- Bí thư Diệp, chuyện trước giờ có người muốn tóm Trịnh Khinh Vượng. Tuy nói chuyện lần đó chẳng có liên quan gì đến Trịnh Khinh Vượng, nhưng có người nói Trịnh Khinh Vượng là Giám đốc lâm trường, cho nên bắt buộc phải chịu trách nhiệm. Vì vậy, mấy năm nay chẳng có tốt đẹp gì. Đáng tiếc là cuối cùng việc này thất bại rồi.
Phương Lan Hinh đứng bên cạnh vừa rót rượu, vừa nói.
- Chuyện này, ngày mai ông đi cùng tôi đến tìm Bí thư Tạ một chút nhé.
Diệp Phàm nói.
- Chẳng có tác dụng gì đâu.
Không ngờ Trịnh Khinh Vượng lắc đầu nói.
- Sao có thể được, Bí thư Tạ là nhân vật số 1 của Thị ủy. Lời nói của ông ấy mà không có tác dụng mới là lạ đấy.
Lý Thuyên Thạch nói xen vào một câu.
- Haiz, việc này phức tạp lắm. Tuyên Thạch à, cậu không hiểu được chuyện chốn quan trường đây. Bí thư Tạ tuy nói là nhân vật số 1 thật đấy, nhưng ông ấy cũng phải làm cân bằng các mối quan hệ chứ. Hơn nữa, bên Bí thư Tạ quan hệ của tôi cũng không được tốt lắm.
Trịnh Khinh Vượng thở dài nói, sau đó lại uống cạn một chén rượu đầy.
- Đừng có uống nữa, dạ dày của anh sắp thủng rồi đấy.
Phương Lan Hinh giành lại chai rượu nói.
- Lan Hinh, em cứ để cho anh uống với Bí thư Diệp đi, hôm nay anh vui. Uống chết cũng không việc gì, không sao đâu.
Trịnh Khinh Vượng nói, Phương Lan Hinh nhìn nhìn một chút rồi bất đắc dĩ trả lại chai rượu cho ông ta.
- Có biết ai nói những chuyện đó không?
Diệp Phàm hừ nói. Bà xã hiện tại của Trịnh Khinh Vượng là Phương Lan Hinh, mà Phương Lan Hinh là chị gái của Phương Nghê Muội.
Thêm vào việc trước đây Trịnh Khinh Vượng cũng từng giúp đỡ Diệp Phàm, cho nên cũng muốn kéo ônng ta dậy. Huống hồ, Trịnh Khinh Vượng vững lên rồi thì cũng có thể chăm sóc được cho Phương Nghê Muội.
- Chẳng giấu gì Bí thư Diệp, Chủ tịch thành phố đương nhiệm là Cổ Phi Hùng. Mà một trong những kwr chủ mưu trong vụ lâm trường Cảnh Dương rước đây là Mã Chiếm Khôi không ngờ cũng có chút thân thích với ông ta. Đương nhiên cũng là họ hàng xa rồi. Nhưng người ta hiện giờ làm chủ tịch thành phố Mặc Hương, có cách gì chứ. Hiện giờ vẫn còn để cái ghế giám đốc lâm trường cho mình thì cũng đã là khai ân rồi. Chuyện này, Bí thư Tạ cũng có chút khó xử. Dù sao Bí thư Tạ là nhân vật số hai. Huống hồ nghe nói còn được nhân vật số 1 Tỉnh ủy đề bạt xuống dưới nữa.
Trịnh Khinh Vượng nói với giọng có chút men say.
Diệp Phàm nghe xong cũng cảm thấy kỳ lạ, bởi vì Tạ Quốc Trung lúc đó cũng là do Phí Mãn Thiên đề bạt lên. Giờ lại thế này. Chẳng lẽ Tạ Quốc Trung vẫn chưa được vào guồng máy của Phí Mãn Thiên hay sao? Như vậy thì có thể giải thích tại sao Tạ Quốc Trung băn khoăn rồi.
Không chừng Tạ Quốc Trung đang lo lắng rằng cái ghế này mình ngồi còn chưa nóng mông, thì không chừng Cổ Phi Hùng đã được Phí Mãn Thiên điều đến thay thế mình rồi. Mình chỉ là một người ngồi tạm thời mà thôi.
- Vậy ý muốn nói là cửa chỗ Chủ tịch Cổ có thể qua được sao?
Diệp Phàm hỏi.
- Cũng không chắc, trong lòng Bí thư Tạ nghĩ gì tôi cũng không dám võ đoán.
Trịnh Khinh Vượng lắc đầu nói.
- Ngày mai tôi cũng muốn lên thành phố, tiện cũng có thể đến nói chuyện với Bí thư Tạ xem thế nào.
Diệp Phàm nói, thực ra hắn cũng có chút ngượng ngùng khi đối mặt với Tạ Quốc Trung.
Lần trước người t giúp mình một vụ lớn, nhưng việc mình đồng ý với ông ta cuối cùng lại bị Kiều Viễn Sơn làm hỏng mất. Tuy nhiên, lần này Diệp Phàm sau khi gặp Phong Thanh Lục xong thì trong lòng cũng có chút so đo. Nghe nói đoàn khảo sát của Phong Thanh Lục ở bộ Tài chính cũng xuống tỉnh Nam Phúc.
Hơn nữa, còn đến thành phố Mặc Hương. Bên huyện Cổ Xuyên cũng có đến hơn ngàn mẫu đất ruộng tương đối xấu, càn phải cải tạo. Đối với quê hương của mình, Diệp Phàm đương nhiên cũng quan tâm. Hơn nữa còn có thể trả món nợ ân tình này cho Tạ Quốc Trung, coi như một mũi tên mà trúng hai đích.
Hôm qua Diệp Phàm về nhà không lâu, tân Bí thư Huyện ủy Cổ Xuyên là Dương Thần cũng đến chơi, Dương Thần cũng mịt mờ đề cập qua chuyện này rồi. Diệp Phàm lúc đó tuy chưa thể hiện thái độ nhưng thực ra cũng lưu tâm chuyện này rồi. Hơn nữa, Phong Thanh Lục cũng đã đồng ý rằng nhất định sẽ cho huyện Cổ Xuyên một khoản tiền. Cái này, đương nhiên là nể mặt Diệp Phàm rồi.
Trở về Cung cũ, Diệp Phàm mở điện thoại ra gọi cho em trai Diệp Tử Kỳ. Bảo cậu ta liên hệ với một vài người, ngày mai Diệp Phàm muốn mời khách ở thành phố Mặc Hương. Sau đó hắn cũng gọi điện cho con trai của Phí Mãn Thiên là Phí Hướng Phi, nói thẳng việc này ra. Phí Hướng Phi đồng ý ngày mai đến. Cậu ta trả lời rất nhanh gọn, nhưng trong lòng Diệp Phàm vẫn chưa yên.
Bởi vì, chuyện mà Phí Hướng Phi muốn làm còn khó hơn việc này nhiều. Cậu ta mốn đến Bộ Tổng tham mưu công tác. Chuyện này cho đến bây giờ vẫn chưa "hoạt động" được chút nào. Nếu như Phí Hướng Phi muốn một chỗ khác "dễ thở" hơn thì còn dễ nói, đằng này lại muốn một vị trí ở Bộ Tổng tham mưu.
Cái này, dù Diệp Phàm từng ở Bộ Tổng tham mưu "treo tên" công tác qua, nhưng vẫn còn thấy khó. Mà việc của Trương Cường còn chưa sắp xếp xong, tất cả những việc này không khỏi khiến cho hắn cảm thấy đau đầu.
Mới có 5 giờ sáng, trời vẫn còn mờ mịt, Diệp Phàm đã chạy một vòng quanh con đường nhỏ của đập Thiên Thủy rồi. Tuy nhiên bỗng nhiên cảm thấy ở sau đống củi bên cạnh Cung cũ có động tĩnh gì đó. Hắn liền bật người qua phía sau đống củi.
Quả nhiên phát hiện một bóng người. Hắn khiến cho người đó sợ đến mức chân tay run rẩy.
Diệp Phàm xác định đó là phụ nữ, hắn giơ tay ra đỡ một chút. Người phụ nữ này hình như sợ quá, người mềm nhũn nằm trong lòng Diệp Phàm.
- Là Nghê Muội thật sao?
Diệp Phàm cúi đầu xuống nhìn kỹ.
Phương Nghê Muội mặc một chiếc áo khoác màu hồng, bên trong là một chiếc áo len hoa đỏ. Bên dưới là chiếc quần màu đen….
Khiến cho Diệp Phàm không khỏi cảm thấy ngẩn người, bời vì lúc xuống thôn công tác, trên chiếc xe ba bánh cô cũng mặc bộ quần áo như vậy. Hơn nữa, trên chiếc xe ba bánh đó, nhân lúc đêm khuya, Diệp Phàm và cô đã làm chuyện ấy. Đó là lần đầu tiên của cô, cho nên cả đời này hắn không bao giờ quên được.
- Xin lỗi…em…em
Phương Nghê Muội đỏ mặt, vội giãy ra khỏi lòng Diệp Phàm.
- Lâu lắm rồi không gặp….
Diệp Phàm thở dài nói, bởi vì một Phương Nghê Muội thuần khiết trước kia giờ đã trở thành một người phụ nữ thành thục rồi. Vẫn với vẻ quyễn rũ như thế, nhưng trông cô cũng già đi đôi chút.
Phương Nghê Muội cũng tầm tuổi với Diệp Phàm, giờ cũng sắp ba mươi rồi, khóe mắt ít nhiều đã xuất hiện vết chân chim.
Xem ra, mấy năm này cuộc sống của cô không được như ý lắm. Có lẽ chuyện của Khổng gia cũng làm cho cô phải suy nghĩ nhiều.
- Em đi đây.
Phương Nghê Muội nhìn Diệp Phàm một cái, sau đó vộ chạy đi.
- Nghê Muội à, lâu lắm rồi không gặp, vào trong Cung cũ uống chén trà nói chuyện đã.
Diệp Phàm nói.
- Thôi, không tiện đâu.
Phương Nghê Muội lắc đầu rồi chạy đi tiếp. Tuy nhiên Diệp Phàm vội chạy đuổi theo cô.
- Chúng ta cùng đi dạo một chút nhé.
Diệp Phàm nói. Lúc này trong Cung cũ mọi người vẫn đang ngủ, đúng là không tiện thật. Hai người cứ đi như vậy mà chẳng ai nói câu nào.
- Có phải là vì chuyện của Tạ Đoan không?
Diệp Phàm đột nhiên hỏi.
- Không phải, lau rồi không gặp anh, em chỉ muốn đến xem thế nào thôi, không có ý khác đâu.
Phương Nghê Muội nói.
- Chuyện của em anh biết hết rồi.
Diệp Phàm nói. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://truyenfull.vn
- Em thật sự phải đi rồi, xe của anh rể đang đỗ đằng kia, em đi đây.
Phương Nghê Muội lần này chạy rất nhanh, không lâu sau thì rẽ dang một đường khác. Thấy xe của Trịnh Khinh Vượng đỗ ở đó nên hắn cũng không đuổi theo nữa. Trịnh Khinh Vượng gật đầu với Diệp Phàm. Chiếc xe từ từ chạy đi mất…
- Haizz, Nghê Muội à…
Diệp Phàm nhìn theo chiếc xe, không khỏi thở dài.
Em ngốc ạ, khó khăn lắm anh ấy mới về được một lần. Hơn nữa hiện tại nghe nói anh ấy rất có năng lượng. Trên tỉnh cũng quen biết rất nhiều. Giúp đỡ Tạ Đoan anh ấy chỉ nói một câu là xong, chẳng lẽ em muốn sống với Tạ Đoan cả đời như vậy sao?
Em nhìn xem, tối qua có phải lại bị Tạ Đoan đánh không? Lưng sưng hết lên rồi đây này. Nếu như công việc của chồng em mà tốt lên thì nó đâu có lôi em ra để trút giận như thế? Nếu như không được nữa thì bỏ quách đi, em còn tiếc làm gì?
Phương Lan Hinh vuốt vuốt lưng em gái, nói.
- Không phải, em đập vào cánh cửa đấy. Chẳng lẽ em lại để cho Tạ Đoan bắt nạt hay sao? Tuy nhiên, trong nhà có nhiều việc, anh ấy cũng buồn.
Phương Nghê Muội nói, Phương Lan Hinh căn bản không tin lời cô nói.
- Haiz, em đúng là ngốc, bao nhiêu cơ hội mà không dám mở miệng. Lần sau em muốn gặp được anh ấy cũng khó.
Phương Lan Hinh ra bộ tiếc rẻ nói.
- Được rồi Lan Hinh, việc này Nghê Muội làm đúng đó.
Trịnh Khinh Vượng nói.
- Còn đúng nữa sao, có mà ngốc thì có ấy. Cơ hội tốt như vậy mà không biết dùng.
Phương Lan Hinh đáp trả.
- Em thì biết cái gì, liên quan đến chuyện của Tạ Đoan hôm qua không phải chúng ta cũng nói cho cậu ấy rồi hay sao? Sáng nay tuy Nghê Muội không nói lời nào, nhưng Diệp Phàm cũng là người nhớ ân tình cũ. Chuyện này có lẽ cậu ấy cũng đã biết rồi. Em cứ đợi mà xem, mấy tháng nữa thôi là Tạ Đoan sẽ có chuyện vui thôi.
Trịnh Khinh Vượng nhìn hai người một cái, tiếp tục nói.
- Có những việc không cần thiết phải nói thẳng ra mà người ta vẫn biết. Người có thể giúp được mình thì chắc chắn cũng không phải người hàm hồ. Việc của Tạ Đoan đối với chúng ta là khó, nhưng đối với Diệp Phàm thì chẳng là cái gì, chỉ nói một câu là giải quyết xong.
Diệp Phàm và Bí thư Tạ có quan hệ rất tốt, chỉ tiếc là việc của anh bị Chủ tịch Cổ gác lại rồi. Tuy nhiên Bí thư Diệp kêu anh chiều nay cùng đi lên tỉnh một chuyến, có lẽ cậu ấy có lòng muốn giúp mình rồi.
Bất kể là có thành công hay không, thì Trịnh Khinh Vượng này cả đời sẽ không hối hận vì có người bạn như vậy.
- Chị, Diệp Phàm là người tốt.
Phương Nghê Muội nói.
- Người tốt cũng có thể thay đổi, mấy năm không gặp rồi, ai biết được trong lòng người ta nghĩ gì? Em ấy à, lúc đầu nên tìm một cơ hội để mời anh ấy đến nhà nghỉ nói chuyện mới phải.
Phương Lan Hinh nói.
- Chị, chị nói cái gì đấy.
Phương Nghê Muội sắc mặt đỏ hồng, trộm nhìn anh rể Trịnh Khinh Vượng một cái.