Bốn người vội vàng đi đến rtước mặt con sư tử bằng đồng, Diệp Phàm đột nhiên dừng bước chau mày.
- Sao thế?
Lang Phá Thiên hỏi.
- Lão Lang, chúng ta gặp cao thủ rồi. Anh xem trên trán sư tử đồng, nhìn kỹ xem.
Giọng Diệp Phàm không ngờ hơi run run.
Lang Phá Thiên vừa nghe, lập tức tập trung ánh mắt, bước đến trước sư tử đồng. Lập tức cũng đứng ngây người, gã ngơ ngác nhìn con sư tử đồng nói:
- Sao có thể thế được?
Mà Lý Thành và Đường Thành cũng kinh hãi trợn mắt há hốc mồm, miệng Đường Thành há hộc nước miếng chảy ra còn không biết.
- Đây là người làm sao?
Lý Thành nói thầm.
- Anh Diệp, anh có làm được không?
Lang Phá Thiên chỉ lên trán con sư tử đồng nói
- Tôi tuyệt đối không được, nhiều nhất chỉ để lại một dấu chân mờ thôi.
- Làm không được, anh xem, người này bay lên một cước đã dẫm nát trán con sư tử đồng. Sư tử đồng tuy không cứng bằng sắt thép.
Nhưng, muốn lưu lại một dấu chân sâu 15 phân như vậy, anh xem, mắt cá chân cũng khắc trên trán.
Đó là trình tự gì, tôi không đoán ra. Nếu là tôi, có lẽ nhiều nhất cũng chỉ lưu lại 5 phân là nhiều.
Người này bản lĩnh sâu không lường được.
Vẻ mặt Diệp Phàm có chút khó coi nói. Ánh mắt vừa lướt qua lập tức sửng sốt chỉ vào bên má con sư tử đồng nói:
- Lợi hại, không ngờ còn để lại chữ viết
Lang Phá Thiên sửng sốt, vội vàng nhìn theo, miệng không khỏi nói.
- Trúc lão, hình như nghe nói qua về người này.
- Có lẽ là nhân vật thế hệ trước, chỉ có hỏi bọn họ mới hiểu được. Lần này thật đúng là phiên toái. Không thể tưởng tượng được nhà họ Hứa có thể mời đến cao thủ như thế. Có bàn chân có sức như thế này thì việc phục hồi ngọc bài có thể làm được rồi.
Diệp Phàm hừ nói bước vào phòng. Đầu tiên là kiểm tra Lý Cường một chút, thấy xương sườn bị gãy hai cái cũng không đáng ngại.
Mà Kiều Viên Viên có chút phiền phức. Diệp Phàm kiểm tra một giờ sau, không ngờ chỉ thấy kinh mạch ở chân của cô có chút cản trở.
Có lẽ bị lão già kia dùng phương pháp đặc thù, ví dụ như Thiên âm lôi cương chỉ chẳng hạn.
Muốn giải trừ cách này trừ phi bản lĩnh cao hơn người kia. Nếu không, Kiều Viên Viên rất có khả năng cả đời ngồi xe lăn.
- Trúc lão.
Diệp Phàm gào lên hai chữ, giọng kia thấm vào tận xương cốt.
- Anh Diệp, trước tiên anh đừng đi tìm ông ta, anh chắc chắn đánh không lại ông ta, chúng ta từ từ sẽ đến. Dù sao nhất thời chân em không tốt thôi, không chết được. Chờ khi thực lực của anh đạt đến được ra tay cũng không muộn.
Kiều Viên Viên vội vàng khuyên nhủ.
- Sao, bố dẫn người san bằng nhà họ Hứa.
Lang Phá Thiên trừng hai mắt mắng.
- Đúng thế, chúng ta mang những người này, cầm súng. Thân thủ cao đến đâu cũng là da là thịt, nếu là người nhà họ Hứa mời đến vậy nhà họ Hứa cũng phải căm hận.
- Không cần, việc này từ từ sẽ đến. Người này không phải muốn ngày 1 tháng sáu sang năm muốn đến san bằng Hồng Diệp Bảo sao, Viên Viên chắc chắn không việc gì. Việc này tôi tự có cách.
Diệp Phàm khoát tay áo nói.
Cau mày suy nghĩ một chút đi vào nhà vệ sinh gọi một cuộc điện thoại hỏi:
- Nhất Độ, bác Thanh Sơn có nhà không?
- Có, vừa về. Trong khoảng thời gian này ở nhà nhiều hơn vì chuẩn bị. Bác cả nói, việc này có liên quan đến danh tiếng của đất nước, tuyệt đối không thể thua.
Phí Nhất Độ nói. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - https://truyenfull.vn
- Tôi muốn nói chuyện điện thoại với sư bá Thanh Sơn, có việc gấp tìm ông ấy.
Diệp Phàm nói.
- Tạm thời không được, ông ấy đang luyện công, có lẽ phải mấy giờ nữa mới xong. Ông ấy đã vào đó thì không ai được quấy rầy ông ấy.
Phí Nhất Độ nói.
- Được, vậy tôi chờ gọi lại.
Diệp Phàm nói.
Bảy giờ tối Phí Thanh Sơn cuối cùng cũng luyện công xong. Ông ta nhăn mặt lẩm bẩm:
- Haiz, vẫn không thể đột phá, rốt cuộc nguyên nhân ở đâu? Nếu có thể đột phá đến lúc đó bắt nhà họ Đoạn là không có vấn đề gì.
- Sư bá sắp đột phá?
Giọng Diệp Phàm vang lên.
- Cậu đến đây lúc nào?
Phí Thanh Sơn hỏi.
- Đến đã hai tiếng rồi vì sư bá đang luyện công cho nên đành phải ngồi đợi.
Diệp phàm nói.
- Ôi, tôi đang tìm cơ hội. Chẳng qua vẫn không thể đột phá đến thập đẳng. Đối với tôi mà nói thì tuổi tác cũng lớn rồi.
Năm tháng không buông tha ai, giờ muốn đột phá càng khó. Đời này nguyện vọng lớn nhất của tôi chính là vượt qua mười đại cao thủ của thế giới.
Chẳng qua, ông trời không để tôi được toại nguyện. Tôi đã thử hơn trăm lần cảm giác rằng mình vẫn kém một chút không thể đâm thủng tầng "cửa sổ giấy " kia.
Phí Thanh Sơn thở dài, ra hiệu cho Diệp Phàm ngồi xuống.
- Sư bá, luyện công đột phá đến tận cùng cảm giác như thế nào?
Diệp Phàm không khỏi tò mò hỏi.
- Cậu đã đột phá đến cửu đẳng, chẳng lẽ còn không biết?
Phí Thanh Sơn nhìn nhìn Diệp Phàm, có chút kinh ngạc cho rằng hắn đang nói chuyện hoang đường.
- Thật sự không hiểu được, sư bá, cháu đột phá đều có chút ngẫu nhiên. Hơn nữa, mấy lần đột phá đều do nguyên nhân bên ngoài tạo thành. Ví dụ như ăn Thái tuế mấy trăm năm, sau đó là tiết trăn, còn thêm…
Diệp Phàm nói nhìn Phí Thanh Sơn liếc mắt một cái, nói tiếp:
- Phải thực sự có cảm giác đột phát, cháu luôn cảm thấy mông lung, không cảm nhận được. Giống như chỉ cảm thấy một chút nhưng không thể nói ra. Việc này còn thấy hơi thần bí.
- Ha ha, đúng vậy, chính là cảm giác đó. Loại cảm giác này sao có thể nói ra được.
Phí Thanh Sơn cười một trận rồi nói:
- Chỉ có thể nói đó là một cảm giác, chỉ hiểu được chứ không thể nói thành lời. Từ năm này qua năm khác, từ xưa đến nay.
Nếu có thể nói rõ cảm giác đột phá thì đối với hậu bối thật sự là một kỳ ngộ. Bởi vì, cậu đột phá trên vai những người đi trước, đương nhiên người đi sau có kinh nghiệm sẽ dễ dàng hơn.
Đáng tiếc chính là từ xưa đến nay, cảm giác này mọi người cũng chỉ có thể nói một cách mơ hồ. Căn bản là không nói rõ ràng được cảm giác thật sự.
Cho nên, cậu hỏi tôi, tôi cũng không thể nói rõ ràng. Tuy nhiên, tôi có thể cảm nhận được, khi đột phá cơ thể hình như là nhẹ đi rất nhiều.
Hơn nữa, đột nhiên sẽ cảm giác năng lượng trong cơ thể rất sung mãn. Hơn nữa, nội kình cũng nhanh hơn không ít. Lúc đó cần phải giải phóng ra ngoài.
- Vâng, cháu cũng có cảm giác này. Đôi khi, cảm giác đột phá giống như cơ thể đột nhiên chấn động. Mọi thứ ngăn cản đều được mở ra hết.
Diệp Phàm gật gật đầu nói. Có thể bàn về võ thuật với Phí Thanh Sơn rất ít.
- Đại khái cảm giác cứ như vậy, tuy nhiên, cơ thể của mọi người khác nhau, thể chất bất đồng, luyện võ công cũng khác, kỳ ngộ cũng khác nhau.
Cho nên, cảm giác đột phá cũng không giống nhau. Cho nên, đôi khi muốn truyền kinh nghiệm cho đệ tử cũng không thể được.
Chủ yếu là sợ những đệ tử này sai lầm. Đương nhiên, điểm giống nhau vẫn phải có. Ví dụ như vừa rồi chúng ta nói.
Phí Thanh Sơn nói nhìn Diệp Phàm một cái, đột nhiên cười nói:
- Có thể từ nhà họ Vũ đi ra chứng tỏ cậu đã trưởng thành nhiều rồi.
- Sư bá cũng biết cháu từ đến nhà họ Vũ, lạ thật, ai nói với bác ạ?
Diệp Phàm hỏi.
- Ha ha, không ai nói với tôi. Tuy nhiên, tôi biết tính tình của cậu, đã quyết định thì mặc dù là tự mình cũng sẽ đi làm. Điều này tôi phải khen ngợi của cậu. Bởi vì dũng khí của cậu rất tốt. Thế nào, gặp bao nhiêu cao nhân của nhà họ Vũ rồi? Vũ Tiên Phong hẳn là không ở đi.
Phí Thanh Sơn thản nhiên cười nói.
- Cho dù cả mấy người con trai của Vũ Tiên Phong cũng ở đó, một người nội kình không thể nào tốt. Con trai cả của ông ta Vũ Mã Phong bản lĩnh mạnh một chút, con trai thứ ba Vũ Ba Đế mới bảng đẳng. Các đệ tử cũng không tốt lắm. Nhưng Vũ Ba Đế nghe nói mới là sinh viên 19 tuổi, không ngờ đánh bại Lý Cường lục đẳng, thật là một thiên tài hiếm có.
- Ha ha, thật ra, tư chất chỉ có thể xem là bậc trung. Mà trẻ tuổi như cậu có được thành tựu này có hai nguyên nhân.
Một nguyên nhân chính là tính bướng bỉnh kiên cường của cậu, điểm này là ưu điểm lớn nhất của cậu. Nguyên nhân thứ hai là cậu rất may mắn.
Tuy nhiên, sau này cậu vẫn phải chú ý luyện công nhiều hơn. Một ngày không thể hạ xuống, võ công một ngày không luyện sẽ khác.
Cao thủ như chúng ta càng phải chý ý phương pháp luyện công và nội kình. Lần này cậu cũng rất là may mắn.
Nếu gặp Vũ Tiên Phong có lẽ cậu đã không về được.
Phí Thanh Sơn nói, nhìn Diệp Phàm cũng liếc mắt một cái nói:
- Cậu không trách sư bá là người vô tình không hỗ trợ cậu một phen chứ.
- Ha ha, không trách, sư bá vì chuẩn bị trận đấu với nhà họ Đoạn. Đây là việc lớn có lẽ sư bá luôn tìm cơ hội để đột phá đúng không ạ?
Diệp Phàm nói cười thần bí:
- Tuy nhiên, sư bá đã đoán sai rồi, cháu thật ra đã gặp Vũ Tiên Phong rồi.
- Vũ Tiên Phong cũng ở đó, sao cậu có thể trở về, có lẽ bản lĩnh của người này cũng không khác tôi là mấy. Cho nên,việc này không có khả năng.
Phí Thanh Sơn không thể tin được.
- Đúng thế, con lớn của ông ta bị cháu làm nhục xong ông ta xuất hiện. Là bay từ tòa tháp sau núi xuống.
Ban đầu chúng tôi đang trong tình thế rất nguy hiểm, sau lại gặp Hồng Y liên kết với tôi đánh một hồi. Tuy nhiên, hai chúng tôi liên kết vẫn không đánh lại Vũ Tiên Phong.
Ngay lúc chúng ta vô cùng nguy hiểm thì truyền đến ba tiếng trống. Tôi rõ ràng cảm nhận được Vũ Tiên Phong nhíu mày.
Sau đó lại truyền đến ba tiếng, cuối cùng là sáu tiếng. Lúc này Hồng Y đưa ra mai huyết khăn. Vũ Tiên Phong xua tay bảo chúng tôi đi.
Diệp Phàm nói.
- Huyết mai khăn? Cậu kể lại tỉ mỉ một chút.
Phí Thanh Sơn giật mình hỏi. Diệp Phàm nói lại mọi chuyện một lần.
- Cậu thật ra may mắn, tuy nhiên lạ thật. Đệ tử của Hồng cực Yến Song Song sao có thể đồng ý hỗ trợ cậu.
Chẳng lẽ cậu quen cô ấy. Tôi nghe nói theo quy tắc, nếu đưa cho cậu huyết mai khăn thì vị đệ tử của Yến Song Song kia có ý với cậu.
Cậu thật sự là có số đào hoa. Tuy nhiên, cô bé nhà họ Kiều phải làm sao bây giờ? Nếu gây với Hồng Y làm không tốt cô ta sẽ hạ độc thủ với cô bé nhà họ Kiều.
Cậu phải chú ý, Hồng cực là một người đáng sợ.
Phí Thanh Sơn nhắc nhở Diệp Phàm.