- Haha, cơ hội lần này tới rồi. Tập đoàn khai thác mỏ Thiên Mộc là cây trụ cho kinh tế của Phượng gia. Không có Thiên Mộc, tất cả người của Phượng gia căn bản không còn đường sống. Dù sao cũng phải có nền tảng kinh tế vững chắc một mức nhất định.
Diệp Phàm cười nói.
- Ý cậu là tận dụng chuyện này thành thời cơ, buộc Phượng gia chọn mấy người gia nhập Tổ A?
Cung Khai Hà không ngu, trong nháy mắt liền nghĩ tới việc này.
- Thông minh.
Diệp Phàm cười khan một tiếng, giơ ngón cái lên.
- Nhiều chuyện. Cậu tưởng rằng lão già tôi hồ đồ sao? Chẳng qua cậu muốn mượn chuyện này để khiến bọn tôi chùi mông cho cậu thôi.
Nếu cậu thực sự có lòng tốt, trước kia sao không tuyển vào. Đến giờ mới nói, có phải không, trong lòng cậu tự hiểu.
Đồng chí Diệp Phàm, tâm tình này của cậu không ổn lắm. Phải toàn tâm toàn lực có trách nhiệm suy nghĩ cho Tổ A mới đúng.
Tuy rằng cậu chỉ coi Tổ là kiêm chức thôi. Nhưng kiêm chức cũng phải làm cho tốt chứ, đúng không nào? Làm người, dù sao cũng phải có chút nhân phẩm mới được.
Cung Khai Hà đúng là không dễ bị lừa, người ta đã sớm đi guốc trong bụng Diệp Phàm rồi.
- Có chứ, thủ trưởng Cung, thật ra dạo trước phát sinh chuyện của tập đoàn khai thác mỏ Thiên Mộc, tôi cũng nảy ra ý này.
Bằng không, tại sao rõ ràng tôi biết hậu quả của việc này mà vẫn làm như vậy, mục đích chính là đặt bẫy Phượng gia.
Tôi nghĩ, ở thủ đô có mấy đồng chí không hài lòng với Diệp Phàm tôi, phỏng chừng sẽ nhìn chằm chằm vào tôi. Không ngờ ý nghĩ của tôi lại trở thành sự thật.
Việc tiêp theo sau đây chính là chuyện của Tổ A. Phượng gia đã đồng ý rồi, nếu Tổ A ra mặt xử lý việc này, bọn họ sẽ cho mấy người gia nhập.
Một người lục đẳng, tên là Vương Cư, biệt danh là Thanh Xà. Một người khác tên là Phượng Lôi, ngũ đẳng, hai người đều là vệ sĩ của Phượng Tứ. Đọc Truyện Online Tại https://truyenfull.vn
Vốn tôi định kéo cả anh của Phượng Tứ, Phượng Thảo Thiên vào. Chỉ có điều, người Phượng gia không đồng ý, sợ vào Tổ A, độ nguy hiểm rất cao.
Hơn nữa, bọn họ đưa ra một điều kiện. Chính là sau này Phượng Lôi và Phượng Cư sau khi gia nhập coi như đã lập công, công đó phải được tính cho Phượng Thảo Thiên. Việc này, không biết có thể xoay xở chút được không.
Vì Tổ A, tôi cũng không có cách nào khác. Nợ các ông hai người, có cách gì. Lần này tôi còn hoàn thành vượt mực đấy.
Trình độ của mạng lưới cao thủ này còn vượt qua dự đoán của Tổ. Cho nên, Tổ cũng không thể mắt thấy chuyện mà không quan tâm.
Đương nhiên, các ông mặc kệ cũng được. Đến lúc đó thấy một vài đồng chí lật đổ tập đoàn Thiên Mộc, Diệp Phàm tôi cố nhiên cũng phại chịu xử phạt, đây cũng là chịu vì Tổ A đấy.
Tuy nhiên, Phượng gia người ta còn có thể cho người gia nhập Tổ A sao?
Diệp Phàm vẻ mặt bình tĩnh nói, nhưng thật ra đang khởi quân tấn công đồng chí Cung Khai Hà.
- Đồng chí Diệp Phàm, lần này là cậu đang hoàn thành nhiệm vụ. Cho nên, một loạt sự việc sau đó cậu nên tự mình xử lý. Hơn nữa, cậu cũng hiểu, cậu bảo tôi nhúng tay vào, nhúng tay như nào. Chuyện lần này quá lớn, nếu tôi ra tay, quá rõ ràng, không thích hợp, không thích hợp.
Cung Khai Hà xòe bàn tay già nua ra.
- Xem ra, nhiệm vụ lần này không phù hợp, bởi vì dính tới nguy hiểm của bản thân. Đành phải đem Phượng gia làm vật hy sinh rồi. Thủ trưởng Cung, về phần chỉ tiêu của tôi, tôi sẽ nghĩ cách khác.
Diệp Phàm nói, cũng ngang bướng.
Hai người không ngờ nhìn chằm chằm đối phương không nói gì. Trương Cường nhìn thấy mà muốn bật cười, trong lòng tự nhủ già trẻ chọi nhau cũng có phần thú vị.
Khoảng chừng năm phút sau,
Cung Khai Hà thở dài nói:
- Cậu muốn tôi nhúng tay như nào?
Những lời này, đồng chí Cung Khai Hà nói rất nghiêm túc.
- Tôi không muốn làm khó đồng chí Cung Khai Hà, rất đơn giản, các ông chuẩn bị một phương án chứng minh tài liệu này một chút. Đến lúc cần các ông chứng minh, các ông đứng ra chứng minh một chút là được.
Diệp Phàm lấy ra một tập tài liệu in, đưa cho Cung Khai Hà.
Cung Khai Hà sắc mặt cứng đờ, vừa nhận tài liệu vừa hừ nói:
- Sớm đã có chuẩn bị rồi, đồng chí tiểu Diệp, tôi thấy cậu sắp thành chuyên gia mưu kế rồi đấy.
- Nào dám, đây là độc quyền của ông.
Diệp Phàm nói lại, Trương Cường bên cạnh rút cục nhịn không được:
- Diệp xích.
Rồi cười một tiếng.
Thấy Cung Khai Hà trừng mắt nhìn, Trương Cường lập tức ngượng ngùng nói:
- Ngại quá, trà này nghẹn họng, ế rồi.
- Ý của cậu là chứng minh cậu đã sớm thông báo cho Tổ rồi. Chỉ là để tranh thủ giành lấy cao thủ của Phượng gia, cho nên, lãnh đạo Tổ yêu cầu cậu tạm thời giấu chuyện này đi.
Chỉ có điều, chuyện này khống chế ở cấp độ thành phố Đồng Lĩnh. Đương nhiên, người nên trừng trị các cậu đã trừng trị rồi, nên bồi thường thì các cậu cũng đã bồi thường gấp hai lần mức của quốc gia rồi.
Tuy nhiên, xem tài liệu của cậu, điểm này vẫn có thể chấp nhận được. Ít nhất, giải quyết hậu quả cũng không tồi, chỉ thiếu nước đăng lên báo thôi.
Cung Khai Hà vẻ mặt nghiêm túc nhìn Diệp Phàm, nói:
- Tôi không hiểu, đồng chí tiểu Diệp, cậu sớm đã có dự định nói hay là có nguyên nhân khác? Nếu tiện thì nói một chút nguyên nhân đi.
- Kỳ thật, nếu nói tôi đã dự định nói từ lâu, cũng có hơi quá sự thật một chút. Tuy nhiên, nếu nói tôi không có dự tính gì, thì cũng không thể.
Chuyện liên quan đến Phượng gia, tôi vốn là định báo với Tổ A. Khi đó lão Lý của các anh còn nói sẽ quan tâm đến Phượng gia.
Chuyện này áp chế xuống, tôi cũng có mục đích nhất định. Từ vòng tròn nhỏ bé là thành phố Đồng Lĩnh mà nói, tôi muốn hạn chế việc này ở trong phạm vi có thể khống chế được.
Tôi không muốn để Phượng gia gặp phải đả kích lớn hơn. Dù sao, lão tổ tông Phượng gia là Phượng Thanh Hương và sư phụ của Phượng Tứ, Tài Đông Mi đều là cao thủ thập đẳng.
Lần trước trong cuộc họp bộ máy của Tổ A, tôi đã nói qua rồi. Lúc đó chẳng phải tôi nói Tổ A phải tạo nên ý thức chịu gian nan khổ cực, kết quả, còn bị nhiều đồng chí phê bình.
Diệp Phàm nói.
- Cậu đã nói, lúc đó chính tôi cũng cảm thấy có chút kinh ngạc. Kết quả cậu vừa nói, thì đến tôi cũng chấn kinh.
Không ngờ lập tức xuất hiện nhiều cao thủ quan trọng như vậy. Theo như tài liệu của chúng ta cho thấy, Phượng Thanh Hương và Tài Đông Mi phỏng chừng trong khoảng thập đẳng cấp hai, ba.
Không thể ngờ hai nữ sĩ đã đột phá tới thập đẳng rồi. Còn vị cao nhân thần bí cuối cùng mà cậu nói càng lợi hại gấp nhiều lần.
Đây đúng là hồi chuông cảnh báo cho Tổ A.
Cung Khai Hà khẽ gật đầu nói.
- Người đó đích xác tồn tại, hơn nữa, tôi còn nghĩ ra một nơi đáng nghi. Đây là nguyên nhân lớn nhất mà tôi quyết tâm ỉm đi chuyện của Phượng gia.
Diệp Phàm trở nên nghiêm túc.
- Nói tiếp.
Cung Khai Hà sắc mặt càng trở nên ngưng trọng.
- Vị tiền bối thần bí kia phỏng chừng là cao thủ cấp mười hai. Ít nhất phải là cao thủ đạt tới cấp mười hai hoàn hảo, trong lúc tức giận mới có thể quăng mấy cái tát vào hai lão thái bà, Phượng Thanh Hương và Tài Đông Mi, nhưng không gây nguy hại nhiều lắm tới thực lực của hai người.
Cho nên tôi nghĩ, có phải vị cao thủ kia có chút kiêng dè Phượng gia hay không. Nếu thật là như thế, vậy không thể gây áp lực quá với Phượng gia, không thể đánh sập toàn bộ tập đoàn Thiên Mộc của bọn họ.
Nếu thực sự động phải cao thủ mà tôi nói, đối với Tổ A chúng ta, cũng là một chuyện phiền toái rất lớn. Cao nhân đó, thật sự muốn gây chuyện, thì Tổ A chúng ta cũng chẳng thể ra mặt chùi đít được.
Với hiện trạng của Tổ A bây giờ, chính là hai lão thái bà của Phượng gia, chúng ta cũng không nắm được, đừng nói tới người lợi hại hơn.
Lẽ nào thực sự phải phái sư đoàn Báo Săn đi bao vây Phượng gia rồi tiêu diệt. Đó là chuyện không thực tế. Cho nên, vẫn phải để lại cho họ chút không gian sinh tồn.
Hơn nữa, can thiệp một cách có giới hạn thì sẽ có hiệu quả. Có tác dụng cảnh cáo bọn họ, hơn nữa, còn thu được cao thủ, cớ gì mà không làm.
Thủ trưởng Cung, ông thường bảo tôi phải lấy đại cục làm trọng. Cho nên, lần này vì đại cục, tôi đánh đổi bất cứ giá nào.
Diệp Phàm nói.
Cung Khai Hà suýt chút nữa phun cả ngụm trà trong mồm ra. Trong lòng thầm nhủ tên này thật sự da mặt dày hơn cả đít nồi. Kiểu sự việc bên ngoài một đằng, bên trong một nẻo như vậy mà hắn cũng nói cứng vậy được. Cái gì cũng lấy cớ là vì "đại cục"
Sáng ngày hôm sau lúc a giờ, Diệp Phàm tỉnh giấc, là bị Kiều đại tiểu thư đánh thức.
- Anh còn chưa về Đồng Lĩnh đi, lửa cháy đến mông rồi. Nghe nói tổ điều tra liên hợp do Điền Lâm của phòng Đốc tra nội các Chính Phủ cầm đầu đã thành lập xong, chuẩn bị xuất phát.
Kiều Viên Viên có chút nóng nảy, xem ra, chuyện này Kiều gia vẫn thật sự để ý. Phỏng chừng người của Kiều Viễn Sơn vẫn luôn quan tâm, lúc nào cũng báo cáo động tĩnh bên đó cho Kiều gia đại viện.
- Anh về cũng vô ích, cấp bậc của tổ điều tra cao quá, anh chỉ là cấp giám đốc sở nhỏ nhoi, có tác dụng gì. Không bằng cứ ngủ đi, nếu không, mời cha ra mặt là được.
Diệp Phàm duỗi lưng, vẻ mặt bất chấp nói.
- Cha nói, chuyện lần này ông không có biện pháp nhúng tay vào. Bảo anh quay về dưới đó, chú ý nghiêm mật quan sát sự phát triển của tình thế. Tốt nhất là nên kéo dài, đợi sau khi việc bên đó quyết định xong thì sẽ có cách.
Kiều Viên Viên lại nói, giọng có vẻ hách dịch.
- Được rồi, anh đi tìm người rồi, không phải vội, chúng ta sẽ không sao đâu.
Diệp Phàm có chút đau lòng đưa tay vuốt vuốt hai má của Kiều Viên Viên, còn giơ ngón tay gõ nhẹ lên.
- Lúc này rồi mà anh còn muốn gì?
Kiều Viên Viên lấy tay xóa sạch dấu vết mấy đầu ngón tay của hắn.
- Sơn nhân tự hữu diệu kế. Ông xã em tuyệt đối sẽ không sao đâu.
Diệp Phàm cười nói. Đứng dậy, sửa sang lại quần áo rồi đi thẳng tới văn phòng Trung ương.
Ngựa quen đường cũ, Chủ nhiệm Điền của văn phòng Trung ương để Diệp Phàm đợi mười lăm phút. Bởi vì Chủ nhiệm Điền quá bận. Cán bộ cấp Bộ bình thường rất khó gặp được ông ta. Xem ra, là rất nể mặt Diệp Phàm.
- Ngồi đi, có chuyện gì nói thẳng, chúng ta từng là đồng nghiệp, không phải lãng phí thời gian.
Chủ nhiệm Điền có vẻ khách sáo, ra hiệu cho Diệp Phàm ngồi vào chiếc ghế đối diện.
- Chủ nhiệm Điền, mục đích đến đây của tôi hôm nay phỏng chừng ông cũng đoán được.
Diệp Phàm hơi ngượng ngùng nói.
- Lúc này cậu nên thủ vững ở Đồng Lĩnh mới đúng, chứ không phải tới tìm tôi.
Điền Giang nói vậy, chứng tỏ rằng ông ta biết việc này.
- Chuyện này nhất định phải báo cáo với ông một chút, bằng không, tôi cũng sớm về Đồng Lĩnh rồi.
Diệp Phàm thái độ nghiêm túc.
- Hả?
Điền Giang đáp một tiếng, nhìn Diệp Phàm.
- Chủ nhiệm Điền, ông xem tài liệu này.
Diệp Phàm vừa đưa tài liệu, vừa nói lại chuyện liên quan đến Phượng gia. Dù sao, Tổ A cũng không phải là bí mật đối với đại quản gia Điền Giang này.
- Thái độ của đồng chí Khai Hà chính là cái này?
Điền Giang nhíu mày, giơ giơ lên giấy phê chuẩn của Cung Khai Hà.
- Giấy phê chuẩn này không phải là giả.
Diệp Phàm nói.
- Việc này, đúng là khó xử lý. Rõ ràng biết là chuyện trái pháp luật mà vẫn phải im miệng, các cậu cũng có chỗ khó, chúng tôi hiểu.
Rất nhiều chuyện của Tổ A đều không thể xử lý theo kiểu công tác bình thường. Rất nhiều thứ không thể lộ ra ánh sáng. Xuất phát điểm của cậu là tốt, chỉ có điều, đối với việc xử lý sự việc bên trong, có chút thiếu sót. Lúc đó nên báo cáo lên trên, chúng tôi còn biết đường chuẩn bị, cũng dễ giải thích, đúng không? Đương nhiên, tôi hiểu được tính bí mật của các cậu. Có lẽ, để giữ bí mật nên các cậu mới làm vậy. Chuyện này, có nguyên nhân sâu xa của nó.
Điền Giang nói.
- Thật ra cũng không phải vấn đề giữ bí mật, bí mật của Tổ A đối với Chủ nhiệm Điền thì cũng không phải là bí mật. Trong tay Chủ nhiệm Điền nắm giữ cơ mật cao nhất của nước cộng hòa, chúng tôi còn phải giữ bí mật sao? Chủ yếu là suy xét tới chuyện nếu lỡ việc này không thành, cho nên, không truyền ra ngoài.
Diệp Phàm nịnh hót, Điền Giang nghe xong cảm thấy khá thoải mái.