Diệp Phàm đột nhiên cảm thấy có vật gì bay lóe qua trước mặt, mới phát hiện là một đồ vật hình cầu kỳ lạ màu đen. Thằng này cơ thể vừa động hướng người sang bên cạnh liều mình né tránh.
Một tiếng ầm vang nổ, căn phòng bí mật rung chuyển một cách kịch liệt. Diệp Phàm khẩn trương phi đao ra, chỉ nghe Tông Lạc lớn tiếng kêu thảm thiết gọi:
-Chú Đinh.
-Đi mau, đi càng xa càng tốt, đi! Đi...
Chỉ nghe một giọng nói khác kêu thảm, ngã nhào trên đất.
Mà dây xích của Diệp Phàm cũng đến rồi, cuốn một cái cuốn tên kia tiến vào, phát hiện là một lão già. Tuy nhiên chỗ cổ của lão già ấy bị phi đao của chính mình ghim trúng, từ chỗ cổ của người đó một dòng máu tươi như dòng suối tuôn ra.
Vừa rồi chính lão già này cứu Tông Lạc, ném ra một viên thuốc độc hình cầu. Mà trong nháy mắt cũng không thấy bóng dáng Tông Lạc đâu.
-Nói, Tông lạc trốn ở chỗ nào?
Vương Nhân Bàng hung tợn tóm lấy cổ lão già, đương nhiên là muốn để cho máu lưu thông chậm một chút mà không lập tức chết ngay.
-Thiếu gia sẽ sớm quay trở lại tìm các anh thôi, các anh cứ chờ đi! Tôi liều chết cũng đáng!
Lão này sau khi phun ra một câu cuối cùng, đầu mềm nhũn, chết rồi.
-Mẹ nó!
Vương Nhân Bàng tùy tay đẩy ra, cảm thấy xui xẻo.
-Lại một người trung nghĩa!
Diệp Phàm thở dài, cảm giác điên cuồng táo tợn khá hơn một chút. Nhìn quanh căn mật thất này một cái, hỏi,
-Sao không thấy Tông Vô Thu?
-Không rõ lắm, vừa rồi không biết đã xảy ra chuyện gì. Hình như có chút giống nội loạn rồi. Tông Lạc người này thật đáng sợ, lão đại, anh nói trước đây không hề phát hiện ra anh ta là một cao thủ phải không?
Vương Nhân Bàng hỏi.
-Người này xem ta dùng phương pháp bí mật giấu toàn bộ nội công rồi. Thậm chí ngay cả tôi cũng không dò xét ra, đúng là đáng sợ.
Người này cơ mưu thâm hiểm, đúng lài một đối thủ mạnh. Tuy nhiên chúng ta phải khẩn trương đi trước. Bằng không, Tông Vô Thu đến chúng ta đều phải chết.
Đúng rồi, Tông Lạc chạy ra rồi, phỏng chừng đội viên đội dự bị phụ trách canh gác của chúng ta đã gặp bất trắc rồi.
Diệp Phàm nhíu chặt mày lại.
-Chị em Tài Nhạ xử lý thế nào đây?
Vương Nhân Bàng vội vàng hỏi. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://truyenfull.vn
-Mang đi. Tôi còn chưa làm rõ chuyện vừa rồi tại sao tôi lại nổi điên. Xem ra là trúng độc rồi, hơn nữa hai chị em người này cũng có liên quan chút ít.
Diệp Phàm nói,
-Kỳ thật hai người họ cũng là hai con người đáng thương.
-Ừ, ít nhất trong cái mật thất này họ cũng quen thuộc hơn chúng ta.
Vương Nhân Bàng nói, hai người trở lại mật thất, phát hiện hai chị em Tài Nhạ đang co ro ngơ ngác nằm trên giường.
-Các cô có muốn về quê hương không?
Vương Nhân Bàng hỏi.
-Chúng tôi có thể trở về sao? Tông Vô Thu căn bản không để yên cho chúng tôi.
Tài Thanh mặt đầy sợ hãi, hỏi.
-Có thể trở về hay không toàn bộ phải xem chúng ta, tuy nhiên cho dù các cô muốn ở lại, Tông Vô Thu cũng không để cho các cô sống.
Diệp Phàm nói.
-Chúng tôi biết rồi, đi thì đi, liều mạng.
Tài Nhạ đột nhiên trở nên kiên cường, cắn răng một cái vén chăn lên, xuống giường.
Bốn người ở bên ngoài mật thất tìm kiếm trong chốc lát, đương nhiên muốn tìm băng ghi âm của cuộc nói chuyện vừa rồi cùng với video quay lại cảnh tượng khi đó để làm rõ vừa rồi rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Tuy nhiên, kết quả làm người ta buồn bực, không có.
- Thế còn anh ta thì sao?
Vương Nhân Bàng đá một cái vào Xa Thiên ở chân tường.
-Dẫn đi, người này không chừng còn hữu ích.
Diệp Phàm nói, điểm trên người Xa Thiên vài cái, đương nhiên thi triển phong huyệt và cương chỉ của kinh mạch.
Còn Vương Nhân Bàng nhanh chóng dùng thuốc đặc hiệu băng bó tạm cho người này. Bốn người tháo chạy ra bên ngoài.
Bá lạp lạp
Diệp Phàm khẩn trương xuất phi đao, mười mấy phi đao ngắn được phi ra, thằng này lại vung vẩy một hồi, trên cổ tay phi đao như mưa đâm ra. Sau đó bên ngoài truyền đến vài âm thanh thảm thiết. Đám người của Diệp Phàm nhân cô hội liền xông ra ngoài.
-Diệp Phàm, thiết bị thông tin của chúng ta toàn bộ hỏng rồi. Cũng không biết bọn Thiên thông thế nào rồi?
Vương Nhân Bàng vừa đi vừa dùng thuật ngữ do tổ A tự biên hỏi.
-Xem ra gặp nguy hiểm rồi, không có cách nào, rời khỏi ngôi chùa này trước rồi nói.
Diệp Phàm nói, dừng lại ở một góc rẽ, Diệp Phàm vài bước chân đã lên tới nóc nhà. Dán người vào nóc nhà thi triển thuật mắt ưng.
-Quái, rất yên tĩnh, tại sao lại như vậy. Theo lý mà nói, lúc này giáo đồ của Tam Độc Giáo này hẳn là đang lục soát tìm kiếm chúng ta khắp nơi mới đúng. Sao lại yên tĩnh như vậy?
Xuống nóc nhà, Diệp Phàm có chút không rõ ràng nói.
- Họ bị chúng ta giết chết bảy tám mươi người rồi, xem ra cũng sợ rồi. Hơn nữa những người còn lại cũng không nổi mấy người là cao thủ. Lúc này xem ra toàn bộ đang ẩn nấp ở một chỗ, chỉ cần chúng ta xuất hiện bọn họ liền ra tay. Không phải phi tên thì cũng là đạn, chúng ta phải cẩn thận ra ngoài mới được.
Vương Nhân Bàng nói.
-Tài Nhạ, các cô ở đây mấy năm rồi. Mặc dù Tông Vô Thu rất hạn chế hai chị em cô ra bên ngoài chùa. Nhưng các cô hẳn phải biết đường đi lối lại trong này chứ có phải không. Nói mau, bằng không chúng ta đều xong đời đấy.
Diệp Phàm quay đầu hỏi Tài Nhạ.
-Chúng tôi bình thường đi lại trong chùa, Tông Vô Thu đều phái Pháo Động và Tha Hồng đi cùng, xem ra con đường kia, người ta sớm cho người mai phục rồi. Con đường khác chị em chúng tôi cũng không rõ.
Tài Nhạ lắc lắc đầu.
-Mặc kệ, đi về hướng Nam. Chỉ cần hướng Nam không sai, chúng ta sẽ đến được rừng. Thiên Thông bon họ vẫn ở trong rừng chờ.
Diệp Phàm nói.
Bốn người không còn cách nào đành phải để Diệp Phàm đi đầu, hướng về phía trước cẩn thận nằm sấp mà tiến.
-Báo cáo Phó giáo chủ Tông, hộ pháp Tượng. Người cầm đầu của Ngũ Độc Giáo bọn họ xem ra đã trốn ra được rồi. Giáo chủ hạ tử lệnh, yêu cầu chúng ta nhất định phải bắt được họ. Còn nữa, gặp Tông Lạc, giết không tha.
Lúc này, một người áo đen đến trước mặt Tông Hà, vòng nắm tay lại nói.
-Giáo chủ không nói nguyên nhân sao?
Tông Lạc sau khi sửng sốt hỏi.
-Không có.
Người áo đen nói.
-Đám người này mẹ kiếp đúng là liều mạng, không ngờ cứng đầu chống cự đến bây giờ. Người của chúng ta đã chết bảy tám chục người, họ hình như vẫn chưa có ai chết?
Tượng Sơn ở một bên tức giận mắng.
-Bình thường, người bên chúng ta chết đều là những người kém cỏi. Bọn họ tam đẳng nhị đẳng căn bản không có tính đối kháng với những cao thủ ít nhất là ngũ đẳng trở lên này.
Tuy nhiên, bên ngoài thôn truyền tin tức đến, cũng không có báo cáo về việc bọn họ ra khỏi rừng. Mà hôm nay bọn họ hầu hết đều bị chúng ta dồn về phương bắc, gần đến "Xà Viện".
Chỉ cần cố thêm chút nữa đẩy tất cả bọn họ vào trong Xà Viện, đến lúc đó không cần chúng ta thu dọn, hơn một vạn xà vương kịch độc sẽ ăn hết bọn họ, ngay cả xương cốt cũng không còn lại một mẩu.
Phó giáo chủ Tông Hà không ngờ vẻ mặt bình tĩnh, khoát tay, liếc mắt nhìn Tượng Sơn một cái, hỏi,
-Cậu nói xem, Tông Lạc sẽ trốn ở chỗ nào trong chùa?
-Phỏng chừng sẽ sẽ đến chỗ Đinh Mạo, tuy nhiên tôi vẫn có một kế. Nếu người đứng đầu của Ngũ Độc Giáo vẫn chưa đến tụ hợp với bọn họ, bọn họ nếu như còn sống nhất định sẽ hội hợp với nhau.
Chi bằng cố ý lọt tin tức ra ngoài, nói với tên đứng đầu, bạn của bọn họ ở phương Bắc chỗ Xà Viện.
Tôi nghĩ không chừng còn có thể gộp họ thành một khối rồi thu dọn toàn bộ. Bằng không cứ mãi không tìm được người thanh niên kia, điều này sẽ gây bất lợi cho chúng ta.
Người này nghe giáo chủ nói là thân thủ thập đẳng. Nếu anh ta hung hăng lên, ẩn nấp ở chỗ tối, đến cả một đám, người của chúng ta còn không đủ để anh ta giết.
Tượng Sơn tên to con này đột nhiên biết dùng kế, xem ra thật sự không thể trông mặt mà bắt hình dong được.
- Hộ pháp Tượng, cậu mang theo mấy người đi điều tra một chút. Tuy nhiên, xem chừng Tông Lạc sẽ không đi. Cái này, cậu với tôi có thể nghĩ được, anh ta cũng có thể nghĩ được. Chỉ có điều không biết anh ta còn có quan hệ tốt hơn với ai trong chùa. Phỏng chừng anh ta đi đến nơi đó rồi.
Tông Hà trên mặt hiện lên một nét âm trầm, đối với người anh em cũng cha khác mẹ này, Tông Hà căn bản không mảy may có chút cảm tình nào.
-Đúng rồi, Mã Thạch đã về chưa?
Tông Hà hỏi.
-Đã quay về rồi, anh ta tạm thời ở bên giáo chủ không thể tách rời.
Tượng Sơn nói.
-Pháo Động đâu rồi, cả "Tha Hồng" bị thương đã đỡ chút nào chưa. Nếu đỡ rồi gọi bọn họ lập tức tham gia vây bắt. Giờ chúng ta đang thiếu người, còn nữa, các trưởng lão đã về chưa?
Tông Hà hỏi.
-Pháo Động cùng Tha Hồng băng bó một chút, đã bắt đầu tham gia đội vây bắt, chỉ có điều tình hình của các trưởng lão tôi không rõ lắm. Phỏng chừng tạm thời phân nửa đang nhanh chóng quay trở lại. Trong lúc mấu chốt này nếu có họ ở đây chúng ta sẽ không bị chết nhiều người như vậy.
Tượng Sơn thở dài.
Hai người phân việc rồi chia nhau dẫn người đi.
Một ngôi chùa phương Bắc dưới hòn non bộ có vẻ khá hỗn độn.
-Người này, không ngờ lại không liên lạc được. Lẽ nào "xong" rồi?
Thiên Thông tức giận nói.
Người này bộ dạng bây giờ rất thê thảm. Ngay cả tay áo cũng bị ai xé đi một nửa, nửa tay áo còn lại treo lủng lẳng.
Trên mặt những vết máu loang nổ, không biết là máu của bản thân hay máu của người khác. Hơn nửa là máu của người khác, bằng không đã sớm băng bó lại rồi.
Đối với hậu cần một khối, Triệu Thanh Ngọc vẫn làm tốt. Một số người chuẩn bị tốt hơn, mang theo người dược phẩm. Hơn nữa những thuốc này đều là thuốc đặc hiệu đậm đặc. Như chảy máu, chỉ cần tán một chút là có thể cầm máu. Đương nhiên những thuốc này pha chế cũng rất đắt.
-Diệp Phàm sẽ không dễ dàng chết như vậy, Thiên Thông, cậu đừng có mà nguyền rủa anh ấy. Nếu để anh ấy nghe được, là cậu phải chịu.
Lam Tồn Quân nói.
-Thât sự là đáng ghét, ra cũng không ra được, giờ ngay cả việc ăn cũng trở lên khó khăn. Chúng ta chẳng lẽ trốn ở đây chờ chết sao.
Thiên Thông tức giận nói.
-Cố nhịn một chút chờ Diệp Phàm, bằng không giờ ra ngoài e rằng đều phải chết. Đồng chí Tiểu Thiên, Phó giáo chủ kia thực lực không kém gì cậu.
Lam Tồn Quân hỏi.
-Tương đương nhau, tuy nhiên bên bọn họ có nhiều hơn một Tượng Sơn. Người này thực lực cửu đẳng. Trừ khi Diệp Phàm ở đây còn có thể một đấu một.
Tôi phải đối phó với tên phó giáo chủ chết tiệt kia. Tượng Sơn thì không có người gánh vác được rồi. Chẳng lẽ đồng chí Tiểu Thiên tôi phải chết ở đây.
Mẹ kiếp, vì hai triệu mà bỏ mạng ở đây, tôi sớm biết không dễ lấy được hai triệu này của Diệp Phàm.
Đây chẳng phải, tiền chưa lấy được, mạng đã đi trước sao, không có lãi, không có lãi!
Thiên Thông nói lên cảm giác bản thân mình, đặc biệt oan uổng, thiếu chút nữa cắn răng rồi.
-Thật sự không nghĩ đến thực lực của Tam Độc Giáo lại mạnh như vậy, trước kia chúng ta không có chút tư liệu nào. Về phương diện công việc tôi đã có chút sơ suất rồi, giờ biết rồi, trở về nhất định phải xem kỹ những cái này. Xin lỗi mọi người ở đây, ai...
Triệu Thanh Ngọc cũng thở dài, vẻ mặt hổ thẹn.