng chí Tiền Sâm núi Đại Hùng. Ân tượng của mọi người đối với anh ấy có lẽ không sâu sắc lắm. Đúng là như thế, đồng chí này vẫn luôn chú trọng làm việc một cách thực tế.
Lặng lẽ canh gác ở căn cứ núi Đại Hùng mười mấy năm rồi. Anh ấy không có gì long trời lở đất, nhưng, các đồng chí hẳn đều hiểu được tầm quan trọng của núi Đại Hùng đối với quốc gia.
Tôi sẽ không nói nhiều nữa, các vị cứ tiếp tục thảo luận.
Lời này Cung Khai Hà nói ra thực ra rất sâu xa. Đồ ngốc cũng có thể nghe ra, Cung Khai Hà đã đặt trọng tâm lên Tiền Sâm. Mà Đằng Các ấy à, chỉ là người được nể mặt thôi.
Quả nhiên, Tây Môn Đông Hồng lập tức liền thuận thế tạo đà. Ông ta thở dài, tiếng thở dài này tương đối vang dội. Khiến ánh mắt của toàn bộ đều dồn hết về phía đó, ông ta nhìn mọi người một cái mới nói:
- Kỳ thực mọi người có lẽ vẫn chưa rõ một điều.
Đồng chí Tiền Sâm tuy vẫn luôn lặng lẽ canh gác tại núi Đại Hùng. Nhưng, trong lúc đó, anh ta còn âm thầm làm rất nhiều nhiệm vụ cho Tổ chúng ta.
Tỷ như, trong trận chiến đảo Xà Lạp Cách Ưng, người phụ trách âm thầm tiếp ứng chính là anh ta. Ví dụ như trận chiến ở Sahara, bề ngoài các vị cũng không thấy được bóng dáng Tiền Sâm.
Mà tiếp ứng các đồng chí chính là "Hồng Giang" và "Phổ Hải" đạn đạo khu trục hạm hiện đại nhất của quân ta.
Tại sao lúc trước lại có nhiều tàu ngoại quốc khả nghi cứ đi theo "Hồng Giang" và "Phổ Hải". Là do bề ngoài, quân ta phái đi thêm mấy tàu quân hạm lấy lý do diễn tập để đi tiếp ứng.
Rồi sau đó không còn thấy tăm hơi mấy con tàu ngoại quốc khả nghi đó nữa. Tại sao lại thế, rất nhiều đồng chí có thể sẽ nói, nhất định là do quân ta đã phái ra nhiều tàu quân hạm dọa bọn họ sợ hãi.
Kỳ thực đây chỉ là nguyên nhân thứ yếu. Mọi người ngẫm lại mà xem. Tàu mẹ của Hoa Kỳ đều đang chạy trên biển, chẳng lẽ người ta lại sợ mấy chiến hạm của chúng ta sao?
Nguyên nhân chân chính là tàu ngầm Tiền Sâm phụ trách dưới nước đã có tác dụng. Tàu ngầm mới nhất của chúng ta không thể không khiến chiến hạm của một số quốc gia có tính toán kín đáo phải nhượng bộ lui binh.< Nguồn truyện: Truyện FULL/p>Mặt khác, còn rất nhiều lần hành động đều có bóng dáng của những anh hùng dưới nước do đồng chí Tiền Sâm phụ trách.
Bọn họ là những anh hùng không có tiếng tăm. Hơn nữa, nhiều năm ở dưới nước, điều kiện cuộc sống gian khổ, đối với những đồng chí tình nguyện hy sinh này, chúng ta lúc bàn về luận công ban thưởng, đề bạt hoặc thăng hàm tuyệt đối không thể quên bọn họ.
Bằng không, chính là không công bằng đói với họ. Nếu khiến cho bọn họ oán hận, đây chính là tai họa ngầm đối với đất nước chúng ta, mà cũng tồn tại một vấn đề lớn đối với bản thân Tổ đặc nhiệm A chúng ta.
Lời này Tây Môn Đông Hồng nói rất hay.
- Đúng vậy.
Diệp Phàm đột nhiên lên tiếng. Hơn nữa cũng tương đối vang dội. Nhưng thật khiến Tây Môn Đông Hồng và Cung Khai Hà đều có chút nghi hoặc nhìn tên này một cái, sau đó, Diệp Phàm nói:
- Những anh hùng dưới nước không có tiếng tăm gì này rất đáng được chúng ta luận công ban thưởng. Nhưng, chẳng lẽ những anh hùng trực tiếp đổ máu trên tiền tuyến, thậm chí bỏ ra sinh mạng chúng ta lại không cần luận công ban thưởng sao?
- Đúng vậy, trong trận chiến Sahara Đới Thành tôi là thành viên đội thứ nhất xông vào. Tôi tận mắt nhìn thấy những anh hùng của chúng ta chiến đấu vô cùng hăng hái.
Thiếu cái tay gãy cái chân là chuyện nhỏ. Mất đi sinh mạng trong máu lửa chiến tranh cũng là thông thường. Ở Sahara, địa hình kiểu này cùng tính chất phức tạp của hiện trường, trên cơ bản những đồng chí của chúng ta đều phải liều mình xông pha.
Tuy nói thân thủ của chúng tôi coi như cũng được, nhưng dù sao chúng tôi cũng không phải thân thể kim cương bất toại, chúng tôi vẫn ăn ngũ cốc hoa màu. Một viên đạn bắn tỉa, một chưởng đập xuống liền có thể đoạt mạng chúng tôi.
Bọn họ đã dùng nghị lực kiên cường nhất chiến đấu với đội viên đặc chiến ngoại quốc, ít nhất, so sánh với công tác ngầm, bọn họ càng phải trả giá nhiều hơn.
Nói về thương vong, căn cứ núi Đại Hùng đã hy sinh bao nhiêu đồng chí? Đương nhiên, tôi cũng nói các đồng chí núi Đại Hùng rất dễ thở, nhàn nhã. Mà ngược lại, bọn họ không hề nhàn nhã, hơn nữa còn gánh vác trách nhiệm trọng đại của Tổ quốc.
Tôi chỉ đang nói sự thật, trong ba đồng chí này thì đồng chí Trương Cường biểu hiện đặc biệt xuất sắc. Những gì đã lâu rồi không nói làm gì, trong những hành động mấy năm gần đây đều có bóng dáng của anh ấy.
Hơn nữa, đều là một trong những người phụ trách hành động quan trọng.
Đồng chí Đới Thành đúng là đã đồng ý giúp đỡ, trực tiếp nêu tên Trương Cường rồi.
- Đồng chí Trương Cường đã từng là một trong những nhân tài đắc lực của Thiết Chiêm Hùng, đã ở trong Báo Săn mười mấy năm.
Từ Thiếu tá đến Trung tá và bây giờ là Đại tá. Mà chức vụ cũng từ Trung đội trưởng lên Phó sư trưởng. Hơn nữa, còn là một trong những Đại đội trưởng đoàn Cảnh vệ Trung ương nước cộng hoà dưới sự lãnh đạo của Lang Phá Thiên.
Chức vụ cực kỳ có tính thách thức. Điều này nói rõ, trên chiến trường ngầm, đồng chí Trương Cường là một người tài giỏi.
Nhưng ở phần mềm, trên chức vụ vệ sĩ càng cần phải động não hơn, đồng chí Trương Cường cũng tương đối phù hợp với chức vụ.
Anh ấy là một đồng chí mà năng lực trên các phương diện đều nổi trội.
Kế Vĩnh Viễn nói, Diệp Phàm trong lòng lấy làm lạ, cũng không hiểu đồng chí lão Thiết thuyết phục được Tướng quân Kế Vĩnh Viễn thế nào.
- Xét về tầm quan trọng của chiến lực cùng với độ uy hiếp, chức vị của đồng chí Tiền Sâm vẫn quan trọng hơn một chút.
Bí mật mà đồng chí Tiền Sâm canh giữ là một trong những bí mật quan trọng nhất của nước Cộng hòa. Hơn nữa, xét về tuổi tác kinh nghiệm và lý lịch, đồng chí Tiền Sâm cũng có thể được đề bạt.
Mà Trương Cường mới có ba mươi mấy tuổi, thăng quân hàm Thiếu tướng liệu có phải có hơi nóng vội hay không? Tôi thấy, có thể để vài năm rồi nói sau.
Tây Môn Đông Hồng thấy tình huống không tốt lắm, vội vàng nhảy ra nói giúp Tiền Sâm.