Quan Thuật

Chương 2373: Diệp Phàm chưa từng cứng rắn mạnh mẽ như vậy

Bao Nghị vừa nói đến đây, trạm trưởng Thôi nghe xong có vẻ nóng ruột, xen vào nói,

- Các vị lãnh đạo, cái hành lang này nhìn qua là hành lang trên thực tế là không có người qua lại. Chỉ có khi trạm điện tiến hành tự kiểm tra, ngắt đường mạch điện toàn bộ mới có nhân viên an ninh của công đi qua. Cho nên, căn bản cũng không thể phát sinh dòng điện đánh chết người.

- Trạm trưởng Thôi, giờ tôi đang nghe cục trưởng Bao báo cáo công tác, nếu anh muốn nói thì để anh ấy nói xong rồi anh hãng nói. Bây giòi không phải lúc biện luận, đợi lát nữa anh nói sau, cứ để đó đã. Cục trưởng Bao, tiếp tục đi.

Diệp Phàm khoát tay, trạm trưởng Thôi tức đến mức đôi mắt trừng lên như đèn lồng. Tổng giám đốc Quách múa mép một lúc chung quy không mở miệng.

Sau đó, Bao Nghị lôi ra toàn bộ tật xấu của đám nhân viên công an và giám sát an toàn. Tổng giám đốc Quách và trạm trưởng Thôi đều biết những người này muốn tìm tất xấu, muốn cãi lại cũng vô dụng. Trong quả trứng gà này còn có thể thấy cả xương cốt huống chi là cái trạm phát điện to như vậy, đâu có nơi chốn nào là hoàn mỹ không khiếm khuyết.

- Tổng giám đốc Quách, trạm trưởng Thôi, vấn đề của trạm phát điện các anh còn rất nhiều. Nhiều vấn đề như vậy nếu không ngừng sản xuất chỉnh đốn lại, tôi thật sự không yên tâm! Nếu không chỉnh đốn, trong đó xảy ra vấn đề gì thì phải làm sao? Trách nhiệm này ai chịu, không ai gánh nổi.

Diệp Phàm miệng lưỡi nhà quan, nói.

- Ngừng sản xuất, tuyệt đối không được. Bí thư Diệp, đồng chí biết chúng tôi ngừng sản xuất một ngày tổn thất là bao nhiêu không? Huống chi, những lời tổng kết tai họa ngầm của Cục trưởng Bao chỉ là tai họa ngầm nhỏ. Chúng tôi loại trừ trong nội bộ là được rồi. Tuyệt đối sẽ không xuất hiện vấn đề gì.

Tổng giám đốc Quách khẩn trương nói.

- Nội bộ tự sữa chữa, các ông nếu có thể tự sửa chữa sao không sớm giải quết những vấn đề này. Chứng minh về mặt tư tưởng, các ông chỉ làm qua loa, nên mới gây nên tai nạn ngầm.

Tai họa ngầm không phân biệt lớn hay nhỏ, cho dù là tai nạn nhỏ một khi đã phát sinh sự cố sẽ trở thành tai nạn lớn. Huống chi vừa mới xem qua báo cáo kiểm tra của đồng chí Bao Nghị, tai họa ngầm của các ông đã không thuộc phạm vi tai họa nhỏ rồi.

Các đồng chí, Đảng và Chính phủ của chúng ta nhắc nhở chúng ta phải chú ý an toàn từng giây từng khắc. Dù thế nào cũng không được chủ quan.

Một khi xảy ra chuyện thì đã trễ rồi, sinh mạng là vô giá đấy, ông dùng bao nhiêu tiền cũng không mua lại được. Chuyện này, tôi thấy cứ theo ý kiến đề nghị của Cục trưởng Bao.

Đương nhiên, sáng ngày mai tốt nhất gọi chuyên gia của cục Giám sát an toàn thành phố phối hợp với công an phòng cháy cùng với chuyên gia các bộ ngành như cục Điện lực thành phố tạo thành tổ kiểm tra tiến vào chiếm giữ trạm phát điện Hồng Cốc.

Chúng ta cần phải bài trừ tất cả các tai họa ngầm ra bên ngoài.

Diệp Phàm nói

- Bí thư Diệp, chính quyền các cậu chuyện bé xé ra to. Nếu nói đến tai họa ngầm. Không chỗ nào là không có chút tai họa ngầm cả. Nếu như phải ngừng sản xuất chỉnh đốn thì cũng không thể ngừng sản xuất toàn bộ nhà máy phát điện được. Đến lúc đó xem các cậu có sống nổi không?

Tổng giám đốc Quách lạnh lùng hừ nói.

- Sống thế nào là việc của chúng tôi, chuyện này không nhọc Tổng giám đốc Quách vướng bận. Hôm nay nếu mọi người ở trạm phát điện Hồng Cốc không bài trừ hết những tai họa ngầm thì phải dừng sản xuất để chỉnh đốn.

Diệp Phàm nói đến đây, vẻ mặt nghiêm khắc hướng về phía Mễ Nguyệt nói,

- Trưởng ban thư ký Mễ, bảo các bộ ngành liên quan lập tức thông báo, điều nhân viên có chuyên môn đến thực thi giám sát. Nếu trạm phát điện không nghe theo thì Bộ ngành công an phối hợp chấp hành. Nếu người phụ trách cố ý không chấp hành, nên xử thế nào thì xử như vậy.

Giọng điệu của Diệp Phàm rất cứng rắn.

- Tấn Lĩnh này còn có vương pháp, thiên hạ không phải chỉ có mình Diệp Phàm cậu. Việc này chúng ta sẽ phản ứng tình hình lên Tỉnh. Chính quyền Đồng Lĩnh các cậu cố ý trả đũa trạm phát điện Hồng Cốc chúng tôi. Việc này chúng tôi tuyệt đối không phục, không phục!

Tổng giám đốc Quách mặt đầy tức giận nói, cái mặt kia đen như than rồi.

- Phản ánh tình hình với Uỷ ban nhân dân Tỉnh, đây là quyền của các ông, phải phán ánh xin cứ tự nhiên. Diệp Phàm tôi sẽ không ngăn các ông. Về phần nói đến thiên hạ Đồng Lĩnh, đương nhiên không phải là của Diệp Phàm tôi lại càng không phải là ông. Thiên hạ này là của Đảng, là của nhân dân.

Diệp Phàm hừ nói.

- Bí thư Diệp, hồ chứa nước phía trên của trạm phát điện đã đầy rồi. Bí Thư Diệp nếu khăng khăng muốn chúng tôi dừng sản xuất để chỉnh đốn cái hồ này đầy thì phải làm sao đây? Đến khi đó đè ô ngăn hồ đập, trách nhiệm này Bí thư Diệp gánh không?

Trạm trưởng Thôi chơi một mánh lới khác.

- Các ông không thể không có hệ thống thoát nước, lấy cái này ra hù dọa ai. Còn nữa, để tiết kiệm nước, hồ chứa nước của các ông đã trữ đầy nước rồi thì mở hệ thống thoát nước trả lại nước dùng cho khe suối Cốc. Nước này là nước cứu mạng đối với người dân trại Hồng Lĩnh, nước sinh mệnh. Không cho phép các ông tùy tiện lãng phí.

Diệp Phàm nói.

- Hừ, tôi thà lãng phí toàn bộ số nước ấy cũng không tháo vào khe suối Cốc. Phương án tháo nước này công ty chúng tôi sẽ tự xử lý, không nhọc Bí thư Diệp sắp xếp. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - https://truyenfull.vn

Quách Dương đột nhiên xen vào nói, bộ dạng rất kiêu ngạo.

- Vậy được, đấy đích xác là việc của ông. Tuy nhiên, trạm phát điện Hồng Cốc các ông ở trong thành phố Đồng Lĩnh.

Nước này là nước của nhân dân Đồng Lĩnh, chỉ là tạm thời cho các ông mượn để phát điện thôi. Tổng giám đốc Quách ông cứ khăng khăng làm theo ý mình, không coi chuyện của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố Đồng Lĩnh là chuyện quan trọng, vậy đơn giản.

Tôi sẽ yêu cầu tổ kiểm tra an toàn đóng quân dài kỳ ở trạm phát điện Hồng Cốc. Tiếp tục kiểm tra, tìm ra tất cả các tai họa ngầm, giải quyết đến cùng các tai họa này.

Diệp Phàm nói

- Bí thư Diệp, cậu đang uy hiếp chúng tôi phải không?

Quách Dương giận dữ, một tiếng thịch, bàn bị đập, ông ta cũng đứng lên.

Thịch..

Một tiếng chói tai hơn, tiếng đập bàn truyền đến càng lớn.

Lập tức, các đồng chí trong hội trường đều tròn mắt. Người nào cũng ngơ ngác nhìn Diệp Phàm, bởi vì trước bàn chỗ ngồi của Diệp có thể nhìn thấy rất rõ bị đập nứt ra mấy khe hở, cái này cần lực tay rất lớn.

- Các ông nếu không phục tùng việc điều tiết lượng nước dùng của Ủy ban nhân dân thành phố, Diệp Phàm tôi dám hạ lệnh niêm phong trạm phát điện Hồng Cốc của các ông. Trạm phát điện Hồng Cốc làm sao thì tập đoàn Vạn Thắng sẽ ra sao? Chẳng lẽ các ông không phải kinh doanh trên đất của nước cộng hòa?

Diệp Phàm đứng lên vẻ mặt đầy chính nghĩa nói.

- Nước cộng hòa cũng là nhà nước pháp chế, không phải nhà nước thổ phỉ. Trạm điện Hồng Cốc này hiện tại thuộc sở hữu tư nhân. Về mặt nước dùng, chính quyền các anh dựa vào cái gì tự dưng can thiệp vào? Quốc gia còn có luật pháp.

Quách Dương tuy còn giùng giằng bác lại, nhưng sự tự tin đã giảm đi nhiều.

- Bao Nghị, anh điều nhân viên công an phối hợp với chuyên gia về phương diện thủy lợi. Nếu như trạm phát điện Hồng Cốc dám cố ý cản trở, bắt người!

Diệp Phàm đứng lên ra lệnh, dẫn theo mọi người đi ra. Trong phòng hội nghị chỉ còn lại vẻ mặt khó coi của đám người tổng giám đốc Quách và Trạm trưởng Thôi.

Một tiếng choang giòn vang, toàn bộ chén trà trên bàn bị tổng giám đốc Quách hất đổ xuống đất vỡ tan tành. Người này nhìn lên nói:

- Đây quả thực là thổ phỉ, cái gì mà nhân vật số một Thành ủy, tôi thấy còn không bằng Sơn Đại Vương trước kia.

- Lão Quách, việc này, anh phải nghĩ cách khác đi. Chẳng phải người của Tổng công ty đang ở đây sao? Chủ tịch của các anh dù sao cũng không đơn giản, nếu ra mặt thì lời nói cũng khá có phân lượng.

Lúc này, Phó chủ nhiệm Lưu Ích Hồng quay người lại hừ nhẹ một tiếng.

- Mẹ kiếp, vốn không muốn phiền toái ông chủ. Bây giờ xem ra không xong rồi.

Quách Dương hừ giọng, quay lại nhìn Phó chủ nhiệm Lưu, vẻ mặt châm chọc hỏi,

- Chủ nhiệm Lưu, hành vi vừa rồi của anh là không chân chính.

Chúng ta là bạn như thế nào, ông chủ tốn rất nhiều sức lực trong việc cân nhắc điều anh về để hỗ trợ chuyện này.

Không thể tưởng tượng anh chưa ngồi nóng chỗ tự nhiên cùi chỏ chệch ra ngoài. Việc ngày hôm nay, nếu để ông chủ biết được, tôi xem chủ nhiệm Lưu anh chỗ này còn có thể ngồi vững hay không?

- Lão Quách, tôi có chỗ khó xử của tôi. Nhân vất số một thành phố Đồng Lĩnh này thật không đơn giản, không thể đối đãi như các Bí thư Thành ủy bình thường khác.

Chủ nhiệm Lưu thở dài.

- Anh có chuyện gì khó xử, nói ra xem nào, hôm nay nếu nói không ra chuyện này, tôi nhất định sẽ báo cáo đúng sự thật với ông chủ.

Quách Dương khinh thường nói.

- Haiz, tôi cũng không rõ sao lại thế này? Diệp Phàm là Bí thư Thành ủy thành ủy thành phố Đồng Lĩnh sao lại còn kiêm chức vị khác nữa, thật không hợp tình hợp lý.

Chủ nhiệm Lưu nói.

- Chức vị gì?

Quách Dương truy hỏi nhanh.

- Phó chủ nhiệm Phòng Đôn đốc giám sát Bộ công an, cũng là Phó tổng giám sát trưởng. Tôi cũng là làm công tác giám sát cảnh vụ.

Tuy nói chức vụ kia của anh ta cùng cấp bậc với tôi, đều là Phó giám đốc Sở. Nhưng bởi vì anh ta là chức vị của bộ công an, cho nên tôi vẫn phải gọi anh ta một tiếng lãnh đạo.

Anh nói xem chuyện hôm nay có thế như thế nào đây? Chẳng lẽ lại thật sự chống lại mệnh lệnh. Tuy nhiên, tạm thời để anh ta kiêu ngạo một lần đi.

Anh ta làm bộ dạng như vậy rõ ràng là muốn nói chuyện lấy nước. Chính là muốn trạm phát điện Hồng Cốc các anh trả lại nước cho khe suối Cốc. Lão Quách, anh có dự định gì không?

Chủ nhiệm Lưu nói.

- Muốn trả lại nước, không có cửa, nước của trạm phát điện chúng tôi, dựa vào cái gì đòi trả lại nước cho khe suối Cốc? Chúng tôi không phải tổ chức chuyên đi làm từ thiện.

Không có dòng nước này, trạm phát điện Hồng Cốc chúng ta sẽ mất đi lợi nhuận. Hơn nữa xem chừng còn phải bỏ tiền ra, tuyệt đối không thể để họ dẫn nước đi.

Huống chi, thái độ chống đối của họ. Chúng ta thà để nước mục nát lãng phí hết cũng không cho họ một giọt nào. Cái quái gì đòi đối đầu với Quách Dương tôi, chúng tôi sẽ đấu tới cùng.

Quách Dương nói.

- Đúng vậy, nước của khe suối Cốc chiếm tầm bốn phần tổng lượng nước của trạm phát điện chúng tôi. Không có nguồn nước này trạm phát điện Hồng Cốc cơ bản mở một máy là đủ rồi, sau sẽ dẫn đến một loạt các vấn đề. Như những nhân viên dư thừa sẽ đi đâu, còn nữa, thiết bị để đó không dùng lãng phí. Tổn thất hàng năm có thể lên tới hàng chục triệu.

Trạm trưởng Thôi nóng nảy, trạm phát điện mà không có lợi nhuận thì trạm trưởng này còn có tác dụng gì.

- Nhân viên dưa thừa, đúng rồi, các anh trước đây nhận sắp xếp bao nhiêu công nhân thất nghiệp của nhà máy dệt Hồng Lĩnh?

Chủ nhiệm Lưu ngẫm nghĩ một chút hỏi.

- Phỏng chừng có50~60 người.

Trạm trưởng Thôi nói.

- Đuổi đi toàn bộ, đã đòi nước của chúng ta thì những người này còn có tác dụng gì.

Tổng giám đốc Quách khoát tay nói.

- Đến lúc đó ầm ĩ lên phải làm sao? Lúc trước có thỏa thuận ký kết.

Trạm trưởng Thôi mày nhíu lại rất chặt.

- Trạm trưởng Thôi, cái này không đơn giản. Không phải chúng tôi không cần họ, là Bí thư Diệp Phàm của thành phố Đồng Lĩnh ép buộc. Nước ở khe suối Cốc cạn rồi, máy không vận hành rồi còn giữ họ làm gì. Cũng không thể đợi không chờ lấy lương. Nếu phải gây sức ép thì bảo họ đi gây sức ép với Diệp Phàm. Tốt nhất gây sức ép càng lớn càng tốt.

Quách Dương nói, có chút âm mưu.