- Đồng chí Mễ Nguyệt nói vậy hơi quá so với thực tế đấy. Chúng ta phải tin tưởng, tuyệt đại đa số công ty đều là kinh doanh theo pháp luật. Sao có thể xuất hiện tình trạng làm gương như vậy?
Tất Vân Lý phản bác.
- Được rồi, đến cục trưởng Công an cũng dám đánh trọng thương. Tôi thấy tập đoàn khai thác mỏ Thiên Mộc đúng là quá kiêu ngạo rồi. Căn bản là không xem Thành ủy và Uỷ ban nhân dân thành phố Đồng Lĩnh chúng ta ra gì.
Việc này không nghiêm túc xử lý thì sao khiến người ta kính phục được. Chúng ta biết giải thích thế nào với các đồng chí của tổ điều tra. Chúng ta cũng không phải một chính quyền đớn hèn, phải mạnh mẽ cứng rắn mới đúng.
Bằng không, một khi đã nhân nhượng, khi đó tập đoàn Thiên Mộc sẽ cưỡi lên đầu lên cổ chúng ta. Đến lúc đó, những lời Mễ Nguyệt nói cũng không phải không có khả năng.
Ít nhất, vài công ty, doanh nghiệp lớn có quan hệ với tập đoàn Thiên Mộc có nghe lời chính quyền nữa không, điều này cũng khó nói.
Các đồng chí có những ý kiến trái ngược nhau, điều này là bình thường. Nếu đã không thể thống nhất được ý kiến, vậy chúng ta cứ làm theo quy tắc.
Diệp Phàm giọng điệu quyết đoán.
Vừa nghe thấy quy tắc, đương nhiên liền biết là sẽ giơ tay biểu quyết. Sắc mặt Cao Thành và Tất Vân Lý có chút khó coi.
- Tôi bảo lưu ý kiến.
Cao Thành không phản đối nữa, biết phản đối cũng không tác dụng. Bởi vì, xét theo tình hình vừa nãy, đám người Vương Long Đông, Mễ Nguyệt, Trì Hạo Cường, Lý Vi, Lã Lâm, Lỗ Đoan đều ủng hộ việc nghiêm túc xử lý. Trên cơ bản, việc này đã định sẵn kết cục, giơ tay biểu quyết chỉ là tự rước lấy nhục nhã thôi. Cho nên, Cao Thành dứt khoát từ bỏ.
- Tôi cũng bảo lưu ý kiến.
Tất Vân Lý vẻ mặt bình tĩnh nói.
- Haha, chúng ta biểu quyết dân chủ. Cho phép các đồng chí bảo lưu ý kiến mà. Ghi lại, ghi lại.
Diệp Phàm thản nhiên cười, hạ nhịp. Sau đó, hắn thu nụ cười lại, vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Thành phố phải thành lập tổ điều tra thứ hai.
Lần này cấp độ của thành viên tổ điều tra phải cao hơn nữa. Tôi thấy để đồng chí Trì Hạo Cường lãnh đạo, một người của Cục công an thành phố, viện Kiểm sát thành phố, hoặc cục Giám sát an ninh thành phố làm Phó, điều động các chiến sĩ tinh anh từ các bộ ngành vào chiếm giữ mỏ than Hải Sơn.
Lần này nhất định phải điều tra tới cùng, cho dù dính dáng đến ai, tất thảy đều không được nương tay. Nếu thành viên tổ điều tra cố ý thoái thác, Diệp Phàm tôi nhất định sẽ nghiêm túc xử lý.
Nếu việc này đã quyết rồi, Cao Thành còn gì để phản đối nữa. Chỉ có thể buồn bực im lặng.
- Mẹ nó, thật sự có can đảm phong tỏa mỏ than Hải Sơn của Phượng Thảo Thiên này sao?
Phượng Thảo Thiên đánh bốp một cái vào bàn, bàn trà cọt kẹt một tiếng không ngờ bị một cái đập tay của ông ta mà vỡ ra. Thân thủ này mà nếu Diệp Phàm nhìn thấy, nhất định sẽ biết người này ít nhất cũng tứ đẳng.
- Nhị gia, có muốn thông báo một chút với người trong nhà không? Việc này, tôi thấy càng xé càng lớn rồi. Hình như cục Công an đã theo dõi miệng giếng số 7.
Có phải có người để lộ tin tức gì. Nếu quả thực vén bức màn bí mật lên, thì tập đoàn khai thác mỏ Thiên Mộc chúng ta đúng là sẽ lâm vào chỗ vạn kiếp không thể ngóc đầu lên được.
Trong nhà đem một tập đoàn lớn như vậy giao cho Nhị gia, việc này, nên thận trọng càng phải thận trọng. Bằng không, việc này…
Lúc này, một người trung niên mặt gầy hơi có vẻ lo lắng, vừa nói vừa nhìn Phượng Thảo Thiên.
- Chẳng lẽ là cô gái đó làm? Khê Hà, anh nói xem có khả năng đó không?
Phượng Thảo Thiên một cước đá chiếc bàn đã cót két đi thật xa, phát ra âm thanh "cách cách" chói tai.
- Chắc là không, Khải Mai tuy có dã tâm lớn, cũng đã sớm ghen tức với vị trí của Nhị gia. Tuy nhiên, mấy năm nay dưới sự quản lý của Nhị gia, nghiệp vụ mở rộng tới thành phố Đồng Lĩnh, thành tích làm ra rõ như ban ngày.
Những điều này, lão tổ tông trong nhà cũng nhìn thấy cả, và rất vui vẻ. Khải Mai tuy là sinh viên tốt nghiệp đại học Harvard nhưng cô ta rất kiêu ngạo, luôn khinh thường mấy người kinh doanh quê mùa như chúng ta. Bởi vì cô ấy mới là người nối nghiệp chính tông nhất của Phượng gia. Há không hiểu được, kinh nghiệm quan trọng hơn nhiều bằng cấp.
Huống chi, việc này nếu lộ ra.
Chính quyền thật sự ra tay điều tra, tổ bị phá mà còn lại trứng được sao.
Phượng Khải Mai chắc có lẽ không hồ đồ đến mức đó. Cho dù có âm thầm ngáng chân, động độc thủ, thì cũng chỉ là kiểu nhỏ lẻ thôi.
Hơn nữa là nhằm vào Nhị gia chứ tuyệt đối không nhằm vào tập đoàn Thiên Mộc của Phượng gia chúng ta.
Người trung niên mặt gầy, Phượng Khê Hà nói.
- Nhị gia, chuyện phát sinh hôm nay ở mỏ than Hải Sơn có phải có chút không thỏa đáng không? Nghe nói Bí thư họ Diệp kia nổi giận ngay tại chỗ, cảnh sát có vũ trang phong tỏa toàn bộ mỏ than Hải Sơn.
Theo tin tức mới nhất, hội nghị thường vụ Thành ủy đã thông qua biện pháp nghiêm khắc nhằm vào mỏ than Hải Sơn.
Sẽ phái Bí thư Đảng ủy Công an thành phố Trì Hạo Cường cầm đầu, dựa vào lực lượng của Công an, viện kiểm sát, toà án làm lực lượng chính lại tiến vào chiếm giữ mỏ than Hải Sơn.
Hơn nữa, nghe nói trong hội nghị thường vụ còn có người đề nghị phải mở rộng công tác điều tra ra toàn tập đoàn khai thác mỏ Thiên Mộc chúng ta.
Phỏng chừng, việc chỉnh đốn mỏ than Hải Sơn chỉ là bước đầu tiên của Thành ủy thành phố Đồng Lĩnh. Bước thứ hai, phỏng chừng Diệp Phàm sẽ dùng phương pháp từng bước xâm chiếm để dần dần mở rộng phạm vi tới toàn bộ tập đoàn Thiên Mộc.
Người này căn bản chính là lợi dụng việc công để trả thù riêng. Ngày đó Nhị gia nói muốn lấy người đàn bà Mễ Nguyệt của hắn làm lẽ.
Diệp Phàm đương nhiên bực tức. Lần này vừa gặp phải chuyện này, cũng là thời cơ để hắn hạ thủ. Chúng ta phải nhanh chóng tìm ra biện pháp ứng phó.
Bằng không, đợi tới chiều mai, tổ điều tra liên hợp thứ hai tiến vào mỏ than Hải Sơn, chỉ sợ đã quá muộn.
Quân sư Trình Giảo Tiền nói.
- Kỳ thật, trong chuyện này chủ yếu là Diệp Phàm đứng đầu. Rắn không đầu thì không ổn. Nếu không có người làm đội trưởng, quyết định như vậy căn bản không thể thông qua ở hội nghị thường vụ Thành ủy. Mặc dù có Diệp Phàm làm đội trưởng như thế, nhưng nghe nói ở hội nghị thường vụ Thành ủy đã xảy ra tranh chấp rất lớn. Thái độ của Diệp Phàm rất cứng rắn, còn Lỗ Đoan cũng muốn phá rối, sau đó ủng hộ Diệp Phàm. Khiến cho Chủ tịch Cao đơn thương độc mã, vì thế phương án này được thông qua.
Phượng Khê Hà nói.
- Người Mỹ thích hành động chặt đầu, chẳng lẽ chúng ta lại không thể noi theo hay sao?
Phượng Thiên Thảo đột nhiên hừ lạnh một tiếng, nhìn nhìn Phượng Lôi với bộ râu ngắn. Trong mắt ông ta lóe lên một tia hiểm ác rồi biến mất
- Nhị gia, việc này chỉ sợ phải thận trọng một chút.
Quân sư Trình Giảo Tiền ở bên cạnh có chút nóng nảy, biết Nhị gia một khi đã nóng lên thì sẽ động thủ.
Biện pháp này dùng với những người khác thì còn được. Hơn nữa, Phượng Thảo Thiên cũng ít dùng qua. Hiện nay việc kinh doanh quá tuân thủ pháp luật, không bớt xén thuế lậu thì khó thu được lợi nhuận lớn. Hơn nữa, có lúc còn phải dùng nắm đấm để xử lý.
- Còn phải thận trọng, não cậu bị lừa nó đá mất rồi hả? Người ta đã ức hiếp tôi đến thế, tôi nếu không phản kích, vậy thực sự ngồi chờ họ Diệp kia tới nhặt xác tôi à. Sau khi xong việc, cái cô Khải Mai kia vừa đúng lúc tới tiếp quản công việc đúng không?
Phượng Thảo Thiên phẫn nộ, chén trà trong tay liền đập hướng tới Trần Giảo Tiền.
Tuy nhiên, bị Phượng Lôi đánh gạt sang một bên. Sau một tiếng "bá", thì không đập trúng Trình Giảo Tiền.
Tuy nhiên, Trịnh Giảo Tiền đã bị dọa cho mặt mày tái mét. Bởi vì anh ta hiểu, Nhị gia này đến thân thích còn chẳng nhận, đừng nói tới người ngoài như mình, ngay cả người của Phượng gia, người ta cũng làm như vậy thôi.
- Nhị gia, tôi cũng cho rằng ý của Giảo Tiền có lý. Diệp Phàm dù sao cũng là Bí thư Thành ủy, nhân vật như thế cũng không có nhiều trong cả thành phố Tấn Lĩnh này.
Hơn nữa, có thể điều hành một thành phố, phân lượng mạnh như nào. Thực sự xảy ra chuyện, thứ nhất người ta sẽ nghĩ ngay tới tập đoàn Thiên Mộc chúng ta có liên quan.
Đến lúc đó thực sự đã chọc giận chính quyền, một tập đoàn chúng ta còn có thể tồn tại tiếp được không. Muốn chống lại quốc gia, vậy chỉ có con đường chết.
Người trung niên Phượng Khê Hà lại không sợ Phượng Thảo Thiên như vậy. Bởi vì Phượng Khê Hà vẫn là anh con chú con bác với Phượng Thảo Thiên.
- Vậy anh, anh nói xem có cách gì xử lý? Chiều ngày mai, tập hợp xong tổ điều tra liên hợp thì người ta sẽ xuống. Đến lúc đó, thì quá muộn rồi. Chỉ có thể bóp chết tổ điều tra ngay trước khi lên đường thì mới được, chỉ có thể trước hết làm Diệp Phàm phải dừng tay mới được. Muốn Diệp Phàm dừng tay, chúng ta có thể thuyết phục hắn sao?
Phượng Thảo Thiên lạnh lùng hừ nói, càng ngày càng tức giận.
- Có thể dùng áp lực từ cấp trên không?
Trình Giảo Tiền rụt cổ một cái nói.
- Cấp trên, tuy Phượng gia chúng ta ở vùng này có chút năng lượng. Mấy năm nay tập đoàn Thiên Mộc chúng ta cũng quan hệ với một số nhân vật quan trọng ở tỉnh.
Nhưng, những người thật sự đồng ý quyết tâm giúp đỡ chúng ta chỉ sợ không nhiều lắm. Cán bộ hiện nay, tất cả đều là nô lệ của đồng tiền.
Có sữa chính là mẹ, còn thật sự muốn chạm đến vòng tròn cấp cao của tỉnh, năng lượng của tiền vàng đã yếu đi không ít.
Bởi vì đó đều là cán bộ cao cấp. Người ta có ăn chơi, mát xa tắm hơi…cũng có thể lấy hóa đơn kiểu phát triển khai thác hạng mục này nọ về chi trả. Cho nên, căn bản cũng không tham tiền. Muốn kết giao với bọn họ thì cần vận may và tình cảm.
Mấy năm nay, những người ăn uống với chúng ta cũng không nhiều. Chủ tịch tỉnh Diệp Phàm còn chẳng nể mặt, vậy chỉ có thể tìm những người thuộc cấp bậc như ủy viên thường vụ.
Tuy nhiên, nghe nói Diệp Phàm là một con chó của chủ tịch Tề. Người ta có chủ tịch Tề đỡ lưng, tỉnh Tân Lĩnh chúng ta, còn có ai có thể áp chế được chủ tịch Tề?
Phượng Thảo Thiên cũng không hồ đồ, cũng biết chút đại sự của toàn tỉnh.
- Trừ phi Bí thư La Thiên Thượng Tiên ra tay, tuy nhiên, tập đoàn Thiên Mộc chúng ta hình như cũng không có quan hệ gì với ông ta?
Phượng Khê Hà cau mày, nói.
- Thật ra, cũng không phải lo lắng nhiều quá. Cô Tứ nhà chúng ta tới rồi. Nếu cô ấy đồng ý ra tay, đảm bảo không có chút dấu vết nào.
Lúc này, Phượng Lôi vểnh chân bắt chéo, cười nói khá thảnh thơi. Nhìn tư thế như vậy, anh ta căn bản là không coi chuyện này ra gì.
- Tứ Muội tới rồi? Sao chưa liên lạc với tôi?
Phượng Thảo Thiên sửng sốt, trên mặt lập tức hiện lên vẻ sung sướng.
- Đến mấy ngày rồi, cô Tứ quen tự do. Nếu là bình thường thì tôi sẽ không nói ra. Nhưng hôm nay Nhị gia đã gặp phiền toái như vậy, tôi phải nói ra, đừng cho cô Tứ biết là được.
Phượng Lôi cười nói.
- Vậy là tốt rồi. Chúng ta sẽ lại vì đất nước tạo nên một tên ngốc. haha.
Phượng Thảo Thiên vỗ đùi, phá lên cười.
- Chiều mai phỏng chừng Đồng Lĩnh sẽ truyền ra tin tức, Bí thư Diệp mới đến chưa bao lâu, vì công tác quá sức, chơi bời với gái quá lao lực, không ngờ bị điên. Rất thú vị, tin tức này, khẳng định sẽ rất hot. Đến lúc đó, các báo lớn, giới truyền thông sẽ có việc hay để làm rồi.
Phượng Lôi cũng cười ngặt nghẽo.
- Tuy nhiên, tính tình cô Tứ, có thể chắc cô ấy ra tay hay không cũng khó nói.
Lúc này, Phượng Khê Hà lại đưa ra vấn đề. Nguồn: https://truyenfull.vn
- Khê Hà, anh lầm rồi. Tứ Muội có thế nào, dù có không muốn gặp mặt Nhị ca tôi. Nhưng Phượng Thảo Thiên tôi dù sao vẫn là Nhị ca của cô ấy. Hơn nữa, cô ấy cũng không thể giương mắt nhìn tôi bị con nha đầu Khải Mai kia lật được. Chúng tôi là máu mủ thân thích.
Phượng Thảo Thiên rất tự tin.