- Như thế thì tốt, vậy thì gọi Thập Lục Muội xuống đây.
Cung Khai Hà mặt mày cười hớn hở.
Hai người đều hiểu rằng, Tiếu Thiết Phong nói như thế là muốn diễn kịch. Hơn nữa Tiếu Thiết Phong nói như thế cũng là muốn tìm cho mình cái bậc thang để đi xuống mà thôi.
Một lúc sau, Thập Lục Muội thẹn thùng đi từ trên lầu xuống. Đương nhiên không có gì là hồi hộp cả bởi vì việc này đã được định rồi. Thậm chí ngày đính hôn, kết hôn cũng đã ấn định, chỉ chờ hai bên bố mẹ gặp mặt xong là tiến hành mà thôi.
Tiếp theo, Diệp Phàm cả ngày làm việc bận rộn giờ tranh thủ ngủ, còn buổi tối hầu như là không ngủ đều luyện công ở Hàn hồ.
Còn da bụng, cùng với sự gia tăng độ mạnh của việc luyện công, tốc độ tiêu tan cũng nhanh hơn một chút. Tuy nhiên, theo tính toán của Diệp Phàm, cứ tốc độ như thế này, không có thời gian một năm thì không thể khôi phục hoàn toàn về nguyên trạng được.
- Có lẽ vẫn chậm quá, tháng bảy là phải quyết đấu với Hoành Đoạn gia rồi. Nam nhi Hoa Hạ chúng ta quyết không thể thua. Ôi, ở bên kia tình hình hồi phục của sư bá cũng không được tốt. Bây giờ sức chiến đấu nhiều lắm cũng chỉ có thể đấu với cao thủ bát đẳng.
Một cao thủ cửu đẳng là có thể hạ gục ông ta. Rắc rối rồi, một mình mình phải đấu với hai cao thủ cửu đẳng cấp hai, cuộc quyết chiến này sẽ chiến đấu thế nào đây. Thua chắc rồi.
Diệp Phàm xoa xoa da bụng, đã hơn 1 tháng rồi vẫn chưa tiêu tan được nhiều.
Dù sao, nội lực của Bảo Chí Thiền Sư rất thâm hậu, mặc dù là khi dung hòa với cơ thể của Diệp Phàm đã bị nước hấp thụ mất một nửa nhưng vẫn còn một nửa công lực cũng không phải Diệp Phàm trong tức thời có thể thừa hưởng được.
Trần Khiếu Thiên vẫn trung thành gác ở ngoài cổng miếu, hai mắt anh ta mở rất to. Bởi vì lão Trần cũng toàn ngủ ban ngày, tối lại đến đây thực hiện nhiệm vụ cảnh giới gác cổng. Đến một con ruồi hay con bọ muốn trốn vào cũng khó.
Bởi vì Trần lão đầu còn đeo chiếc kính quét hồng ngoại đặc chủng của Tổ đặc nhiệm. Hiệu quả nhìn ban đêm cũng không khác gì ban ngày.
Tuy nhiên, ở trên ngọn cây cổ thụ cao tới mấy chục mét nằm trên ngọn núi phía sau Hàn hồ hơn 100m.
Lúc này có một bóng người giống như ma quỷ dường như đang bay lượn cùng gió. Lá cây lắc lư, mà bóng người cũng nhẹ nhàng như lông hồng lắc lư theo.
- Quái, da bụng của tên này sao trướng to lên như thế?
Bóng người kia lẩm bẩm một câu, hai mắt chằm chằm quan sát da bụng của Diệp Phàm.
Không lâu sau, bóng người kia hơi run lên một chút, thầm nói:
- Tên này cũng thật may mắn, da bụng này dường như là bị nội lực rất mạnh của một cao thủ truyền vào nhất thời không có cách nào hóa giải được nên mới biến thành như vậy.
Người nào mà lại có nội lực thâm hậu như vậy, lẽ nào đã đạt đến cảnh giới Tiên Thiên Đại Năng Giả? Tuy nhiên Tiên Thiên Đại Năng Giả dường như cũng chưa đạt được nội lực thâm hậu như vậy.
Ta ở cách xa như thế này mà vẫn cảm nhận được rõ ràng luồng nội lực này mang đến cho người ta cảm giác run sợ.
Tuy nhiên dường như luồng nội lực này cũng có một chút tình cảm, phật chi xá lợi, lẽ nào là tu luyện phật khí cùng với cao tăng.
Cũng có thể là cao thủ còn cao hơn so với trong truyền thuyết. Ôi, đáng tiếc lão phu vẫn chưa khám phá ra được thiên lý trong đó.
- Chỉ còn lại mấy ngày, lẽ nào ông trời muốn giết Diệp Phàm ta. Ông trời muốn làm cho Hoa Hạ ta phải chịu nhục nhã và bị bọn tiểu Nhật Bản ức hiếp?
Không thể, tuyệt đối không thể. Mấy ngày cuối cùng mình phải tranh thủ thêm một cấp độ nữa, mình đã cảm nhận được được những biểu hiện của cấp ba.
Nếu như da bụng này có thể nhỏ thêm ít nữa, không chừng sẽ có đột phá tới được cấp độ ba. Mình phải cố gắng, cố gắng! Đàn ông Hoa Hạ mãi mãi không thể thua.
Diệp Phàm ngửa mặt lên trời hét lên một tiếng, tay chân đấm đá như người điên nhảy vào trong Hàn hồ. Một lúc lại chồm lên hạ xuống giống như một người cá.
Hơi thở gấp gáp, Diệp Phàm đã rơi vào tình trạng điên cuồng. Thực tế là rất nguy hiểm, lúc này phật khí trong bụng Diệp Phàm đang dung hòa với Bảo Chí Thiền Sư cuộn trào lên muốn tung ra ngoài giống như nước sông cuộn trào muốn đập vỡ đê.
Nếu như sơ ý, Diệp Phàm hoàn toàn có khả năng sẽ rơi vào trạng thái điên loạn. Đây chính là trạng thái tẩu hỏa nhập ma, kẻ điên võ trong truyền thuyết.
- Ôi, dục tốc bất đạt là rất không tốt đối với việc luyện công lâu dài. Kết quả của việc làm như vậy sẽ là nền móng không vững chắc, trình độ tăng lên cũng chỉ là phù phiếm.
Tuy nhiên, nhìn tình hình, sự vội vàng này đã vượt quá giới hạn. Hình như còn nói gì đến đánh Hoành đoạn gia, đó chẳng phải là đất nước Nhật Bản nát đó sao?
Thôi vậy, hôm nay lão phu sẽ sử dụng một thủ đoạn đặc biệt, không để cho tên tiểu tử này "dục tốc". Để xem sự số mạng của hắn sau này ra sao.
Bóng người thở dài.
Tay nhẹ nhàng cử động, một đám lá cây bị ông ta thu vào trong tay rồi đánh ra, đám lá cây bay đi, từ trên trời đám lá rơi xuống tự nhiên bay thẳng về phía Trần Khiếu Thiên đang chăm chú quan sát động tĩnh xung quanh cách đó hơn 100m.
Trần Khiếu Thiên phát hiện đám lá vàng rụng bay tới, đương nhiên cũng không để ý. Tuy nhiên khi gần đến nơi, tốc độ của đám lá đột nhiên nhanh hơn cả tên bắn. Trần lão còn chưa phản ứng gì thì đã bị đám lá đập trúng. Mắt tối sầm lại, không còn biết gì nữa.
Sau đó, bóng người kia nhẹ nhàng bay xuống giống như con chim hạ cánh. Khoảng cách từ trên xuống cũng phải đến hơn 100m nhưng rất nhẹ nhàng giống như chiếc lá bay đến bên Hàn hồ.
Đưa tay hướng vào trong nước hút lấy Diệp Phàm đang điên cuồng đánh nước, Diệp Phàm giống như một con cá đang vùng vẫy bị người ta bắt.
Cứ như thế, hai tay người kia đánh trong không khí, cùng với sự xoay chuyển của hai tay người kia, cơ thể Diệp Phàm cũng xoay chuyển theo. Diệp Phàm lúc này giống như một món đồ chơi.
Còn bản thân Diệp Phàm sau khi rơi vào trạng thái điên cuồng, hắn không còn biết gì nữa. Tuy nhiên, cùng với hai chưởng của người kia đang đánh vào mình, Diệp Phàm lại cảm nhận được rõ ràng chiếc bụng đang trướng lên giống như chiếc chảo sắt của mình đang dần dần tiêu tan đi.
Cùng lúc này bụng của Diệp Phàm cũng đang tiêu tan. Thực ra là người này đang dùng khiến cho phật khí mà Bảo Chí Thiền sư mượn xương cốttruyền vào trong bụng Diệp Phàm tỏa ra khắp cơ thể. Đương nhiên dưới sự giúp đỡ của người này, Diệp Phàm cũng là lại "dẫm vào phân chó".
Không lâu sau, hai bàn tay của người này đặt sát vào lưng của Diệp Phàm. Hai người tĩnh tọa bên trong Hàn hồ, cùng với sóng gợn lăn tăn. Một lúc sau sương trắng từng đợt bay lên, và bao trùm lấy hai người.
Cơ thể người này vừa cử động, hai người đã vào đến bờ. Nhìn Diệp Phàm đang mê man, người này thở dài nói:
- Tiểu tử ngươi thật là may mắn, đã làm tổn hao mười năm nội lực của ta. Dù sao cũng giúp ngươi đột phá đến cửu đẳng cấp ba rồi.
Dựa vào phương pháp của ta, lại thêm kình phật quỷ dị này thì giúp ngươi đột phá lên thập đẳng cũng được. Tuy nhiên, làm như vậy thì hậu quả là sau này ngươi sẽ vĩnh viễn chỉ dừng lại ở Thập đẳng.
Lão phu không thể làm cái việc dục tốc bất này đạt được. Cứ như vậy thôi, tuy nhiên không biết "phật khí" của tiểu tử này từ đâu mà lại dũng mãnh như vậy, mạnh hơn rất nhiều so với nội lực của lão phu ta đây.
Mười năm nội lực cũng chỉ làm cái bụng này tiêu được một nửa, còn một nửa nữa phải xem vào khả năng của ngươi.
Ôi…tiểu tử, khi đã đột phá đến Thập đẳng cũng là lúc được liệt vào hàng cao thủ của môn phái ta rồi, ngươi phải luyện cho tốt…
Người kia xoay người nhún chân một cái xuống đất, phóng người bay vào không trung nhoáng một cái đã cách xa cả trăm mét. Sau đó người này vung tay ra phía sau, một đám lá liền bay đến người Trần Khiếu Thiên.
- Kỳ lạ, mình làm sao lại thiếp đi thế nhỉ, đáng chết!
Trần Khiếu Thiên sau khi tỉnh lại tức giận vỗ vào đầu mình, vội vàng chạy đến bên Hàn hồ, phát hiện Diệp Phàm đang ngồi ngẩn người bên hồ.
- Chủ công, không sao chứ?
Trần Khiếu Thiên vội vàng hỏi.
- Tôi không sao, chỉ là có chút kỳ lạ, vừa rồi dường như tôi đã mơ. Sau khi tỉnh lại phát hiện bụng mình đã nhỏ đi một nửa. Hơn nữa, tôi cảm nhận được rõ ràng đã đột phá đến cửu đẳng cấp ba rồi.
Diệp Phàm nghi ngờ nói.
- Việc này, có lẽ là do đã nhiều ngày nay chủ công thức đêm khổ luyện, cộng thêm nước trong Hàn hồ tạo nên sự bạo phát tối hôm nay. Cho nên cuối cùng đã đột phá đến cấp ba rồi. Cũng vì cấp ba này đã làm cho bụng của chủ công tiêu tan đi moojt nửa.
- Có lẽ là như vậy, vừa rồi lúc luyện quyền cước cảm nhận được nội lực bộc phát trong cơ thể, nó muốn nổ tung ra.
May là không nổ tan xác ra, hơn nữa may là lại đột phá thêm một cấp độ. Cũng tốt, tỉ thí cùng với Hoành Đoạn gia Nhật Bản chúng ta càng nắm thêm phần thắng.
Diệp Phàm nói, đột nhiên tay đánh xuống nước, Can Tương bảo kiếm cũng theo nội lực xuất ra, moojt âm thanh kêu rất to phát ra, nước trong hồ bị chém tách ra một đường dài chừng 10m, sâu 5m.
- Ha ha ha, công lực đã được nâng cao, cây tiểu đao này cũng nghe lời một chút rồi. Tuy sai khiến nó rất tốn sức nhưng cũng xem như có thể gọi nó ra. Những ngày tháng này, thực sự là ngày nào cũng "dẫm phải phân chó"!
Diệp Phàm trong lòng rất vui mừng, nói:
- Trần lão, chúng ta về nhà thôi, bảo Viên Viên châm một bầu rượu uống rồi hãy nói.
- Ngày mai anh còn phải đi làm, trời cũng sắp sáng rồi, hay là về ngủ một chút trước đã.
Trần Khiếu Thiên lo lắng nói.
- Mặc kệ nó, hôm nay ta đang vui, uống đã!
Diệp Phàm cười nói, xoay người đi.
- Uống!
Trần Khiếu Thiên cũng nói theo, vội vàng đuổi theo Diệp Phàm.
- Ngày nào cũng dẫm phân chó, trên đời này lấy đâu ra mà lắm cứt chó như thế. Lão phu hao tốn mười năm công lực, lại để cho tên khốn ngươi nói là dẫm phân chó, nói năng linh tinh gì chứ.
Bóng người kia lẩm bẩm một câu, nhấp nhô vài cái rồi cũng dần dần đi xa.
Đã 4 giờ sáng, một tòa nhà bên cạnh Võ quán Đồng gia ở khu vực Lương Kiều đèn vẫn sáng. Trong đại sảnh lúc này có mấy người đang ngồi, nam nữ đều có cả.
Người ngồi chủ tọa chính là trưởng đà chủ của Võ quán Đồng Gia Đồng Nhất Thiết, chiếc ghế dành cho khách ở bên cạnh đang có một ông già xem ra có lẽ cũng khoảng 60 tuổi.
Người này ăn mặc rất mộc mạc, mặc 1 chiếc áo dài màu xanh kiểu như thời nhà Thanh, trên đầu còn quấn khăn.
Người này chính là Ngư Thiên Phong, chú của đà chủ bang phái Tây Tương Ngư Thái Vân. Đứng bên cạnh Ngư Thiên Phong chính là tứ muội Đồng Vinh của Đồng gia.
Ngư Thiên Phong cầm chén trà lên uống, Đồng Vinh nhẹ nhàng xoa trên bả vai của Ngư Thiên Phong, giống như một người vợ. Đây chắc là một đôi chồng già vợ trẻ rồi. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Còn bên cạnh phía dưới Ngư Thiên Phong có một cô gái độ khoảng 28 tuổi, da cũng không trắng lắm, thể hiện sự khỏe mạnh.
Người con gái này mặc chiếc áo toàn thân thêu viền hoa, trên đầu một cây kim trâm màu bạch kim khắc hoa văn, bên cạnh cây trâm còn có sợi dây màu đỏ kết hoa thả buông xuống.