Diệp Phàm bị điều chỉnh đi xuống, đây chẳng phải nói là xử lý Diệp Phàm rồi sao. Tuy nhiên, Phạm Hoành Hoa cảm thấy vẫn phải kiếm thêm chút thể diện nữa, vì thế lão nói:
- Hắn đánh rụng hai cái răng cửa của tôi, theo luật mà nói đã có thể cấu thành tội. Một cán bộ như vậy sao có thể đưa về địa phương công tác, hẳn phải cắt chức điều tra mới đúng. Bằng không, luật pháp để ở đâu?
Thứ trưởng Phạm nói những lời lẽ đầy chính nghĩa, thực sự muốn ép phải xử lý Diệp Phàm.
- Ồ!
Chủ nhiệm Điền trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc, về sau nhìn chằm chằm Phạm Hoành Hoa, nói:
- Đây là ý của anh?
- Là ý của tôi, phạm luật thì phải bị trừng phạt, bằng không, còn có quốc pháp làm gì. Người xưa thường nói, vua phạm pháp cũng phạt như thứ dân, huống chi là Diệp Phàm, chẳng lẽ hắn có thể điều khiển được pháp luật sao? Là chủ nhiệm phòng đốc tra, trước khi đốc tra người khác thì phải tự điều chỉnh cơn giận của mình mới đúng. Bằng không, hắn sao đốc tra được cán bộ khác, đúng không?
Khi nói những lời này Phạm Hoành Hoa cảm thấy có chút lo lắng.
Vì, lão cũng cảm thấy, ý của Điền Giang là đưa Diệp Phàm xuống dưới là được rồi. Còn mình thì lại muốn gây sóng gió, đây chẳng phải là không nể mặt Chủ nhiệm Điền sao?
- Nói đúng lắm, xử lý theo như anh nói đi.
Không ngờ Chủ nhiệm Điền đập nhẹ bàn nói, khiến Phạm Hoành Hoa trong lòng sửng sốt, không hiểu trong đầu lão già này suy nghĩ gì?
- Tôi đi báo cảnh sát thật đấy.
Phạm Hoành Hoa tuy nói trong lòng vô cùng nghi ngờ, nhưng ngoài miệng vẫn nói cứng, mạnh mẽ biểu lộ thái độ. Lúc này, đã bị Chủ nhiệm Điền ép cho không còn cách nào khác. Huống hồ, Thứ trưởng Phạm cũng cảm thấy phía sau có vài đồng chí hữu tâm ủng hộ mình, nên cũng không còn sợ Chủ nhiệm Điền Giang này nữa.
- Báo đi!
Chủ nhiệm Điền khoát tay nói, Phạm Hoành Hoa trong lòng càng rủa thầm.
Nháy mắt, Chủ nhiệm Điền dường như nhớ ra điều gì đó, như tự nói với chính mình:
- Xem trí nhớ của tôi này. Tôi phải nhắc nhở Ủy viên Kiều một chút. Loại phần tử tội phạm thế này sao ông ấy lại gả con gái mình cho hắn được? Tuyệt đối không thể! Đúng là không ra thể thống gì, đây là chuyện đại sự cả đời, không thể nào hồ đồ được.
Nói xong, chủ nhiệm Điền bèn nhấc điện thoại lên.
- Xin Chủ nhiệm Điền chậm đã. Ông đang nói gì tôi không hiểu.
Phạm Hoành Hoa trong lòng có chút lạnh lẻo. Vội vàng nói, chuyện này là không làm rõ có thể sẽ xảy ra chuyện lớn.
- Có ý gì, anh không hiểu à? Haha, thế này, anh về hỏi thăm thử xem. Tôi cho anh thời gian một ngày, sáng mai nếu anh không báo cảnh sát thì Diệp Phàm sẽ xuống địa phương đấy. Có mấy câu tôi phải nói trước, nếu Diệp Phàm đã xuống dưới rồi mà anh còn báo cảnh sát, tức là anh đang nghi ngờ phán xét của tổ chức, hiểu không?
Điền Giang nói, hai mắt đồng chí Phạm Hoành Hoa không khỏi nháy vài cái.
Lão già này vừa bước ra khỏi Văn phòng trung ương bắt đầu suy nghĩ, tìm hiểu, nghe ngóng việc này.
8h sáng hôm sau, Phạm Hoành Hoa lại đến văn phòng Chủ nhiệm Điền. Lão già này vội vàng đưa một tờ giấy tự kiểm điểm.
Nói chuyện của mình với Diệp Phàm hôm đó là do bản thân mình nhát thời kích động, cũng không có chuyện đánh gãy răng. Chẳng qua chỉ là giằng co với Diệp Phàm một chút, còn tự trách mình là tính tình quá nóng nảy, xin tổ chức phê bình...
- Haha, anh xem, Diệp Phàm cũng có viết một bản.
Chủ nhiệm Điền lấy từ ngăn kéo một tờ kiểm điểm, dưới có chữ ký của Diệp Phàm.
- Đọc xem thế nào?
Chủ nhiệm Điền đưa tờ kiểm điểm lên hỏi Phạm Hoành Hoa.
- Không cần, tôi mong chấm dứt chuyện này. Chút chuyện nhỏ không cần phải lôi thôi, đúng không Chủ nhiệm Điền.
Phạm Hoành Hoa vẻ mặt đứng đắn nói.
- Vậy mới đúng chứ, chúng ta là cán bộ Đảng. Phải thường xuyên tự hỏi mình, thường xuyên rèn luyện mình...
Điền Giang lôi thôi một trận mới thả cho Phạm Hoành Hoa đi.
- Haizz, cuối cùng cũng giải quyết xong. Mẹ nó, cứ ỷ vào cha vợ đi hành hung! Chó má, mình còn nói sao lại kiêu ngạo đến thế, hóa ra là bám váy đàn bà. Sao mình không may mắn được như vậy nhỉ?
Phạm Hoành Hoa trong lòng hung hăng mắng một câu, cảm thấy tâm trạng tốt hơn một chút. Hơn nữa, còn trút giận lên vợ mình.
Mấy ngày nay, Diệp Phàm thông qua đủ đường tìm hiểu tình hình Thành phố Đồng Lĩnh tỉnh Tấn Lĩnh. Người xưa nói biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng.
Làm quan cũng vậy, đặc biệt là quan to chủ trì một phương như Diệp Phàm. Nếu có thể tìm hiểu rõ tình hình trước khi xuống, coi như lót được tấm đệm để sau này mình nắm toàn cục Thành phố Đồng Lĩnh trong tay.
Tuy nhiên, điều khiến Diệp Phàm bực mình là không hề hỏi thăm được gì. Dù sao, bạn bè của Diệp Phàm bên Thành phố Đồng Lĩnh cũng không nhiều.
Tề Thiên thì lại ở trong hệ thống quân đội, thằng nhóc này giờ cũng bận đến nỗi mông không chạm được đất, làm gì rãnh rỗi mà đi nghe ngóng giúp hắn. Mà dù có nghe ngóng thì cũng chẳng nghe được gì. Diệp Phàm cũng chẳng quấy rầy cậu ấy.
Tuy nhiên, vẫn có một cơ hội để Diệp Phàm nghe ngóng. Nghe nói Bí thư thị xã Chương Hà, một thị xã cấp huyện của Thành phố Đồng Lĩnh bị tai nạn. Ghế bí thư tạm thời đang bỏ trống, Diệp Phàm trong nháy mắt đã nảy ra chủ ý.
Vì, trong lòng hắn bèn nghĩ tới Vương Long Đông anh bạn cũ đang làm Bí thư thị xã Thanh Ngưu thành phố Hải Đông.
Vương Long Đông nhiều lần tỏ rõ ý định muốn làm việc chung với Diệp Phàm.
Hơn nữa, quan hệ của hai người khá tốt.
Trước kia, hồi còn học đại học Vương Long Đông cũng là một trong những người bạn thân của Diệp Phàm, lúc ấy Vương Long Đông theo Diệp Phàm cũng vì nắm đấm của hắn.
Nếu có thể đưa anh bạn cũ Vương Long Đông đến thị xã Chương Hà cũng tốt, vì thị xã Chương Hà tương đối nổi tiếng, xếp hạng kinh tế và các chỉ tiêu khác đều cao.
Bí thư thị ủy cũng là Ủy viên thường vụ thành ủy Thành phố Đồng Lĩnh. Diệp Phàm chủ yếu là nhìn vào danh ngạch Ủy viên thường vụ thành ủy này, Vương Long Đông là một cán bộ cấp Phó giám đốc sở, cũng có thể hỗ trợ được mình một phen.
Đánh hổ anh em ruột, ra trận lính cha con mà!
Không có mấy người thân thiết ở Thành phố Đồng Lĩnh thì sao có thể triển khai công tác được?
Nhưng, Diệp Phàm cũng hơi sầu. Vì, muốn đưa Vương Long Đông từ Hải Đông đến Đông Lĩnh, thì phải có đường để chạy, chuyện này cũng hơi phiền phức,
Suy đi nghĩ lại, Diệp Phàm nhắm đến Thứ trưởng ban Tổ chức Trung ương Ninh Chí Hòa. Vì thế, buổi tối, Diệp Phàm đem hai bình rượu rắn tự ủ đến nhà Ninh Chí Hòa.
Ninh Chí Hòa sống trong khu cư xá giành cho cán bộ Ban Tổ chức Trung ương, nhưng vì người ta cấp bậc cao, cho nên được sắp xếp cho một căn biệt thự. Ở thủ đô tấc đất tấc vàng này cũng tương đối là sang trọng.
- Hừ, anh lại tới à?
Không ngờ vừa dừng xe Diệp Phàm đã gặp phải tiểu thư Ninh Hòa Hòa, thiên kiêm bảo bối của Ninh Chí Hòa ngay tại cửa.
Tuy Diệp Phàm mai mối cho cô với Mai Thiên Kiệt rất tốt, nhưng Ninh Hòa Hòa vẫn không có cảm tình với Diệp Phàm. Vừa thấy Diệp Phàm, cô nàng đã hừ giọng.
- Mới đến có hai lần, cũng không nhiều.
Diệp Phàm mặt dày cười nói với Ninh Hòa Hòa.
- Lần này tới lại nhờ vả gì à?
Ninh Hòa Hòa dựa vào gốc cây, vẻ mặt khinh miệt nhìn chằm chằm Diệp Phàm. Câu này cũng khiến người ta có chút khó chịu.
- Nhờ vả, lại để em đoán đúng rồi. Nhưng, đợi chút nữa có cô gái phải nhờ đến anh đấy.
Diệp Phàm ưỡn ngực lên không để ý tới cô, định bước vào cửa.
- Này, này, anh nói vậy là có ý gì, giải thích rõ cho bản cô nương.
Ninh Hòa Hòa đưa tay kéo áo không cho Diệp Phàm bước vào.
- Liên quan gì đến em?
Diệp Phàm quay đầu lại, hừ nói.
- Không nói rõ ràng tôi không cho anh vào.
Ninh Hòa Hòa la lối om sòm, lấy thân mình che cửa lại.
Hơn nữa, cô nhóc này còn giang hai tay giống như kiểu diều hâu mẹ bảo vệ con. Trong lúc đó, hai đỉnh núi của Ninh Hòa Hòa lại kích động mà run lên kịch liệt, gương mặt "đạn pháo" đáng sợ. Diệp Phàm lẽ nào còn dám đụng vào. Ninh Hòa Hòa là vợ đã đính hôn của đệ tử mình, Diệp Phàm kia sao dám công kích đỉnh núi của "đạn pháo" được chứ.
- Lui ra, còn ra thể thống gì!
Phía sau vang lên giọng nói nghiêm nghị quát Ninh Hòa Hòa, dĩ nhiên đó là Thứ trưởng Ninh Chí Hòa rồi.
Cô nàng hung hăng, trợn mắt nhìn Diệp Phàm, tức giận ngồi xuống ghế salon trong phòng khách.
- Chú Ninh, đây là rượu rắn cháu tự ủ. Tốt cho bệnh phong thấp và tăng cường sức khỏe. Mỗi ngày uống một chén nhỏ là được.
Diệp Phàm nhẹ nhàng đặt hai chai rượu rắn lên bàn.
- Hai bình rượu nát mà làm như quý hiếm lắm, tôi còn tưởng là Mao Đài năm sao gì chứ?
Thằng nhóc keo kiệt, chẳng qua chỉ là loại rượu xái ngâm rắn hoa 20 đồng một chai bán đầy đầy vỉa hè ấy mà.
Chẳng phải mấy chỗ đó người ta cũng viết, chữa phong thấp, tăng cường sức khỏe gì đó sao, hứ!
Ninh Hòa Hòa lạnh lùng nả súng đả kích Diệp Phàm. Không ngờ hai bình rượu Diệp Phàm dùng số xương mãng xà cực phẩm còn sót lại ngâm mà bị nói thành hàng vỉa hè. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
- Hòa Hòa, chớ nói nhảm.
Em gái của Phí Thanh Sơn, Phí Hương Ngọc vẻ mặt yêu thương quát con gái.
- Hahaha, vậy chú nhận nhé. Chú thực sự thích rượu rắn của tiểu Diệp, nghe nói đây là sở trường của cháu. Lần trước, anh hai uống vào nói là hiệu quả cũng không tệ, sau đó hỏi anh cả, anh cả nói loại rượu rắn này đến anh ấy cũng không ngâm được.
Ninh Chí Hòa vẻ mặt thân thiết cười nói. Anh hai mà ông ta nói đương nhiên là Phí Nhất Hoàn, còn anh cả đương nhiên chính là Phí Thanh Sơn rồi.
- Anh trai em là người cuồng luyện công, làm gì có thời gian mà ngâm rượu rắn. Bình thường có ngâm rượu thuốc linh tinh toàn là ông cụ rảnh rỗi ngâm đấy.
Haizz, giờ ông cụ già rồi. Nhưng, nghe tiểu Diệp nói rượu rắn này ngâm từ xương của mãng xà mấy trăm năm đấy.
Lần trước về có nghe anh cả nói, vô cùng khó kiếm. Nếu bán trên thị trường, ngàn vàng khó mua được.
Lúc này, Phí Hương Ngọc vừa bưng trà ngon đến, vừa cầm bình rượu rắn đi cất.
- Đặt trong thư phòng anh đấy, mỗi ngày uống một ly cũng tốt.
Ninh Chí Hòa cười nói. Phí Hương Ngọc xoay người chạy lên lầu.
- Cô Phí, từ từ đã, cháu còn có món quà nhỏ tặng cho cô.
Lúc này, Diệp Phàm nói.
- Ồ, cô cũng có sao?
Phí Hương Ngọc xoay người nhìn Diệp Phàm.