- Chỉ mong là vậy. Nghe nói Triệu Mỹ Mỹ đẹp hơn Triệu Giai Trinh nhiều. Trong số các người đẹp, cô ta cũng có tiếng lắm, còn được xưng là Dương cầm hậu nữa.
Kiều Viên Viên có chút ghen tuông, liếc mắt nhìn Diệp Phàm.
Chủ yếu là từ lần Kiều Viên Viên nhìn thấy Diệp Phàm hôn từ biệt Kiều Long nên trong lòng vẫn còn chút bực bội.
Đương nhiên, Kiều Viên Viên chỉ ghen tuông chút xíu vậy thôi, chứ không làm ầm ĩ lên như những phụ nữ khác.
Chỉ châm chọc vị "quân tử" này vài câu thôi. Quân tử đuối lý, nên đành cười trừ.
Sáng hôm sau, Diệp Phàm đến văn phòng một lát, chuẩn bị đứng dậy đến nhà Triệu gia.
Nhưng, lúc này đột nhiên vang lên gõ cửa, Diệp Phàm lên tiếng đồng ý thì thấy Trưởng phòng Dương Tiến trưởng phòng bốn bước vào.
- Có chuyện gì à?
Diệp Phàm chỉ vào ghế đối diện, bảo Trưởng phòng Dương ngồi xuống.
- Chủ nhiệm, tôi bị phê bình,
Dương Tiến bộ dạng có chút oan ức.
- Phê bình, ai phê bình anh?
Diệp Phàm mặt nghiêm, hỏi.
- Chủ nhiệm Vu nói nếu một vụ án nhỏ mà cũng không giải quyết được thì còn làm trưởng phòng cái gì nữa? Anh ta nói cấp trên có người hối thúc chuyện này.
Trưởng phòng Dương nói.
- Cấp trên, vị nào?
Diệp Phàm hỏi, cảm thấy hai con chó này càng ngày càng quấy dữ, không ngờ còn quấy lên "cấp trên".
- Hôm đó Phó bí thư thành ủy Bắc Kinh đồng chí Điền Thắng Lợi đến thành phố ngầm quan sát dân tình, không ngờ ông ấy lại gặp hai nhân viên cửa hàng bán chó cãi nhau.
Họ đứng khẩu chiến ngay trước cửa hàng, khiến cả con phố ai nấy cũng đến xem náo nhiệt. Phó bí thư Điền thấy vậy cũng đến gần, kết quả sau khi tìm hiểu rõ tình hình cảm thấy phòng Đốc thúc chúng ta không làm việc hết sức, bèn gọi ngay cho Chủ nhiệm Vu.
Chủ nhiệm Vu bị làm khó, nên, tôi bị liên đới. Chủ nhiệm Vu hạn cho tôi trong vòng một tuần phải giải quyết xong chuyện tranh chấp của cửa hàng chó.
Phiền phức, việc này đúng là phiền phức.
Trưởng phòng Dương mặt đen sì. Đương nhiên ấn đường đen như vậy, là điềm báo sắp gặp xui xẻo.
- Vốn việc này của bên công an, sao lại khiển trách phòng Đốc tra chúng ta?
Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng.
- Chúng ta đã gửi thông báo cho Phòng công an quận Ngũ Mã rồi, bọn họ đang tăng cường điều tra. Nhưng, cần phải có thời gian.
Trưởng phòng Dương nói.
- Vậy cậu cứ trực tiếp đem việc này báo cáo lại với Phó bí thư Điền là được rồi, giờ cũng đang đúng lúc đấy. Quận Ngũ Mã là quận Ngũ Mã của Bắc Kinh, sự đốc thúc của Phó bí thư Điền sẽ có tác dụng hơn.
Diệp Phàm nói. cảm giác Vu Quý Phát này không biết có phải là muốn gây chuyện không.
chuyện này rõ ràng khi Bí thư Điền gọi điện đến có thể phản kích lại. Không biết lão Vu này đã nói những gì. Cuối cùng lại ép thủ hạ của mình.
- Tôi cũng đã nói với Chủ nhiệm Vu rồi, Chủ nhiệm Vu nói cũng đã phản ánh, nhưng vẫn vô dụng.
Trưởng phòng Dương nói.
- Được rồi, chiều này tôi sẽ qua đó xem thử, tôi không tin, chỉ hai con chó đó mà có thể làm khó được Phòng đốc tra chúng ta. Bí thư Điền phê bình cũng có lý, một vụ án nhỏ mà còn không đốc thúc được, vậy vụ án lớn sẽ ra sao chứ?
Diệp Phàm bình tĩnh nói.
Từ lần âm thầm điều tra trước, hai chủ tiệm đều có chút ẩn tình gì đó. Nói chuyện đều có chút giấu diếm. Không phải trong chuyện này có chút gì đó bí mật chứ? Phải điều tra cho rõ ràng, để giúp hai cửa hàng bình ổn mối quan hệ.
Ngẫm nghĩ một chút, Diệp Phàm gọi điện thoại cho Thiết Chiêm Hùng, đem việc này kể lại một lượt.
- Ừ, suy nghĩ của ông em đúng rồi đấy. Một bên bán chó, một bên bán thịt chó, một chuyện nhỏ như vậy sao lại không xử lý được?
Chắc hẳn, sau lưng hai chủ tiệm này có quan hệ gì đó. Mà chẳng qua hai người bọn họ cũng chỉ là quân cờ để người ta sai khiến thôi, hai nhân vật thực sự đang đọ tay đằng sau.
Bởi hai người kia đọ sức nên khiến vụ án ngày càng phức tạp. Nhìn thì đơn giản, nhưng trên thực tế là có ảnh hưởng của người đứng sau, khiến cho vụ này nhất thời không dàn xếp được.
Còn về lão già Vu Quý Phát, chắc hẳn là muốn làm ngư ông đắc lợi. Cậu là chủ nhiệm Phòng đốc tra vậy mà một việc nhỏ thế này cậu cũng không dàn xếp được, vậy chẳng phải là cậu quá vô dụng sao.
Đến lúc đó "người có tâm" sẽ báo lên cấp trên, ông em cũng sẽ bị động.
Thiết Chiêm Hùng phân tích nói.
- Vậy bắt đầu điều tra từ hai chủ tiệm này, nếu có thể điều tra được người đứng sau thì tốt quá rồi.
Diệp Phàm nói.
- Muốn điều tra người đứng sau cũng hơi khó, nếu là người thân thì dễ điều tra hơn. Nhưng, nếu không phải thân thích gì, cậu muốn tra, trừ phi tìm được người biết chuyện.
Thiết Chiêm Hùng nói.
- Mẹ kiếp! Chọc em tức lên thì em chẳng thèm theo quy tắc thông thường gì nữa.
Diệp Phàm tức giận.
- Không theo quy tắc thông thường, có lý. Chuyện này nếu cứ theo quy tắc thông thường thì trong một hai tháng không thể tra ra được. Mà, cậu có cảm thấy Điền Thắng Lợi cũng khả nghi không?
Thiết Chiêm Hùng hỏi.
- Khả nghi cái gì, lão âm thầm đi xem xét tình hình, phát hiện ra việc này cũng bình thường mà.
Diệp Phàm thuận miệng nói.
- Chưa chắc, có một số việc cậu nhìn bề ngoài thì thấy bình thường. Nhưng, cậu đi sâu tìm hiểu, sẽ lộ ra những điểm không bình thường.
Theo lý mà nói, Điền Thắng Lợi chẳng qua chỉ là một Phó bí thư thành ủy Bắc Kinh, nói về cấp bậc người ta là cấp Phó tỉnh, cấp bậc cao hơn so với cậu.
Nhưng, nói từ phạm trù chức quyền, lão ta dựa vào cái gì mà lại đến địa bàn của cậuvung tay múa chân. Hơn nữa, tại sao lại đúng lúc đến như vậy, lão vừa đi thể nghiệm, quan sát dân tình đã phát hiện ra ngay chuyện cửa hàng thịt chó?
Cái này có quá trùng hợp không, Bắc Kinh rộng lớn thế nào chứ? Điểm này, rất đáng để cân nhắc đấy.
Thiết Chiêm Hùng nói/
- Lúc trước em cũng thấy kỳ lạ, nhưng, nếu nói từ phương diện khác, Điền Thắng Lợi là nhân vật số 4ở Bắc Kinh, lão đưa chút chỉ thị cho Phòng đốc tra bọn em cũng là chuyện bình thường. Chẳng lẽ đến nói cũng chẳng cho người ta nói sao? Hơn nữa, cấp bậc của lão như thế nào chứ.
Diệp Phàm nói.
- Cậu nói cũng có lý, nhưng, chuyện này không bình thường chút nào. Kệ, tôi phải sắp xếp người điều tra lão Điền Thắng Lợi này cái đã.
Thiết Chiêm Hùng nói, ngừng một lát, chắc là đang sắp xếp người đi điều tra.
Lát sau, Thiết Chiêm Hùng hỏi:
- Ông em, nghe nói nhà cậu bị tên thiếu gia họ Hứa đập à. Cái này, sao không giống phong cách làm việc của ông em nhỉ?
- Vâng, Tư Mã Thanh cảnh vệ khu đã nói với em rồi. Em cũng cho người đi điều tra. Không ngờ việc này lại liên quan đến Tư lệnh khu cảnh vệ Tôn Lực.
Qua điều tra là do Phó tư lệnh Tương Huy nhờ vả. Lúc đó Tư Mã Thanh không cho thả người, nên sau đó Tương Huy đã đi nhờ vả Tôn Lực.
Kết quả, Tư Mã Thanh không thể nào chống lại được Tư lệnh Tôn, đành thả người. Đương nhiên, cũng không thể trách Tư Mã Thanh, cậu ta đã cố gắng hết sức, đồng chí này cũng không tệ đâu.
Diệp Phàm nói.
- Cũng đúng, Tư Mã Thanh chỉ là một thiếu tá nhỏ, làm sao chống lại nổi nhân vật số một của Khu cảnh vệ, Tôn Lực kia, vậy khác nào đi tìm chỗ chết. Nhưng, ông em, hiện nay có thể cậu sẽ có chút phiền phức. Vốn muốn thông qua bên quân đội để chỉnh Hứa thiếu gia, giờ người ta lại được thả ra rồi. Nghe nói tên nhãi kia tuyên bố sẽ không khách khí với cậu, haha, Thiết Chiêm Hùng tôi cảm thấy buồn cười quá.
Thiết Chiêm Hùng mỉm cười.
- Còn không phải là do thủ hạ của anh làm việc quá tốt sao?
Diệp Phàm hừ giọng nói.
- Cấp dưới của tôi, có ý gì?
Thiết Chiêm Hùng hơi sửng sốt, hỏi.
- Phòng công an quận Ngũ Mã không phải thủ hạ của anh thì của ai? Hứa thiếu gia vừa được giao đến đấy chưa được một tiếng đã thả người rồi. Đây căn bản là dung túng mà. Điều tra, điều tra cái rắm.
Diệp Phàm tức giận.
- Haha, lúc trước tôi muốn nhúng tay vào, cậu kiên quyết không chịu. Giờ không giải quyết được, có phải muốn anh Thiết tôi ra tay rồi không.
Thiết Chiêm Hùng giọng đầy đắc ý.
- Không cần, em đã có cách.
Diệp Phàm cười đắc ý.
- Có cách thì tốt, tôi đoán, chắc cậu có đường bên quân đội đúng không? Tôn Lực tuy nói là thiếu tướng, tư lệnh khu cảnh vệ, nhưng thượng cấp của anh ta là quân khu Bắc Kinh. Đúng rồi, chắc chắn là cậu đi tìm Triệu gia. Tôi nói có đúng không?
Thiết Chiêm Hùng cười nói.
- Đúng là cái gì anh cũng đoán ta được.
Diệp Phàm hết chỗ nói, đúng là cái gì cũng đều bị Thiết Chiêm Hùng đoán ra cả rồi.
Không lâu sau, Thiết Chiêm Hùng lại nói:
- Chuyện Điền Thắng Lợi cơ bản đã điều tra xong, vợ lão tên Trương Diệp Cúc, con là Điền Minh, không theo chính trị, tên nhóc này thích lăn lộn chốn thương trường. Mở một công ty tên "Thái Nguyên". Chắc hẳn là kinh doanh theo kiểu tay không bắt giặc. Dựa vào quyền thế và mạng lưới quan hệ của cha mình, buôn đất sang tay kiếm lời.
- Điền Minh... Điền Minh...
Diệp Phàm lẩm nhẩm, đột nhiên nói:
- Em nhớ ra rồi, tên này hình như quan hệ rất thân với Trương Nhất Đống. Năm ngoái hình như còn gặp họ đi chung, đấu võ mồm với em nữa mà. Nhưng, đương nhiên là chúng không thắng nỗi rồi.
- Trương Nhất Đống, haha, núi không chuyển thì nước chuyển, bây giờ có phải đang chuyển rồi không? chuyện này, lẽ nào đằng sau không có bóng dáng của Trương Nhất Đống?
Thiết Chiêm Hùng mỉm cười.
- Có khả năng là vậy, mâu thuẫn giữa em với Trương Nhất Đống không thể nào dàn xếp được. Hiện tại chắc hẳn Trương Nhất Đống đang nhìn chằm chằm vào phòng Đốc tra.
Chỉ cần có vấn đề gì đó sẽ lập tức nhúng tay vào làm vài động tác nhỏ gây khó dễ cho em. Đến lúc đó em không xử lý được thì hắn sẽ ra mặt giật dây những người khác, chẳng hạn những cán bộ cấp cao như ủy viên Trương nhúng tay vào.
Mẹ kiếp, đúng là âm hồn không tan mà. Chuyện ở tỉnh Giang Đô còn chưa có tin tức gì, không thể để chuyện của hai cửa hàng thịt chó này làm hỏng việc được. Đám người kia, đúng là chỗ nào cũng nhúng tay vào được.
Diệp Phàm mắng một câu. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - https://truyenfull.vn
- Haha, người anh em, chắc hẳn cậu còn có nguyên nhân khác?
Thiết Chiêm Hùng cười gượng 1 tiếng.
- Nguyên nhân gì?
Diệp Phàm kỳ thực đang giả ngu,
- Triệu Tứ!
Thiết Chiêm Hùng cười gượng.
- Triệu Tứ liên quan gì đến em? Người ta thích lấy chồng hay không, liên quan gì đến em?
Diệp Phàm tức giận hừ giọng nói.
- Chưa chắc, Triệu Tứ cậu không thể cưới, vì cậu có Kiều Viên Viên, hơn nữa, nói về tuổi tác Triệu Tứ cũng hơi lớn một chút.
Diệp Phàm cậu sau này tiền đồ vô lượng, sau này địa vị trên cao phải thường xuyên đưa "vợ" theo, cũng không ổn lắm.
Nhưng, Triệu Tứ bị gả cho ai cũng không chịu được. Chắc chắn cậu không muốn cô ấy được gả cho Trương Nhất Đống. Bởi vì, hắn đối đầu với cậu.
Cái này, củ cải ngon làm sao nhường cho hắn được đúng không nào?
Thiết Chiêm Hùng nói.