- Chủ tịch Trần, Giám đốc Hồ, Bí thư Diệp, nhiệm vụ của trạm trưởng Thôi đã hoàn thành, chúng ta trì hoãn cũng đã lâu. Có phải hiện nay chúng ta có thể đưa bọn họ đi được rồi không?
Bao Nghị đứng nghiêm, vẻ mặt chính nghĩa nói.
- Cái này…là việc của cục Công an thành phố các anh.
Trần Húc hơi sững sờ, sắc mặt lập tức có chút khó coi, liếc nhìn Diệp Phàm.
- Tôi thấy việc này có thể tiếp tục trì hoãn một chút.
Hồ Qúy Thiên kiên trì nói, bởi vì Quách Dương nhìn chằm chằm mình.
Cái này, không chỉ là vấn đề của người bắt, bởi vì, thể diện của hai bên đều đặt ở đây. Là việc mà tập đoàn Vạn Thắng và Uỷ ban nhân dân thành phố Đồng Lĩnh phải cùng nhau cố gắng.
- Cục trưởng Bao, nên làm thế nào thì cứ làm như vậy. Việc này, có thể hỏi rõ tình hình sớm một chút, sớm giải quyết vấn đề. Hơn nữa, việc này cũng không thể kéo dài nữa.
Diệp Phàm đột nhiên mặt nghiêm, thái độ cứng rắn chưa từng thấy, mạnh mẽ hừ nói.
- Dương Nghĩa, Trần Hùng, hai người đưa người về cục, lập tức triển khai công tác.
Bao Nghị nghiêm mặt hừ nói.
- Vâng, cục trưởng.
Tiếng trả lời của Dương Nghị và Trần Hùng rất vang dội. Trái lại, cục trưởng Thôi thì giống như bụng chân có chút co giật, sắc mặt tím xanh, hô lớn:
- Tôi không đi, các người không thể bắt người lung tung. Tổng giám đốc Quách, không thể để họ làm thế. Bọn họ đây là cố ý chỉnh trạm phát điện chúng ta, chỉnh công ty chúng ta.
- Haha, trạm trưởng Thôi, chúng tôi không phải bắt, chỉ là gọi tới hỏi mấy câu, ông sợ cái gì? Chủ tịch Trần ở đây, Giám đốc sở cũng ở đây, chúng tôi tuyệt đối sẽ đối xử với ông đúng theo pháp luật. Yên tâm, ông thực sự không sao, lúc thả ra tuyệt đối sẽ không mất một sợi tóc.
Bao Nghị nói, mặt cười nhưng bụng thì không.
Trạm trưởng Thôi như nuốt phải con ruồi chết, sắc mặt đột nhiên xám lại. Ông ta nghe nói, mấy cao thủ công an nếu chỉnh ai thì tuyệt đối sẽ khiến anh sống không được, chết chẳng xong. Hơn nữa, chỉnh đến mức không nhìn thấy vết thương, nhớ lại cũng phát hãi. Ông ta mềm nhũn cả chân, đặt phịch mông ngồi xuống.
- Run gì, hỏi có một câu mà cũng sợ tới bộ dạng vậy. Xem ra, một số nhân viên tập đoàn Vạn Thắng tố chất còn chưa cao.
Bao Nghị lại nói, trong lời nói hàm chứa ý châm chọc.
- Đồng chí Thôi Tân Viễn, cục Công an thành phố sẽ phá án công bằng. Nếu ông không có vấn đề gì, sao phải lo lắng?
Diệp Phàm vẻ mặt nghiêm túc nói, lời này ý nói người này nhất định có vấn đề.
- Đứng lên cho tôi, đi nhanh. Yên tâm, mấy tiếng sau ông sẽ được ra, cây ngay không sợ chết đứng.
Mặt Quách Dương sưng phồng lên, đỏ bừng, rống lên với Thôi Tân Viễn. Ông ta hận không thể tiến lên phía trước đá chết tên vô lại không có chút dũng khí nào này.
Thôi Tân Viễn được Dương Nghị và Trần Hùng đưa vào xe. Sắc mặt Quách Dương đen như than. Còn Trần Húc và Hồ Qúy Thiên lúc này cũng nhìn quanh, như thể không nhìn thấy chuyện gì xảy ra.
- Trưởng ban thư ký Mễ, tuyên bố thông báo xử lý trạm điện Hồng Cốc đi?
Không thể ngờ lúc này Diệp Phàm lại nói.
- Thông báo xử lý, có ý gì Bí thư Diệp?
Quách Dương quay người lại, ánh mắt thu lại từ phía xe cảnh sát về, nhìn chằm chằm Diệp Phàm, thiếu chút nữa cắn răng rồi.
- Trưởng ban Mễ, cô đọc đi.
Diệp Phàm không để ý tới ông ta, tiếp tục nói.
- Trải qua sự nghiên cứu của Thành ủy và Uỷ ban nhân dân thành phố Đồng Lĩnh, quyết định, trong báo cáo điều tra của cục Công an thành phố xét thấy vụ việc ẩu đả dẫn đến việc nhiều người dân của Hồng Cốc Trại bị thương ở trạm phát điện Hồng Cốc là do Thôi Tân Viễn đứng đầu, còn cả Dương Du, Lý Thắng…
Năm vị lãnh đạo các cấp quản lý và một số nhân viên của trạm điện Hồng Cốc tham gia vào việc này, Thành ủy và Uỷ ban nhân dân thành phố đều chú trọng cao độ.
Quyết định yêu cầu trạm phát điện Hồng Cốc lập tức ngừng kinh doanh, chỉnh đốn. Tổ điều tra liên hợp được tạo thành từ các cơ quan như cục Công an thành phố, viện Kiểm soát sẽ tiến hành điều tra toàn diện.
Tầng quản lý nội bộ trong doanh nghiệp rối loạn, hiểu pháp luật mà phạm luật, không có cấp quản lý tốt, trạm phát điện Hồng Cốc sao có thể vận hành bình thường được.
Trước khi vấn đề tầng quản lý của trạm điện Hồng Cốc chưa được điều tra rõ, không cho phép trạm điện Hồng Cốc phát điện Hồng Cốc vận hành cơ bản trong tình trạng không có tầng quản lý…
Mễ Nguyệt vẻ mặt nghiêm túc tuyên độc thông báo của Thành ủy và Uỷ ban nhân dân thành phố.
Vốn việc này Khổng Đoan còn định xen vào, chỉ là Diệp Phàm ép quá. Khổng Đoan lại là người nắm giữ ấn soái của hạng mục nhiệt điện, đương nhiên chuyện này tạm thời thỏa hiệp đã.
- Hồ đồ, nói bậy, xằng bậy. Các anh đây thuần túy là vu oan. Chủ tịch Trần, Giám đốc Hồ, tôi muốn khởi tố Thành ủy Đồng Lĩnh.
Bọn họ đây căn bản là trả đũa việc chúng ta không cấp nước. Diệp Phàm chính là chủ mưu lớn nhất phía sau tấm màn.
Chủ tịch Trần, Giám đốc Hồ, lãnh đạo của Mặt trận Tổ quốc các ông nếu như không đứng ra, thiên hạ này có còn công lý nữa không?
Quách Dương thật sự kích động, môi run lẩy bẩy. Ngay cả lúc nói, giọng cũng run run. Người không hiểu còn tưởng bị động kinh.
- Đồng chí Diệp Phàm, tại sao lại thành ra như vậy, rốt cuộc có chuyện gì?
Trần Húc nhíu mày, hỏi.
- Có phải vu oan không, để tổ điều tra liên hợp đưa ra kết quả sẽ rõ. Tuy nhiên, xét thấy tập thể các cấp lãnh đạo quản lý trạm phát điện các ông có hành vi cực đoan với người dân của Hồng Cốc Trại, chẳng lẽ Thành ủy và Uỷ ban nhân dân thành phố ngay cả điều tra cũng không điều tra sao?
Uỷ ban nhân dân thành phố tuyệt đối sẽ không thể không quan tâm đến lợi ích của doanh nghiệp mà đi báo thù, trả đủa bất cứ doanh nghiệp nào. Doanh nghiệp thuộc Đồng Lĩnh thì cống hiến cho Đồng Lĩnh, chính quyền thành phố Đồng Lĩnh không có lý do báo thù trả đũa các ông.
Đây là đứng ở góc độ pháp luật và chức năng của chính phủ, chúng tôi nhất định phải quyết định như vậy. Bằng không, tập thể tầng quản lý là tội phạm khả nghi còn có thể để trạm phát điện vận hành bình thường được sao?
Cho nên, đầu tiên phải điều tra rõ ràng chuyện này, sau đó thông báo kết quả xử lý với tập đoàn Vạn Thắng. Lãnh đạo cấp cao của tập đoàn Vạn Thắng sẽ lại điều chỉnh tầng quản lý của trạm phát điện Hồng Cốc.
Đối việc việc này, Thành ủy và Uỷ ban nhân dân thành phố căn cứ thái độ chịu trách nhiệm đối với doanh nghiệp mới thận trọng đưa ra quyết định như vậy.
Trước khi chuyện này còn chưa giải quyết xong, trạm phát điện Hồng Cốc chỉ có thể ngừng sản xuất, chỉnh đốn. Cho đến lúc nhận được thông báo có thể vận hành của Uỷ ban nhân dân thành phố mới được.
Bằng không, Uỷ ban nhân dân thành phố sẽ coi là các ông vi phạm pháp luật. Đồng chí Bao Nghị, để lại hai cảnh sát đóng tại trạm phát điện Hồng Cốc.
Người nào dám cả gan lén đến khởi động máy vận hành, bị coi là không coi trọng pháp luật quốc gia, không coi trọng quyết định của Uỷ ban nhân dân thành phố, lập tức xử lý. Nguồn: https://truyenfull.vn
Diệp Phàm nói một cách chắc nịch.
- Các cậu có chứng cứ gì chứng minh tầng quản lý của trạm phát điện Hồng Cốc có vấn đề? Không có bằng chứng đã yêu cầu người ta ngừng kinh doan, đây là không hợp pháp. Nếu Thành ủy và Uỷ ban nhân dân thành phố Đồng Lĩnh không thể đưa ra một sự giải thích hợp lý, sở Công an tỉnh sẽ can thiệp.
Hồ Qúy Thiên biểu thị thái độ một cách cứng rắn.
- Việc này cục trưởng Bao đã điều tra được tương đối, nhân chứng vật chứng đều đủ. Bọn họ sẽ không hồ đồ đưa ra kết luận mà không coi nhẹ luật pháp.
Còn Thành ủy và Uỷ ban nhân dân thành phố cũng rất thận trọng với việc này. Dù sao trạm phát điện là ở trong phạm vi thành phố Đồng Lĩnh, còn nhân dân Hồng Cốc Trại cũng là nhân dân của Đồng Lĩnh.
Lòng bàn tay hay mu bàn tay đều là thịt, để đưa ra quyết định này, Uỷ ban nhân dân đã trải qua suy tính đầy đủ. Nếu cứ để một trạm phát điện không có tầng quản lý vận hành, vậy những nguy hiểm xuất hiện sẽ là hiểm họa đối với mấy triệu người dân Đồng Lĩnh.
Lấy một ví dụ đơn giản, nếu đập nước Cốc Khê bởi vì không có tầng quản lý chỉ huy mà xảy ra sơ xuất gì, vậy nước chảy xuống, trước tiên sẽ de dọa đến tính mạng của người dân Hồng Cốc Trại.
Dưới hạ lưu còn có rất nhiều người dân, mà phương diện an toàn điện tôi cũng nói rồi, một khi những phương diện này xảy ra vấn đề, chắc chắn Uỷ ban nhân dân thành phố Đồng Lĩnh chúng tôi không thoát được.
Giám đốc Hồ, ông nói xem, nếu đổi lạ là ông ngồi ở vị trí của tôi hôm nay, tình huống như vậy ông sẽ quyết định như nào?
Là do bọn họ cứ làm bừa nên mới phải tuyên bố ngừng kinh doan, chỉnh đốn. Nếu Giám đốc Hồ có gan gánh vác trách nhiệm vận hành khởi động máy không có tầng quản lý, Diệp Phàm tôi sẽ hạ lệnh cho bọn họ có thể vận hành bình thường.
Diệp Phàm lạnh lùng hừ nói.
- Cái này, tôi chỉ hỏi các cậu có chứng cứ hay không. Về phần khởi động hay không khởi động máy, đó là chuyện của trạm phát điện Hồng Cốc, tôi không có thải độ gì. Tuy nhiên, đồng chí Diệp Phàm, cậu lại không giải thích rõ cục Công an thành phố có hay không có chứng cớ xác thực chứng minh việc này, tầng quản lý của trạm phát điện Hồng Cốc có vấn đề.
Hồ Qúy Thiên sau khi sửng sốt, lập tức phủ nhận. Ông ta đương nhiên không đâm đầu vào bụi rậm như vậy.
- Không tin thì chúng ta lập tức đi hỏi xem.
Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng, ra hiệu với Bao Nghị.
- Gọi năm người Dương Du, Lý Thắng Hỉ, Trương Qúy, Vương Khai, Hồ Ngọc Muội tới.
Bao Nghị vẻ mặt nghiêm túc giơ tay ra lệnh, kỳ thật căn bản cũng không cần gọi, bởi vì năm người đang ở ngay phía sau Quách Dương, sắc mặt lập tức khẩn trương.
- Trong năm đồng chí này, có ba người là Phó trạm trưởng, một người là Chủ nhiệm văn phòng, một người là đội trưởng đội bảo an.
Bao Nghị giải thích.
- Ra mặt đi, năm đồng chí?
Diệp Phàm lạnh lùng hừ nói.
- Chúng tôi không làm việc này, sợ gì, tôi chính là Dương Du.
Lúc này, Dương Du rõ ràng có chút lưu manh, anh ta ngẩng đầu, đi từ phía sau Quách Dương tới trước mặt Diệp Phàm.
Hai mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Diệp Phàm, nói:
- Bí thư Diệp, hành vi vu oan của các anh tuyệt đối sẽ không thực hiện được. Đến lúc đó, tôi bắt Diệp Phàm anh sẽ phải dập đầu ba lần đưa tôi trở lại trạm điện. Bằng không, tôi phải kiện anh tới tận nội các Chính phủ.
Thấy Dương Du cường tráng đứng ra, dưới ánh mắt lạnh sát của Qúach Dương, ba người Lý Thắng Hỷ, Trương Qúy và Vương Khai cũng chỉ có thể chịu khó dứng ra.
Chỉ có điều bởi vì Chủ nhiệm văn phòng Hồ Ngọc Muội này bởi vì là nữ, cách ăn mặc khá tây, hơn nữa, thêm vào thân hình mềm mại như rắn nước khiến cô gái này có vẻ rất hấp dẫn.
Tuy nhiên, giờ phút này, sắc mặt cô đã trắng bệch rồi, đứng đó tần ngần, chân cũng bất động.
- Đường sợ, qua đi. Phía sau mọi người còn có tập đoàn Vạn Thắng, có Chủ tịch Liễu đang nhìn.
Quách Dương động viên tinh thần Hồ Ngọc Muội.
Kỳ thật, Hồ Ngọc Muội căn bản chính là nhân tình của Quách Dương. Bằng không, cô gái lẳng lơ chẳng có chút bản lĩnh nào này, sao có thể ngồi lên đến chức Chủ nhiệm văn phòng. Đương nhiên, bình hoa loại này lấy dùng để bồi rượu, uống trà, buổi tối lên giường tiếp khách, xem ra cũng có tác dụng nhất định.
- Tổng giám đốc Quách, tôi…tôi…
Hồ Ngọc Muội bị mọi người nhìn, đôi môi run lẩy bẩy, cảm thấy hôm nay đôi chân như không còn là của mình, không bước đi nổi.
- Đi lên, đừng sợ, bảo đảm cô không sao đâu.
Quách Dương lại khích lệ.
Hồ Ngọc Muội không biết làm gì, đành gắng gượng đi tới trước mặt Diệp Phàm. Bởi vì giữa cô ta và Diệp Phàm còn có một khoảng đất xi măng trống, trong phạm vi ba mươi mét đều không có.
Lúc vừa tới giữa, Diệp Phàm đột nhiên hừ lạnh một tiếng nói:
- Hồ Ngọc Muội, cô đồng lõa với Lý Thắng Hỷ như nào, xui khiến Lý Thuận Ngưu đánh tàn phế con trai của Mã Tứ Công, Mã Thụ Lâm như thế nào. Nói sự thật, tranh thủ hưởng lượng khoan hồng.
- Tôi…tôi…không có.
Hồ Ngọc Muội cứng rắn lên, đứng lại không bước tiếp.