Thời gian lặng lẽ trôi qua, thoát cái đã đến tháng 9.
Trong khoảng thời gian này, Hồng Diệp Bảo đã được sửa chữa xong. So với trước kia, phạm vi của Hồng Diệp Bảo đã rộng hơn nhiều.
Kiều đại tiểu thư vô cùng hài lòng, hiện nay thời gian sống tại Hồng Diệp Bảo nhiều hơn sống ở Đại viện Kiều gia rồi.
Còn Diệp Phàm trong khoảng thời gian này chỉ cần rãnh rỗi là lại đến Hàn Đàm luyện công. Tuy nhiên, dù là cái bụng tướng quân đã tiêu mỡ rất nhiều. Nhưng, bản lĩnh thì vẫn chưa có gì đột phá.
Diệp Phàm cũng không gấp, vì, nếu đột phá thì chẳng phải đã bằng với Phí Thanh Sơn rồi sao. Người ta hiện nay đang ở tầng ba, hơn mình một bậc rất nhỏ.
Nhưng đó chính cửu đẳng đại viên mãn, hoàn toàn khác. Có được mấy cao thủ đến được thời điểm mấu chốt này chứ.
Đương nhiên, cuộc tỷ thí với gia tộc Y Bỉ Đế Đức Anh quốc, Diệp Phàm vẫn nhớ rõ. Diệp Phàm tin, còn ba năm nữa, có lẽ vẫn còn kịp. Diệp Phàm tin bản thân mình sẽ không ngừng chó ngáp phải ruồi.
Hơn nữa, trong khoảng thời gian này ngày nào cũng quấn quít với Tuyết Hồng. Hai người tuy nói ngày nào cũng ngâm ở Hàn Đàm, nhưng chẳng hề xảy ra chuyện gì.
Ngày 2, Trưởng phòng Tư Mã Thanh phòng tình báo khu Cảnh vệ Bắc Kinh cung kính đứng cạnh Diệp Phàm.
- Ngồi đi, thiếu tá Tư Mã.
Diệp Phàm vẻ mặt thân thiện chỉ vào chiếc ghế đối diện.
- Thủ trưởng, Tư Mã thích đứng, không mệt!
Tư Mã Thanh chào theo tiêu chuẩn quân đội, nói.
- Hahaha...
Diệp Phàm cười cười cũng không bắt buộc, hắn liếc mắt nhìn Tư Mã Thanh một cái, nói:
- Hôm nay, gọi cậu đến đây, cậu có thấy kỳ lạ không?
- Thủ trưởng chịu gọi đến, Tư Mã Thanh bất cứ lúc nào cũng sẽ đến.
Tư Mã Thanh hai chân khép lại, vô cùng cung kính.
- Nước chúng ta có một đội quân thần bí, cậu có biết không?
Diệp Phàm nói.
- Có nghe nói, hình như là Tổ đặc nhiệm A. Nghe nói ở đó toàn là cao nhân, võ công cao cường, kỹ thuật bắn súng cũng hạng nhất. Đáng tiếc, Tư Mã vô duyên.
Tư Mã Thanh cũng không ngu, Diệp Phàm hỏi thế, anh ta cũng cảm giác được gì đó, nên càng thêm cung kính.
- Cậu có muốn gia nhập không?
Diệp Phàm hỏi.
- Nằm mơ cũng muốn!
Tư Mã Thanh không hề nghĩ ngợi, thốt lên.
- Tuy nhiên, bản lĩnh của cậu còn chưa đủ, ở bên đó thấp nhất cũng phải là tứ đẳng khai nguyên.
Diệp Phàm vẻ mặt nghiêm túc nói.
- Haizz, tuy nhiên, thủ trưởng, tôi sẽ cố gắng. Tôi còn trẻ, sẽ cố gắng hết sức để đột phá Tứ đẳng khai nguyên.
Tư Mã Thanh nắm chặt nắm tay, hai mắt sáng quắc chờ đợi.
- Vậy cũng phải chờ cậu đột phá mới được, nhưng họ quan sát cậu cũng lâu rồi. Cảm thấy cậu đầy đủ tư cách để làm đội viên dự bị. Nếu cậu đồng ý, tôi có thể giới thiệu. Nguồn truyện: Truyện FULL
Diệp Phàm nói.
- Cảm ơn thủ trưởng, cảm ơn thủ trưởng! Tư Mã nguyện ý, tôi nằm mơ cũng muốn, thề vì Tổ đặc nhiệm A cống hiến thân này...
Tư Mã Thanh kích động đến nỗi môi không ngừng run lên.
- Được!
Diệp Phàm gật đầu, đứng lên la lớn:
- Đường Thành, vào đây!
- Thủ trưởng! Xin chỉ thị!
Đường Thành đứng nghiên, chào hỏi theo quân lễ.
- Anh dẫn cậu ấy đến tổng bộ, nếu đủ tư tách thì để cậu ấy là đội viên dự bị.
Diệp Phàm vẻ mặt nghiêm túc dặn dò.
Buổi chiều, có tin báo đến, Tư Mã Thanh đã vượt qua bài trắc nghiệm đánh giá của Tổ đặc nhiệm A, chính thức trở thành thành viên dự bị của Tổ đặc nhiệm A.
Cùng với sự cố gắng của thành viên bộ máy Tổ đặc nhiệm A, cũng đã có được tám đội viên mới. Tuy nhiên, có ba người là do Diệp Phàm tìm về.
Ngày 6 tháng 9, Diệp Phàm đang ở văn phòng phê duyệt văn kiện. Điện thoại vang lên, vừa nghe máy, giọng Tề Chấn Đào truyền tới:
- Diệp Phàm, cậu có muốn về địa phương công tác không?
- Dĩ nhiên là muốn, ở thủ đô dù tốt. Nhưng, công tác không triển khai được. Cấp bậc quá thấp, kinh nghiệm quá ít, ở đây dễ bị quản chế, vô nghĩa.
Diệp Phàm nói.
- Trước mắt còn thiếu một vị trí, nếu cậu chịu xuống, có thể lập tức chạy thử.
Tề Chấn Đào nói.
- Vị trí nào?
Diệp Phàm giật mình, hỏi.
- Thành phố Đồng Lĩnh chắc cậu nghe nói rồi chứ, mấy hôm trước, đồng chí Trương Hoành Đông bị bệnh, không thể tiếp tục giữ vị trí Bí thư thành ủy nữa, cho nên, tự mình đề xuất lùi về tuyến hai. Nếu cậu muốn xuống, sẽ tiếp nhận vị trí của ông ấy.
Tề Chấn Đào nói.
- Chú Tề, chuyện này chắc hẳn có gút mắc?
Diệp Phàm hỏi.
- Không có gút mắt còn gọi cậu à, phí lời!
Tề Chấn Đào hừ nói, ngẫm nghĩ một chút nói,
- Chú Tề ngày nào cũng mệt muốn chết, tôi hy vọng cậu có thể xuống trợ giúp cho tôi một chút.
- Để cháu suy xét lại.
Diệp Phàm nói.
- Còn suy xét cái gì nữa? Chẳng lẽ Diệp Phàm của chúng ta vừa về thủ đô gan đã nhỏ bớt sao? Không phải trước giờ cậu hy vọng mình có thể ngồi lên vị trí số một của thành phố cấp ba sao?
Trước kia không thể làm Bí thư huyện ủy cậu cũng tiếc, hai lần làm Bí thư thành phố cấp ba đều là quyền bí thư, chẳng lẽ lần này cậu muốn tiếc nuối nữa à?
Huống chi, thủ đô, chính cậu cũng nói. Muốn làm chuyện lớn, nhưng bị quản chế nhiều mặt. Cán bộ cấp Giám đốc sở nếu ở dưới còn có chút phân lượng, chứ ở cái đất thủ đô ấy thì đã tính là gì chứ?
Chỉ cần là một cán bộ cấp Thứ trưởng là đã chèn ép được cậu rồi. Thời gian này, tôi đoán cậu sống cũng chẳng thoải mái gì.
Mượn chuyện Giang Đô mà nói đi, không phải là bị người ta đem lên lửa nướng sao. Nếu không phải cậu may mắn, thì chắc hẳn sớm bị người ta đá ra khỏi thủ đô đến cái xó xỉnh nào đó rồi.
Giờ có cơ hội tốt như vậy còn suy nghĩ, suy nghĩ cái rắm ấy!
Tề Chấn Đào có chút tức giận, bắt đầu nói giọng châm chọc.
Xem ra, Tề Chấn Đào thực sự gấp lắm rồi. Ông ta hiểu được năng lượng của Diệp Phàm, thật sự hy vọng hắn có thể thay đổi được cục diện của tỉnh Tấn Lĩnh.
- Vậy thì cháu phải xuống thôi, cháu không tin Thành phố Đồng Lĩnh làm được gì cháu. Nhưng, chuyện này, cháu phải thương lượng với lãnh đạo bên văn phòng trung ương. Nếu người ta không chịu cho cháu đi thì cháu cũng chẳng có cách nào khác, đúng không nào?
Diệp Phàm nói.
- Vậy cũng được, cập lập tức vận động đi.
Tề Chấn Đào cũng hiểu được vị trí mẫn cảm của Diệp Phàm, không phải dễ dàng thoát thân như vậy
Gác máy, Diệp Phàm ngẫm nghĩ một chút, bèn đứng dậy bước đến văn phòng của chủ nhiệm Điền Giang. May là Chủ nhiệm Điền có ở phòng.
- Gần đây công tác của Phòng đốc tra rất hiệu quả, ở Giang Đô các cậu đánh thắng một trận lớn. Hy vọng cậu có thể tiếp tục cố gắng, làm tốt công tác đốc tra. Chúng ta phải làm gương, không thể để những ngành khác coi thường chúng ta được.
Chủ nhiệm Điền tâm tình không tệ, vừa mở miệng đã khen Diệp Phàm vài câu.
- Chủ nhiệm Điền, tôi có chuyện này cần nói với anh.
Diệp Phàm nói.
- Ồ, sao vậy, có phải Phòng đốc tra có chuyện gì không?
Điền Giang hơi sững sờ, ngửi được chút mùi gì đó.
- Chủ nhiệm Điền, anh cũng biết, tôi một lòng muốn về địa phương công tác. Chuyện của bên này thời gian qua điều chỉnh cũng kha khá rồi.
Tôi nghĩ Phòng đốc tra không phải thiếu mình Diệp Phàm tôi là không hoạt động được. Còn có nhiều Chủ nhiệm đốc tra lợi hại hơn tôi nhiều.
Còn bên Tổ đặc nhiệm A cũng đã có được vài đồng chí mới.
Việc cảnh giới và bảo vệ căn bản không cần đến tôi nữa. Cứ lãng phí ở đây chi bằng để tôi được xuống địa phương rèn luyện?
Diệp Phàm nói.
- Cậu có chỗ để đi rồi à?
Điền Giang liếc mắt nhìn Diệp Phàm, hỏi.
- Bí thư thành ủy Thành phố Đồng Lĩnh từ chức về tuyến hai vì bệnh.
Diệp Phàm không giấu diếm, dù sao cũng chẳng thể nào giấu được Điền Giang.
- Cậu nghĩ kỹ chưa?
Điền Giang vẻ mặt thận trọng hỏi, liếc mắt nhìn Diệp Phàm, nói tiếp:
- Công việc bên này phức tạp, nhưng, công việc bên dưới cũng không phải dễ triển khai, tình hình còn phiền phức hơn.
Nhìn thái độ Điền Giang có vẻ không muốn để Diệp Phàm đi.
- Tôi nghĩ, chuyện có phiền phức đến mấy cũng có thể nghĩ cách giải quyết đúng không ạ? Hơn nữa, tôi cũng công tác ở địa phương nhiều năm rồi.
Cơ hội lần này khó mà có được, trước kia không đảm nhiệm được chức bí thư huyện ủy, tôi vô cùng luyến tiếc. Lý tưởng của tôi là giúp dân chúng một vùng có được cuộc sống ấm no, cái kiểu phất tay chỉ huy một thành phố, tôi rất hâm mộ.
Hiện tại có cơ hội để tôi đi vào thực tiễn, kính mong Chủ nhiệm Điền có thể ủng hộ tôi. Huống chi, con người tôi, Chủ nhiệm Điền cũng hiểu.
Trong mắt một số lãnh đạo, tôi chính là một tên ba gai. Ở bên dưới đắc tội với vài người còn có thể giàn hòa được.
Chỉ sợ một ngày nào đó đắc tội với các lãnh đạo trên này thì sợ sẽ ảnh hưởng đến Chủ nhiệm Điền, như vậy rất không thỏa đáng.
Diệp Phàm nói.
- Như vậy đi, việc của cậu cũng khá lớn, tôi phải báo cáo với lãnh đạo. Cho nên, mai sẽ trả lời cậu.
Tuy nhiên, tôi hy vọng cậu có thể ở đây thêm thời gian nữa. Còn về phần đắc tội hay không thì tôi tin là có lý do để đắc tội cậu mới phải làm thế.
Diệp Phàm, cũng phải nói, trong thể chế, nếu sợ đắc tội với người ta mà không làm việc gì đó, đó không phải là đảng viên tốt.
Vì đảng vì nước vì dân mà đắc tội với người, đó mới là đảng viên ưu tú. Tôi tin vào tính cách và suy nghĩ của cậu.
Điền Giang nói, tương đối đánh giá cao Diệp Phàm.
- Chỉ sợ ở thêm thời gian nữa sẽ đánh mất cơ hội, người ta đâu thể nào chờ tôi được đúng không?
Diệp Phàm nói.
- Vậy được rồi, cậu về trước đi, việc này tôi sẽ xem xét.
Điền Giang khoát tay.
Buổi tối, Điền Giang cùng Khâu Hoa và Cung Khai Hà ba người cùng bàn bạc.
Chủ nhiệm Điền kể lại việc của Diệp Phàm, Khâu Hoa nhíu mày, nói:
- Tuy hiện nay bên bảo an đã tương đối ổn định, nhưng, vẫn cảm thấy còn thiếu người. Lúc này, vẫn nên...
Khâu Hoa nói xong nhìn sang Cung Khai Hà.
- Nhìn tôi làm gì Chủ nhiệm Khâu, kỳ thực, nói chuyện thiếu người thì có lúc nào mà chúng ta không cảm thấy thiếu đâu. Diệp Phàm đến thủ dô, đúng là bổ sung cho chúng ta về thực lực.
Tuy nhiên, thằng nhãi này không tệ, trong khoảng thời gian này biểu hiện biết tròn biết méo. Đương nhiên, tôi nói về bên chúng tôi, không liên quan gì đến bên văn phòng trung ương các ông.
Ít nhất, cậu ta cũng tìm được nhân tài cho Tổ đặc nhiệm A, bên công tác cảnh vệ cho Chủ tịch Đường làm cũng rất tốt.
Ông không thấy, các nhân viên phòng cảnh vệ ban đầu còn hò hét hoành tráng lắm, giờ ai nấy cũng đều thừa nhận Phó chủ nhiệm Diệp Phàm, lãnh đạo phòng cảnh vệ này rồi sao.
Hơn nữa, lần trước tỷ thí với gia tộc Y Bỉ Đế Đức, đúng là làm oai danh nước nhà, đáng tiếc tôi không có mặt ở hiện trường, nhưng nghe Lý Khiếu Phong nói, đúng là sôi trào nhiệt huyết.
Diệp Phàm, đã đến độ đặt tính mạng của mình ngoài vòng suy xét rồi. Là một anh hùng yêu nước chân chính. Còn việc đốc tra, nghe nói chuyện Giang Đô làm cũng được lắm.
Đương nhiên, tôi không nói nữa, bằng không, các ông lại nói tôi ăn nói lung tung.
Cung Khai Hà thản nhiên cười nói.