Có điều, Lý Tuyên Thạch ngược lại không hề tức giận, gật đầu nói:
- Đúng vậy, năm đó Diệp Phàm chú giải quyết dứt khoát, quốc lộ nhỏ đập nước Thiên Thủy này mở rộng lên 12 mét chiều rộng, nối liền mấy huyện gần nhau, đập nước Thiên Thủy chúng ta cũng mau chóng thành trung tâm của mấy huyện. Sau đó, qua mấy lần mở rộng của tập đoàn đập nước Thiên Thủy chúng ta, con đường này cũng được 20 chiều rộng, đi còn sướng hơn cả trên con đường quốc lộ rách nát kia.
- Ha ha, bọn họ có lẽ sai lầm rồi.Diệp Phàm thản nhiên cười nói với bạn hữu kia, động đũa, gắp miếng thịt kho tàu lên ăn.
- Sai lầm rồi ư, không có khả năng.
Người thanh niên hơi suy nghĩ, lắc đầu. Sau đó cũng gắp miếng thịt to lên cắn.
- Xem kìa, bà chủ đến rồi.
Lúc này, người thanh niên kia nhao nhao miệng về phía trước.
Diệp Phàm ngẩng đầu lên nhìn, không phải là Phạm Xuân Hương thì là ai?
Hôm nay Phạm Xuân Hương mặc một bộ trang phục truyền thống dân tộc Xa, tuy nói cũng đã ba b aba tư rồi, nhưng bởi vì trên mặt thoa 1 làn phấn mỏng, nên nhìn qua cũng không thấy già.
Nhưng đôi mắt chim ưng của Diệp Phàm phát hiện một nếp nhăn ở chỗ mép tóc của cô. Tuy nhiên, cũng không ảnh hưởng đến vẻ đẹp của Phạm Xuân Hương. Hơn nữa có trang phục dân tộc Xa điểm tô, khiến cho cô càng lộ chút quý phái trong vẻ giản dị.
- Mẹ kiếp, đẹp thật đấy, người anh em, cậu có thể không biết. Fan hâm mộ xếp thành hàng dài phía sau bà chủ Phạm đấy. Tuy nhiên, nghe nói bà chủ Phạm rất đoan trang, bình thường không quan hệ lăng nhăng. Bằng không, sánh cùng phú bà này thì còn sầu nỗi gì?Người bạn đó thở dài nói.
- Bà chủ đều ăn mặc như vậy sao?
Diệp Phàm hỏi.
- Ừ, bà chủ không phải là người dân tộc Xa. Nhưng, vì lúc trước khi Chủ tịch thị trấn Diệp còn ở đây đã liên kết mấy trại dân tộc Xa ở khu kinh tế mới Lâm Tuyền vào một chỗ hình thành khu du lịch văn hóa dân tộc Xa.
Mà bà chủ Phạm bởi vì vóc người đẹp, được gọi là Tây Thi đầu bếp. Cho nên, sau đó được tuyển làm đại sứ hình tượng văn hóa dân tộc Xa.
Mà nghe nói chủ tịch Phạm cũng góp cổ phần vào công ty du lịch. Cho nên, cho tới nay, chủ tịch Phạm đều mặc trang phục dân tộc Xa làm đại biểu văn hóa dân tộc Xa độc đáo của Lâm Tuyền chúng ta bên này.
Ngay cả này trong tám món đặc sản của khách sạn Xuân Hương cũng có một món ăn của dân tộc Xa, gọi là Đầm vọng nguyệt.
Người thanh niên vừa nói vừa chỉ tay vào bát canh trước mặt Diệp Phàm.
Diệp Phàm cẩn thận nhìn lại, lập tức thân mình chấn động.
Bởi vì, hắn phát hiện món Đầm Vọng Nguyệt của dân tộc Xa có chút đặc biệt, cái bát chính là bờ đầm. Mà ở trên tảng đá bên bờ đầm không ngờ có một con Bạch Hổ không biết dùng chất liệu gì điêu khắc thành đang ngơ ngác nhìn vầng trăng sáng trên bầu trời. Mà vầng trăng sáng này đã bị trừu tượng hóa, nhìn qua trông giống một phiến lá cây hình tròn.
Xuân Hương không phải là một con Bạch Hổ sao? Mà lá cây chẳng lẽ tương trưng cho Diệp Phàm mình? Chữ "Diệp" bị ẩn đi. Bạch Hổ vọng nguyệt này, không phải là tình ý của Xuân Hương...
Trong lòng Diệp Phàm trào lên một sự chua xót khó hiểu, ngơ ngác nhìn chằm chằm món "Đầm Vong Nguyệt" mở ra trong lòng những tâm tư. Kỉ niệm với Phạm Xuân Hương từng chút dấy lên trong lòng. Đồng thời, trong lòng Diệp Phàm không ngờ đúng lúc này, ngay tại bàn này, vang lên bài hát "Tiểu Phương" của Lý Xuân Ba.
Đêm đó trước khi về thành phố
Em cùng tôi dạo bên bờ sông nhỏ
Giọt lệ chưa từng ướt hàng my
Rớt dài trôi theo dòng sông nhỏ
Cảm ơn em đã cho tôi tình yêu
Trọn kiếp này tôi sẽ mãi không quên
Cảm ơn em tặng tôi nét dịu dàng
Đi cùng tôi suốt năm tháng mênh mang
Diệp Phàm cảm thấy đôi mắt có chút ươn ướt, có chút xúc động. Dù sao, hồi đó Diệp Phàm chỉ mới tốt nghiệp, hắn cũng có sự ngông cuồng và mơ mộng của tuổi trẻ. Tuy nhiên, cũng trong những năm tháng ấy, Phạm Xuân Hương có ảnh hưởng rất lớn trong lòng Diệp Phàm.
- Đĩa thức ăn này đừng có động vào.
Đúng lúc này, Diệp Phàm phát hiện có người nhằm nhằm định gắp con bạch hổ. Một cơn tức giận trong lòng bốc lên, Diệp Phàm lập tức lên tiếng ngăn lại.
- Cậu là ai hả, không biết là ở Lâm Tuyền này còn có nhân vật số 1- Lý Nhiên này sao? Nhóc con mà cũng đòi ra oai trước mặt ông đây, mày là cái thá gì chứ.Đồng chí Lý Nhiên nói xong sau, hung hăng giơ đôi đũa về phía món "đầm Vọng Nguyệt" trước mặt Diệp Phàm.
- Lý Nhiên, dừng lại tên khốn!
Đúng lúc này, Giám đốc điều hành Phạm Thế Nhân xuất hiện. Vẻ mặt nghiêm túc trừng mắt nhìn y. Diệp Phàm khi đi có nhờ Lý Tuyên Thạch phải chăm sóc tốt nhà hàng Xuân Hương. Nguồn truyện: Truyện FULL
Cho nên, cho tới nay những "đả thủ" của bộ phận bảo vệ Tập đoàn Đập Thiên Thủy do Lý gia của bồi dưỡng ra này đều là thần hộ mệnh khách sạn Xuân Hương. Sau những lời bọn họ cố ý hay không cố ý nói ra, trên cơ bản không có ai không mở mắt dám đến khách sạn Xuân Hương gây sự.
Hơn nữa, các ủy viên thường vụ Quận ủy khu Lâm Tuyền cùng thành phố Ngư Dương cũng thường xuyên ghé thăm khách sạn Xuân Hương.
Đặc biệt Bí thư đương nhiệm Quận ủy Lâm Tuyền đồng chí Đoàn Hải, đã xác định khách sạn Xuân Hương là nhà khách của quận ủy.
Cấp trên có ai đến, đều được bố trí ở đây. Bởi vậy, một số tên có ý muốn gây sự, một số ganh tị, hay đầu óc có vấn đề lại càng không dám có hành động.
Còn có một lí do lớn hơn nữa, bởi vì, nghe đồn, Chủ tịch thị trấn Diệp trước kia thích đồ ăn nhà hàng Xuân Hương. Cho nên, khách từ Ngư Dương có nhiều tên tuổi thường xuyên sẽ tới thăm nơi này. Hơn nữa con người Phạm Xuân Hương cũng được.
Khách sạn này có những bữa tiệc xa hoa, cũng có món bình dân mà dân chúng có thể ăn. Giá cả vừa phải, không bắt chẹt khách.
Bởi vậy, nhiều nhân tố như thế cộng vào, cô không muốn nóng cũng không được. Tuy nhiên, Phạm Xuân Hương tiền kiếm được từ dân cũng là chi cho dân.
Hễ Lâm Tuyền có hoạt động quyên tặng gì, số tiên Phạm Xuân Hương quyên bình thường đều xếp ở ba vị trí đầu tiên. Cho nên, cô cũng được cái tiếng Đại Thiện Nhân, Quan Âm sống.
Thật ra, mọi người không hiểu được chính là. Bởi vì, năm đó nhà hàng này là Diệp Phàm bỏ tiền ra làm. Sau này, Phạm Xuân Hương vẫn tính tám phần doanh thu của khách sạn vào tài khoản của Diệp Phàm. Tuy nhiên, Diệp Phàm đã từng nói, hắn không thiếu tiền, không cần đến.
Kết quả, số tiền này, đều được Phạm Xuân Hương quyên tặng. Thật ra, âm thầm vì Diệp Phàm mà quyên góp vậy. Đương nhiên, không thể để lộ ra tên Diệp Phàm thôi. Ngay cả pho tượng đúc đồng Hồ Ly Phong Thượng kia cũng là Phạm Xuân Hương đẫn đầu làm ra.
Tất nhiên, số tiên Diệp Phàm kiếm được từ cổ phần khách sạn Xuân Hương, có một nửa đều đập vào pho tượng đúc đồng cực lớn kia.
Đây là một loại ám chỉ sau khi qua tay Phạm Xuân Hương tiền lại trả về Diệp Phàm. Phạm Thế Nhân dùng không ngờ là hai chữ tên khốn, có thể thấy được sự phẫn nộ và nghiêm khắc với Lý Nhiên.
- Giám đốc Phạm, lời này của anh có ý gì? Tôi đi là được, sao lại chửi người như vậy?Lý Nhiên rõ ràng có chút nhẫn nhịn, bởi vì hắn là người nhà họ Lý bên đập nước Thiên Thủy, biết được mối quan hệ giữa khách sạn này với Lý Tuyên Thạch, cho nên, xoay người toan bước đi. Có điều, dù sao cũng phải nói vài câu đỡ bẽ mặt rồi mới đi ra.
- Cút!
Phạm Thế Nhân hừ giọng. Lý Nhiên mặt mũi xám xịt bỏ đi, tuy nhiên, đi lên còn trừng mắt nhìn Diệp Phàm.
Tuy nhiên, đối với loại tiểu nhân ngang ngược này. Diệp Phàm cũng chỉ toàn tâm để mắt tới đĩa thức ăn ở trước mặt.
Nghe nói là làm từ một loại lá cây có nhiều hình dạng trên núi. Tuy nói hương vị cũng không phải đặc biệt ngon, nhưng, chính bởi vì loại lá kỳ lạ này, mùi vị độc đáo mới trở thành một trong tám món đặc sản của khách sạn Xuân Hương.
- Rất xin lỗi.
Giám đốc Phạm Thế Nhân liếc nhìn Diệp Phàm, vẻ mặt xin lỗi.
- Không có gì.
Diệp Phàm hơi lắc đầu, liếc nhìn Phạm Thế Nhân, hỏi:
- Chủ tịch Phạm đến bây giờ đã tìm được người ta chưa?
- Người ta có rất nhiều, chỉ có điều, chủ tịch Phạm đều không hài lòng.Phạm Thế Nhân lắc đầu.
- Cô ấy cũng ba mấy rồi, cũng nên lập gia đình một lần nữa. Một người phụ nữ, còn kéo theo đứa nhỏ (bế tới), vẫn chưa lập gia đình cũng không tốt. Ôi, một đời người, cứ độc thân như vậy thật không tốt..
Diệp Phàm thở dài, nói.
- Lời này bề trên nhà chúng tôi cũng khuyên nó mấy lần rồi, tuy nhiên, nó vẫn không gật đầu. Lý do là sợ người khác ức hiếp đứa nhỏ của nó. Hơn nữa, nếu khuyên nữa nó sẽ tức giận. vả lại, tuy nói tôi là chú ruột của nó. Nhưng, mọi người đều có chút sợ nó. Cho nên, hai năm nay, chả ai khuyên nó nữa.
Trên mặt Phạm Thế Nhân nét u buồn chợt thoáng qua.
"Haiz..." Diệp Phàm không nói tiếp, thở dài một tiếng trong lòng.
Sau khi rượu được mấy tuần, Diệp Phàm đứng lên. Yên lặng nhìn Phạm Xuân Hương đang ở chiếc bàn tròn lớn hoan hô cười nói, trong lòng nói: "Tôi phải đi rồi, chúc em hạnh phúc..."
Tuy nhiên, khi Diệp Phàm lái xe rời khỏi khách sạn Xuân Hương càng lúc càng xa lại luôn cảm thấy phía sau giống như có ánh mắt đang nhìn chằm chằm.
Hắn bỗng nhiên quay lại, mới kinh ngạc phát hiện. Ở tầng cao nhất khách sạn Xuân Hương toàn bộ kính một mặt đã rơi xuống, một phụ nữ toàn thân trang phục dân tộc Xa hai mắt đẫm lệ nhìn chằm chằm vào sau chiếc xe Cherokee của mình.
Diệp Phàm hiểu được, chuyện mình ở đại sảnh khẳng định là thông qua Phạm Thế Nhân đến tai Phạm Xuân Hương. Phạm Xuân Hương thật sự là hiểu chuyện, biết mình không muốn gặp cô ấy. Cho nên, cô ấy xuất hiện trong đại sảnh khẳng định là cố ý xuất hiện.
Hơn nữa, còn giả bộ đang vui đùa không một chút phát hiện ra mình. Thật ra, cô ấy giả bộ là để Diệp Phàm thấy. Thấy Diệp Phàm đi rồi, cô ấy mới lặng lẽ tới tầng cao nhất lặng nhìn Diệp Phàm đi xa.
Nước mắt của Xuân Hương, trong đôi Ưng Nhãn của Diệp Phàm thấy rất rõ ràng.
Ôi, sao em phải khổ như vậy...
Diệp Phàm ra sức nhấn ga, Cherokee rú vang tốc độ gần 150 dặm lao đi.
Đã lâu đập nước Thiên Thủy, Diệp Phàm mới trở lại.
Tuy nhiên, khi chiếc Cherokee của Diệp Phàm chạy tới giao lộ đã trông thấy cung điện cổ cũ kỹ cổ kính trong mộng kia bỗng bị một chiếc BMW bóng loáng xoay ngang đường cản lại. Diệp Phàm nhấn còi hai lần, không ngờ chiếc BMW kia vẫn ngang xe bất động.
Mẹ kiếp, muốn đọ tiền với ông phải không? Diệp Phàm nghĩ thầm trong lòng. Đương nhiên, ý muốn đâm chiếc BMW thật ra không hề có, bởi vì, Diệp Phàm không có hứng thú so xem ai Đại gia. Cho nên, anh đành phải xuống xe định đi về phía chiếc BMW, nào ngờ cửa xe đột nhiên mở ra. Truyền đến tiếng cười ha hả vang dội của Lý Tuyên Thạch.
- Hóa ra là cậu, tôi cứ tưởng là ai?
Diệp Phàm giơ tay đánh Lý Tuyên Thạch một quyền.
- Nhẹ thôi, tôi cũng không phải là đối thủ của anh đâu.
Lý Tuyên Thạch sau khi trúng một quyền liên tiếp lùi ba bước lớn, nhất thời vẻ mặt có chút khổ sở nói.
- Quái, cậu có biết bói toán không vậy? Chẳng lẽ là Phạm Thế Nhân nói cho anh biết?
Diệp Phàm có chút nghi hoặc hỏi Lý Tuyên Thạch.
- Cũng không phải, tiên nhân đều biết bói toán.
Lý Tuyên Thạch như cười như không, không ngờ chơi trò thần bí.
- Cậu cũng biết bói toán, thế thì heo mẹ cũng có thể leo cây rồi
Diệp Phàm thiếu chút nữa mắt trợn trắng. Hai người nói chuyện, cứ để xe đỗ ở bên đường nhằm hướng Cung cũ mà đi.
- Anh xem, hiện tại Cung cũ đã là một cảnh đẹp trong khu thắng cảnh đập nước Thiên Thủy.
Lý Tuyên Thạch chỉ vào cung điện cổ hơi có vẻ đắc ý nói.