- Sinh nhật, nhưng không kịp nữa rồi. Chuyện của anh không thể kéo dài, phải xong trước tối nay làm thế nào đây?
Diệp Phàm hỏi:
- Chỉ có thể như thế, việc của anh vừa vội, không thể kéo dài. Thôi được, vậy anh sắp xếp cho tốt. Em phụ trách đưa chị ấy đến.
Tuyết Hồng gật gật đầu.
Diệp Phàm lập tức gọi điện thoại cho Lam Tồn Quân, anh chàng này không nói hai lời, nói là Diệp Phàm cứ yên tâm.
- Trương Cường, vượt qua anh ta.
Diệp Phàm đột nhiên nói như vậy, Trương Cường cũng không hiểu được chuyện gì, nhấn ga thật mạnh, tổ đặc nhiệm A đã sửa lại chiếc Cherokee, nhấn ga kêu một tiếng xe đã vọt lên trước rồi.
Chưa kịp đề phòng, xe của Trương Cường đã vượt qua chiếc BMW của Phương Tri Bạch. Người này vừa nhìn thấy, ngay lập tức đỏ mắt.
Cũng nhanh chóng nhấn ga. Lập tức, hai chiếc xe đi với tốc độ 100 km/h, lao như bão táp trên đường.
Tuy nhiên, tiệc vui chóng tàn. Gần một phút đồng hồ, đèn đỏ phía trước bật sáng, bị ngăn cản rồi.
Lúc này đây chiếc BMW của Phương Tri Bạch mới nhận ra là đang ở trước chiếc Cherokee.
Cuối cùng cũng hiểu rồi, cũng hiểu được rằng thời gian kiên trì khẳng định không vượt qua được chiếc BMW. Diệp Phàm chọn đúng thời khắc rồi.
- Tiểu tử, đưa bằng lái xe ra đây. Tốc độ đi trên con đường này là 60km, anh không thấy hướng dẫn sao? Đua xe ở đường này, muốn tìm cái chết phải không?
Một cảnh sát giao thông trung niên lớn tiếng hỏi:
- Đồng chí cảnh sát, chúng tôi có việc gấp, cho nên…
Phương Tri Bạch nhanh chóng giải thích một chút.
Tuy nhiên, nhìn thấy xe của Trương Cường vượt lên trước.
- Ai cho anh đi lên trước, dừng lại sang bên kia chờ xử lý.
Viên cảnh sát giao thông tức giận nói.
- Anh lại đây, tôi có việc muốn nói với anh.
Trương Cường bắt tay với viên cảnh sát kia, viên cảnh sát hơi sững người, nhưngcũng đi theo.
Bởi vì nơi này là thủ đô, có thể thấy giọng điệu nói chuyện của chủ nhân chỉ có thể là hai loại người. Một loại chính là người hồ đồ thiếu suy nghĩ rồi. Một loại khác chính là người này thuộc loại không thể chọc vào nổi. Giống như đại thiếu gia nhị đại tam gia của thủ đô này.
Trương Cường đưa giấy chứng nhận ra, nói nhỏ với thô hầu yết kia vài câu. Viên cảnh sát giao thông vừa mở tờ giấy chứng nhận ra, lập tức sửng sốt nhanh chóng giơ tay lên hô:
- Dọn dẹp sạch sẽ, mời thủ trưởng đi.
- Ha ha, húng tôi đi đây.
Trương Cường nhìn Phương Tri Bạch cười khan vài tiếng rồi khởi động xe. Lúc này, sắc mặt Phương Tri Bạch nói khó coi bao nhiêu chính là khó coi bấy nhiêu. Vốn nghĩ chúng ta cùng đường, tuy nhiên thằng này đỡ không nổi.
Xe dừng tại khách sạn Kim Đô.
- Anh Diệp, bạn bè của anh thật giỏi, đua xe cảnh sát cũng không dám ngăn cản.
Đường Bảo Nhi cười nói:
- Ha ha, anh ta cũng là cảnh sát, người cùng ngành, chiếu cố một chút thôi.
Diệp Phàm cười thần bí. Đường Bảo Nhi sau khi hơi ngạc nhiên cũng hiểu rồi. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://truyenfull.vn
- Rắn chuột một ổ.
Tuyết Hồng miệng thao thao hừ nói:
Lúc này, điện thoại Diệp Phàm vang lên, vừa nhận điện thoại, mới biết được Vương Long Đông cũng vừa mới tới thành phố.
- Vậy thì thật tốt quá rồi, anh nhanh tới đây, chúng tôi đều đang ở khách sạn Kim Đô ăn cơm, bây giờ còn đang đứng ở cửa lớn vẫn chưa vào.
Diệp Phàm cười nói:
- Ha ha, tôi đang ở gần khách sạn Kim, được rồi, lập tức tới ngay.
Vương Long Đông ngắt điện thoại, một lúc sau rẽ sang hướng đông.
Tuy nhiên, bên cạnh người này còn có hai người nữa đi theo. Diệp Phàm vừa nhìn thấy, gần như rất hài lòng. Không phải là đêm hôm đó đánh nhau, dáng vẻ béo của đồng chí Ngưu Tử và anh ta phải bảo vệ tiểu thư, một thân kiều diễm lệ là cô gái này sao? Nghe nói là gia đình Kim Lăng Cổ gì đấy, có chút quan hệ dây mơ dễ má với đại quan viên.
Cổ tiểu thư hôm nay cũng thay đổi, mặc áo lông màu đỏ viền hoa, quần bò màu đen, một đôi ủng da màu hồng còn đeo khuyên tai, cả người nhìn qua có vẻ là người con gái không đứng đắn.
- Cô Cổ, chúng ta lại gặp nhau.
Diệp Phàm giành chào hỏi trước, trong lòng tự nhủ Vương Long Đông người này cũng không phải là cô gái ngoan?
- Đúng vậy, đêm hôm đó anh giống như chó sói.
Cổ cô nương nói ra một câu, thiếu chút nữa lưng của ba cô gái kia cong như gậy tre.
- Này, cô Cổ, đừng nói tôi như vậy.
Diệp Phàm sờ sờ đầucó chút xấu hổ. Đúng lúc này, mới nhìn thấy Phương Tri Bạch và bạn tốt của anh ta Văn Long hai người bước ra từ chiếc taxi.
- Tri Bạch, chiếc BMW của anh đâu rồi?
Lý Tiên Tiên cười hỏi.
- Hừ……
Phương Tri Bạch hừ một tiếng, giận trừng mắt nhìn Diệp Phàm một cái, nói:
- Quay lại tôi sẽ báo cảnh sát đấy. Cái gì vậy, không ngờ lại vì tình mà làm việc bất hợp pháp. Phương Tri Bạch tôi không làm cho mũ của hắn rơi xuống đất tôi sẽ không mang họ Phương.
- Người anh em cậu oai nhỉ, Ngưu Chỉ tôi bái phục sát đất, không ngờ chơi đùa cùng với anh cảnh sát.
Lúc này, cơ thể đồng chí trái bí đao Ngưu Chỉ cười đùa.
- Ngưu Tử, tiểu Ngưu bái phục cái rắm! Phương Tri Bạch tức xì khói, hướng về phía đồng chí Ngưu Chỉ thì đã đi rồi.
- Hắc, hắc, đừng có sửa bậy tên tôi. Tôi là Ngưu Chỉ, "Chỉ" là trong từ "Chỉ đầu"(ngón tay- DG), chứ không phải Ngưu Tử.
( Trong tiếng Trung Quốc, từ Chỉ và từ Tử phát âm gần giống nhau. Phương Tri Bạch cố tình gọi là Ngưu Tử, nghĩa là con bò- DG)
Ngưu Chỉ đương nhiên tức giận, gầm lên trước mặt Phương Tri Bạch, anh ta sợ ai?
- Ngưu Chỉ. Không giống sao, Chỉ vào Ngưu liền sinh ra nghé rồi.( Từ Chỉ trỏ và từ Chỉ đầu- nghĩa là ngón tay phát âm giống nhau- DG)
Phương Tri Bạch lại lại càng sung mãn cười trêu chọc.
- Anh mới sinh ra nghé ý, bố anh sinh ra anh là cháu của rùa.
Ngưu Chỉ có thể cũng không ngu, lời nói này nghe cũng hay. Người này bước lên trước hai bước, không nói hai lời đánh Phương Tri Bạch một quyền.
Phương Tri Bạch cơ bản không nghĩ người này lại dám ở trước khách sạn năm sao lại đánh người, cho nên, tự nhiên, bá sát một tiếng là đánh mấy quyền vào đầu khiến anh ta ngã xuống đất.
- Tôi đạp chết hồn người này của anh, biết Phương thiếu gia là người gì không, anh cũng dám đánh.
Người bạn tốt của Phương Tri Bạch Văn Long tức giận kêu lên, đá một cước về phía Ngưu Chỉ.
- Được rồi, đi ăn cơm thôi, đánh cái gì!
Diệp Phàm sử dụng Hóa âm mê thuật hừ một tiếng, hai người đều chấn động, chân Văn Long liền thu trở về, mà nắm tay Ngưu Chỉ cũng thuận tay liền đút vào trong túi quần.
- Tôi không để yên cho anh đâu, hãy nói tên anh đi.
Phương Tri Bạch bị Lý Tiên Tiên đứng đằng sau chỉ Ngưu Chỉ liền nhăn mặt rồi.
- Kim Lăng Cổ Phủ Phì Phì, Ngưu Chỉ là tay sai đắc lực của tôi. Thế nào, muốn tìm Cổ Phi Phi ta là được. Anh đi Kim Lăng hỏi thăm một chút, có người như vậy hay không.
Cổ Phi Phi khinh thường liếc nhìn Phương Tri Bạch một cái.
- Cổ Phi Phi là cái đếch gì, anh thực sự nghĩ rằng là con cháu của Cổ Bảo Ngọc. Anh Tào bịa đặt anh cũng có thể viết ra? Cái gì vậy!
Phương Tri Bạch cũng không nghĩ nữa, hôm nay phải tránh mặt.
- Ở thành phố Bắc Kinh này, Cổ phủ chính xác không phải là cái đồ vật này nọ, tuy nhiên, khách sạn Kim Đô này chính là khách sạn Cổ phủ mở đấy.
Đúng lúc này, một người trung tuổi đeo kính vừa nói vừa mở cửa thủy tinh xoay ra.
- Đừng chạy Phi Phi, chú sẽ không nói với người nhà.
Vừa nhìn thấy người trung tuổi kia đi ra, không thể tưởng tượng được cô nàng Cổ này lại không nói lời nào đã muốn chạy trốn, bị người trung tuổi kia gọi lại. Dường như giống như chú của cô nàng Cổ.
Tuy nhiên, Cổ Phi Phi đương nhiên không tin, vẫn bước nhanh ra ngoài. Hơn nữa, tốc độ lại càng nhanh.
Chỉ có điều, bị Vương Đông Long dắt nên chạy cũng không nhanh được. Người trung niên kia gấp đến độ vội vàng bước nhanh đuổi theo, ở phía sau gọi:
- Phi Phi, nếu chú nói linh tinh thì chú là con rùa.
Những lời này thật là có hiệu quả, Cổ Phi Phi ngừng chạy. Nháy mắt một chút, nói:
- Chú, đúng là lời chú nói đấy, nếu nói linh tinh chính là khốn kiếp rồi.
- Điều đó là đương nhiên, ở phía trước có nhiều người như vậy, cháu còn không tin lời chú nói hay sao? Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm, đói bụng rồi?
Vẻ măt người trung tuổi nói yêu, tuy nhiên, thật ra ông ta nhìn Vương Đông Long vài lần, hỏi:
- Phi Phi, vị này chính là….
- Bạn tốt của cháu Vương Đông Long, chú cứ gọi anh ấy là tiểu Long là được.
Cổ Phi Phi tự nhiên hào phóng, trên khuôn mặt không ngờ cũng có chút ngượng ngùng.
Trong lòng Diệp Phàm thầm lấy làm kì lạ, trong lòng tự nhủ, chẳng lẽ thằng Vương Đông Long này thật đúng là người yêu của Cổ Phì Phì rồi. Bằng không, tính cách của Cổ Phi Phi làm sao khuôn mặt nhỏ nhắn ấy có thể đỏ ửng lên?
Mẹ kiếp, thủ đoạn của người đàn bà này cũng thật ghê gớm, hơn nữa, vẫn là một con dê non. Cổ gia này, đoán chừng cũng là một gia tộc lớn. Có thể xây dựng được khách sạn năm sao lớn như thế này.
Chỉ có điều tính cách của Cổ Phi Phi cũng không phải là kiểu người lương thiện, theo lời nói của hai người, đoán chừng, đồng chí Long Đông từ nay về sau trở thành con dê non dưới tay con sư tử Hà Đông rồi. Trong lòng Diệp Phàm kỳ lạ nghĩ, vẫn yên lặng vì đồng chí Long Đông vừa mất đi tự do mà bi ai.
- Ừ, tiểu Vương, cùng nhau đi ăn cơm trưa đi. Đúng rồi, tôi tên Cổ Tráo Đức, là Tổng giám đốc của khách sạn Kim này.
Người trung tuổi Cổ Phủ Đức này liếc nhìn Vương Đông Long một cái cũng không nhiệt tình lắm, thuận miệng nói. Tay duỗi ra nắm chặt không biết có ý gì.
- Không cần đâu sếp Cổ, anh tôi đang ở bên kia, còn có mấy người bạn. Bọn họ vốn định đến khách sạn Kim dùng cơm.
Vương Đông Long có thể cảm nhận được sự lãnh đạm của Cổ Tráo Đức, nhưng cũng không để ý, mà là nói không kiêu ngạo.
- Long Đông, gọi bọn họ cùng đi.
Cổ Phi Phi nhìn Diệp Phàm vừa cười vừa nói:
- Vị kia là anh của Long Đông tên diệp phàm, còn người kia là Ngưu Chỉ vừa mới cãi nhau một trận. Anh ta có một người bạn, người bạn đáng yêu Kiểm Viên Viên, quyền cước rất lợi hại đấy. Ngưu Chỉ đánh không lại anh ta.
- Anh ta ức hiếp cháu sao?
Vẻ mặt Cổ Tráo Đức kia vốn lãnh đạm cũng bẳn lên rồi, nhìn chằm chằm Diệp Phàm nói:
- Giám đốc Cổ, chỉ là hiểu lầm mà thôi.
Diệp Phàm khẽ cười nói:
- Hiểu lầm thì bỏ đi, bằng không - …Thôi vậy…tất cả mọi người lên lầu đi.
Cổ tổng hừ lạnh một tiếng lại khoát tay áo. Xem ra, người này thật đúng là một diễn viên rồi.
- Ha ha, rất xin lỗi Cổ tổng, tôi nói rồi vốn là đến dùng cơm thôi. Ông hãy đặt cho chúng tôi một phòng, bữa ăn này là tôi mời mọi người.
Diệp Phàm thản nhiên cười nói, không muốn đi ăn cơm chùa.
- Có phải Diệp Phàm không, tôi là Cổ Tráo Đức giữ chức Tổng giám đốc ở đây, bạn của cháu gái đến ăn không phải thanh toán, như vậy không phải Cổ Tráo Đức tôi bẩn thỉu lắm sao?
Cổ Tráo Đức hiển nhiên có chút tức giận rồi, âm thanh cứng nhắc.
- Cổ tổng, một là một, hai là hai, hai chuyện khác nhau.
Diệp Phàm có chút tức giận, cảm thấy người trung niên này quá tự đại một chút rồi, cho nên, âm thanh cũng nặng thêm một chút.
- Long Đông, người bạn này của anh sao lại khó lay chuyển vậy. Chú em mời cơm đi ăn cơm nha, sao lại giành với chú em. Nếu không, chúng ta đi, không cần để ý tới bọn họ.
Cổ Phi Phi vừa nhìn, tính tình Đại tiểu thư lại phát tác. Kéo Vương Long Đông đi vào sảnh.