- Không dễ đi, may mà trời không mưa. Nếu trời mưa xuống thì đi đến Hồng Cốc trại không vấp té dọc đường là hơi phí.
Trần Phát Hùng nói.
- Hay là cứ men theo con đường nhỏ chưa mở hết mà đi, chậm chút cũng được, phỏng chừng tối nay đến được Hồng Cốc trại là xong.
Diệp Phàm nói. Nguồn truyện: Truyện FULL
- Bí thư Diệp, như vậy các lãnh đạo và chuyên gia có chịu nổi mệt nhọc hay không?
Cổ Lương hỏi.
- Cứ từ từ mà đi, mệt thì nhất định là mệt rồi, tuy nhiên, tôi tin rằng các lãnh đạo và chuyên gia đều có thể đi nổi.
Diệp Phàm kiên trì nói.
Cả đoàn liền xuống xe đi bộ. Diệp Phàm làm như vậy làm đương nhiên là có mục đích. Cứ như vậy, khiến mấy lãnh đạo và các chuyên gia thực sự thể nghiệm một chút vất vả của dân chúng Hồng Cốc trại. Đến lúc đó, không chừng các lãnh đạo thông cảm mà mở lòng, cảm động mà mạnh miệng hứa cấp cho chút tiền xứng đáng cũng không chừng.
- Bí thư Diệp, Hồng Cốc trại bên kia có một đoàn ngựa thồ, là tập thể dân cư cùng nuôi dưỡng đấy, nghe nói có hơn mấy chục con ngựa. Chuyên thồ đồ vật này nọ đến trại đấy. Hay là bảo đem ngựa ra cho các lãnh đạo cưỡi.
Mễ Nguyệt ghé sát tai Diệp Phàm vừa đi vừa đề nghị.
- Không cần.
Diệp Phàm khoát tay áo. Đoạn thấy vẻ mặt nghi hoặc của Mễ Nguyệt, đành nhỏ giọng bảo:
- Càng là vất vả càng dễ kiếm tiền, không khổ cực sao được trả công? Cái này gọi là khổ nhục kế đó thôi! Một số đồng chí thường xuyên dùng chiêu bài này đó.
- Ồ!
Mễ Nguyệt đột nhiên ngộ đạo, nhìn Diệp Phàm với ánh mắt có chút quái dị. Tuy nhiên, đoạn lại nói thêm:
- Cứ như vậy có thể mệt muốn chết lãnh đạo với các chuyên gia không chừng, đến lúc đó người ta tức giận đầy một bụng thì chúng ta càng thảm hại hơn rồi.
- Ha ha, lãnh đạo chỉ có hai người. Phó chủ tịch Điền lẫn thứ trưởng Phong đều là cán bộ mẫn cán. Cô lo cái gì? Bọn họ vẫn không tức giận thì ai dám lắm mồm?
Diệp Phàm nhỏ giọng cười nói.
Mễ Nguyệt cuối cùng tâm tư cũng chùng xuống đôi chút.
- Nhưng những thứ cần thiết như nước khoáng, lương khô cô vẫn phải chuẩn bị đầy đủ hết.
Diệp Phàm nói thêm.
- Những thứ đó tôi sớm chuẩn bị • mà ngay cả ga trải giường đến khăn rửa mặt cũng đều chuẩn bị xong. Chăn màn ở Hồng Cốc trại các lãnh đạo khẳng định sẽ ngủ không quen • tôi đã mua mới toàn bộ.
Mễ Nguyệt hơi có vẻ đắc ý, nói.
- Những thứ đó vất lại xã hết, chỉ giữ lại đò ăn.
Diệp Phàm nghiêm mặt nói.
- Như vậy sợ không ổn? Chỉ sợ lãnh đạo buổi tối ngủ không ngon mà cảm lạnh cảm cúm. Mà ở vùng thôn dã kia bọ chó chấy rận cũng không ít? Đến lúc đó gặp phải người ta lại oán chúng ta thì sao?
Mễ Nguyệt có chút nóng nảy, nói.
- Nhiễm phải thì càng tốt • như vậy sẽ càng nhớ lâu. Việc này quyết định như vậy đi, có cứ đi làm là được.
Diệp Phàm khoát tay áo, Mễ Nguyệt không tranh cãi nữa cũng xoay người chuẩn bị đi sắp xếp • tuy nhiên, Diệp Phàm lại bỗng nói thêm:
- Chờ một chút • đúng rồi, những thứ đó không cần mang về rồi, cứ khiêng đến Hồng Cốc trại đi.
- Vâng.
Mễ Nguyệt gật đầu nói.
- Nhớ kỹ, những thứ này là chuẩn bị cho các lãnh đạo tới an ủi những hộ đặc biệt như mẹ goá con côi người già cả neo đơn không nơi nương tựa đấy nhé.
Tỷ như cá hộ gia đình liệt sĩ các loại... chứ không phải để lãnh đạo với các chuyên gia dùng. Đến lúc đó cô đem chút lụa đỏ phủ lên.
Chú ý, mỗi người một phong bì là không thể bớt • để hai trăm đi.
Diệp Phàm cười nói. Bởi vì, khoản này hiển nhiên không thể thiếu. Nếu để lãnh đạo các cấp biết được thì trong lòng không thắc mắc mới là lạ.
Mễ Nguyệt tuy nói không nói thêm gì, nhưng • trong mắt cũng là ngập tràn vẻ khâm phục.
Hôm nay thời tiết cũng không tệ lắm, hơn mười ngày trước có một trận tuyết lớn. May mà hôm đó đến giờ vẫn không mưa nên tuyết đã tan hết.
Nhưng cũng nhờ có trận tuyết đó tẩy rửa lại thêm đoạn đường này vốn dĩ khá hẻo lánh, cho nên • không khí cùng cảnh trí cũng không đến nỗi tệ.
Chỉ có đoạn đường cái kia là đáng chê, nơi này một đoạn chỗ kia một đoạn. Mà chỗ không thông chỉ có thể qua hai người một lúc.
Lúc mới đầu có nhiều người như vậy cùng đi • các chuyên gia đều rất hưng phấn. Vừa đi vừa chỉ trỏ một số thực vật chịu muối tốt ở hai bên sườn núi như cây táo và bạch liễu...
Tuy nhiên, sau đó gần hai giờ sau. Các chuyên gia cùng với nhóm cán bộ lãnh đạo dù sao cũng không phải dân địa phương cả ngày leo núi. Ai nấy bắt đầu dần mệt mỏi, đương nhiên, trên đường cả đoàn cũng có nghỉ ngơi vài lần.
- Bí thư Trần, đường này sao cứ đoạn làm đoạn bỏ thế này, chi bằng tập trung làm luôn một chỗ. Chia làm hai phía cũng tiến hành, bên này từ trụ sở ủy ban xã mở rộng thẳng đến Hồng Cốc trại.
Bên kia lại do Hồng Cốc trại mở rộng về phía ủy ban xã bên này. Như vậy, từ phía Hồng Cốc trại hoặc ủy ban xã xuất phát đều có thể ngồi xe được một đoạn đường.
Cứ đoạn mở đoạn không như vậy cũng bất lợi cho xe chở hàng qua lại thường ngày, lại còn gồ ghề chẳng ra hình ra dạng, rốt cuộc mở được mấy km cũng không ai rõ.
Hơn nữa,con đường này mở rất thiếu tính quy phạm. Nhìn qua thấy bên này một nhát bên kia một nhát cuốc như là chó gặm nham nhở rất thiếu quy hoạch. Làm như vậy không có được.
Phó chủ tịch Điền chỉ vào con đường mà bảo Bí thư Đảng ủy xã Hồng Du là Trần Phát Hùng.
- Phó chủ tịch Điền, chính quyền xã chúng tôi cũng muốn như vậy. Chỉ là vì nguyên nhân tài chính. Tại sao lại phải đoạn mở đoạn không.
Mời Phó chủ tịch Điền xem, mở một đoạn thường thường đều là vì đoạn này dễ mở. Tỷ như trên đường không có tảng đá nào thật lớn thành chướng ngại.
Chỉ cần đơn giản là đào hoặc là cho nổ tung là được ngay. Giờ mời anh lại nhìn phía trước đoạn không thông, đó là bởi vì có tảng đá núi lớn chắn hết toàn bộ.
Nếu phải khai thông, phải tốn chi phí rất nhiều cho nhân công và thuốc nổ... Cho nên, mới để nham nhở như vậy.
Trần Phát Hùng vẻ mặt xấu hổ nói.
- Lúc trước các ông không có quy hoạch sao?
Một lão chuyên gia tóc trắng lại hỏi.
- Đã nhờ các chuyên gia trên cục giao thông huyện đến đo đạc qua, chỉ có điều Hồng Cốc trại và ủy ban xã đều không biết lấy đâu ra khoản phí đo đạc thiết kế đắt đỏ này. Cho nên, chỉ có thể đo đạc đơn giản một chút, bọn họ cho một cái bản đồ quy hoạch đường là xong.
Trần Phát Hùng nói, mặt càng đỏ hơn.
- Làm ăn bừa bãi, trước đó không quy hoạch cho chu đáo, nếu để đào ra hoặc cho nổ ra đoạn đường dư thừa thì không phải là làm không công rồi sao.
Hơn nữa, các người không quy hoạch mà đi mở đường như vậy, kết quả là phải đi đường vòng nhiều hoặc ít. Ông xem xem, rõ ràng bên trái phái này hơi cong một chút là hỏng mất rồi, mọi người lại phải gắng cua thêm một đoạn đường vòng.
Thế này thật lãng phí, thế này là không có được.
Ngần đó chuyên gia đa số đều là ở tỉnh tới nên không để lại cho Trần Phát Hùng chút thể diện nào, lão già này mặt mũi đỏ bừng • đầu nhanh chóng cúi gằm xuống như gà rù.
- Đúng là chúng tôi làm công tác không đến nơi • lúc trước chúng tôi cũng có đệ trình lên lãnh đạo viện thiết kế công trình. Chỉ là riêng chi phí thăm dò và thiết kế đoạn đường này đã lên tới hai ba triệu gì đó.
Nói thật, chúng tôi căn bản là không đào đâu ra khoản tiền này cả. Lúc ấy là muốn có thể tiết kiệm được chút nào hay chút ấy, chi bằng đem khoản phí thăm dò thiết kế này tiết kiệm để mở ra càng nhiều đường hơn nữa.
Đay là sai sót chỉ đạo về mặt tư tưởng, chúng tôi sẽ lập tức sửa chữa.
Chủ tịch huyện Hồng Lĩnh Khúc Tân Bạch vẻ mặt hổ thẹn nói.
Đi được nửa đường, ai nấy đều đã mệt mỏi. Diệp Phàm liền dặn Mễ Nguyệt đi lo dựng lều bạt nghỉ ngơi. Quanh đây ngay nước uống cũng khó tìm, may mà Mễ Nguyệt lúc trước đã lo đến loại tình huống này mà cho riêng một số lao động khỏe mạnh gánh nước theo. Bằng không, các lãnh đạo và chuyên gia đều không có cơm mà ăn.
- Ôi, chúng ta mới đi một đoạn mà đều cảm giác chịu không nổi, ngẫm lại các huynh đệ.người Hồi ở Hồng Cốc trại, họ cả đời sinh trưởng ở địa phương, không biết đã phải đi bao nhiêu bận, bọn họ là khổ sở cỡ nào ••••••
Thứ trưởng Phong vừa gặm bánh mì kẹp cải bẹ vừa uống súp ngô, có chút đau lòng nói.
- Thứ trưởng Phong, Phó chủ tịch Điền, tôi thấy tất cả mọi người đều mệt mỏi lắm rồi. Chi bằng cứ chợp mắt một lát rồi hẵng lên đường?
Diệp Phàm đề nghị.
- Ngủ thì không cần, rất phiền toái là lại không có giường. Nghỉ ngơi một lát rồi từ từ mà đi thôi. Các huynh đệ người Hồi ở Hồng Cốc trại đi được thì chúng ta đi một lần có mệt chết cũng phải đến nơi.
Thứ trưởng Phong và Phó chủ tịch Điền trước sau đều bày tỏ thái độ kiên quyết.
Đúng lúc này, Bao Nghị vội vàng vào báo cáo:
- Thứ trưởng Phong, Phó chủ tịch Điền, xa xa hình như có một đám người đang tiến lại đây.
- Ủa!
Các lãnh đạo đều sửng sốt, đặt bánh mì trong tay xuống rồi toàn bộ ra khỏi lều trại. Phát hiện từ đầu bên kia con đường đúng là có một đám người đang đến.
Hơn 10 sau thì tới gần.
Từ xa đã chợt nghe tiến cười sang sảng của Tam thúc công:
- Các lãnh đạo vất vả rồi, chúng tôi tới nghênh đón các vị đây.
Khung cảnh thật đúng là hoành tráng, mấy huynh đệ người Hồi ăn mặc giản dị còn mang đến ba bốn chục cỗ kiệu kiểu ghế dựa bện bằng gậy trúc.
Loại kiệu này thật ra rất đơn giản, cứ giữa hai cây gậy trúc thì cột lấy một cái ghế trúc, lại thêm tay cầm ở trên nữa là xong, phía sau còn có một đoàn ngựa thồ đi theo.
- Loại kiệu này chắc các vị chưa từng ngồi qua, trước giải phóng có người đến Hồng Cốc trại thì đều được tráng niên trong trại mang lên trại cả đấy.
Hôm nay nghe nói mọi người muốn tới, toàn bộ thanh niên trai tráng niên đã hội họp đông đủ, đều hy vọng có thể vì các vị các lãnh đạo mà bỏ ra một phần sức lực.
Chỉ cần các vị đồng ý đến thì ai nấy đều sẽ là hy vọng của Hồng Cốc trại chúng tôi, các lãnh đạo vất vả rồi, mời các lãnh đạo lên kiệu.
Lúc này, Mã hiệu trưởng lớn tiếng nhiệt tình hô.
- Không nên không nên, muốn đi thì chúng ta cùng đi.
Phó chủ tịch Điền cũng có chút kích động, thanh âm rất thô, xua xua tay liên tục.
- Đúng vậy, không cần phải ngồi nữa. Chúng ta cùng đi.
Thứ trưởng Phong cũng tỏ thái độ. Nếu làm thế cũng thực quá khó coi rồi.
Nếu để báo cáo lên trên thì thành cái gì. Cả đám lãnh đạo đi ngồi kiệu cho đỡ bẩn như ông này bà nọ, còn trại dân thì mồ hôi nhễ nhại đi khiêng kiệu.
- Các huynh đệ người Hồi, vất vả cho mọi người rồi. Mọi người mỗi ngày đều phải đi, chúng tôi đi một bận thì có là gì. Nhìn con đường này, trong lòng Diệp Phàm tôi đang rỉ máu. Tại đây, tôi cũng xin tỏ thái độ với mọi người, con đường này mà không thông, Diệp Phàm tôi sẽ chịu về nhà đi bán rau.
Diệp Phàm đứng trên một tảng đá ghập ghềnh khá cao, dồn trung khí mười phần mà hô.
Lập tức, tiếng vỗ tay vang lên như sấm dậy. Như biển động sóng triều, tiếng vỗ tay âm vang lên thẳng trời xanh. Cả các vị cán bộ đương nhiên cũng tham gia, ngay cả Phó chủ tịch Điền và thứ trưởng Phong cũng đều mỉm cười vỗ tay.
Có người không ngờ còn hô:
- Bí thư Diệp vạn tuế...
- Bí thư Diệp là Bao Thanh Thiên chuyển thế...
- Bí thư Diệp...
Diệp Phàm lo lắng khẩn trương giật lấy loa bán dẫn trên tay Bao Nghị mà rằng:
- Các huynh đệ người Hồi, mọi người nên cảm ơn đoàn công tác của thứ trưởng Phong bên bộ Tài chính cùng với Phó chủ tịch Điền trên tỉnh xuống. Tin rằng thấy hoàn cảnh mọi người hôm nay, thứ trưởng Phong cùng với các lãnh đạo chuyên gia bên bộ Tài chính hiểu cho các huynh đệ.
Tin rằng Phó chủ tịch Điền cùng các cán bộ chuyên gia trên tỉnh sẽ đưa ra phương án xử lý khả thi. Còn tôi là quan phụ mẫu của Đồng Lĩnh chính là người phục vụ cho mọi người rồi.
Trong lòng tôi rất xấu hổ, mọi người muốn chửi muốn đánh thì tùy nhưng ngàn vạn lần xin chớ gọi như vừa rồi!
- Các huynh đệ, chúng ta đầu tiên xin mời thứ trưởng Phong, Phó chủ tịch Điền, Bí thư Diệp lên kiệu. Các lãnh đạo không ngồi kiệ của người Hồi ta, có phải là sợ nguy hiểm hay không. Thưa các lãnh đạo, kiệu trúc này của Hồng Cốc trại chúng tôi là có lịch sử cả đấy, chí ít có mấy trăm năm lịch sử. Đã bao năm như vậy cũng không làm ai ngã chết cả, xin các lãnh đạo cứ yên tâm. Mời lên kiệu!
Tam thúc công không ngờ lại đã hắng giọng lớn tiếng hô.
Phen này thì quả làm làm khó nhau rồi, không ngồi thì người ta bào các lãnh đạo sợ chết.
Diệp Phàm cùng Phong Thanh Lục và Điền Sơ Nhất ba người sáu mắt nhìn nhau, hai vị lãnh đạo đã nao nao miệng, ra hiệu cho Diệp Phàm giải quyết việc này.
Hắn đành phải kiên trì đến cùng hô:
- Tam thúc công, tuổi tác của ông lớn nhất, hay là cứ để ông ngồi đi, thân thể tôi nhẹ nên không thành vấn đề.
- Nếu các lãnh đạo khinh thường các huynh đệ người Hồi thì chúng tôi lập tức cút! Hồng Cốc trại này mặc dù là nghèo đấy những cũng không cầu xin ai cả.
Ai mà ngờ được Tam thúc công thật đúng là nóng nảy, chớ thấy tuổi tác ông ta đã khá cao, thanh âm vẫn là sang sảng không nhỏ chút nào.
Ông ta vừa cổ động, tới mấy trăm thanh niên khỏe mạnh người Hồi lớn tiếng kêu lên:
- Đúng vậy, chúng ta cút về. Các huynh đệ người Hồi ta đều là hảo hán...
- Chúng tôi ngồi! Đem cỗ kiệu lại đây.
Diệp Phàm đột nhiên hạ quyết tâm, cũng không xin chỉ thị trực tiếp của Phong Thanh Lục và Phó chủ tịch Điền nữa.
Lập tức, tiếng vỗ tay lại vang lên như sấm dậy.
- Bí thư Diệp là anh em ruột thịt của chúng ta!
Có người hô vang. Không lâu sau thì một cỗ kiệu có mái che đi lên, Diệp Phàm cũng dứt khoát đánh bạo đặt mông ngồi lên.
Đoạn hắn hô:
- Thứ trưởng Phong, Phó chủ tịch Điền, còn cả các vị lãnh đạo và chuyên gia, chúng ta ngồi đi. Chỉ cần có thể làm chút chuyện cho các huynh đệ người Hồi, có ngồi kiệu cũng chẳng sao!
- Ha ha, Phó chủ tịch Điền, Bí thư Diệp của Đồng Lĩnh các người rất biết ép người ta! Xem ra, lần này tôi không chi ít tiền vì Hồng Cốc trại làm chút chuyện thì không còn mặt mũi nào nữa rồi.
Phong Thanh Lục và Điền Sơ Nhất cũng cười, hai vị lãnh đạo cũng ngồi lên kiệu.
Kết quả, tự nhiên là các chuyên gia, cán bộ bộ Tài chính lẫn từ trên tỉnh xuống đề đã ngồi lên kiệu.
Còn dư lại mấy cỗ kiệu thì theo cấp bậc của các đồng chí bên Đồng Lĩnh tự nhiên là lựa chọn ngồi kiệu hay là cưỡi ngựa rồi.
Đoàn người trùng trùng điệp điệp nhắm thẳng Hồng Cốc trại mà đi.
Đám tráng niên cũng là tình cảm bột phát mãnh liệt đi lên, đi rất vững vàng, thay phiên nhau khênh kiệu. Tuy nhiên, cả đám vẫn cứ đổ mồ hôi như tắm. Đoàn công tác của Thứ trưởng Phong cùng với Phó chủ tịch Điền ai nấy đều rất cảm động.!.