Hứa Chính Phong vẫn bình thản nói:
-Kết quả là các cậu hết cách, đành phải cưỡng chế có đúng không? Mà nếu cưỡng chế thì các cậu sẽ gặp phải không ít các hộ phản đối.
-Đúng thế ạ. Nhẽ ra thì chẳng có chuyện gì cả. Tường bao và giả sơn, thảm cỏ phía ngoài phần chính giữa biệt thự đều đã bị người bên ta phá.
Cậu Tam cũng đã dặn dò, bọn người đó kiêu ngạo nên phải dập tắt đi cái vẻ bệ vệ của chúng nó. Với lại coi như làm thế để cho những kẻ không muốn bán đất quanh đó nhìn vào.
Biến biệt thự của Diệp Phàm trở thành cái gương trấn áp bọn người đó. Nhưng không ngờ đội phó đội trị an của sở cảnh sát thành phố là Câu Kiến Phát lại đến. Hình như đó là người tay Diệp Phàm mời đến.
Cậu Tam nhà mình cũng không vừa, cậu mời bí thư đảng ủy khu Ngũ Mã là Cố Thuận đến ngăn chặn tay Câu Kiến Phát kia.
Bởi vì Cố Thuận cũng là một trong những thành viên bên Đảng ủy của cục công an thành phố. Còn Câu Kiến Phát chỉ là đội phó, nhiều nhất cũng chỉ là Cục trưởng.. Cổ Thuận người ta là cán bộ cấp Phó giám đốc sở. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Trứng thì sao chọi với đá được, nhưng sau đó khi cậu Tam vừa cho người đập cái biển "biệt thự Lá Đỏ" thì quân đội không biết từ đâu ra.
Trương Chấn Lưu vừa thuật lại đến đó thì Hứa Chính Phong bật ngồi thẳng dậy, nhìn thẳng vào tên thuộc hạ thân tín hỏi:
-Quân đội? Quân đội ở đâu ra?
Có vẻ như sự xuất hiện của hai chữ quân đội đã thu hút sự chú ý của Hứa Chính Phong.
Thời buổi hòa bình hiện nay quân đội rất ít khi xuất hiện để can thiệp vào những chuyện nhỏ của địa phương. Mà sự quản lí quân đội của Đảng là sự quản lí thống nhất từ dưới lên trên, hệ thống quân đội Hoa Hạ luôn chặt chẽ bao quanh Đảng, lấy Đảng làm nòng cốt, đồng lòng hướng ngoại.
Trương Chấn Lưu ấp úp trả lời:
-Quân đội từ khu cảnh vệ Bắc Kinh đến, một thiếu tá tên Tư Mã Thanh đã cho hai xe lớn đến. Mà đám người này rất hung hãn, cậu ba bị đánh cho ngã lăn mấy vòng. Nghe nói....nghe nói.....
-Nói đi, rút cuộc là làm sao?
Lông mày Hứa Chính Phong dựng thẳng lên. Ông ta đặt mạnh chén trà xuống bàn, hai mắt trừng lên. Giây phút đó đã trở lại, Trương Chấn Lưu biết rằng đó là dấu hiệu của một cơn thịnh nộ sắp tới.
Là người đứng đầu gia tộc họ Hứa ở cửa Đông thành Tứ Cửu, một khi Hứa Chính Phong nổi giận tuy không đến mức giết người cho hả nhưng ông ta muốn để ai xui xẻo thì bao nhiêu năm nay hình như chưa có ai thoát được.
-Bên dưới hông bị đạp mạnh, không biết chỗ đó có bị đau không. Nghe nói cậu Tam khi đó liên mồm kêu đau nhưng tên thiếu tá đó rất kiên quyết, đến đưa đi bệnh viện cũng không cho.
Trương Chấn Lưu kể một cách hết sức phẫn nộ.
-Một lũ ăn hại!
Giọng điệu Hứa Chính Phong ngày càng tức giận
-Nhận được tin tôi đã đến ngay khu cảnh vệ nhưng họ nói là đang xử lí nên không cho gặp người. Tôi đành tìm đứa bạn làm ở đó để nghe ngóng tình hình.
Người bạn đó tên là Đằng Phong, là phó tham mưu trưởng khu cảnh vệ, quân hàm trung tá.
Về lí mà nói thì cậu ta là cấp trên của tên tư Mã Thanh nhưng cuối cùng cậu ta cũng đã ra mặt giúp
Thế mà tên Tư Mã Thanh đó vẫn không chịu nói chuyện tình cảm. Các lãnh đạo khác ở khu cảnh vệ thì em không biết, mà em có tìm họ thì họ cũng sẽ không gặp em.
Chuyện này tôi cũng không dám làm ầm ĩ lên. Chuyện cũng nghiêm trọng nên tôi trực tiếp đến đây để nghe anh chỉ đạo.
Nói đến đó Trương Chấn Lưu bất giác ngoảnh lại nhìn vào tấm cửa kính cách âm.
-Không sao! Bà ấy không nghe thấy đâu.
Hứa Chính Phong điềm tĩnh nói.
-Ông chủ, chuyện này có thể nói với bà chủ không? Cứ giấu suốt thế này cũng không hay. Cậu Tam ở bên ngoài luôn không được an toàn. Nếu cậu ấy mà có một danh phận nhất định thì chắc chắn bọn người ngoài nếu muốn đụng vào cậu cũng phải nhìn kĩ xem cậu là ai.
Trương Chấn Lưu có chút do dự nhưng sau cũng anh ta vẫn nói ra.
-Haiz....
Hứa Chính Phong trầm tư một lúc cũng không nén được tiếng thở dài. Ông ta nhìn Trương Chấn lưu nói:
-Chúng ta là bạn bè. Cậu tuy không mang họ Tô nhưng cũng là bậc tiền bối của nhà họ Tô. Trước đây Tam Cường cũng may mắn được cậu chăm sóc, do cậu một tay nuôi lớn.
Chuyện ở cái nhà này không phải cậu không biết. Cứ theo tính cách của Liễu Phương thì nếu để bà ấy biết, mọi chuyện sẽ lại ầm ĩ lên.
Ngọc Trân là em họ bà ấy mà bà ấy còn đánh cho chảy máu đầu. Nếu không phải em họ thì chuyện giết người bà ấy cũng dám làm ấy chứ.
Hai người đã thỏa thuận rồi, sau này hòa thuận không đánh cãi nhưng có phải cậu không thấy đâu, lúc nào cũng mượn những chuyện nhỏ nhặt ra để gây sự. Đàn bà mà, thật đau đầu!
Vợ Hứa Chính Phong là Liễu Phương có người em họ tên là Trần Ngọc Trân. Về sau Ngọc Trân và Hứa Chính Phong nảy sinh tình ý với nhau. Hai người thậm thụt qua lại rồi cuối cùng bị Liễu Phương phát hiện. Kết quả là gia đình nhà họ được một phen đại loạn.
Hứa Chính Phong thực lòng yêu Trần Ngọc Trân, hết mực cưng chiều bà ta. Chỉ có điều thế lực gia tộc nhà Liễu Phương cũng không nhỏ. Suốt bao năm nay nhờ nhà họ Liễu giúp đỡ nên mọi sự nhà họ Hứa mới thuận buồm xuôi gió. Nếu như li hôn thì khác nào nhà họ Hứa mất đi một cánh tay.
Hơn nữa rất có khả năng hai bên gia đình vì thế mà thù hằn nhau. Đó cũng là chuyện mà Hứa Chính Phong không mong muốn. Cũng may là về sau chuyện này cũng được giải quyết êm đẹp, Ngọc Trân nhún nhường cầu xin chị họ nên hai bên đã kí giao ước.
Trần Ngọc Trân không được ở trong đại viện nhà họ Hứa nên Hứa Chính Phong đã mua cho bà một biệt thự ở bên ngoài để sống. Thực ra gọi là vợ bé cũng đúng mà gọi là nhân tình cũng được. Có điều đó là nhân tình đã được vợ đồng ý.
Đối với gia tộc nhà họ Hứa thì chuyện đó có xá gì. Những người làm to nhà họ đều có truyền thống như thế.
Lúc đó cả Liễu Phương và Trần Ngọc Trân đều cảnh cáo Hứa Chính Phong không được tìm người kia nữa nếu không thì sẽ rạch mặt ra.
Hứa Tam Cường lại là con riêng với người vợ cũ đã mất của Hứa Chính Phong. Cái chết của người vợ cũ này cũng không minh bạch khiến Hứa Chính Phong nhiều khi nghi ngờ chính Liễu Phương đã lệnh người làm việc này.
Tuy nhiên dò xét vài lần thấy chuyện này không liên quan gì dến Liễu Phương. Bà ta cõ lẽ cũng không biết chuyện gì nên Hứa Chính Phong giao lại cậu con riêng cho người bạn tốt, chính là Trương Chấn Lưu.
Trương Chấn Lưu vốn làm nghề dạy học, vì nhận lời chăm sóc Tam Cường nên đã vào tập đoàn Hoành Hoa. Hứa Chính Phong lại cho ông ta chút cổ phần của công ti đủ để sống an lạc cả đời.
Trương Chấn Lưu cũng học hỏi rất nhanh, mò mẫm lăn lộn trên thương trường suốt mười mấy năm nên con người cũng ngày càng tinh ranh. Giờ thì đã thành thuộc hạ thân tín lại là bằng hữu lâu năm không thể thiếu của Hứa Chính Phong.
Những chuyện Hứa Chính Phong không dám cho vợ biết thì Trương Chấn Lưu là người biết đầu tiên. Chỉ có điều không có cách nào để Hứa Tam Cường có thể đường đường chính chính quay về nhà họ Hứa.
Năm đó Hứa Tam Cường được mang họ Hứa là vì Hứa Chính Phong đã tìm cho người tình một hôn phu giả cũng họ Hứa.
Hứa Tam Cường cũng biết mình là con của Hứa Chính Phong nên mới ngạo mạn như vậy. Nghiễm nhiên dựa vào oai nhà họ Hứa để mà huyênh hoang.
Dù thế Hứa Tam Cường dù có ngu dốt đến mấy cũng không dám ló mặt đến gần nhà họ Hứa. Anh ta cũng tự hiểu dù có làm chuyện gì thì cũng sẽ có ông bố không danh phận là Hứa Chính Phong đến giải quyết. Mặt khác việc Hứa Chính Phong không dám cho anh ta về nhà cũng khiến anh ta tức tối. Điều ấy cũng dễ hiểu, lúc nào cũng khoác trên người danh phận là con riêng thì tránh sao khỏi bực bội ấm ức.
Chính vì thế nên nhiều lúc Hứa Tam Cường cũng kiếm chyện gây sự để khiến Hứa Chính Phong phải đau đầu. Hứa Tam Cường tin rằng hổ dữ cũng không ăn thịt con nên dù thế nào Hứa Chính Phong cũng không thể vứt bỏ con ruột của mình. Đó cũng là một nguyên nhân khác khiến Hứa Tam Cường trở nên kiêu ngạo như vậy.
"Haiz...". Trương Chấn Lưu chau mày thốt lên một tiếng. Việc này thật đúng là...Chuyện riêng của nhà họ Hứa, muốn nhúng tay vào cũng đâu có được.
Ông ta nhìn Hứa Chính Phong rồi hỏi:
-Vậy chuyện Tam Cường phải làm thế nào đây? Dù sao cũng phải dựa vào quan hệ mà nói chuyện, dứt khoát là nên trực tiếp tìm lãnh đạo khu cảnh vệ rồi.
-Mã Tư Thanh làm gì ở khu cảnh vệ?
Hứa Chính Phong điềm tĩnh hỏi.
-Nghe nói là làm trưởng phòng một phòng nào đó của cục tình báo quân sự bộ tư lệnh khu cảnh vệ Băc Kinh. Tôi thấy chuyện này đau đầu đây, một trưởng phòng quèn thì giương oai cái gì?
Ây vậy mà đến lời của phó tham mưu trưởng cũng không nghe. Ai chống lưng để tên đó to gan như thế? Tôi nghĩ không biết có phải là cái ông chủ trẻ họ Diệp của biệt thự Lá Đỏ đã nhờ một vị cao hơn lệnh cho Tư Mã Thanh ra tay hay không.
Tư Mã Thanh thì hết cách thật rồi. Cõ lẽ cái người lệnh cho cậu ta làm việc đó cấp bậc cao hơn người bạn tên Đằng Phong của em nên Tư Mã Thanh mới không sợ sệt không nể Đằng Phong như thế.
Trương Lưu Chấn vừa phân tích vừa nói.
-Từ từ đã, anh vừa nói ông chủ họ Diệp của biệt thự Lá Đỏ là một người trẻ tuổi?
Hứa Chính Phong đột nhiên khoát tay, nhìn thẳng vào Trương Chấn Lưu.
-Tôi đã tra rồi, đó là một người trẻ tuổi. Theo như hộ tịch ghi thì cậu ta chưa đến ba mươi tuổi. Không chừng cũng là con riêng của một đại gia hoặc một lãnh đạo nào đó chứ nếu không một cậu thanh niên hai mươi mấy tuổi đầu làm sao mà lại sở hữu được một cổ vật giá trị như biệt thự Lá Đỏ được? Chỗ đó cũng đến ba bốn mươi triệu tệ ý chứ.
Trương Chấn Hà đáp lại.
-Cậu nói cũng có lí, nếu người này làm ăn kinh doanh thì chỉ cần tra ra được kinh doanh cái gì, tên công ti là gì thì chúng ta sẽ có cách.
Tôi không tin tập đoàn Quốc Đông Trung Quốc của chúng ta không nuốt nổi một tập đoàn cỏn con, không dìm chết được tên khốn nạn đó.
Chuyện này cậu đi điều tra lại rõ ràng rồi nói lại với tôi. Còn về phía khu cảnh vệ thì tôi sẽ giải quyết.
Con trai của Hứa Chính Phong này không thể dễ dàng bị người khác ăn hiếp như vậy được. Tên thiếu tá đó tên Tư Mã Thanh có đúng không?
Con trai tôi không có chuyện gì thì may cho anh ta chứ chỉ cần có chút chuyện thì cái tên Tư Mã Thanh đó...
Hứa Chính Phong đột nhiên gằn giọng, khuôn mặt ông ta trầm hẳn xuống.
"Coi như là xong đời Tư Mã Thanh." Trương Chấn Lưu nghĩ thầm. Anh ta nhìn Hứa Chính Phong, rụt rè nói:
-Cái này em cũng tra từ trước rồi. Như em vừa nói đó. Anh cũng biết, em quyền thế không lớn nên chỉ quen biết những người cấp bậc thấp.
-Vậy thì thôi cứ để tôi tìm người điều tra chuyện này.
Hứa Chính Phong khoát tay nói. Ông ta cũng biết những gì thuộc hạ vừa nói là sự thật.
Đã hai giờ sáng.
Chuông điện thoại đổ dồn dập khiến tư lệnh viên khu cảnh vệ Tưởng Huy tỉnh giấc. Ông ta có chút bực bội cầm điện thoại lên định tắt nguồn thì nhìn thấy số gọi đến bèn ấn nút nghe ngay:
-Lâu rồi không nghe giọng anh. Có phải anh sắp quên tôi rồi không đấy?
-Nói gì vậy. Tôi quên ai chứ đâu dám quên tướng quân anh. Mà tôi nhớ là cách đây mười mấy hôm đã gọi cho anh rồi.
Hứa Chính Phong vừa cười vừa nói.
-Chủ tịch Hứa, anh đừng nói vậy. Cái chức tướng quân kia vẫn là ảo thôi. Chưa có quyết định từ trên xuống đâu.
Tưởng Huy đáp lại.
Hứa Chính Phong cười, nói:
-Sao lại vẫn là ảo chứ, không phải đã đệ trình lên trên rồi sao. Những chuyện chắc chắn rõ như ban ngày thế này thì anh đừng giấu tôi. Chuyện quân cơ thì tôi không rõ đâu nhưng khu cảnh vệ của các anh thì không thể thiếu tướng quân được. Năng lực của anh, Hứa Chính Phong tôi còn không biết sao? Việc đã nói suốt mấy tháng nay, bây giờ coi như đã định rồi.