- Đúng vậy, giờ không còn nhiều cán bộ nổi giận nữa. Thái độ giải quyết công việc của cán bộ đúng như trên TV đã nói, gặp chuyện phải nhẫn, gặp phiền toái phải kéo dài, chuyện bất lợi phải biết thoái thác hoặc bỏ đi, biết tự bảo vệ bản thân.
Vương Long Đông nói.
- Chủ tịch thành phố, vừa rồi không hợp sức bôi nhọ Diệp Phàm. Vẫn tin rằng sẽ có bốn phiếu ủng hộ bên chúng ta, không chừng Phượng Thủy Linh có thể giúp sức. Thêm cả Xa Quân, chúng ta làm tăng thêm sự kiêu căng của Xa Quân, bộ máy điều chỉnh phía sau của họ Diệp, hội nghị lần này sẽ phải xám mặt, chúng ta sẽ làm ngọn lửa này cháy bùng lên. Vậy thì sẽ rất vui.
Tất Vân Lý gọi điện thoại cho Khổng Đoan nói.
Biết đồng chí Lão Tất lần này chưa đến lượt điều chỉnh trong lòng không thoải mái, Vì thế, Khổng Đoan nói:
- Haha, đủ rồi lão Tất, mọi việc đều chỉ nên dừng ở một mức độ nào đấy.
Như hôm nay, nếu như sự kiêu căng của Xa Quân lên cao hơn, vậy thì chúng ta không phải là yếu đi rồi sao. Tiểu tử kia xem ra sau này sẽ càng kiêu ngạo hơn, có khả năng còn không coi chúng ta ra gì.
Hơn nữa, điều quan trọng hơn chính là sự lạnh nhạt thờ ơ của chúng ta khiến cho Xa Quân gây sức ép, Diệp Phàm dùng thủ đoạn lôi đình cưỡng chế Xa Quân, Xa Quân kia sẽ càng hận Diệp Phàm.
Xa Quân hiểu được nếu tự lực sẽ không thể đè nén được nhân vật số một là Diệp Phàm. Cho nên, không thể không tìm sự giúp đỡ từ bên ngoài, cho đến lúc đó, chúng ta ngồi yên trong quân trướng chờ Xa Quân đến thăm là được.
- Ừ, có đạo lý. Đến khi đó điều kiện đàm phán chúng ta nắm được quyền chủ động, mà Xa Quân vì đến thương lượng, nên đương nhiên sẽ phải yếu thế hơn chúng ta. Chỉ có điều cơ hội lần này rất khó khăn. Chỉ sợ trải qua lần này, về sau Xa Quân sẽ phải kiêng nể Diệp Phàm, mất đi nhuệ khí thì thật là đáng tiếc.
Tất Vân Lý có cách nhìn nhận của chính mình
- Việc này, cậu nói, mặc dù chúng ta có tương trợ Xa Quân, cũng không chắc có thể khiến cho Diệp Phàm lần đầu họp đã mất thể diện.
Chúng ta chỉ có bốn phiếu, Phượng Thủy Linh thì vì Cao Thành đổ rồi, phỏng chừng sẽ phải ở ẩn một thời gian, cô ta đã thành chim thấy cành cong cũng sợ.
Còn có một Trần Đại Hải xem ra là do vừa đến nên cũng rất cẩn trọng, chỉ chờ đợi và xem xét tình hình. Chi tiết về người này vẫn chưa được điều tra rõ ràng, chỉ được biết qua Ban tổ chức cán bộ Tỉnh thành.
Thái độ của anh ta xem ra phải sau mấy tháng mới bộc lộ ra. Còn Lý Duy bình thường không nói gì, tuy nhiên hôm nay lại nói hộ Diệp Phàm, thái độ của anh ta có chút khó lường.
Cho nên, cứ như vậy chúng ta nhiều nhất được năm phiếu. Diệp Phàm đến cuối cùng không được nhất định sẽ tiến hành biểu quyết, đến lúc đó sẽ có kết quả, chúng ta đi theo Xa Quân sẽ mất thể diện. Cho nên chi bằng không hành động gì, để Xa Quân cũng chịu chút thiệt thòi, kích thích ý chí chiến đấu của anh ta. Về phần nhuệ khí của Xa Quân có bị gặp cản trở hay không, tôi có thể khẳng định, tuyệt đối không.
Hơn nữa người này sẽ ngày càng hung hăng. Bởi vì ông chủ của người ta là La Thiên Thượng Tiên.
Khổng Đoan giọng bình tĩnh.
- Đúng vậy, Lý Duy hôm nay không có lý do tương trợ Diệp Phàm. Hay là Diệp Phàm đả thông công tác của Lý Duy rồi, hình như lại không giống tình trạng liên minh.
Tất Vân Lý có chút không rõ.
- Sẽ không thể là liên minh, Lý Duy tại sao tỏ thái độ như vậy, có lẽ thực sự cho rằng trước cuối năm gây sức ép cán bộ thì không được tốt.
Dù sao, thành phố Đồng Lĩnh đã chịu nhiều lần gây sức ép từ phòng Đốc tra của nội các chính phủ, rất nhiều đồng chí như chim sợ cành cong, suốt ngày lo sợ.
Thật vất vả mới khiến người của phòng đốc tra đi. Trong lúc mấu chốt này anh còn gây sức ép, cá nhân sẽ không chống đỡ nổi.
Mọi người đều có tâm lý đối kháng nhau, Xa Quân muốn nhân cơ hội lấy việc chỉnh đốn cán bộ làm lý do lần lần đầu gây tổn hại uy tín của Diệp Phàm.
Tôi thấy anh ta chọn sai ngày Hoàng đạo để xem hoa rồi. Lúc này Xa Quân anh đi mở mấy cái lớp huấn luyện, ắt bị các cán bộ hận đến chết.
Khổng Đoan hừ nói.
- Hẳn là sợ?
Tất Vân Lý nói.
- Không phải sợ, tuyệt đối là hận. Anh nghĩ xem, các đồng chí trong lúc mấu chốt này, bị điều vào lớp huấn luyện liệu có liên hệ việc vào lớp huấn luyện lần này với kết quả xử lý của phòng Đốc tra hay không.
Người ta cho rằng anh đang chỉnh đốn mình, đối đãi với mình như người có tội. Việc kia đối với phòng Đốc Tra, không cán bộ nào muốn dính dáng gì đến.
Người ta không có dính dáng gì đến chuyện này, qua tay Xa Quân anh lại bị liên lụy, những cán bộ kia có phải sẽ hận Xa Quân anh hay không?
Cho nên, Xa Quân người này hoàn toàn nhìn lầm rồi. Cũng không thể nói người này ngu ngốc, chỉ có thể nói góc độ nhìn nhận vấn đề của anh ta có chút không ổn.
Nếu chúng ta không ngăn cản, ngược lại còn ủng hộ anh ta. Vậy Diệp Phàm sẽ thành một lãnh đạo, Bí thư tốt quan tâm đến các cán bộ.
Ngược lại khiến các cán bộ cấp dưới hoàn toàn đứng về phía Diệp Phàm.
Khổng Đoan nói
- Nhưng cũng lạ, lúc bắt đầu, Chủ tịch thành phố không phải tranh nói trước giúp Xa Quân một câu sao.
Tất Vân Lý hỏi.
- Bình thường, trước tiên nói đỡ một câu là có ý bảo với Xa Quân, Lỗ Đoan tôi có tính độc lập của chính mình, chứ không phải dựa dẫm vào Diệp Phàm. Đây là cho Xa Quân một hy vọng, để cho anh ấy nhìn thấy thực lực của chúng ta. Đương nhiên tôi cũng có ý thử Diệp Phàm. Không hiểu thái độ đối với việc chống lại trực diện của anh ta là gì. Tuy nhiên, Diệp Phàm lần này dùng biện pháp mạnh ngăn cản hành động chỉnh đốn tư tưởng của Xa Quân, phỏng chừng, còn có di chứng đấy.
Khổng Đoan thản nhiên cười nói.
- Tôi nghĩ, Xa Quân sẽ theo đuổi những việc này không buông. Quyết định yêu cầu tăng cường giáo dục tư tưởng cán bộ là quyết định của Uỷ ban kỷ luật
Diệp Phàm lúc đầu có vẻ tỏ thái độ trực tiếp trong cuộc họp. Lần này lại lật lọng trên hội nghị, Xa Quân hoàn toàn có thể theo đuổi chuyện này đến cùng, cắn Diệp Phàm một miếng.
Diệp Phàm làm như vậy hoàn toàn là miệt thị quyết định của cấp trên, cũng có thể nói là bằng mặt mà không bằng lòng.
Đến lúc đồng chí Xa Quân đến chỗ "La Thiên Thượng Tiên" giằng co, La Thượng Tiên thốt một tiếng, khóe miệng Diệp Phàm sẽ phải co giật vài cái rồi.
Lão Tất cười rạng rỡ.
- Việc này, để xem xem.
Khổng Đoan cũng không hoàn toàn tán đồng ý kiến của đồng chí lão Tất.
Biệt thự Cố gia nước cộng hòa Đông Viên.
- Cháu muốn ăn cơm, cháu muốn ăn cơm.
Cố Tuấn Phi, cậu thanh niên anh tuấn ngày xưa từng du học đại học Cambridge, vẻ mặt ngây ngô, miệng chảy nước miếng, đang ngồi trên xe lăn hai tay lắc tay ông nội Cố Long Thiên kêu đói.
- Được rồi được rồi, đừng lắc, tay của ông nội sắp bị cháu lắc đứt rồi.
Cố Long Thiên mặt tràn đầy yêu thương vừa giơ tay lên lấy khăn quấn cổ của Cổ Tuấn Phi lau nước dãi đầy miệng Cố Tuấn Phi,vừa yêu thương nói.
- Cha, trí lực của Tuấn Phi đang hồi phục. Thầy thuốc nói giờ giống như đứa trẻ chín mười tuổi rồi. Con tin qua vài năm nữa sẽ hồi phục đến thời niên thiếu. Chỉ có điều, con trai Diệp gia, lần này để anh ta tránh được một kiếp, thật đáng hận!
Cố Phong Sơn một quyền không nhịn được đập lên bàn. Ông ta có chút chết lặng, không cảm thấy đau đớn trên nắm tay nữa.
- Con trai đã thành ra như vậy rồi, Chủ tịch tỉnh ta đây còn có tác dụng gì nữa?
Cố Phong Sơn kêu lên một tiếng giống như sói hú.
- Hét cái gì, con không phải vẫn ổn sao? Đến lúc đó tìm cho nó một người vợ tốt, làm như vậy có thể kế truyền hương khói của con.
Cố Long Thiên cau mặt nói.
- Chuyện lần này cha cũng sai người hỏi thăm qua, vẫn có chút kỳ lạ. Theo lẽ thường mà nói, Diệp Phàm không thoát khỏi bị sa thải. Thế nào bọn họ xuống đó lại thành đầu voi đôi chuột, lại về không. Việc như vậy cũng không tiện hỏi rõ ràng, dù sao, không thể lộ ra ngoài ánh sáng.
- Trương Hướng Đông cái lão già này chẳng có tác dụng gì, liên thủ với Điền Lâm mà còn không đạp đổ được Bí thư Thành ủy của một thành phố cấp 3. Gạo của Phó Quốc Chí này đều ăn không rồi.
Cố Phong Sơn cắn răng nói
- Con nghĩ lại xem.
Cố Long Thiên thuận tay cầm lấy bát trà uống một hụm
- Cha muốn nói cấp trên có người nhúng tay vào? Chuyện này nhất định có người, bằng không sao có thể dễ dàng gió êm sóng lặng thế được. Trương Hướng Đông đồng ý bỏ qua, tuy nhiên, người có thể khiến người của Trương Hướng Đông rút lui, người này...
Nói đến đây Cố Phong Sơn liếc nhìn Long Thiên một cái.
- Không phải đại viện Kiều Gia ra tay, cha không nghe thấy chút tin tức gì thông báo có liên quan đến Kiều Viễn Sơn. Đương nhiên cũng không thể hoàn toàn loại trừ khả năng là do Kiều Viễn Sơn ra tay.
Cố Long Thiên nói.
- Thế thì kỳ lạ, không phải là Kiều Viễn Sơn, Diệp Phàm lẽ nào ở Bắc Kinh còn có chỗ dựa vững chắc đang chống đỡ cho? Bằng không khó có thể giải thích cho chuyện lần này.
Cố Long Thiên nói
- Chẳng lẽ là Triệu gia ra mặt, Diệp Phàm khi ở Việt Đông đã từng là thủ hạ của Triệu Xương Sơn, nghe nói trên trán Diệp Phàm đã sớm dán một chữ "Triệu".
Có lẽ Triệu gia vì tình nghĩa kéo anh ta một phen cũng nên. Thêm cả lực bắn lén của Kiều gia, việc này cuối cùng cũng thành mây khói.
Lúc này, Cố Hữu Cương, em trai của Cố Phong Sơn, đương nhiệm tư lệnh viên căn cứ Việt Châu, một trong ba căn cứ lớn thuộc hạm đội Nam Hải nói chen vào.
- Có khả năng này sao? Triệu Bảo Cương đã dần dần ra khỏi chính đàn. Sức ảnh hưởng của Triệu gia trong lúc vẫn chưa hồi phục đến thời đại của Triệu Bảo Cương, Triệu gia không thể gây quá nhiều thù hằn.
Ít nhất là xét về bên ngoài, Trương Hướng Đông rất nhiệt tâm với việc này. Hơn nữa Yến Xuân Lai hình như tác động rất mạnh.
Trên báo còn phát biểu một vài lời bàn, chỉ cây dâu mà mắng cây hòe. Căn bản là làm càn theo người khác. Triệu Bảo Cương chẳng lẽ không nghĩ đến ảnh hưởng của việc này tới Triệu gia. Cho nên không phải là Triệu gia.
Cố Long Thiên lắc đầu
- Cha, con thật sự không nghĩ ra người nào nhúng tay vào. Nếu như nói Điền Giang, người từng cung làm việc với Diệp Phàm ở văn phòng trung ương nhúng tay vào, khả năng kia là không thể. Đồng nghiệp mà thôi.
Cố Hữu Cương nói.
- Được rồi, chuyện lần này đã qua rồi. Các anh sau này vẫn còn có cơ hội.
Cố Long Thiên khoát tay, nhìn đứa con thứ hai một cái, nói:
- Hữu Cương, con phải quý trọng cơ hội lần này. Tất cả vì tranh giành tiếng nói cho Cố gia. Cha già rồi, cuối cùng chỉ có thể đưa các con đi một đoạn đường.
- Cha, cha không già, cha vẫn còn minh mẫn. Cha, cha chờ, chờ xem chúng con nhất định sẽ khôi phục lại thời kỳ cường thịnh của Cố gia.
Cố Hữu Cương môi vừa động, mũi cay cay
- Chuyện của Hữu Cương đã định rồi à?
Cố Phong Sơn truy hỏi
- Cái mặt mo này cuối cùng đã bán một lần, cũng chỉ giới hạn một lần này. Hữu Cương, về sau cha không giúp được rồi, con cũng như vậy, đều phải dựa vào chính các con. Nguồn: https://truyenfull.vn
Cố Long Thiên vẻ mặt nghiêm túc nói,
- Phỏng chừng đã quyết định rồi, Hữu Cương phải chuẩn bị tốt. Nơi đến của con là phó Tư lệnh hạm đội Nam Hải, quân hàm chức trung tướng.
- Cảm ơn cha, cha vì chúng con làm quá nhiều việc rồi.
Cố Hữu Cương nhất thời kích động, chạy đến trước mặt Cố Thiên Long tóc đã trắng xóa liền quỳ xuống. Gục đầu trên đầu gối của cha, người đàn ông này không ngờ cũng rơi lệ.
- Cha, sau này cha không cần ra mặt vì chúng con nữa. Cha phải giữ gìn sức khỏe, sức khỏe tốt mới là vương đạo. Anh em chúng con sẽ cố gắng. Tuy nhiên, thằng nhãi Diệp Phàm, con tin cuối cùng sẽ chết trong tay Cố Phong Sơn con. Lần này đâm hắn không chết, còn có lần sau!
Cố Phong Sơn nắm chặt quả đấm nói những lời này
- Ôi, thù hận, được rồi. Cha cũng thấy nhàm rồi, việc này các con tuyệt đối đừng có để bản thân bị thương trước.
Khi nói câu nói này Long Thiên tinh thần có chút sa sút.
- Tuyệt đối không!
Cố Phong Sơn lần này nói với âm không lớn, nhưng rất có lực.