Tôi không đùa, im lặng chính là đồng ý mà. Hơn nữa, tấm biển đó của tôi cũng đã treo được một thời gian rồi, cũng không thấy các ông có ý kiến gì có phải thế không? Nếu như ông sớm nhắc nhở, tôi đã sớm gỡ nó xuống rồi.
Diệp Phàm nói.
- Tôi làm gì có thời gian để ý chuyện vớ vẩn của anh, tuy nhiên, cứ cho là tôi ngầm đồng ý cũng được. Đó chỉ là tôi ngầm đồng ý khi nói chuyện phiếm, chứ tôi chẳng có quyền thay mặt Bộ Quốc phòng có phải không nào?
Vì thế, tấm biển đó của anh muốn treo cũng chẳng liên quan gì đến tôi.
Cung Khai Hà vẫn không muốn tự tìm đến rắc rối.
Hơn nữa, ông ta cũng tin vào khả năng của Diệp Phàm, việc nhỏ này nhất định sẽ giải quyết được, mình không cần phải nhúng tay vào lo việc vớ vẩn. Việc của Tổ đặc nhiệm A cũng đủ để đau đầu rồi.
- Ha ha, ông ngầm đồng ý là được rồi, chính miệng ông đã nói với tôi ngầm đồng ý có phải không?
Diệp Phàm cười.
- Tôi thừa nhận đã ngầm đồng ý. Anh cũng không cần phải quấy rối nữa. Tuy nhiên, tôi cũng không làm. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - https://truyenfull.vn
Cung Khai Hà lập tức vừa nhận vừa chối phản bác lại.
- Ha ha, thủ trưởng Cung. Có lẽ ông đã quên mất một thân phận trên danh nghĩa khác của ông rồi.
Diệp Phàm lại cười.
- Được lắm tiểu tử, đây chính là chủ ý của anh có phải không?
Cung Khai Hà tự nhiên hiểu ra, tay đập mạnh lên bàn, phát ra tiếng "bốp" làm cho Diệp Phàm ở đầu dây bên kia cũng nghe rất rõ.
- Không phải có chủ ý, ông đã là ủy viên quan trọng của Thường vụ cấp ủy Quốc phòng, thứ trưởng Bộ Quốc phòng đã đồng ý thì đương nhiên tôi mới dám treo tấm biển đó chứ.
Tuy nhiên, thủ trưởng Cung, ông phải nhanh một chút ghi chép việc treo biển của tôi vào hồ sơ mới đúng. Ở Bộ Quốc phòng cũng có công việc của ông.
Ông hoàn toàn có thể chỉ thị thư ký ở bên đó đi giải quyết. Việc khua môi múa mép đối với ông không hề khó chút nào có phải không nào?
Về thời gian thì phải nhanh một chút, đừng để sau hôm nay thì sẽ có rắc rối đấy.
Diệp Phàm nói.
- Như thế cũng được, tuy nhiên, sau này biệt thự Lá đỏ của anh thực sự trở thành một phòng nghiên cứu khoa học về một lĩnh vực nào đó của Bộ Quốc phòng đấy. Đến lúc ấy nhà nước muốn trưng dụng thì anh cũng đừng trách.
Lúc này Cung Khai Hà gượng cười "ha hả".
- Vừa thôi, đó chỉ là treo biển. Nhưng nếu thủ trưởng Cung lại thực sự muốn biến nó thành phòng nghiên cứu khoa học cũng được, các ông trả tiền cho tôi là được rồi.
Sau đó, phải đền bù cho tôi mảnh đất rộng gấp 3 lần diện tích của Lá đỏ ở khu vực vành đai cách đó không quá 1000m.
Có lẽ khi tôi hứng thú sẽ thường xuyên quay về Lá đỏ để chỉ bảo một chút cho mấy đội viên, cũng xem như Diệp Phàm tôi cống hiến cho Tổ đặc nhiệm A, có phải thế không?
Diệp Phàm nói.
- Anh vừa phải thôi, tưởng bở thế. Giá đất ở khu vực vành đai của thủ đô có đem bán cả Tổ đặc nhiệm A đi cũng không mua nổi mảnh đất rộng gấp 3 lần Biệt thự Lá đỏ của anh đấy.
Thôi vậy, căn cứ huấn luyện miễn phí của anh tôi cũng không muốn can thiệp nữa. Về việc treo biển, thằng nhãi anh đã làm rồi.
Nếu không ghi vào hồ sơ thì ngày mai anh vẫn phải ra tòa án quân sự. Tôi sẽ làm đến cùng để lần sau không tái phạm nữa.
Cung Khai Hà nói.
- Cảm ơn, vẫn là đồng chí Khai Hà hiểu tôi.
Diệp Phàm nói.
- Vừa thôi.
Cung Khai Hà "hừ" một tiếng rồi nói
- Tuy nhiên, ba người đó của anh có phải hơi ít không, nếu chúng tôi đã cho anh treo biển, anh cũng phải làm gì đó chứ, nếu không phòng khoa học quân sự Bộ Quốc phòng của anh cũng quá là hữu danh vô thực.
- Biết là ông không có lòng tốt như vậy mà, nói đi, làm việc gì?
Diệp Phàm tức giận nói, biết rằng lão hồ ly này muốn trao đổi.
- Đào tạo thêm một người nữa, tổng cộng là bốn người, thế nào?
Cung Khai Hà nói.
- Những lời đó mà anh cũng nói ra được, chỉ ba người kia cũng đã làm cho tôi mệt gần chết rồi. Đến giờ còn vẫn chưa bình thường trở lại. Vốn dĩ vì sao tôi phải đi đến Võ gia Tây Tạng, chính là muốn chọn ra từ đó một cao thủ để trả cho xong nợ. Không ngờ mấy anh em chúng tôi đến đó thiếu chút nữa thì không trở về được. Cuối cùng thì thất bại trở về. Nhân tài này rất khó mời.
Diệp Phàm thiếu chút nữa thì hét lên.
- Hét lên cái gì, thiên hạ không có mời cơm miễn phí. Hơn nữa, từ đó về sau anh treo một tấm biển Phòng khoa học quân sự.
Lại có hai cảnh sát vũ trang đứng gác cổng, ai còn dám đến Lá đỏ gây sự nữa phải không nào? Việc này cũng tiết kiệm cho anh được một khoản không nhỏ tiền bảo an.
Hơn nữa, đó là cảnh sát vũ trang chính thức của nhà nước phái đến chứ không phải là nhân viên bảo an do anh tự mời về, sự khác nhau về uy lực anh chắc đã hiểu rõ.
Tính về lâu dài thì anh là người kiếm nhất. Còn chúng tôi phục vụ không công cho anh. Như thế này, về nhân viên tôi có thể sẽ xem xét phái hai người từ Cục Bảo vệ nội bộ của Lang Phá Thiên đến giúp anh gác cổng.
Đồng chí Diệp Phàm thật uy phong đấy, cảnh sát vũ trang của Cục Bảo vệ nội bộ đến gác cổng cho anh, sự đãi ngộ này chí ít cũng phải là cán bộ cấp Phó nhà nước mới có quyền được hưởng đấy. Đây là thực hiện trước đối với anh.
Cung Khai Hà nói
- Ông vừa phải thôi, sự đãi ngộ này tôi không cần. Tôi có thể thuê người gác cổng. Tuy nhiên, biên chế cảnh sát vũ trang vẫn phải phiền các ông một chút. Về tiền công tôi sẽ trả, không cần các ông trả.
Diệp Phàm không muốn người của lão Cung sắp xếp hàng ngày soi mói mình, biết nhưng không nói, Diệp Phàm hiểu tâm địa của lão Cung.
Chẳng qua là muốn sắp xếp mấy đồng chí tam đẳng đến cũng là để tăng thêm trách nhiệm cho mình, muốn mình chỉ bảo thêm, vừa thuận tiện lại miễn phí công dạy. Diệp Phàm không nhàn rỗi để làm việc đó.
- Vậy thì tăng thêm một người để anh huấn luyện, còn hai cảnh sất vũ trang thì tôi có thể sắp xếp cho anh. Người do anh tự chọn. Như thế không thể nói rằng Cung Khai Hà tôi sắp xếp theo dõi anh có phải không nào?
Cung Khai Hà cũng nhượng bộ một bước.
- Vậy được, thật xui xẻo, sớm biết thế này thì tôi không gọi điện nữa.
Diệp lão đại thở dài, vẻ mặt cay đắng cắt điện thoại.
- Thằng nhãi, Lão Cung ta dễ ép lắm sao? Ha ha.
Cung Khai Hà trong lòng tương đối thoải mái, một tấm biển vỡ đối với người ngoài mà nói treo được lên thì cũng trăm vạn lần khó, nếu là giả mạo thì chắc chắn phải ngồi tù, nhưng đối với lão Cung mà nói thì chằng là gì.
Chỉ cần ngày mai nói với cấp trên đây là vì yêu cầu của tổ đặc nhiệm A, thì tấm biển nào treo chẳng được. Việc như trở bàn tay thế này có thể đổi lại được một cao thủ tứ đẳng, thực sự là lời lớn rồi.
Lão Cung ngồi xuống ghế, hát lên bài "Chúng ta người quân nhân".
Chúng ta người quân nhân có gì không giống nhau.
Chỉ là vì chúng ta đều mặc bộ quân phục giản dị.
Từ khi rời khỏi quê hương thì cũng là rời xa bố mẹ.
Nói không giống nhau thực tế cũng là giống nhau.
Đều là thanh niên có nhiệt huyết.
Gót giầy đều băng qua núi cao sông sâu giống nhau.
Xem ra, lão Cung cũng đã bị nhiễm bởi đồng chí Lý Khiếu Phong. Khi đắc ý thích "hừ" lên vài câu, tuy là không đúng điệu nhưng cũng tự thấy vui vẻ.
Ước chừng 2 giờ đồng hồ qua đi, nhìn bọn họ đập phá cũng tương đối rồi. Ngoài tòa biệt thự kiểu dáng châu âu cổ chưa bị đập phá ra thì phía bên ngoài đều đã bị đập phá gần hết rồi.
Các đồng chí của lực lượng công an quận Ngũ Mã mong chờ đã lâu cuối cùng cũng đã xuất hiện, Diệp Phàm đã sớm gọi điện cho quản gia Lý Thành.
Vì thế Lý Thành chịu đau đứng lên. Đương nhiên Lý Thành cũng không ngừng nghi ngờ sự nhu nhược của vị chủ nhân này.
Theo lý mà nói, ông chủ có thể mua được ngôi biệt thự cổ mang phong cách châu âu như thế này nhất định là người có tiền, tại sao hôm nay người ta đến dọa nạt, đập phá lại không thấy xuất hiện.
Hơn nữa, người họ hàng của mình khi trước, cũng chính là lão quản gia Cổ Bang, luôn cẩn thận nhắc nhở mình phải cung kính vị chủ nhân trẻ này.
Nói rằng vị chủ nhân họ Diệp này rất thần bí, năng lực rất lớn. Được ưa thích ở thủ đô, bạn bè nhiều…sau này có chuyện gì có lẽ anh ta còn có thể giúp đỡ, không ngờ hôm nay mới thực sự làm cho quản gia Lý Thành nhận thức được thế nào gọi là "năng lực lớn".
Lý Thành hơi chút thất vọng. Gặp phải một ông chủ như thế này, thật đúng là xui xẻo. Lúc này Lý Thành bỗng nhiên có suy nghĩ muốn rời bỏ biệt thự Lá đỏ.
Tuy nhiên, tuy vị chủ nhân họ Diệp này tuy là hèn nhát, nhưng lại rất thoáng tính. Tiền lương so với ở nơi khác cao hơn rất nhiều.
- Ai chịu trách nhiệm ở đây?
Một người cao cao, gầy gầy, đưa bộ mặt lừa nhìn qua một lượt hiện trường sau khi bước xuống từ chiếc xe của thanh tra cảnh sát, nhăn mặt hỏi. Người này đang đêm khuya bị người ta đánh thức đến đây đương nhiên là trong lòng không thoải mái rồi.
- Đồng chí cảnh sát, tôi là quản gia Lý Thành của biệt thự Lá đỏ.
Lúc này Lý Thành vội vàng tập tễnh bước về phía trước nói.
- Tôi là Mã Đồng, đội trưởng đội trị an lực lượng công an quận Ngũ Mã, ông chủ của các anh đâu?
Mặt lừa hỏi. Rõ ràng đội trưởng Mã có chút tức giận đối với người chủ nhân không ra mặt, trong lòng nói ta đã đến ngươi còn đùa giỡn, cho rằng có tiền thì có thể thế nào cũng được phải không? ở đây là địa bàn của ta.
- Ông chủ của chúng tôi lúc này có việc không kịp về.
Lý Thành bình tĩnh đáp, nhìn Mã Đồng rồi nói:
- Tên này chính là tên cướp…
Tuy nhiên, Lý Thành vừa nói được nửa câu, Mã Đồng đã nhăm mặt "hừ" một tiếng, nói:
- Nói chuyện lịch sự một chút, cái gì mà cướp mới không cướp, ở quận Ngũ Mã bọn ta quản lý, lại là đất thủ đô còn có thể xuất hiện cướp hay sao? Lời nói của anh tôi nghe không thích.
- Hừ, công an chúng tôi bất tài hay sao mà còn có cướp?
Lúc này một cảnh sát trẻ đứng bên cạnh cũng không bằng lòng, cũng lạnh lùng "hừ" một tiếng với Lý Thành.
- Không phải nói các anh, là nói bọn họ. Anh xem, nửa đêm đến đập phá cướp bóc, lại còn đánh người. Nhân viên bảo an của chúng tôi, người làm vườn, nhân viên vệ sinh đều đã bị chúng đánh trọng thương hết cả. Hơn nữa, bọn chúng thật quá đáng, còn không cho chúng tôi đi viện. Tôi yêu cầu các đồng chí công an phải nghiêm túc xử lý bọn chúng.
Lý Thành chỉ tay về phía đội trưởng bảo an Lý Tùng vừa mới bị máy xúc thả rơi xuống nói.
- Quản gia Lý, lời nói của anh vừa rồi cũng không hợp lý. Chúng tôi đến để hỗ trợ đồng chí phụ trách giải tỏa mặt bằng của Ủy ban nhân dân quận giải tỏa kiến trúc vi phạm.
Chúng tôi đã thông báo với các anh cách đây trước một tháng rồi, thế nhưng các anh lại cứng đầu không chịu đi, muốn gan lì thì cũng phải xem xem các anh có khả năng đó không.
Đội trưởng Mã, đây là tài liệu liên quan đến việc quy hoạch và giải phóng mặt bằng do cơ quan hữu quan của Ủy ban nhân dân quận phát hành, cái này không thể là giả được.
Hơn nữa, chủ nhiệm Ban giải phóng mặt bằng quận chúng tôi cũng đang có mặt ở hiện trường để chỉ huy. Người nhà này thật ngoan cố, không chịu tuân theo quy hoạch thống nhất của quận, tùy tiện, không giải tỏa không được. Chủ tịch quận đữa nói nếu thực sự khó khăn thì phải mời các đồng chí bên công an quận phối hợp.
Tuy nhiên chúng tôi cũng quyết tâm phá dỡ tòa kiến trúc vi phạm này, vì thế tạm thời không phiền đến công an các anh.
Lúc này bước lên một người béo mập mạp, mặt tròn, vừa nói vừa đưa ra tài liệu có liên quan.
- Anh là…
Đội trưởng Mã liếc nhìn người này.