- Có lẽ anh đang băn khoăn không biết di đến chùa để làm gì phải không?
Diệp Phàm nhẹ giọng nói.
- Đúng, có phải anh và cô gái điên có quan hệ với nhau? Vốn Tam Thúc Công nói là muốn đem bao lì xì bị giật về, sau anh lại bảo thôi không cần.
Bao Nghị nói.
- Tôi có cảm giác, cô gái đó tôi đã từng gặp qua. Tuy nhiên, trong đầu luôn tìm kiếm, nhưng không nhớ ra được đã gặp cô gái đó ở đâu. Giờ muốn tới gặp cô ta xác định một chút.
Diệp Phàm nói.
- Cái này cũng lạ, nghe nói là cô gái điên đó đến trại Hồng Cốc cũng chừng hai mươi năm rồi. Hơn nữa, từ đó vẫn chưa từng bỏ trại đi. Khả năng Bí thư Diệp đã từng gặp cô ấy là không có, có lẽ là gặp người giống cô ấy.
Bao Nghị nói.
- Cũng có thể như vậy.
Diệp Phàm gật gật đầu.
Chẳng bao lâu đã tới chùa Ngọc Diệp.
- Chùa không lớn, chỉ có hai tòa viện ở đằng trước và đằng sau, nhưng diện tích cũng không nhỏ. Phía trước là nơi tụng kinh, bên cạnh còn có một phòng bếp, phía sau dựa lưng vào núi lớn, hình như tòa đối diện với vách đá là chỗ ngủ của các ni cô. Tuy nhiên, điều kiện cũng không tệ lắm. Ở bên ngoài có một hòn non bộ, ngoài ra còn có một cái ao nhỏ, và trồng rất nhiều cây cối, đó là nơi tốt cho việc tu tâm dưỡng tính.
Bao Nghị nhỏ giọng nói.
- Anh đã tới rồi hả?
Diệp Phàm có chút ngạc nhiên.
- Không phải tôi đến đây vì cô gái đoạt bao lì xì, vì sự an toàn nên tôi đến đây kiểm tra một chút.
Bao Nghị hơi sững sờ nói. Lúc này mới nghĩ ra, tới nơi ni cô dạo chơi hình như có chút không thỏa đáng.
Tìm thấy cái cây không có ai phía dưới, hai người nhanh chân trèo tường vào.
Đêm khuya, hơn nữa trời mùa đông thật sự lạnh. Cho nên, tiền viện trống không chỉ có mười mấy cái bồ đoàn đặt trên đất, không có một bóng người, chắc toàn bộ các ni cô đã đi ngủ.
- Cũng có mấy chục người, không tệ cho lắm.
Diệp Phàm nhỏ giọng nói.
- Nghe Tam Thúc Công nói có khoảng bốn mươi người.
Bao Nghị nói.
- Cô gái điên ở đâu?
Diệp Phàm hỏi.
- Đi theo tôi.
Bao nghị nói, đi về phía trước. Hai người cúi người xuống đi như mèo, không lâu thì tới hậu viện. Hậu viện có hai tầng được làm bằng gỗ, tuy nhiên, sắp xếp thành một hàng, chiều dài chắc không dưới trăm mét.
- Tầng dưới để đồ đạc linh tinh. Tầng trên là người ở. Nhưng kỳ lạ, người phụ nữ điên cũng ở tầng dưới. Mà trên tầng vẫn còn rất nhiều phòng. Trụ trì chùa cũng quá keo kiệt, sao có thể ức hiếp một cô gái điên như vậy.
Bao Nghị có chút bất bình nói.
- Chưa chắc như anh nghĩ đâu, có thể người phụ nữ điên sẽ làm người khác không ngủ được. Để ở tầng dưới có thể đỡ đi một chút, trụ trì chùa cũng không tệ. Bằng không, cũng sẽ không thu nhận và giúp đỡ một người điên làm gì cho phiền toái.
Diệp Phàm lắc lắc đầu, hai người tiến sat lại phòng của người phụ nữ điên.
- Quái, cô ta còn chưa ngủ. Tay còn cầm lấy con búp bê làm gì?
Bao Nghị tiến gần đến cửa sổ để nhìn. Cảm thấy có chút kỳ lạ nói.
Diệp Phàm cũng tiến tới gần để nhìn, cũng cảm thấy buồn bực. Tóc cô gái điên che nửa mặt, trên tay ôm một con búp bê vải. Tuy nhiên, con búp bê vải vô cùng bẩn. Hình như là tự mình chắp vá thành, đầu chẳng ra đầu, mình chẳng ra mình.
- Bé cưng, Bé cưng, ngủ đi. Đừng ngủ, nói chuyện cùng mẹ một lúc.
Người phụ nữ điên vẫn nói đi nói lại mấy câu đó, không dừng lại, hai người nghe thấy đều cảm thấy có chút chán.
- Thôi vậy, đi thôi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Diệp Phàm cảm thấy nhạt nhẽo, xoay người đi.
Nhưng đến vách đá trước mặt hậu viên thì dừng lại.
- Kỳ lạ thật…
Nhìn vách đá cao tới mười mấy tầng này, Diệp Phàm lẩm bẩm.
- Có gì kỳ lạ đâu, chỉ là vách đá rất trơn. Chẳng qua, trên vách đá có rất nhiều rêu xanh và các loại thực vật bậc thấp, chỉ là không có cây thôi. Tôi thấy bình thường mà, có chỗ nào kỳ lạ đâu.
Bao Nghị thuận miệng nói.
- Được rồi, đi thôi.
Diệp Phàm không nói thêm gì nữa, quay người đi. Đồng chí Bao Nghị đi theo sau cảm thấy khó hiểu. Trở lại tòa nhà của thôn ủy, Diệp Phàm lấy điện thoại cố định của thôn gọi điện cho Thiên Thông, may là anh ta chưa ngủ.
- Đồng chí Tiểu Thiên, vẫn chưa ngủ à?
Diệp Phàm cười hỏi.
- Ngủ cả ngày rồi còn ngủ cái quái gì nữa?
Thiên Thông hừ nói.
- Đồng chí Tiểu Thiên. Anh có thể làm chút việc thiện này được không?
Diệp Phàm cười nói.
- Làm việc thiện hả, tôi không có hứng thú.
Khổng thể tưởng tượng được ngay lập tức Thiên Thông lại từ chối.
- Đồng chí Tiểu Thiên, không thể như vậy được. Người ta nói cứu một mạng người hơn xây tòa tháp bảy tầng. Tính giác ngộ của anh cũng quá kém đấy.
Diệp Phàm nói.
- Bản thân tôi vốn không có giác ngộ gì cả, Diệp Phàm anh có giác ngộ thì tự làm đi.
Thiên thông không hề mắc mưu, liền nói.
- Nếu anh đồng ý bỏ ra ít tiền, việc thiện này tôi có thể làm.
- Anh mở mồm ra là tiền, sao tiền không đè chết anh đi. Tiền không phải là tất cả nha!
Thiếu chút nữa là Diệp Phàm quát lên. May mà cửa đã được đóng, nếu không toàn bộ các lãnh đạo ở trên lầu đều bị đánh thức.
- Đồng chí Diệp Phàm, tuy nói tiền vàng không phải vạn năng, nhưng không có tiền tuyệt đối cũng không thể làm gì được. Hiện tại Thiên thông tôi hiểu rõ tầm quan trọng của tiền. Không có tiền làm sao có thể vào các nơi phồn hoa của thủ đô để giải trí được, làm sao có thể tự nhiên, phóng khoáng chứ? Chuyện gì cũng phải liên quan đến kinh tế đó.
Đồng chí Thiên Thông nói ra một tràng, thiếu chút nữa Diệp Phàm cảm thấy nghẹn họng không nói được gì.
- Được rồi, tiền thì tiền. Chỉ có điều chỉ có một ít thôi, cho anh 5 trăm ngàn, anh có làm hay không?
Diệp Phàm có chút hậm hực hừ nói.
- Việc gì mà nhỏ, những việc mà Diệp Phàm anh bảo tôi làm, có việc nhỏ sao? Nếu là việc nhỏ, anh việc gì phải cầu tới tôi. Đừng bày trò nữa, nói xem là việc gì rồi tính sau.
Thiên Thông nói.
- Tình hình kinh tế của trại Hồng Cốc ở Đồng Lĩnh chúng tôi không tốt cho lắm. Nhưng tôi là Bí thư Thành ủy không thể thấy chết mà không cứu được.
Nhưng, ở đây không có gì dùng để cứu được. Cho nên, tôi luôn muốn làm giả vài thứ đồ để thu hút mọi người.
Vừa rồi đi tới chùa Ngọc Diệp, phát hiện phía sau núi có một vách đá. Chủ ý liền hiện lên. Tôi nghĩ, tôi và anh sẽ cùng nhau dùng dao khắc vài câu thơ lên, khiến cho nó thần bí một chút. Đương nhiên, cũng phải chú ý làm cổ một chút, thu hút sự chú ý của mọi người. Sau này cho dù các chuyên gia đi khảo cổ có phát hiện ra là chữ này mới được khắc.
Nhưng ít cũng phải một thời gian mới có thể khảo chứng ra, đến lúc đó trại Hồng Cốc đã trở nên nổi tiếng rồi. Ôi, không có cách nào khác cả. Không dùng chút kế sách, mảnh đất này rất khó có thể giàu có lên được. Tôi không đành lòng để như vậy.
Diệp Phàm nói suy nghĩ của mình.
- Làm như vậy phải mất bao nhiêu thời gian, khắc bao nhiêu chữ?
Đồng chí Thiên Thông cũng không phải dốt, hỏi các vấn đề cho rõ ràng.
- Mất khoảng một ngày, vách đá đó cao khoảng hai mươi tầng, chiều rộng phải đến hơn 100 m. Đương nhiên, cũng không cần phải khắc hết. Mỗi người chỉ cần làm hơn chục bài là đủ rồi.
Diệp Phàm nói.
- Mấy chục bài, muốn lấy mạng già của tôi à. Thiên Thông tôi không phải là máy khắc chữ. Cái này, phải khắc toàn bộ bằng nội kình. Mất nhiều khí lực lắm, nếu khắc mất một ngày. Phỏng chừng Thiên Thông một tháng cũng không thể hồi phục. Như vậy tổn thất quá lớn.
Thiên Thông kêu lên.
- Giở trò ít thôi, khắc một chút thì chỉ cần nghỉ ngơ hai, ba ngày là khôi phục được rồi. Chớ có đùa giỡn trước mặt tôi nữa. Đến lúc đó cho anh mấy cây nhân sâm mười năm tuổi mà gặm, cũng khá ổn rồi đúng không? Tôi phải bỏ ít tiền riêng cho anh làm việc thiện. Thiên Thông anh cứ nghĩ lại đi, có làm hay không?
Diệp Phàm hừ nói.
- Cái này …cái này…
Một hồi lâu sau, Thiên Thông cắn răng một cái nói,
- Được rồi, tôi sẽ làm, tuy nhiên, ngoài số tiền 5 trăm nghìn kia, còn phải khôi phục thể lực cho tôi bằng nhân sâm 20 năm tuổi đó. Bằng không, tôi cũng không cần.
- Anh thật đúng là khéo đòi hỏi. Trên đời này tìm được mấy củ nhân sâm 20 năm tuổi chứ? Lần trước không phải đã đấu giá một củ đó sao, một củ có giá trị 5- 6 trăm nghìn. Anh đòi mấy củ. Không phải là mấy triệu sao.
Thiếu chút nữa Diệp Phàm nổ đom đóm mắt.
- Vậy hai củ là được, đây là nhượng bộ cuối cùng đó, nếu không đồng ý thì thôi.
Thiên Thông nói. Sau đó lại nói tiếp,
- Anh thử nghĩ xem, tôi đi từ thủ đô đến Đồng Lĩnh các anh.
Đi đi về về đã mệt lắm rồi, phải tốn rất nhiều công sức. Nếu thể lực của tôi không được khôi phục, đến lúc đó có vấn đề gì xảy ra với tôi thì sao.
Huống chi, tôi biết Diệp Phàm anh có tiền, đừng keo kiệt như vậy. Về phần sâm già, anh mua mấy củ cũng chỉ như một bữa ăn sáng thôi. Cứ thoải mái đi, đừng quan trọng tiền quá mức.
- Anh đúng là đồ vô sỉ, vô sỉ! Thôi được rồi, thống nhất như vậy đi, buổi chiều ngày mai là anh phải tới đây rồi. Tối ngày mai chúng ta bắt đầu làm.
Diệp Phàm nói. Trong lòng chửi mẹ nó, mẹ…, làm việc cho nhà nước mà còn muốn mấy triệu. Là như thế nào?
Rạng sáng ngày hôm sau, Diệp Phàm gọi điện thoại cho Trương Cường, gọi anh ta đưa thuốc mê của Tổ đặc nhiệm A tới đây.
Đương nhiên buổi tối phải để cho các ni cô hoàn toàn bị hôn mê mới được. Thậm chí hắn còn có ý nghĩ, để cho toàn bộ bốn mươi ni cô ở nằm trong chùa cũng không biết chuyện gì đã xảy ra.
- Thứ trưởng Phong, Chủ tịch tỉnh Điền. Buổi tối hôm qua có ngủ ngon không ạ?
Gặp hai vị lãnh đạo đi xuống dưới, Diệp Phàm ân cần thăm hỏi.
- Ôi. Không ngủ không biết. Vừa ngủ mới hiểu được nỗi khổ của bọn họ. Chắc chúng tôi ngủ ngon hơn bọn họ một chút.
Bí thư Điền thở dài.
Sau khi ăn cơm xong, Chủ tịch tỉnh Điền và Thứ trưởng Phong để lại các thành viên tổ chuyên gia, mang theo đoàn người vội vàng về tỉnh, về thủ đô.
Còn đoàn người của Diệp Phàm hướng thẳng trạm phát điện Hồng Cốc mà đi, Khổng Đoan cũng vội vàng mang người trở lại Đồng Lĩnh. Bên này Phó Chủ tịch thường trực thành phố Tất Vân Lý cùng đi với chuyên gia tiếp tục ở lại trại Hồng Cốc đo đạc.
Tất cả đều cưỡi ngựa, đương nhiên, cán bộ Đồng Lĩnh làm sao có thể tự cưỡi ngựa được, toàn là người dân trại Hồng Cốc dắt đi. Đi một đoạn đường núi mới ra được đường quốc lộ, sau đó lái xe đến trạm phát điện thì nhanh hơn nhiều.
Nhìn từ xa thấy một đường ống dẫn nước rất lớn từ trên núi dội thẳng xuống, đi vào thấy miệng núi rất lớn. Trên núi dự trữ rất nhiều nước, mức nước chênh lệch của lòng sông so với mặt biển của thế núicũng không tệ lắm.
Trạm trưởng trạm phát điện Thôi Tân Viễn dẫn mọi người đi vào bên trong. Trạm phát điện có tiền, tự xây dựng được phòng hát, phòng tiếp khách tương đối lịch sự, cả việc xanh hóa môi trường làm cũng khá tốt, giống như một tòa nhà để ăn chơi được giấu trong núi.
Vì sao nói là dẫn vào, đó là do người ta không nhiệt tình. Trên mặt ít khi thấy tươi cười, nếu có thấy cũng là giả dối, cố gắng tỏ ra thôi. Chắc chuyện ngày hôm qua ở trại Hồng Cốc sớm đã được truyền đến tai rồi. Trong lòng người ta cảm thấy thoải mái mới là lạ.
- Dừng lại, chỗ đó mọi người không thể vào!
Ngay lúc đó, có tiếng nói lớn từ đằng sau. Mọi người nhìn lại, thấy mấy người bảo vệ cầm đèn pin và vài thứ đồ, trừng mắt ngăn Tam Thúc Công và người dân trại Hồng Cốc ở ngoài cửa lớn.
- Trạm trưởng Thôi, bọn họ thay mặt cho người dân trại Hồng Cốc đi cùng chúng tôi đến đây, để cho bọn họ vào đi.
Diệp Phàm nói.