- Anh bận thì tôi tự đi là được. Dù là ngay ở đây cũng dễ tìm, không cần phiền toái.
Diệp Phàm nhìn thoáng Khâu Hoa một cái.
- Như vậy…
Khâu Hoa hơi do dự nhìn Diệp Phàm một cái, gật gật đầu nói:
- Vậy cũng đúng, nếu không thì phải chờ tôi ngày mai ngày kia mới được. Tiểu Vệ phải theo tôi ra ngoài, bằng không tôi bảo y đi cùng cậy. Như vậy đi, tôi bảo mấy người cùng đi với cậu vậy.
Khâu Hoa sắp xếp xong sau đó vội vàng đi trước. Diệp Phàm chờ ở phòng khách bên ngoài chốc lát sau có một nữ đồng chí bước vào.
Diện mạo bình thường, dáng người có lẽ khoảng một mét sáu. Tuổi có lẽ hai mươi mấy tuổi, cô nhìn Diệp Phàm một cái sau đó lại nhìn quanh phát hiện không có người. Cô gái hơi do dự, vẻ không chắc chắn hỏi Diệp Phàm:
- Anh… anh là Chủ nhiệm Diệp?
- Là tôi, cô là?
Diệp Phàm nhìn cô hỏi, có lẽ là Ngô Anh thấy mình trẻ tuổi không dám nhận đây là phó chủ nhiệm.
Phải biết rằng, có thể ngồi vào vị trí của Diệp Phàm hôm nay, cũng phải trên bốn mươi tuổi, thậm chí năm mươi tuổi cùng là bình thường. Bởi vì không có kinh nghiệm người ta không thể cho ngồi ở vị trí này.
Người trẻ tuổi kinh nghiệm quá ít, tư cách cũng quá non. Diệp Phàm nếu không có công phu phù hợp với công tác của cảnh vệ, bằng không cũng không tới phiên hắn đến chỗ này.
- Phó chủ nhiệm Diệp, chào anh, tôi là Ngô Anh của phòng tổng hợp. Vừa rồi chủ nhiệm Khâu gọi điện nói tôi dẫn ngài đến phòng cảnh vệ.
Vẻ mặt Ngô Anh chợt kinh ngạc rồi biến mất ngay, tuy nhiên, lập tức bình tĩnh lại. Xem ra những người ở văn phòng Chủ tịch đều là những người đã qua rèn luyện.
- Vậy phiền phó chủ nhiệm Ngô rồi.
Diệp Phàm biết Ngô Anh là phó phòng tổng hợp, theo cấp bậc thì là cấp cục trưởng. Bình thường chủ nhiệm các phòng đều là cấp Phó giám đốc sở.
Diệp Phàm là cán bộ cấp Giám đốc sở, Phó chánh văn phòng Chủ tịch như Khâu Hoa là cán bộ cấp thứ trưởng.
Phòng cảnh vệ cũng không phải là một văn phòng là một khu riêng, mỗi tầng đều có mười mấy gian làm việc.
Đương nhiên, nhân viên bình thường thì ba người một gian lãnh đạo thì đương nhiên mỗi người một gian. Bên ngoài là phòng làm việc của thư ký, sau đến gian tiếp khách sau đó mới là văn phòng của lãnh đạo, hơn nữa có còn phòng nghỉ nhỏ.
Không lâu sau tới phòng cảnh vệ.
Bởi vì trước đó nhận được thông báo, cho nên, các đồng chí phòng cảnh vệ đã tập trung ở phòng hợp nhỏ của đội.
- Mọi người cùng chào đón Chủ nhiệm Diệp.
Ngô Anh vừa mới bước vào cửa đã vỗ tay nói.
Diệp Phàm mỉm cười bước vào phòng họp, phát hiện ngồi xung quanh chiếc bàn nhỏ là sáu người, đây là toàn bộ thành viên của đội cảnh vệ.
Đương nhiên, thật ra phòng cảnh vệ chỉ là cơ cấu chỉ huy. Ở đây căn bản không có nhân viên, tất cả đều là các đồng chí cấp trưởng phòng trở lên. Mà khi có chuyện, phòng cảnh vệ điều hành, người làm việc chính là bên chỗ Lang Phá Thiên.
- Xin chào các đồng chí, tôi là Diệp Phàm, mới được điều đến văn phòng trung ương mấy ngày. Tuy nhiên, bên kia tôi phụ trách phòng thanh tra cho nên, hôm nay mới đến bên này được.
Diệp Phàm tươi cười nói:
- Chủ nhiệm Ngô, cô giúp tôi giới thiệu các đồng chí một chút.
- Đây chính là Chủ nhiệm phòng cảnh vệ Tống Phi Vân.
Ngô Anh chỉ vào một người thanh niên hơn ba mươi tuổi nói, người này tuy là trẻ tuổi nhưng tướng mạo nhìn khá điềm tĩnh. Râu cạo sạch sẽ, áo sơmi màu đen tiêu chuẩn, nhìn qua rất nghiêm túc.
- Chào Chủ nhiệm Diệp, tôi là cấp dưới của anh, Tống Phi Vân.
Tống Phi Vân cũng tươi cười nói sau đó giơ tay bắt tay Diệp Phàm.
Tuy nhiên, Diệp Phàm vừa mới nắm tay đã cảm nhận được lực từ tay Tống Phi Vân truyền đến. Cảm giác tay căng thẳng, cũng cho hắn uy thế phủ đầu.
Bởi vì Tống Phi Vân cũng là thành viên chính thức của Tổ đặc nhiệm A. Tuy nhiên, luôn làm việc ở bên này, ngay cả tổng bộ Tổ đặc nhiệm A cũng ít đi.
Mà chức phó tổ trưởng của Diệp Phàm giữ bí mật cũng khá cao, Tống Phi Vân căn bản không biết Diệp Phàm là phó tổ trưởng Tổ đặc nhiệm A.
Thời đại này, có bản lĩnh đều muốn "thử nước". Trước kia khi đến huyện Ma Xuyên, Cục trưởng Cục Công an thành phố không phải cũng bị Diệp Phàm nắm tè ra quần sao.
Diệp Phàm thầm hừ một tiếng, không thể hiện ra mặt, vẫn tươi cười cùng Tống Phi Vân bắt tay.
Tuy nhiên, thấy lực càng ngày càng lớn, Diệp Phàm quyết định cho gã một bài học, tay căng lên, dùng một lực mạnh đẩy lại.
Mới đầu cảm nhận được lực của mình dường như biến thành vô hình trên tay chủ nhiệm Diệp. Mà bàn tay Chủ nhiệm Diệp vẫn mềm mại không có chút gắng sức nào.
Việc này dường như thay đổi, bàn tay mềm mại của Chủ nhiệm Diệp đột nhiên trở nên mạnh mẽ. Hơn nữa ngày càng cứng rắn, nhanh chóng trở nên khó chịu.
Chủ nhiệm Tống đau đến mức đau nhức, đôi mắt ưng của Diệp Phàm phát hiện, trán Tống Phi Vân đã toát một chút mồ hôi.
Hơn nữa, khóe miệng không khỏi co giật vài cái. Thấy trình độ đã đủ, Diệp Phàm thản nhiên cười nói:
- Chủ nhiệm Tống thật là nhiệt tình khi bắt tay.
- Ha ha, tôi là cấp dưới của anh mà, đương nhiên phải nhiệt tình khi chào đón lãnh đạo rồi.
Tống Phi Vân không ngờ cười nói.
Tuy nhiên, có thể ngồi ở phòng cảnh vệ, toàn bộ đều là các đồng chí có bản lĩnh. Không ai là kể ngốc cả. Tống Phi Vân bắt tay với Diệp Phàm gần hai phút đồng hồ.
Tuy nói vẻ mặt hai người đều không có biến hóa gì. Nhưng các đồng chí ngồi đây đều hiểu, có lẽ Chủ nhiệm Tống muốn cho Chủ nhiệm Diệp một uy thế phủ đầu. Bởi vì, Chủ nhiệm Tống làm việc này cũng không phải là lần đầu.
Chỉ có điều, Chủ nhiệm Diệp không hề việc gì, mọi người cũng đoán được kết quả, có lẽ là Chủ nhiệm Tống phải ngậm bồ hòn.
Nhất thời, Diệp Phàm liền làm cho mấy người của phòng cảnh vệ khâm phục chỉ sau một cái bắt tay. Đây là lập uy, đối mặt với những người đều có thân thủ, không lập uy sau này căn bản không thể ngồi vững ở đây.
Sau này bắt tay với các đồng chí khác sẽ không gặp chuyện phiền toái này. Bởi vì đường đường chủ nhiệm Tống Phi Vân cao thủ cũng phải ngậm bồ hòn, tất nhiên không ai muốn tự làm mất mặt mình.
Tuy nhiên, khi Diệp Phàm giơ tay ra định bắt tay với một lão già béo tròn, nghe nói chính là cố vấn cảnh vệ vao câó Cổ Thuận.
Không ngờ lão già này thản nhiên nhìn Diệp Phàm một cái nói:
- Chủ nhiệm Diệp, cậu rất trẻ tuổi, Cổ Thuận tôi nghi ngờ năng lực quản lý của cậu. Cảnh vệ của Chủ tịch sao có thể là trò đùa, cậu.. không ổn, không ổn.
Vừa rồi có nghe Khâu Hoa đề cập qua, nói Cổ Thuận có chút quái, Diệp Phàm cuối cùng cũng lĩnh giáo sự quái của lão già này. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Nghe nói Cổ Thuận là cố vấn cảnh vệ cấp cao của văn phòng Chủ tịch. Người này chẳng những bản lĩnh, hơn nữa, thích làm trái lại người khác.
Có nghĩa là thế nào?
Thật ra, Cổ Thuận hơi giống như ngự sử thời xua. Trong công tác cảnh vệ, anh đưa ra một phương án nào đó thì Cổ Thuận sẽ tham mưu đề xuất ý kiến trái ngược.
Thật ra, như vậy cũng có ưu điểm. Khi có người nhìn chằm chằm vào đề xuất của anh, chắc chắn sẽ nhận ra những thiếu sót cũng có thể để anh có thời gian hoàn thiện phương án của mình.
Làm cho phương án của anh càng hoàn thiện hơn. Có lẽ đây là cấp trên cố ý sắp xếp. Mục đích là xúc tiến công tác cảnh vệ càng thêm an toàn.
Tuy nhiên, được phân công quản lý phòng cảnh vệ, Diệp Phàm tạm thời có chút khổ sở, người này nói trắng ra như vậy không ngờ không nể mặt hắn chút nào.
Tuy nhiên, Diệp Phàm cũng không phải là chén đèn cạn dầu, hắn không phải cậu thiếu niên mới đến đập nước Thiên Thủy.
Vì thế cười nói:
- Tham mưu Cổ nói đúng, tôi có chút trẻ. Tuy nhiên tôi trẻ như vậy có thể ngồi lên vị trí này, thì cũng chứng tỏ với anh một chút rằng Diệp Phàm tôi có năng lực. Bằng không, hay là tham mưu cố hoài nghi lãnh đạo Ban Tổ chức cán bộ trung ương, còn cả lãnh đạo văn phòng Trung ương?
Diệp Phàm lấy danh nghĩa lãnh đạo để phản bác lại Cổ Thuận, coi như rất khéo léo.
- Nghe nói Chủ nhiệm Diệp công tác ở thành phố Đông Cống cũng chưa trải qua huấn luyện quân đội, cũng không có chút kinh nghiệm công tác liên quan đến công tác cảnh vệ, dựa vào cái gì đến phòng cảnh vệ bậy bạ? Đây là biểu hiện cực đoan vô trách nhiệm.
Cổ Thuận thản nhiên hừ nói.
Diệp Phàm phát hiện toàn thể các đồng chí đều đang nhìn chằm chằm hắn. Đặc biệt là Tống Vân Phi vừa rồi ăn thiệt ngầm, mắt anh lên một tia vui vẻ khi người khác gặp họa.
Xem dáng điệu này thì lão già này không muốn sau này mình có thể sống yên ở phòng cảnh vệ.
- Ha ha, đồng chí Cổ Thuận, anh sai rồi.
Diệp Phàm vẫn cười nhạt nói.
- Sai ở chỗ nào?
Cổ Thuận nhìn chằm chằm Diệp Phàm, dường như muốn hỏi đến cuối cùng.
Rầm một tiếng, Diệp Phàm đập bàn một cái nghiêm mặt. Hơn nữa hai mắt cùng nhìn chằm chằm Cổ Thuận lập tức hừ nói:
- Đồng chí lão thành, anh sai quá rồi.
Vụ đại án Ngư Đồng ở Việt Đông anh đã từng nghe nói qua? Vì thế Bộ Công an còn phong cho tôi chức Phó giám sát trưởng Phong Đôn đốc.
Đến giờ cũng chưa lấy lại, chứng minh cái gì, chứng minh bộ Công an cần Diệp Phàm tôi.
- Đó cũng chỉ có thể chứng minh cậu đã từng đảm nhiệm chức vụ bên Công an.
Giọng Cổ Thuận nhỏ đi một chút, tuy nhiên, mồm mép vẫn là khá mạnh mẽ, lão già này là người hay đâm chọc.
- Ha ha, Bộ Tổng tham mưu tuyên bố Diệp Phàm tôi đảm nhiệm Phó tư lệnh viên căn cứ Vịnh Lam Nguyệt ở Thủy Châu, khi đó Cổ Thuận anh uống trà ở đâu?
Có lẽ tất cả mọi người đều nghe nói qua, vịnh Lam Nguyệt có sân huấn luyện Báo Săn. Nói cách khác sân huấn luyện này lúc trước chính Diệp Phàm tôi quan hệ để sắp xếp.
Đương nhiên hiện giờ tôi từ chức này rồi, hoàn toàn rời khỏi quân đội. Đây chứng minh cái gì đồng chí Cổ Thuận?
Diệp Phàm từ bước ép tới.
- Ha ha chứng mình Chủ nhiệm Diệp đã đảm nhiệm nhiều chức vụ quan trọng trong quân đội. Chủ nhiệm Diệp là người toàn tài, đã trải qua công tác công an, quân đội cũng đã từng đảm nhiệm chức vụ. Cho nên, phân công quản lý công tác cảnh vệ hoàn toàn đủ tư cách!
Lúc này Lang Phá Thiên không ngờ vỗ tay từ cửa bước vào, y nhìn mọi người một cái nói:
- Thế nào, các đồng chí không chào đón lão Lang tôi sao?