- Ha ha, những lời cháu nói, chúng tôi đều đã xem xét đến. Như thế này đi, cháu có thể đề cập với Tỉnh trưởng Tề trước. Nếu thực sự có ý tưởng, chú sẽ dốc sức xúc tiến cử đoàn khảo sát đến. Đương nhiên bây giờ cũng sắp hết năm nên đó là chuyện của sang năm rồi. Tuy nhiên các cháu cũng không được lơi là. Các cháu cũng nên chuẩn bị trước cho tốt về địa điểm cũng như các điều kiện có lợi.
Kiều Chính Hòa giải thích nói.
- Yên tâm, chúng cháu rất quyết tâm nắm bắt lấy dự án này. Đương nhiên nếu chú Chính Hòa có thể đưa ra được cái cam kết thì chúng cháu còn có mục tiêu mà cố gắng.
Diệp Phàm nói.
- Điều này, được! Khi trở về chú sẽ bảo Kiều Hà mang tài liệu đến cho cháu.
Kiều Chính Hòa suy nghĩ một chút rồi nói. Tất nhiên Kiều Chính Hòa cũng là người rất lão luyện, bảo con trai Kiều Hà mang tài liệu đến thì ý tứ càng rõ ràng hơn.
Ngay cả khi ăn cơm, mọi người cũng rất ít nói chuyện trên bàn ăn. Thỉnh thoảng mới nghe thấy hai an hem Kiều Viễn Sơn nói vài câu, còn Kiều Không Thành và Kiều Chính Hòa đều chỉ lắng nghe thôi.
Sau khi ăn cơm xong, những người như Kiều Thành Không đều cáo từ rồi về trước.
- Diệp Phàm, Báo Quốc, hai con đến thư phòng của ba một chút.
Kiều Viễn Sơn ra hiệu và nói với Diệp Phàm, chắc là bây giờ mới có kịch hay để xem.
Nếu gọi vào cùng với Kiều Báo Quốc, Diệp Phàm lập tức hiểu rõ trắng đen ngay, chắc là lại có phiền phức sắp rơi xuống đầu mình rồi.
Kiều Báo Quốc đứng lên pha trà tiếp nước. Thằng nhãi này khi có việc cần nhờ Diệp Phàm thì tỏ vẻ khá khách khí.
Ba người cùng im lặng uống hết hai tách trà. Kiều Viễn Sơn liếc nhìn hai người một cái, người dựa nhẹ vào ghế nói:
- Chuyện của Kim Thụ Dương đã giải quyết xong rồi. Ninh Chí Hòa đến tỉnh Thiên Phủ đảm nhiệm chức Phó bí thư tỉnh ủy, Quyền Chủ tịch tỉnh. Chuyện bên này đã êm xuôi, ba cũng nhẹ người hơn một chút.
- Thưa ba, chuyện này đã được công bố chưa?
Kiều Báo Quốc hỏi.
- Ngày mai sẽ tuyên bố.
Kiều Viễn Sơn liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái rồi nói tiếp:
- Báo Quốc đến Đức Bình vẫn cần rất nhiều sự ủng hộ của con.
Con cũng đã công tác hai năm ở Đức Bình, nghe nói ở trước kia con rất ủng hộ công tác của Trang Thế Thành.
Còn Lô Trần Thiên lúc ấy đảm nhiệm chức Chủ tịch Địa khu Đức Bình, quan hệ của con và y nghe nói cũng không tệ. Bây giờ hai người bọn họ đều đi rồi, tuy nhiên quan hệ thì vẫn còn duy trì chứ.
- Điều này, quan hệ của bọn họ không có nghĩa là quan hệ của con. Đương nhien công tác ở Đức Bình hai năm, con cũng có mấy người bạn bè, chắc là có thể giới thiệu cho anh vợ làm quen được.
Chỉ có điều, sau khi con rời khỏi Đức Bình chuyển đến Việt Đông, rồi lại về Thủy Châu và chuyển đến văn phòng trung ương Hải Đông, cứ vòng vèo như vậy cũng mấy năm rồi.
Những quan hệ kia vì không thường xuyên liên lạc nên xa cách đi không ít. Bây giờ bọn họ có còn ở đó hay không, con cũng chưa rõ lắm.
Huống chi người thay đổi, mọi chuyện cũng đã khác xưa. Ngày xưa là ngày xưa, bây giờ là bây giờ. Có lẽ bọn họ ai cũng đều có tính toán riêng của mình.
Song con cứ thử trước xem sao, nếu còn có thể được thì con sẽ cố gắng.
Diệp Phàm cũng biểu lộ thái độ.
- Ừ, các con đều là người một nhà, nên chiếu cố lẫn nhau. Nếu như có thể nối lại toàn bộ quan hệ cũ, cộng thêm với chút quan hệ của Trang Thế Thành và Lô Trần Thiên là coi như con đã giúp Báo Quốc loại bỏ đi rất nhiều trở ngại rồi.
Bí thư Thành ủy là cán bộ cốt cán, mà nắm được Hội nghị thường vụ Thành ủy trong tay mới thể hiện quyền lực quan trọng nhất. Đến điều này cũng không nắm chắc trong tay được thì anh chỉ có thể làm một con rối.
Người con trai của Kiều Viễn Sơn tôi không thể làm một Bí thư như vậy được. Vì vậy, quan hệ với cấp Phó Tỉnh Trưởng hay cấp Cục trưởng đều có thể xây dựng.
Đặc biệt là Ủy viên thường vụ Thành ủy mới là những người quan trọng nhất. Ba tin rằng các con đều hiểu được điều này, không cần để ba phải nói nhiều.
Kiều Viễn Sơn nói, trầm ngâm một hồi rồi nói tiếp:
- Chuyện lần trước con nhắc đến Bí thư Đảng ủy Công an thủ đô với ba, bây giờ con có thể nói chi tiết cụ thể với ba.
- Ngô Chính Phong là Cục trưởng Công an thủ đô, nên đồng chí ấy…
Diệp Phàm cũng không làm kiêu, biết cha vợ sẽ bù đắp cho mình một ân tình nên liền trực tiếp nói rất rõ ràng.
Sauk hi nghe xong, Kiều Viễn Sơn ngẫm nghĩ một chút nói:
- Chức Bí thư Đảng ủy Công an chắc là không còn hi vọng rồi.
- Lẽ nào đã bị người ta hớt mất?
Diệp Phàm kinh ngạc hỏi.
- Là người trực tiếp của Đảng ủy Công an quốc gia. Điêu này còn phải suy xét đến phương diện khác, con cũng đừng dính vào. Ở đất thủ đô, những chức vụ loại này đều phải hết sức thận trọng.
Kiều Viễn Sơn nói.
- Vậy tối hôm đó đều toi công rồi.
Diệp Phàm sắc mặt hơi có chút khó coi, cảm thấy có chút áy náy với Ngô Chính Phong. Bởi vì thực sự Ngô Chính Phong đã rất nghe lời mình, hơn nữa đã làm rất nhiều chuyện cho mình.
- Nếu không thì điều đến tỉnh nào phía nam bên này đảm nhiệm chức Bí thư Đảng ủy Công an hoặc những chức vị tương đương đều được, thăng cấp lên đến Thứ trưởng rồi tính. Bằng không thì con thật sự áy náy vì con người Chính Phong rất hữu dụng. Con rất hài lòng.
Diệp Phàm nói, chỉ có thể cố nài nỉ thêm lần nữa mà thôi.
- Haiz, con ấy à, đôi khi tầm nhìn vẫn còn hạn chế lắm. Sao cứ phải chăm chăm vào chức Bí thư Đảng ủy Công an thủ đô?
Kiều Viễn Sơn khẽ hừ một tiếng, hiển nhiên có chút không hài lòng.
Thấy Diệp Phàm nhìn mình chằm chằm, y liền quay sang nói:
- Con nghĩ kỹ thêm chút đi! Thực ta con và Báo Quốc không khác nhau là mấy. Điều này, tầm nhìn về đại cục và cảm nhận đều còn kém rất nhiều.
Chức Bí thư Đảng ủy Công an thủ đô bị người khác hớt mất rồi. Con nên suy nghĩ thoáng lên một chút, không làm Bí thư Đảng ủy Công an thủ đô thì không được à?
Chẳng hạn như Phó Chủ tịch thành phố kiêm Cục trưởng Công an, hoặc là lui một bước làm Trợ lý Chủ tịch thành phố kiêm Cục trưởng Công an. Những chức vụ kiêm nhiệm như vậy không phải chúng ta chưa thấy qua trong thể chế.
Chẳng phải cấp bậc đều thăng lên rồi sao? Tuy chưa thể nói là một bước lên mây nhưng làm Ủy viên thường vụ trong Thành ủy thì cơm có thể ăn từ từ, việc cũng có thể làm dần dần phải không nào?
- Vậy hay là làm Phó Chủ tịch thành phố kiêm Cục trưởng Công an thì tốt hơn, chức Trợ lý Chủ tịch thành phố có chút danh bất chính ngôn bất thuận.
Diệp Phàm cũng là phải mặt dày nói.
- Không nói chuyện này nữa! Con thu xếp nối lại các quan hệ ở Đức Bình trước đây đã.
Kiều Viễn Sơn xua xua tay, tức thì ra mệnh lệnh chính thức.
- Mấy ngày này con có việc quan trọng phải làm, tạm thời không thể chú ý đến mảng này được, chắc là phảo đến hết năm mới thực hiện được. Dù sao cũng không lâu nữa, mười ngày nữa là hết năm rồi.
- Chuyện gì mà gấp gáp như vậy?
Kiều Báo Quốc hừ lạnh một tiếng, có chút bất mãn. Hiển nhiên, thằng nhãi này cho rằng Diệp Phàm cố ý thoái thác chuyện của anh vợ.
- Chuyện này anh không hiểu, chắc là ba hiểu được một chút, chính là chuyện đặc thù của bên đó.
Diệp Phàm nói.
Kiều Viễn Sơn vừa nghe, liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, cũng không nói thêm gì, cuối cùng xua tay nói:
- Ba hơi mệt rồi. Diệp Phàm, con về trước đi!
Diệp Phàm đáp một tiếng rồi đi trước, biết được Kiều Viễn Sơn có việc phải giải thích cho Kiều Báo Quốc.
- Tôi thấy hắn căn bản là không toàn tâm toàn ý đối với chúng ta, còn phải giúp hắn làm gì? Giúp hắn rồi chẳng có ý nghĩa gì cả! Đến lúc người của hắn đều đi lên cả rồi, ngược lại chỉ được cái khoe khoang trước mặt chúng ta. Không thể để vây cánh của hắn cứng cáp quá được.
Vừa đóng cửa lại, Kiều Báo Quốc đã hấp tấp nói.
- Con thì hiểu cái gì?
Giọng Kiều Viễn Sơn đột nhiên trở nên nặng nề, bắt đầu giáo huấn con trai nói:
- Con nghĩ lại xem, chuyện Nam Lĩnh cần người ta giải quyết hậu quả giúp cho.
Cái vị trí này của con xem ra cũng là do Diệp Phàm chuẩn bị cho con ngồi lên đấy. Bình thường ra thì phải là một người cấp Thứ trưởng là điều hiển nhiên.
Thực sự con còn không rõ sao? Diệp phàm có thể đẩy con lên được vị trí Bí thư Thành ủy Đức Bình được sao? Đó chỉ là chuyện hoang đường.
Diệp Phàm là cán bộ cấp bậc gì? Con có thể ngồi lên vị trí này ngày hôm nay, Phí Mãn Thiên không gật đầu mà có thể làm được sao?
Đó là Diệp Phàm mượn thế của Đại viện Kiều gia mới có thể đẩy con lên được. Tuy nhiên mặc kệ là Phí Mãn Thiên nể mặt ai thì bề ngoài vẫn chính là Diệp Phàm đã giúp con.
Chí ít ngoài mặt con không thể đối xử với Diệp Phàm như vậy. Báo Quốc, quan hệ là hỗ trợ cho nhau, con cũng không thể suốt ngày lấy cái danh anh vợ của con ra mãi được.
Việc này khiến nhiều người có tâm lý phản nghịch đấy. Không thể chấp nhận được! Dù Diệp Phàm dùng quan hệ để giúp con nhưng ba cũng thực sự muốn xem hắn có thể đẩy đến khi nào?
Sau này thì sao, chẳng lẽ thằng con trai của Kiều Viễn Sơn này không có Diệp Phàm hỗ trợ thì con ngay cả chức Bí thư Thành ủy không ngồi nổi mười mấy ngày hay sao?
Vậy rõ ràng là con không cần làm nữa, còn mặt mũi nào nữa? Nếu thế thì ba dứt khoát điều còn về Mặt trận Tổ quốc ở thủ đô nhé, như vậy thì có phải là thảnh thơi không, có ích hơn không?
- Ba, con chỉ nói sau lưng hắn mấy câu, lại không quạc trực tiếp vào mặt hắn. Đương nhiên vừa rồi con có hơi nói quá lên một chút, đấy chẳng qua là do con quá tức giận thôi mà.
Dựa vào cái gì mà hắn dám khoe khoang trước mặt chúng ta? Nên con có chút tức giận, dù chuyện lần này hắn đã giúp con một việc lớn.
Nhưng cũng không thể lấy chuyện đó để ép cha giúp Ngô Chính Phong thăng chức được. Chúng ta là người một nhà, sao có thể hở ra là nói điều kiện được? Như thế thì tính chất đã bị thay đổi rồi.
Con tức hắn không tôn trọng ba, không một lòng một dạ với Đại viện Kiều gia chúng ta. Ba thử nghĩ xem, ba từng giúp hắn cũng không ít.
Con đang nghĩ xem có phải hắn đang xây dựng quan hệ cho riêng mình không? Đây không phải là không có ý đồ khác thì là gì? Con rể Đại viện Kiều gia phải một lòng một dạ với Kiều gia.
Sao có thể muốn làm bá chủ một phương độc lập với Kiều gia được? Loại tư tưởng này là tuyệt đối không thể chấp nhận được. Ba, lời con nói không sai chứ?
Kiều Báo Quốc có chút tức giận nói.
- Mọc đủ lông đủ cánh rồi thì muốn bay đi, con không hiểu được tính tình của hắn. Muốn bảo hắn hoàn toàn dựa vào chúng ta thì chắc là bản thân hắn không có cách nào thực hiện được. Thôi vậy, hắn muốn làm thì tự mình phải đi làm thôi.
Chung quy lại một điểm, hắn là con rể Đại viện Kiều gia, đó là sự thật không thể thay đổi. Hắn dù cố gắng đến đâu cũng không thể vượt qua đầu Đại viện Kiều gia được.
Cho nên con phải nhìn xa trông rộng ra một chút. Con thử nghĩ xem, hắn muốn có thế lực của riêng mình. Vây cánh của hắn thực sự hùng mạnh thì cũng có ích cho chúng ta.
Thay đổi cách suy nghĩ đi! Cha biết, con luôn tranh giành với hắn, muốn tranh đấu trường kì.
Tuy nhiên, ba không thể không phê bình con. Dã tâm của con không lớn bằng hắn, tầm nhìn của con cũng không rộng bằng hắn. Hơn nữa hắn là lăn lộn leo lên từ cơ sở từng bước một, lăn qua lăn lại mà đi lên được đấy.
May mắn cũng có một chút, tuy nhiên hắn thật sự có thực lực. Bằng không, hắn ngã xuống từ sớm rồi. Người ta bây giờ còn có thể nhởn nhơ vui vẻ đấy, điều này nói lên cái gì?
Vậy lấy việc mượn Phòng Đốc tra Nội các Chính Phủ điều tra về chuyện mỏ than Hải Sơn lần trước đi, đây là có người đâm lén cho hắn một đao từ sau lưng.
Hơn nữa trình độ của kẻ rat ay tương đối cao. Cho nên chuyện này ba tuyệt đối không nhúng tay, chỉ đứng ngoài quan sát.
Vốn định nếu hắn thật sự không qua được cửa ải này thì sẽ giơ tay cứu hắn một phen. Kết cục lạc quan nhất chắc là cũng phải bị phạt ghi một lỗi trong Đảng.
Không thể tưởng tượng được, chuyện Kiều Viễn Sơn ba nhận định là khó mà hắn có bị hề hấn gì đâu? Con đã mở mắt ra chưa?
Chuyện này nhất định là có người đứng đằng sau nhúng tay vào. Thằng nhóc này không biết đã đi tìm được ai mà có thể giải quyết chuyện này êm thấm được.
Ba nghĩ chắc chuyện này có quan hệ với Phí gia. Giải quyết êm thấm chuyện này chỉ có Phí gia mới có thể làm được. Nguồn: https://truyenfull.vn
Vì vậy mà ba muốn con học tập hắn, không phải chỉ nói vài câu có chí khí là có thể thực sự đứng lên được. Muốn đứng vững thì cần phải dựa vào thực lực để nói chuyện đấy.
Kiều Viễn Sơn nói giọng thật sự nghiêm nghị.