Quan Thuật

Chương 2257: Thông điệp cuối cùng của Kiều đại tiểu thư

- Anh nói nghe dễ nhỉ, người nhà Trịnh Thanh lại không đồng ý.

Kiều Viên Viên hừ nói.

- Ờ, tám thiếu gia của thủ đô, có thể xưng thiếu gia ở thủ đô không nhiều. Trịnh gia cũng có lai lịch đấy chứ?

Diệp Phàm hỏi.

- Anh toàn nói thừa!

Kiều đại tiểu thư bất mãn bật ra một câu, sau đó nói:

- Chú ruột của Trịnh Thanh là Trịnh Thiên Đào, Phó tư lệnh Quân khu Bắc Kinh, nghe nói chỉ xếp sau Triệu Quát, là nhân vật thứ năm trong Quân khu Bắc Kinh, sắp được thăng chức Trung tướng rồi.

Mà bố của Trịnh Thanh là Trịnh Thượng Minh, Thứ trưởng thường trực bộ Giáo dục. Là nhân vật số hai trong bộ, người ta đã báo lên đại học Bắc Kinh, xử lý nghiêm khắc học sinh Tuyết Hồng.

Hơn nữa, mấy ngày nay vẫn luôn có quân nhân đi qua đi lại trước cửa nhà chúng ta. Đó là bởi vì em không dám cho Tuyết Hồng đi học, chỉ sợ cô ta vừa ra ngoài là bị người ta bắt.

Không những thế, hôm qua em nhận được điện thoại của Phó hiệu trưởng đại học Bắc Kinh Võ Quang Trung. Ông ta nói là đã làm hết sức rồi, thật sự không gánh được áp lực từ cấp trên.

Việc của Tuyết Hồng lần này là Hiệu trưởng Trần Bạch Hầu tự mình ra chỉ thị, nói rằng Tuyết Hồng đánh người đặc biệt ác liệt, chẳng những đánh học sinh của nước mình.

Mà cả học sinh nước ngoài cũng bị đánh cho tàn phế, dẫn đến những tranh cãi không cần thiết, ảnh hưởng tiêu cực đến hình tượng của Đại học Bắc Kinh, hành vi này rất không tốt.

Trường học đã khai trừ Tuyết Hồng rồi. Chuyện sau này không còn liên quan đến trường học nữa.

Hơn nữa, quân nhân Trịnh gia mời đến luôn canh giữ ở cửa, đồng thời, Trịnh Thiên Đào còn phái một Thiếu tá đến can thiệp.

May là bị quản gia Lý tốt xấu gì cũng đã đuổi đi rồi, có điều, quản gia Lý nói phỏng chừng hôm nay hoặc ngày mai lại có thêm quan quân hoặc cảnh sát có sức ảnh hưởng hơn đến tìm.

Cho nên, anh mau trở về đi, một mình em đàn bà không chống đỡ nổi. Việc trong nhà vẫn cần có Diệp Phàm anh đứng ra giải quyết.

Kiều Viên Viên nói.

- Cái con ranh này, úp một cái sọt không nhỏ lên đầu ta rồi.

Diệp Phàm bất đắc dĩ, khổ sở nói:

- Có điều, còn có chuyện Kiều đại tiểu thư em không giải quyết được sao? Nếu thực sự không giải quyết được, em dứt khoát lấy Kiều gia ra làm lá chắn. Anh không tin chiêu bài đó của nhà em không hiệu nghiệm đâu.

- No! Em không thể lấy Kiều gia ra làm lá chắn được. Tuyết Hồng là em gái cưng của anh, anh không lo thì em cũng mặc kệ. Chậm nhất là chiều nay, anh còn không về em về thẳng nhà ngoại, bên này có chuyện gì xảy ra em không chịu trách nhiệm đâu.

Kiều Viên Viên ra thông điệp cuối cùng, Diệp Phàm hiểu được trong lòng cô có nhọt rồi.

Tuy nhiên, Kiều Viên Viên có thể chống đỡ đến lúc này cũng đã là không tồi rồi. Nếu là một người đàn bà chỉ giỏi ghen tuông, có lẽ đã xông vào Tuyết Hồng đá cho mấy cái rồi.

- Chuyện này em báo lại cho Thiên Thông chưa?

Diệp Phàm lại hỏi.

- Tên đó chỉ thấy xuất hiện một lần rồi nói có nhiệm vụ khẩn cấp thế là không thấy tăm hơi đâu nữa. Thật là kỳ cục, em gái nhà mình gây chuyện lại để người khác giải quyết.

Kiều đại tiểu thư tức giận hừ nói.

Diệp Phàm không còn cách nào khác, khẩn trương gọi cho Thiên Thông, cũng đã gọi được, nói:

- Tôi nói này anh Tiểu Thiên, anh bây giờ ở đâu rồi?

- Đang ngủ, cậu đó nha, không thể để tôi yên được chút à, vợ bị cậu đuổi đi mất rồi. Ôi, cô vợ xinh đẹp biết bao, nói lặn là lặn mất. Tức chết tôi mất.

Thiên Thông tức giận nói.

- Vợ à? Anh cưới vợ khi nào vậy? Sao lại nói là nói lặn là lặn mất, lời này của anh tôi không hiểu.

Diệp Phàm hỏi, đúng là rất ngạc nhiên.

- Trong mộng đó hiểu không? Dáng vẻ đúng là rất ngon, tôi dựa vào hình tượng của Củng Lợi nằm mơ. Chết tiệt, đang định cùng bà xã thì điện thoại của cậu reo, thế là tan mộng.

Thiên Thông phun ra một câu, Diệp Phàm suýt nữa té xỉu.

Tên này kêu lên:

- Tôi nói này anh Tiểu Thiên, anh còn tâm tư mà ngủ à, còn mơ cưới vợ à, còn hình tượng Củng Lợi nữa. Tên chết tiệt nhà anh cưới được một bà xã xấu xí là may lắm rồi. Nằm mơ đi, khốn kiếp. Tuyết Hồng gây chuyện rồi anh biết chưa?

- Biết rồi, con bé đó gây chuyện là bình thường mà, không gây chuyện mới là bất bình thường đó.

Thiên Thông kéo dài giọng ra nói, giọng điệu bình thản, giống như chuyện không liên quan gì đến mình.

- Đã xảy ra chuyện anh còn không đứng ra giải quyết. Cô ta là em gái anh. Người ta đã đuổi tới cổng nhà tôi rồi, nếu như trên cổng không có tấm biển Sở Khoa học Quân sự, có khi người ta đã phá cửa mà vào từ lâu rồi.

Diệp Phàm không nhịn được hét to.

- Nhỏ giọng một chút nhỏ giọng một chút, lỗ tai tôi yếu lắm không chịu được kích thích đâu.

Thiên Thông luyên thuyên.

- Anh nói xem phải làm sao bây giờ hả Tiểu Thiên, Tuyết Hồng lần này gây đại họa rồi. Việc này, anh phải đứng ra giải quyết đó.

Diệp Phàm hừ nói.

- Ha ha, Tuyết Hồng sống nhờ nhà cậu mà. Cậu là chủ nhà phải chịu trách nhiệm. Dựa vào pháp luật mà nói, cậu thu “tiền thuê nhà” của Tuyết gia đấy. Đừng chỉ vui mừng lúc thu tiền nhà, xảy ra chuyện lại muốn né tránh. Chuyện đó không thể được đâu! Trên đời này, không có chuyện Diệp Phàm cậu chiếm hết việc tốt được, đúng không nào?

Thiên Thông không ngờ lại ăn vạ.

- Tiền thuê nhà, tôi lấy tiền thuê nhà của Tuyết Hồng lúc nào. Tôi một hạt bụi cũng không lấy, cuối cùng còn phải cho cô ta ở cho cô ta ăn, tôi nói này anh Tiểu Thiên, nói không thể nói bừa, chuyện gì cũng phải có căn cứ nhé.

Diệp Phàm nói.

- Cậu dám nói không lấy bí pháp võ công kia không, thuật gì mà sinh sôi không ngừng ấy. Lúc đó cậu còn vui như hoa nở. Tôi nói này Tiểu Diệp, sức tưởng tượng của cậu kém thật đấy.

Cậu nói xem, tiền thuê nhà của Tuyết gia chúng tôi ít lắm à? Bí kíp võ công đó, không phải Thiên Thông tôi nói quá lên, nếu mà chuyển lại cho Thái Cực Trần, người ta đưa ra mấy chục triệu cũng chỉ là vấn đề cỏn con thôi nhé.

Em gái tôi ở nhà cậu chỉ nói ba năm thôi, liệu có tốn hết mấy triệu của cậu không? Cậu đừng có được lợi rồi còn làm ra vẻ nhé, lúc cần đứng ra thì đứng ra đi.

Được rồi, không nói nữa, không nói nữa, tôi phải ngủ bù.

Thiên Thông nói xong liền gác máy, Diệp Phàm gọi lại thì anh ta dứt khoát tắt điện thoại.

- Khốn khiếp!

Diệp Phàm tức giận thiếu chút nữa ném điện thoại di động đi. Tên này cũng không còn cách nào khác, chuyện này dù sao cũng phải giải quyết sạch sẽ.

Bằng không, Tuyết Hồng thực sự xảy ra chuyện, Tuyết gia còn không đánh đến tận cửa, phá sập cả biệt thự Hồng Diệp sao? Tên này bị ép buộc đến khổ sở, đành phải đến thành phố Long Giang Tần Lĩnh đáp máy bay bay thẳng về thủ đô.

Một giờ sau đã đến thủ đô.

Vừa về đến biệt thự Hồng Diệp, Diệp Phàm thiếu chút nữa phát điên. Bởi vì Tuyết Hồng và cô gái học cùng cô tên Tuyết Vũ đang đá cầu trên bãi cỏ bên ngoài biệt thự Hồng Diệp. Giống như người không có chuyện gì hết, con nhóc này đúng là không biết suy nghĩ gì cả.

- Tuyết Hồng, theo tôi vào đại sảnh.

Diệp Phàm mặt chảy ra, hét về phía Tuyết Hồng.

- Rống lên cái gì, đừng làm tiểu thư nhà ta sợ hãi, ngươi không đền bù nổi đâu.

Không ngờ người hầu gái ở một bên không những không chào đón Diệp Phàm, lại còn nhăn mặt.

- Anh Diệp, anh về rồi. Tốt quá, chúng ta lại có thể đến Hàn Đàm luyện công rồi. Đi học mệt quá, lại không vui, luyện công vẫn tốt hơn.

Tuyết Hồng vỗ tay rồi lao đến, ngay tại chỗ hôn một cái khiến Diệp Phàm không kịp phòng bị.

- Hôn thật lãng mạn à nha!

Đột nhiên phía sau truyền đến một tiếng hừ lạnh.

- Ha ha, Tuyết Hồng còn chưa lớn, đừng để ý mà. Thơm bà xã anh thích hơn, hôn một cái nào bà xã…

Diệp Phàm biết là Kiều đại tiểu thư, vội vàng xoay người hôn một cái lên mặt Kiều đại tiểu thư.

Tuy nhiên, Diệp Phàm trong lòng vẫn đang ôm Tuyết Hồng. Bởi vì cô nhóc này tự lao vào lòng Diệp Phàm, hắn sợ cô ngã nên không còn cách nào khác, đành phải giơ tay đỡ lấy.

- Khỏi đi!

Kiều đại tiểu thư mặt chảy ra, hung hăng nhìn chằm chằm Diệp Phàm ôm ấp cô bé Tuyết Hồng kia.

- Theo tôi vào đại sảnh, lớn rồi còn hỗn như vậy có ra thể thống gì không hả?

Diệp Phàm vội làm mặt nghiêm, buông Tuyết Hồng ra, dứt khoát đi vào trong biệt thự.

Vừa ngồi trên chiếc ghế rồng đó, Diệp Phàm liền nghiêm mặt hừ nói:

- Nói đi, rốt cuộc sao lại thế này?

- Em… em…

Không ngờ Tuyết Hồng vốn vô ưu vô lo lúc này cũng ngồi rất ngay ngắn, vừa lấy ngón tay xoắn xoắn gấu váy vừa ngập ngừng nói ra hai chữ, nước mắt rưng rưng, dáng vẻ như sắp khóc.

- Cô đã làm những gì rồi, còn dám khóc?

Bốp một tiếng, Diệp Phàm đập mạnh một cái lên ghế rồng.

- Diệp tiên sinh, kỳ thực, chuyện này không thể trách Tuyết Hồng. Đám người đó rất độc ác, không ngờ cầm mấy bình a- xít sun-phu-ric, rõ ràng muốn làm hỏng mặt Tuyết Hồng.

Hơn nữa, trong tay bọn họ còn có gậy gộc và đao, xuống tay rất độc, nếu chúng tôi không ra tay, nếu Tuyết Hồng là một cô gái bình thường, đã bị bọn chúng hủy hoại mặt, đánh cho tàn phế.

Hơn nữa, trong đám người đó dường như có cao thủ. Tôi cảm thấy quyền bọn chúng ra tương đối nặng, có lẽ có thân thủ tứ đẳng, ngũ đẳng.

Lúc này, người hầu gái, Tuyết Nha nói.

- Là thật sao?

Diệp Phàm quay đầu nhìn Kiều Viên Viên. Tuy nhiên, Kiều Viên Viên không lên tiếng. Diệp Phàm vừa thấy, cho rằng Tuyết Hồng đang nói dối, mặt chảy ra.

- Anh Diệp, chị Kiều, em biết anh chị đều không thích em. Em là một cô gái nhà quê không có văn hóa, người thành phố anh chị gọi chúng em là cục mịch quê mùa gì đó. Em… em… hu hu…

Tuyết Hồng lớn tiếng khóc lóc.

- Lời người hầu gái vừa nói có thật hay không?

Diệp Phàm tức giận, nhìn Kiều Viên Viên gầm lên.

- Vâng! Đúng là như thế, em bảo người ta điều tra qua rồi.

Kiều Viên Viên tuy miệng nói mặc kệ nhưng thực ra đã nhúng tay vào từ lâu. Đâu nặng đâu nhẹ trong lòng Kiều đại tiểu thư vẫn biết rõ.

Rầm…

Chiếc bàn trà trước mặt Diệp Phàm rốt cuộc không chịu nổi sức nặng, gãy.

- Đáng đánh, con mẹ nó, dám xuống tay với em gái của ta, không muốn sống nữa rồi.

Diệp Phàm mắng.

- Anh Diệp, em muốn học, nhưng bị bọn họ khai trừ rồi. Tên Trịnh Thanh đó cũng không phải người tốt. Rất nhiều bạn học nữ trong trường đã bị gã chà đạp.

Em chỉ là trút giận hộ các bạn ấy thôi, xem gã về sau còn dám chà đạp con gái nữa không. Còn có cái cô Phác Muội Châu đó cũng không phải thứ tốt đẹp gì.

Cả ngày rêu rao cô ta là tiểu thư họ Phác của nước Đại Hàn. Đùa giỡn tình cảm, từng có ba bạn nam trong trường bị cô ta đùa giỡn rồi.

Còn gạt người ta, ba bạn nam sinh đó suýt nữa tự sát. Hơn nữa, Phác Muội Châu ỷ gia thế tốt, lúc nào cũng đi ức hiếp những bạn nữ khác.

Bị cô ta gọi người đến đánh là chuyện thường, người ta không dám chọc vào cô ta. Em mới mặc kệ, dám bắt nạt em, em đánh luôn.

Tuyết Hồng lại khôi phục bộ dạng hung hãn làm cho người ta có cảm giác khờ dại hồn nhiên.

- Đánh thì cũng đánh rồi, yên tâm, trường học khai trừ cô, tôi sẽ để cho bọn họ phải mời cô về.

Diệp Phàm lạnh lùng hừ nói, sau đó hỏi:

- Phác gia đó có lai lịch thế nào?