Diệp lão đại đậu xe bên đường nhìn Kiều Viên Viên đi vào sân, đúng lúc nhận được điện thoại của quản gia mới Lý Thành, hình như dáng vẻ rất vội nói:
- Ông chủ, ông nhanh quay về đi.
- Có chuyện gì thế?
Diệp Phàm hỏi.
- Có người đến gây rối ở biệt thự Lá đỏ, tường rào đều bị xô đổ rồi. Bọn họ kéo đến đây mấy chục người, chúng tôi sắp không đối phó nổi rồi.
Khẩu khí của Lý Thành hết sức lo lắng.
- Tôi về ngay đây.
Diệp Phàm vội vàng lái xe.
- Viên Viên, con về rồi đấy à?
Nhìn thấy Kiều Viên Viên vội vàng tiến vào phòng, Kiều Viễn Sơn ngẩng đầu nhìn rồi lại tiếp tục đọc báo.
- Ba, anh hai cũng thật là, việc lớn như vậy còn giấu. Nếu như thực sự xảy ra thì phiền phức.
Kiều Viên Viên nói.
- Phiền phức, anh của con đã gặp phải phiền phức gì?
Diệp Dung ngồi bên cạnh xem tivi vừa nghe liền cướp lời. Việc của con trai đương nhiên là lớn rồi, là mẹ đương nhiên phải quan tâm.
- Hoảng lên cái gì, có thể có chuyện lớn như thế nào.
Kiều Viễn Sơn "hừ" một tiếng, đặt tờ báo trong tay xuống.
- Còn không lớn, anh hai sắp bị người ta vượt qua rồi.
Kiều Viên Viên vội nói.
- Vượt qua, vượt qua cái gì, nói ra xem nào?
Kiều Viễn Sơn hỏi, thế là Kiều Viên Viên đem chuyện kể qua một lượt.
- Đúng là phiền phức rồi, Báo Quốc thật là, tại sao không gọi điện sớm cho ta chứ. Lúc này liệu có phải đã quá muộn rồi.
Diệp Dung trách móc.
- Đừng lo, để tôi hỏi một chút.
Kiều Viễn Sơn nhấc điện thoại lên gọi, "ừ, a" một hồi sau đó đặt điện thoại xuống, nét mặt trở nên nghiêm túc.
- Con nói là đúng có phải không?
Kiều Viên Viên đắc ý nói.
- Ai nói với con?
Kiều Viễn Sơn hỏi.
- Ngoài Diệp Phàm có lòng tốt nói với con thì còn ai vào đây nữa, Diệp Phàm nói anh ấy và anh hai không hợp cho nên anh ấy trực tiếp nói không tiện.
Kiều Viên Viên nói.
- Lòng tốt!
Kiều Viễn Sơn nghĩ một chút, nét mặt vẫn không thay đổi "hừ" một tiếng.
- Ba, Diệp Phàm thực sự là có lòng tốt.
Kiều Viên Viên trong lòng trầm xuống vội vàng nói.
- Con thì hiểu cái gì?
Kiều Viễn Sơn nói, Kiều Viên Viên không dám lên tiếng nữa.
- Viễn Sơn, người ta có lòng tốt nói với ông, ông "hừ" cái gì?
Diệp Dung nói.
- Bà thì, có hiểu được lòng dạ hẹp hòi của Diệp Phàm đâu.
Kiều Viễn Sơn thở dài, sắc mặt đã trở lại bình thường.
- Gì...gì mà lòng dạ hẹp hòi, không thể. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - https://truyenfull.vn
Kiều Viên Viên chưa từ bỏ ý định, không tin nhìn ba.
- Không tin có phải không?
Kiều Viễn Sơn rướn mày, nhìn Viên Viên và nói:
- Viên Viên à, con vẫn còn quá ngây thơ.
Tên tiểu tử đó thực sự là quỷ đấy. Hắn tại sao lại có lòng tốt muốn đến nói với con, đơn giản là muốn thông qua con truyền lại cho ba mà thôi.
Cuối cùng, sau khi ba ra tay giải quyết rồi, thành phố Mặc Hương sẽ là ngư ông đắc lợi, hắn đã suy tính hết cả rồi.
Tuy nhiên, Kiều Viễn Sơn ta dễ dàng bị qua mặt thế sao? Ta thấy không mỉa mai một chút thì không được. Có việc thì nói, đến nhà thoải mái nói với ta là được.
Kiều Viễn Sơn ta cũng sẽ không để bụng những chuyện khác, muốn đùa với ta, không được đâu!
- Ba, chẳng phải ba muốn giải quyết công bằng chuyện này, hà tất phải làm khó Diệp Phàm có phải không. Hơn nữa, nhà Diệp Phàm ở thành phố Mặc Hương, anh ấy nghĩ một chút cho người dân ở quê hương cũng là bình thường. Còn việc anh ấy không trực tiếp nói với ba, có lẽ anh ấy sợ ba. Dù gì ba cũng là cán bộ cao cấp của Đảng có phải không nào, lúc nào cũng nghiêm túc, ba nói xem, có mấy người nhìn thấy ba mà không sợ?
Kiều Viên Viên vội vàng nói nịnh ba.
- Muốn làm việc gì thì cũng phải đi con đường chính đạo, luôn có tâm địa gian xảo, huống hồ lại còn nhắm vào chúng ta. Lần này không làm cho đầu óc tên tiểu tử này tỉnh táo lại thì không được. Viên Viên, việc này con đừng can thiệp.
Kiều Viễn Sơn hạ quyết tâm, Kiều Viên Viên lo lắng sắp phát khóc.
- Không có gì đâu Viên Viên, Ba con có thể làm gì Diệp Phàm chứ? Yên tâm, yên tâm!
Diệp Dung kéo con gái vào lòng khuyên nhủ.
- Hừ, ba, nếu thực sự ba ra tay với Diệp Phàm, con sẽ không quan tâm đến ba nữa.
Kiều Viên Viên trừng mắt tức giận nhìn ba, đi nhanh lên trên lầu.
- Ông xem, Viễn Sơn, đừng như thế.
Diệp Dung khuyên.
- Lòng nhân từ của đàn bà là dễ gây nên chuyện lớn lắm., nhỏ như thế, không dạy dỗ sau này lại đem Kiều Viên Sơn ta ra làm chuyện như vậy sao?
Kiều Viễn Sơn nét mặt đanh lại, rất giống với bức tranh chữ treo trong phòng phía sau ông ta – Nghiêm túc.
Ông ta nhìn Diệp Dung nói:
- Việc này tôi tự có cách giải quyết, bà cũng không cần phải hỏi nữa. Ngọc bất trác bất thành khí, lúc cần dạy dỗ thì phải dạy.
Nếu không nó sẽ trèo lên đầu tôi. Thanh niên không thể quá nuông chiều chúng. Như vậy sẽ không có lợi đối với sự phát triển sau này.
Không được cho rằng người nào cũng dễ lừa, những đồng chí có thể ngồi vào vị trí của tôi đó đều là đã từng trải qua cuộc sống "sa trường".
Tôi sợ rằng nó quá tự cho mình là đúng sau này sẽ chịu thiệt, Viên Viên một lòng theo nó, vậy tôi càng phải chấn chỉnh nó.
Hơn nữa, lấy chuyện này để nói, nó chẳng phải đã đưa Viên Viên về quê một chuyến, vừa về đến nhà liền nói chuyện này. Tại vì sao, bà thử nghĩ xem?
- Có thể là lãnh đạo có liên quan đến Mặc Hương ủy thác cho nó làm.
Diệp Dung cũng không ngốc nói.
- Đó chẳng phải đúng sao, tôi cho là nó ở dưới đó rơi vào tình cảm, tôi hiểu, nó là người Mặc Hương, muốn làm chuyện cho nhân dân quê hương là biểu hiện tâm ý của mỗi đồng chí, đây cũng không đáng trách.
Việc này chỉ cần nó nói với tôi, dù sao cũng phải giúp Báo Quốc xử lý công bằng, tôi lại có gì mà không đi làm. Hơn nữa không chừng còn sẽ giúp nó một tay.
Mấu chốt là nó không dám xem tôi là kẻ ngốc, việc này nếu nó thực hiện được, thì sau này nó còn có lần thứ hai, lần thứ ba.
Vậy thì Kiều lão tôi thực sự trở thành kẻ ngu ngốc rồi, bà mong muốn nhìn thấy chuyện này xảy ra sao? Vì thế mà không thể tiếp tục như thế, tuyệt đối không thể!
Kiều Viễn Sơn thái độ rất kiên quyết nói.
- Vậy thì thôi, tôi không nói nữa, tuy nhiên ông phải dạy dỗ nó cũng đừng dạy dỗ quá nghiêm. Dù sao nó cũng là con rể của Kiều Viễn Sơn ông. Hơn nữa, ông cũng không muốn Viên Viên cả ngày nặng mặt với ông. Nhà chúng ta chỉ có một cô con gái rượu. Tôi không nỡ nào.
Diệp Dung nói, dáng vẻ trách móc.
- Được rồi, được rồi, tôi tự biết chừng mực.
Kiều Viễn Sơn khoát tay nói.
Xe của Diệp Phàm vừa lao về đến Biệt thự Lá đỏ.
Phát hiện khắp nơi ánh sáng loang loáng, mấy chục người không biết là ai đang cầm gậy gộc, cuốc, búa to phá tường rào, và có mấy người mặc đồng phục làm việc của đội xử lý giải phóng mặt bằng cũng đứng trong đó phối hợp chỉ huy đập phá.
Trong đó có một tên râu dài còn hét to, nói đây là kiến trúc vi phạm quy định, cần phải quy hoạch thống nhất theo quy định của Ủy ban Nhân dân quận, phải cưỡng chế phá dỡ, lý do lúc nào rảnh rỗi sẽ nói.
Có lẽ nói là để cho mấy trăm người dân đứng bên cạnh nghe. Cũng là lý do che đậy để bọn họ đập phá mà thôi.
Tiếp tục nhìn thì thấy đội mình thuê về đều đã bị thương, còn mặt của đội viên Lý Tùng bị một vết bầm tím, hơn nữa bên tai còn có máu chảy. Anh ta bị chiếc đầu xúc rất lớn của một chiếc máy nâng xúc lên cao.
Chiếc đầu xúc thật đáng sợ cố ý đung đưa trên không trung thậm chí còn làm động tác hướng xuống dưới, hai tay Lý Tùng bám chặt vào những chiếc răng lớn của đầu xúc.
Tuy nhiên, tên điều khiển máy xúc động tác quá mạnh, Lý Tùng có thể rơi xuống đất bất cứ lúc nào. Thậm chí có vài tên ở bên dưới còn hét lên "ném chết nó đi".
Lại nhìn vào bên trong, quản gia mình mới mời, Lý Thành và mấy người công nhân làm tạp dịch trong biệt thự đều đã bị đánh ngã đang nằm la hét ở bãi cỏ trước cửa chính.
Còn bên trong lại có mười mấy tên đang đập phá, chúng làm rối tung lên những thứ mà người thợ Diệp lão đại mời từ Tô Châu về để làm một hòn giả sơn.
- Anh Thiết, có người đang đập phá biệt thực Lá Đỏ của tôi, anh nói nên làm sao?
Diệp Phàm bình tĩnh lấy điện thoại ra gọi cho Thiết Chiêm Hùng.
- Không thể, lẽ nào chúng ăn gan hùm hay sao? Có người dám đập phá nhà của Diệp lão đại?
Thiết Chiêm Hùng một chút cũng không tin có người dám làm như vậy. Nghĩ một lúc rồi nói:
- Lẽ nào do lần trước tên muốn đến thương lượng kia, nhưng đây là thủ đô, dám làm như vậy sao?
- Ôi, người anh em bây giờ tôi rất khó xử. Nếu ra tay đả thương người khác lại sợ gặp rắc rối, ngày mai nhất định sẽ bị tờ báo thành phố, Yến Kinh đô đặt cho danh hiệu "chủ nhiệm bạo lực", như thế sẽ nổi tiếng đấy.
Diệp Phàm thở dài.
- Anh đừng làm ẩu, việc này tôi sẽ cho người đến giải quyết.
Thiết Chiêm Hùng vội vàng gọi, biết vị trí của Diệp Phàm rất nhạy cảm. Hơn nữa ở đây là thủ đô, cũng không thể để cho có sóng lớn xảy ra, như thế sẽ không có lợi cho tiền đồ của Diệp lão đại.
Bởi vì vị trí của Diệp Phàm quá đặc biệt, đồng chí ở vào vị trí này mà có được tòa biệt thự to như vậy, đương nhiên gây sự chú ý của người khác. Đến lúc đó, không nói là sự chú ý của Ủy ban Kỷ luật, mà các ngành khác cũng sẽ ồn ào huyên náo. Nhất định sẽ bị chụp mũ cái gì là tham ô, sâu mọt..
- Tuy nhiên, anh muốn giải quyết thế nào?
Thiết Chiêm Hùng bình tĩnh hỏi.
- Anh thử nói xem?
Diệp Phàm hỏi.
- Ha ha, thế phải xem thái độ của anh thế nào. Nếu như anh thấy ngôi biệt thự phong cách châu âu này quá cũ rồi, muốn xây kiểu mới, thì sẽ để bọn chúng phá đi.
Qua một thời gian, sẽ có một ngôi biệt thự kiểu dáng hiện đại được xây trên chính mảnh đất đó, tốt hơn nhiều cái biệt thự cổ đó.
Ngôi biệt thự cổ đó của anh, nhìn thì rất có giá trị, thực tế chỉ là trải qua năm tháng mà thành mà thôi. Hơn nữa trải qua hơn 100 năm mưa gió, tôi nghĩ ở cũng không tiện lợi nữa rồi, hiện đại vẫn là thoải mái hơn.
Thiết Chiêm Hùng nói.
- Chỉ sợ đến lúc đó vừa bị phá xong thành phố lại không cho cá nhân xây dựng nữa, vậy thì rất khó để xin phê duyệt.
Diệp Phàm nói.
- Thực sự cũng đúng là thế, bây giờ muốn xây nhà trong thủ đô dều phải thống nhất theo quy hoạch của thành phố. Biệt thự của anh có thể sửa sang nhưng muốn phá đi xây mới thì lại phiền toái hơn.
Đến lúc đó chính phủ sẽ xuất hiện đòi thu hồi đất, hoặc hạn chế việc xây biệt thự, đúng là một vấn đề. Anh nghĩ xem, nếu anh xây biệt thự ở ngoại ô, dựa vào thực lực của anh và tôi thì việc xin phê duyệt không thành vấn đề. Mấu chốt là diện tích ngôi biệt thự của anh quá lớn, hơn nữa lại nằm trong khu vực khá phồn hoa của thành phố. Nếu như biến thành khu buôn bán thì Ủy ban quận chẳng phải kiếm được bộn tiền. Vì thế, anh tự đưa ra chủ ý của mình đi.
Thiết Chiêm Hùng nói.
- Ha ha, không khó.
Diệp Phàm bỗng nhiên cười nói.
- Không khó, chú có ý gì?
Thiết Chiêm Hùng hơi ngạc nhiên hỏi.
- Ha ha, biệt thự cổ của tôi không chỉ là của cá nhân, không sai. Tuy nhiên chẳng phải đang tuyển chọn bồi dưỡng ba cao thủ hay sao?
Mà công việc củatôi lại là làm ở văn phòng chính phủ. Làm gì có thời gian để chạy đến trường huấn luyện để bồi dưỡng đồ đệ.
Nghe nói đồng chí nhăm nhe biệt thự cổ của tôi là Tập đoàn Đông Hoa muốn xây dựng tòa nhà tổng hợp cao 50 tầng ở đó. Xây dựng khu thương mại Đông hoa gì đó.
Xung quanh nhà của tôi nghe nói đều bị bọn chúng ép chiếm rồi. Ngay cả sườn núi êm đềm phía sau biệt thự cổ cũng bị bọn chúng mua lại.
Sườn núi vì hơi giống với chân con hổ nên gọi là sườn núi chân hổ. Về sườn núi chân hổ tôi cũng nghĩ rất lâu rồi.
Trên đó cây cối mọc rất nhiều, luyện võ ở đó thì quả là không tồi. Chỉ là chủ nhân của nó cũng có thực lực, không bán. Chúng ta không thể ép bán được, chúng ta là loại người nào chứ, phải không nào?
Diệp Phàm cười gượng nói.
- Lão đệ, có phải là anh muốn bắt Tập đoàn Đông Hoa bồi thường cho anh có phải không?
Thiết Chiêm Hùng sau khi ngạc nhiên nói.