- Tôi kiểm tra một chút trước.
Diệp Phàm nói, bắt đầu dùng nội tức kiểm tra. Phát hiện nội tức trong cơ thể Phí Thanh Sơn rất loạn, hơn nữa, nhiều chỗ kinh mạch không thông, có chút giống với Kiều Viên Viên.
Tuy nhiên, Diệp Phàm thử tăng thêm nội tức, thi triển càn nguyên kim châm thuật, suốt hai mấy giờ sau Phí Thanh Sơn mới mở mắt.
Ông ta thở dài nói:
- Cậu đến rồi
- Rất xin lỗi sư bá, nếu không phải bác chữa thương cho Kiều Viên Viên hao tổn thế khí lực cũng không bị thế này. Không biết sư bá muốn dùng cách gì để khôi phục, sư bá cứ nói ra.
Diệp Phàm nói.
- Người này chính là Trúc lão, vốn tên là Lý Trúc. Đều là vì lão tức giận. Tôi vừa nói với cậu, lần này có lẽ là âm mưu của ông ta.
Có lẽ dùng chuyện của Kiều Viên Viên để hao tổn hết thể lực của tôi, sau đó nửa đường ra tay. Tôi cảm giác bản lĩnh của ông ta không hơn tôi là mấy, tuy nhiên cứ như vậy có lẽ một năm nữa tôi khó có thể khôi phục.
Ông ta có nói một câu, ngày quốc tế thiếu nhi 1 tháng 6 sang năm khiêu chiến với tôi. Tôi không đáp ứng có thể được không? Tôi đồng ý rồi.
Tuy nhiên, với tình trạng này, không cần nói một năm, ngay cả tỷ thí với nhà họ Đoạn vào tháng sáu cũng khó khăn.
Chỉ còn lại hai tháng, tôi không thể khôi phục đến thời kỳ mạnh nhất, có thể khôi phục ba tầng khí lực coi như là không tồi rồi.
Phí Thanh Sơn nói, nhìn Diệp Phàm một cái nói tiếp:
- Cậu cũng không cần phải tự trách, mặc dù là không chữa trị cho Viên Viên thì ông ta cũng sẽ nghĩ ra cách khác để lập mưu với tôi.
Bị thương không việc gì quan trong là viêc tỷ thí với nhà họ Đoạn. Hiện tại chỉ còn một mình cậu chống lại. Cậu một mình đấu với hai cao thủ cửu đẳng của nhà họ Đoạn, phần thẳng gần như rất ít, ôi…
- Lý Trúc tuyên bố muốn làm nhục bác, bác xem, hắn lập tức có thể đánh cho bác tàn phế nhưng không làm như vậy.
Diệp Phàm lạnh lùng hừ nói.
- Đúng là như vậy, nói về Lý Trúc báo hận ngày xưa là việc ông ta coi trọng nhất. Đi thôi, hiện giờ tôi đã có thể đi đường. Tuy nhiên, không thể hoạt động mạnh. Việc này tạm thời đừng cho ông cụ biết.
Phí Thanh Sơn khoát tay áo, được Phí Nhất Độ đỡ đứng lên. Không ngờ đứng không vững, Diệp Phàm vội vàng giơ tay đỡ.
- Tôi thật sự già rồi…
Phí Thanh Sơn lúc này đột nhiên nản lòng.
- Mẹ kiếp, tôi mang súng bắn chết bọn chúng.
Phí Nhất Độ gầm lên.
- Hồ đồ, đây là việc mà Phí Thanh Sơn tôi làm sao? Luận bàn, thắng cũng tốt mà thua cũng vui. Tôi là đàn ông, quan tâm chính là quang minh chính đại. Vả lại hiện giờ con dùng súng chắc chắn cũng không tìm thấy người.
Phí Thanh Sơn nghiêm mặt quát Phí Nhất Độ.
- Ông ta không phải do nhà họ Hứa mời đến sao tin rằng Hứa Chính Phong hoặc Trương Chấn Lưu biết chi tiết về ông ta.
Phí Nhất Độ nói.
- Biết chi tiết, với phong cách làm việc của người này có lẽ biết chi tiết xong thì đã "hôn mê" hết rồi. Không tin cháu hỏi xem.
Phí Thanh Sơn hừ nói.
- Sư bá, nếu con có thể đột phá đến trình tự thứ ba, bác nói xem con có thể một mình giải quyết hai cửu đẳng của nhà họ Đoạn không ạ?
Diệp Phàm hỏi.
- Hay là chúng ta đề xuất hai năm nữa tiến hành tỷ thí?
Phí Nhất Độ nói.
- Hồ đồ!
Vẻ mặt Phí Thanh Sơn rất khó coi quát lên.
- Trong nhà người ta có người lớn tuổi qua đời, cũng thật sự có việc như vậy. Nhà chúng ta vô lý kéo dài ngày, thì sẽ bị người khác xem thường. Đây không phải là phong cách của nhà họ Phí chúng ta.
- Chiến!
Diệp Phàm lạnh lùng nói qua kẽ răng.
- Vốn là chúng ta dễ dàng thắng, xảy ra việc này có lẽ bại nhiều hơn. Tuy nhiên, mặc kệ là thế nào, tôi đã nói rồi, ngay cả bại cũng phải ứng chiến.
Chúng ta là một đất nước lớn, nước lớn có phong cách của nước lớn. Trong hai tháng này, nếu bản lĩnh có thể khôi phục đến hai phần chính thắng một cao thủ bát đẳng của nhà họ Đoạn thì không thành vấn đề gì.
Chỉ có điều, nghe nói bọn họ có hai cửu đẳng. Mà theo quy tắc của trận đầu lại không thể để người ngoài tham gia. Diệp Phàm vì là đệ tử của Phương Thành, tên của hắn chúng ta đã báo từ trước, họ cũng chấp nhận rồi.
Chỉ là cứ như vậy chúng ta rất bị động. Diệp Phàm, sau khi cậu trở về tăng cường luyện công, tranh thủ trong hai tháng có thể tăng lên một bậc.
Bại rồi, chúng ta cũng phải có khí khái của nước lớn đúng không? Thua một cách kiên cường.
Phí Thanh Sơn nói đến đây, ý chí chiến đấu lại cao lên. Diệp Phàm âm thầm khâm phục, đây là phong độ của bậc thầy.
Đưa Phí Thanh Sơn về nhà sau Diệp Phàm gọi điện thoại cho Lang Phá Thiên nói với anh ta chuyện của Phí Thanh Sơn. Lão Lang giật mình thiếu chút nữa rớt cả quai hàm. Nói ngay:
- Tôi lập tức cửa người đến nhà họ Hứa điều tra, nếu tên kia còn ở đó chúng tôi sẽ xử lý ông ta. Mẹ kiếp, một chút ân oán mà gây ra việc lớn như vậy. Đọc Truyện Online Tại https://truyenfull.vn
- Phải chú ý ảnh hưởng, sư bá là người chính phái, coi khinh những mánh khóe. Tuy nhiên, chúng ta thật ra có thể dùng, hơn nữa Lý Trúc đã dùng thủ đoạn trước. Cho nên mặc dù chúng ta dùng súng cũng là phản kích ông ta một phen. Không cần đánh chết người làm cho tàn phế là được.
Nói đến câu cuối cùng giọng Diệp Phàm rít lên.
Lang Phá Thiên đáp lời rồi bắt tay vào việc ngay.
Tuy nhiên, một giờ sau, lão Lang gọi điện thoại đến. Anh ta buồn bã nói:
- Lão già kia thật sự là ra tay rất nhanh. Thật ra Phí đại sư đã nói đúng. Nhà họ Hứa hiện giờ đang loạn lên rồi.
- Loạn như thế nào? Chẳng lẽ lão già kia ra tay giống như sư bá nói? Chẳng lẽ đều bị ông ta giết hết? Nếu thật sự như vậy, chúng ta thật ra có thể nhân cơ hội này tiến hành truy nã đối với lão già này, đúng là lão già độc ác.
Diệp Phàm hỏi.
- Không đánh chết, cũng không hề bị thương. Chỉ có điều lạ chính là toàn bộ ba người của nhà họ Hứa giống như trúng gió, không khác gì người sống thực vật, nhưng lại đỡ hơn người sống thực vật một chút. Ba người đều không thể cử động, muốn nói chuyện thì miệng run rẩy nửa ngày không nói nên lời, muốn việc nhưng tay không thể động đậy. Người nhà họ Hứa đạng cuống hết cả lên. Hiện giờ có lẽ đang đưa vào bệnh viện.
Lang Phá Thiên nói.
- Lão già này đúng là độc ác, có lẽ là dùng phương pháp đặc thù. Ví dụ như cản trở một số kinh mạch của não bộ để khống chế thần kinh làm cho người ta không thể nói.
Muốn chữa cho những người này có lẽ chỉ có người có thân thủ cao như sư bá mới có thể làm được. Nếu có thể chữa, mới có thể hỏi chi tiết về lão già kia.
Tuy nhiên, mặc dù là tôi cũng không làm được.
Diệp Phàm không khỏi thở dài nói.
- Lão già này cũng rất chắc chắn, vô duyên vô cớ tìm người ta. Mặc dù là cậu lấy danh nghĩa nhà nước cũng không có lý do gì. Nhà họ Hứa cũng thật sự là xui xẻo, mời cao nhân nhưng thật ra không ngờ mời đến một con rắn độc hung ác. Cuối cùng, cả nhà xui xẻo.
Lang Phá Thiên lại vui vẻ vì người khác gặp họa.
- Ngoài Hứa Chính Phong còn có ai xui xẻo?
Diệp Phàm hỏi.
- Lương Ngũ Gia và Trương Chấn Lưu. Tuy nhiên, tôi cảm thấy lạ, nghe nói gặp lão già này không chỉ có ba người này, sao những người khác không việc gì?
Lang Phá Thiên nghi ngờ nói.
- Có lẽ là người khác cũng gặp qua lão ta nhưng cũng không biết rõ về ông ta. Biết rõ đã thành người sống thực vật. Lão già này có lẽ vẫn còn sống ở chỗ cũ. Nếu ông ta muốn chuyển chỗ khác, cũng không cần phải làm thế, tìm một chỗ khác sống là được. Chúng ta chưa biết nơi ông ta sống.
Diệp Phàm nói.
- Ừ, hẳn là lão già này tiếc chỗ đang sống. Người ở lâu sinh ra tình cảm, cho nên, lão làm ba người sống thực vật. Nhà họ Hứa xui xẻo thật sứng đáng, mẹ kiếp!
Lang Phá Thiên mắng.
Về đến nhà Diệp Phàm rất không thoải mái, Trúc lão gây cho hắn áp lực thật lớn. Hơn nữa, tỷ thí với nhà họ Đoạn liên quan đến danh dự đất nước.
Hiện tại Phí Thanh Sơn không được rồi, trọng trách toàn bộ đặt trên đầu hắn. Hắ chạy đến khu rừng của mình giải phóng một trận rồi mới về nhà.
Cả ngày hôm sau, Diệp Phàm và Lang Phá Thiên khảo sát địa hình chính xác để tiến hành phương án bảo vệ, sắp xếp nhân sự. Tổ kiểm tra Giang Đô dưới sự dẫn dắt của Phó Trưởng ban Thư ký Chính phủ Điền Lâm xuất phát đến Giang Đô.
Ba giờ chiều tin tức thông báo đến, Vương Triều cuối cùng cũng trở lại Bộ Công an, đảm nhiệm Phó cục trưởng Cục hình sự. Nhận được bổ nhiệm xong lập tức gọi điện thoại cho Diệp Phàm cười nói:
- Anh Diệp Phàm, Hồ Hán Sơn tôi đã trở lại rồi.
- Ha ha, trở về đúng lúc. Chúc mừng người anh em.
Diệp Phàm cuối cùng cũng nghe được một tin vui.
- Vừa đúng lúc, anh Diệp nói vậy là sao ạ?
Vương Triều tỏ vẻ rất kinh nghiệm, đã nghe ra cái gì đó.
- Vừa lúc có chuyện tranh chấp một con chó giữa hai cửa hàng, cần cậu đi điều tra một chút…
Diệp Phàm nói qua mọi việc.
- Không thành vấn đề, ngày mai tôi sẽ ra tay. Dù gì tôi cũng sẽ làm cho Công an Ngũ Mã vội lên, nếu không tôi tự mình chỉ huy.
Nếu Lý Cường đã điều tra qua, lần này anh Diệp đã tặng tôi một phần quà, vẫn là đi theo anh Diệp được sống khá giả.
Tuy nhiên, buổi rồi ngồi cùng nhau một chút thì thế nào? Anh Diệp, anh cũng biết, tôi đã làm ở bộ một thời gian.
Cho nên có một số ít cấp dưới cũ ở bộ và mấy bạn bè đều nói là buổi tối phải giành của tôi một chút thời gian. Anh đến được không?
Vương Triều nói.
- Đương nhiên đến rồi, địa điểm ở đâu? Buổi tối tôi làm chủ.
Diệp Phàm cười nói.
- Thế giới giải trí Kim Đô, tan ca xong dùng bữa tối luôn. Tôi từ Đông Cống trở về cũng phải thoải mái một chút có phải không? Làm chủ thì không thể để anh Diệp được, đều có người thanh toán rồi.
Vương Triều cười gượng một tiếng.
- Tốt lắm.
Diệp Phàm nói, hiểu rằng trong này có âm mưu gì đó.
Thế giới giải trí Kim Đô là nơi giải trí xa hoa ở Bắc Kinh, cũng khá có danh tiếng. Buổi tối, trong phòng riêng có một bàn lớn.
Ngồi đã đầy người, chỉ có một chiếc ghế ở giữa là chưa có ai ngồi.
Tuy nhiên, ngồi ở bàn này mỗi người đều có tướng làm quan. Tuổi phần lớn đều trên dưới 40 tuổi, đương nhiên trong đó cũng có hai vị thanh niên trẻ tuổi.
Vương Triều đang tán giẫu với một người trung niên đậm người, người này là nhân vật số 1 của Cục hình sự Bộ Công an Tạ Đức Mình.
- Cục trưởng Vương, đều đến đủ rồi.
Lúc này một người trẻ tuổi thuận miệng nhìn Vương Triều nói, người này là Trần Tuấn.
Nghe nói có liên quan đến nhà họ Trần ở Bắc Kinh. Hiện tại là một trưởng phòng ở cục hình sự. Chưa đến 30 tuổi có thể ngồi ở vị trí này coi như là tuổi trẻ đầy hứa hẹn.