Quan Thuật

Chương 2410: Kết thúc

- Vào trong đi!

Diệp Phàm ra lệnh một tiếng, không ngừng nói, cùng Thiên Thông vây quanh mặt sau trường học.

Lúc này trong trường học chắc tất cả mọi người còn đang cố gắng xử lý bọn côn trùng độc đang náo động, tự lo cho bản thân còn chưa xong. Diệp Phàm tung ra sợi dây, tất cả mọi người đều trượt tới rất thuận lợi.

Trong trường học đúng thật là rất náo nhiệt, có mấy người bị bọn rắn độc, trùng độc đuổi đến nhảy kêu loạn lên. Bọn họ muốn động thủ đập chết rắn độc, trùng độc, nhưng một lão già thổi sáo không chịu để cho mọi người đập rắn và trùng độc của ông ta.

- Giết hết đi, anh Tô, rắn độc và trùng độc của anh bị điên hết rồi, không giết không được!

Lúc này, một giọng nói rất tức giận từ trong bếp truyền đến mọi nơi.

- Nội công thật là cao, thực lực chắc chắn phải đạt đến cửu đẳng.

Diệp Phàm thầm kêu một tiếng, báo cho mọi người chú ý ở trong phòng bếp.

- Quái, cao thủ trốn trong phòng bếp làm gì? Hay là thích trộm đồ ăn?

Vương Nhân Bàng thầm thì nói.

- Không phải là trong phòng bếp có điều gì bí mật chứ?

Diệp Phàm nói.

- Cũng có thể, anh xem, phòng bếp này được xây dựng dựa vào vách núi. Hay là có động trong vách núi. Mà trong động mới chính là căn cứ chính của Tam Độc Giáo.

Lam Tồn Quân nói

Có tiếng xèo xèo rất nhanh rất nhanh…

Mấy người ở trong trường bắt đầu đập rắn và trùng độc rồi, lão già thổi sáo gấp đến độ dẫm chân lên nhau, nhưng lại không dám ngăn cản. Phỏng chừng, người trong phòng bếp có địa vị rất lớn.

- Tiểu Thiên, chúng ta cùng nhau phát lực, hướng đám côn trùng độc vào phòng bếp, ép tên kia phải ra ngoài.

Diệp Phàm nói.

- Được, cũng thú vị đấy!

Không ngờ đồng chí Thiên Thông thích thú tiến lên. Bắt đầu dùng hết khí lực để nghịch chuông.

Diệp Phàm lại càng dốc sức, dùng toàn bộ nội khí sóng âm dưới tác dụng của thuật khống chế kiếm, đánh hướng về phía bọn rắn. Quả nhiên, vương xà dẫn đầu, toàn bộ rắn độc đều tiến vào tấn công phòng bếp.

- Súc sinh!

Người ở bên trong kêu lên một tiếng, đột nhiên một người mặc áo đen từ trong bếp lộ ra. Một cái tát đánh về phía vương xà.

- Ông chủ, ra tay nể tình, vương xà của tôi!

Lão già thổi sáo kêu thảm thiết một tiếng, thấy con rắn hổ mang vương xà biến thành một đống mục nát hỗn độn dưới bàn tay của ông chủ.

- Độc chưởng, nội tức của người này phát ra đều là màu đen, nhất định là dùng độc rắn độc trùng tôi luyện thành độc chưởng. Mọi người phải cẩn thận. Chắc chắn là rất lợi hại. Mọi người nhìn thấy rồi đó, chỉ cần một chưởng mà ông ta đã giết chết vài chục con rắn và độc trùng, hơn nữa, dường như tất cả đều mục nát ra như vậy.

Diệp Phàm thận trọng giải thích, mọi người khẩn trương đeo mặt nạ phòng độc vào.

- Xuất hiện đi, chúng tôi sẽ tiếp đón, núp trong bóng tối thế còn gọi gì là anh hùng nữa chứ?

Người áo đen quay bốn phía hô.

- Chưởng lực của ông rất tốt!

Vương Nhân Bàng dùng tiếng Lào hô một tiếng, cùng Diệp Phàm nhảy lên trên mái hành lang của phòng. Dựa lưng vào tường gạch từ trên cao nhìn xuống bóng đen cao lớn kia.

- Các anh biết đuổi côn trùng độc. Không bình thường chút nào. Có phải các anh là Ngũ Độc Giáo không? Có phải là lão già Cung Thu gọi các anh tới đây không.

Hồng Ý tôi cũng biết cả rồi. Các anh vẫn không buông tha cho chúng tôi. Các anh coi Tam Độc Giáo chúng tôi là đống bùn nhão có phải hay không?

Nước Lào này, là địa bàn của chúng tôi. Hôm nay, người của các anh. Một người cũng đừng hòng mong trở về được.

Không ngờ Hồng Ý nói tiếng phổ thông, lớn tiếng kêu lên.

- Báo cáo ông chủ, đêm qua chúng ta bị ném đá khẳng định là do bọn họ làm. Căn bản những người này muốn lấy mạng của chúng ta. Nên vẫn chưa đi. Chúng ta hãy quyết chiến với bọn Ngũ Độc Giáo này đi.

Lão Tô quản rắn đặt cây sáo xuống, vẻ mặt tức giận kêu lên.

- Đúng, phải quyết một trận tử chiến mới được.

Vài người khác cũng giơ nắm đấm kêu lên.

- Trước tiên hãy xử lý bọn Ngũ Độc Giáo này rồi tính sau, báo thù cho các anh em của thạch lũy. Hồng Ý tôi muốn cho lão già Cung Thu kia nhìn thấy. Ngũ Độc Giáo thì đã sao chứ, bố mày sẽ tiêu diệt hết các ngườii.

Hồng Ý hô một tiếng, đột nhiên bước đi cà nhắc, bay lên khoảng chừng bốn mét. Đến đúng mép hành lang.

- Thì ra bọn họ chính là nhóm lính đào ngũ trốn ra nước ngoài, muốn diệt Ngũ Độc Giáo chúng ta, cứ nằm mơ đi.

Diệp Phàm nói theo. Vẻ mặt có vẻ khinh thường. Tuy nói là đã đội mặt nạ bảo vệ phòng độc, nhưng vẫn có thể bị trúng độc.

- Các anh em, Hồng Ý tôi không dám nói là vô địch thủ trên đất nước Lào. Chí ít, ở nước Lào, cũng không thể xuất hiện hơn năm người như thế. Hôm nay bố mày sẽ cho chúng mày hiểu được cái gọi là lão Tôn.

Rõ ràng Hồng Ý bị chọc giận, bổ một chưởng thẳng về hướng Diệp Phàm.

- Những người ở phía dưới giao cho mọi người, bảo Thiên Thông xuống phòng bếp xem tình hình. Phải mở rộng phạm vi phòng hộ bên ngoài một chút, đề phòng tình huống đột phát.

Diệp Phàm nói với Vương Nhân Bàng.

Hắn nhanh chóng xuất chưởng. Khai Bi chi thủ trực đảo Hoàng long, xuất một chưởng hướng vào ngực Hồng Ý. Lúc xuất chưởng ra, hai điểm ảnh lóe lên nhằm thẳng hướng Hồng Ý để đâm, đương nhiên là Phi Đao của Diệp Phàm rồi.

- Ám khí chẳng là cái đếch gì.

Lão già hừ một tiếng, trên tay lộ ra một hắc khí sát lạnh có mùi khai thối bổ thẳng về phía Diệp Phàm.

Đương nhiên Diệp Phàm không thể đối phó với hắc khí kia. Mặc dù có mặt nạ phòng độc bảo vệ cũng không được. Hắn nghiêng người, ra một chưởng Khai bi bổ vào cột gạch của hành làng.

Rồi một tiếng vang thật lớn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

Độc chưởng của Hồng Ý cũng tới rồi. Diệp Phàm phát hiện ra. Sau khi gạch đỏ gặp phải khí độc không ngờ bị sùi lên như gặp axit sunphuric. Lập tức các viên gạch đều nát vụn ra.

Thật là lợi hại, nếu bắn lên người chắc cũng đều mục nát hết. Diệp Phàm cảm thấy rùng mình. Đá một cước vào cột gạch.

Một tiếng nổ vang lên, cùng với tiếng gào thét giận dữ, "lão già kia ông muốn làm gì", không ngờ cột gạch ngoài hành lang bị gãy lại khiến cho tầng hai ầm ầm sụp xuống. Lập tức trên trời đầy bụi gạch.

Nhân cơ hội đó Diệp Phàm sử dụng hổ ưng công, tung người bay lên không trung chuyển đến phía trước. Hồng Ý vừa ló đầu ra, Diệp Phàm hung hăng một cước.

Bá sát một tiếng, cả người Hồng ý giống như phát pháo bắn ra trên bãi tập. Rơi xuống hố to cách Phương Viên ba thước.

- Ông chủ!

Lúc này, từ phòng bếp đột nhiên xông ta mấy người mặc quần áo đen tay cầm đao côn. Một đám người không sợ chết công kích về phía đồng chí Thiên Thông.

- Đánh rất hay!

Thiên Thông dùng cả tay chân, cầm một cây thiết côn chém loạn lên. Còn Vương Nhân Bàng và Lam Tồn Quân thì đánh nhau với mấy người trung niên đuổi rắn lúc trước. Tình cờ còn đạp chết được một con rắn độc.

Chu Đồng xuống, phối hợp với Lam Tồn Quân dọn dẹp người trên bãi tập. Còn hai người Vương Nhân Bàng và Thiên Thông hợp lực với nhau tấn công người ở trong phòng bếp.

Diệp Phàm lại ra một cước rất mạnh vào Hồng Ý đang trong hầm.

Ầm…

Một âm thanh vang lên, trong chiếc áo rộng thùng thình của Hồng Ý đột nhiên bay ra một vật gì đen đen giống như dạng than hòn.

- Tránh mau ra!

Diệp Phàm, Thiên Thông và Vương Nhân Bàng đều kêu lên, nhất định đó là độc dược rồi. Diệp Phàm cảm thấy mùi vị của chất độc.

Hai người còn nhanh hơn so với thỏ, lập tức đã đến bên cạnh, cách đó hơn 10 mét. Còn Diệp Phàm cũng không chậm, sử dụng thuật khống chế kiếm, cùng với nội công vô thanh, tới trước mặt hắc cầu, làm chệch hướng hắc cầu đang bay về phía mình, bởi vì Diệp Phàm sử dụng thủy công của sư phụ Vương Nam Lăng Hầu.

Lập tức hơi nước tụ lại ở trên hắc cầu. Quả hắc cầu và thủy cầu đi theo hai hướng ngược nhau vào bên trong phòng bếp và ra ngoài.

Vừa lúc đó, Hồng Ý từ trong hầm chui ra, nhìn, vừa thấy vậy sợ tới mức hết lớn:

- Mau tránh ra, tránh ra!

- Không kịp nữa rồi đồng chí Hồng Ý.

Diệp Phàm cười hiểm một tiếng, dẫn đến giọt nước của hắc cầu bỗng nhiên nổ tung, đây giống như dùng kíp nổ. Một tiếng ầm vang lên, hắc cầu nổ tung, lập tức trên bầu trời toàn khói đen.

Diệp Phàm sớm di chuyển ra xa hơn 10 mét.

Thấy khói đen lan tỏa khắp nơi cùng với tiếng kêu đau thê thảm. Khi màn sương đen tan hết, thấy bảy tám người ôm chân, che mắt, trên mặt có hiện chữ liều chết từ trong bếp đi ra.

Trên người toàn là máu, quần áo thì rách tả tơi. Cho dù lúc đầu ngoài da vẫn bình thường nhưng không lâu sau cũng toàn khói đen xì xì, thịt thì nát ra. Trong đó có một tên râu dài đưa tay nắm lấy nhưng không thấy thịt của mình đâu

Sờ luôn thấy xương cốt của mình. Vương Nhân Bàng nhìn, thấy da đầu mình run lên, đồng chí Thiên Thông tự chụp ngực mình. Chân đồng chí Lam Tồn Quân lại muốn nôn, thấy thế Diệp Phàm cũng cảm thấy rất sợ. Độc này đúng là rất lợi hại, giống như axit đậm đặc giội vào người. Hơn nữa, còn mạnh hơn gấp vài lần.

Tuy nhiên, Diệp Phàm không buông tha cho Hồng Ý.

Người này cũng như điên vậy, kêu đau một tiếng. Song giơ tay lên, mười mấy viên nhỏ màu đen giống như cờ nhảy, bay đập tới.

- Ông im lặng một chút cho tôi xem nào!

Diệp Phàm tức điên lên, xuất một chưởng, hắc sắc của tiểu cầu kia bị nội công cuốn đi nhằm thẳng hướng đến mấy người chạy khá nhanh của Tam Độc Gíao.

Còn bên này Diệp Phàm vừa bắn người lên, đã đến trước mặt Hồng Ý, chỉ ra Thiên Âm Lôi Cương. Tuy Hồng Ý muốn tránh. Tuy nhiên, hôm nay ông ta lại gặp Diệp Phàm. Sức mạnh của cửu đẳng và thập đẳng chênh lệch nhau quá lớn.

Trơ mắt nhìn đầu ngón tay của Diệp Phàm đang điểm huyệt mình, lập tức, Hồng Ý cảm giác toàn thân mình cứng đờ lại, không thể nhúc nhích. Thậm chí miệng đang há to ra cũng không khép lại được, nước miếng cứ tự nhiên chảy ra.

Còn mấy người Thiên Thông cùng Vương Nhân Bàng, Lam Tồn Quân cùng nhau tìm loạn hết trường tiểu học Sùng Minh lên để giải quyết hết các phần tử còn lại của Tam Độc Giáo.

Tuy nhiên, tất cả mọi người không ra tay mạnh quá, chỉ đánh cho bọn chúng thành tàn tật. Phỏng chừng, sau này cả đời chỉ có thể nằm ở trên giường.

Mấy người nhanh chóng tản ra đi tìm, phát hiện phía sau phòng bếp còn có một cái động rất to. Bên trong còn có một ít dụng cụ đơn giản để phối chế độc dược và luyện công. Đương nhiên bọn Diệp Phàm sẽ không để cho bọn chúng hại người bừa bãi, Diệp Phàm ra lệnh đập phá toàn bộ. Cuối cùng, mấy trái lựu đạn nổ tung cả động. Mấy người nhanh chóng rời khỏi trường tiểu học Sùng Minh.

Tuy nhiên, vẫn lấy làm tiếc vì không tìm ra tung tích của Chu Phương Tinh. Diệp Phàm và mọi người chỉ có thể an ủi Chu Đồng thôi. Phỏng chừng, có tám phần chắc là đã bị giết.

Thay đổi địa điểm bí mật.

Diệp Phàm uống một hụm nước, nói:

- Đưa Hồng Ý đến đây, chúng ta phải điều tra cho ra tổng đà Tam Độc Giáo, chắc việc bị tập kích ở đây đã truyền về tới tổng giáo rồi.

Mấy người tiến hành điều tra Hồng Ý, không nói ra nhất định không buông tha, Diệp Phàm còn dùng sóng âm để thăm dò. Xác định trên người Hồng Ý không có độc dược chết người, lúc này mới an tâm.