- Thế Hào, đặc huấn ở bên Báo Săn xong rồi. Sư Đoàn Hồng Kiếm các anh đã chuẩn bị xong xuôi chưa?
Diệp Phàm thuận miệng cười hỏi.
- Những cái phải chuẩn bị thì đương nhiên phải chuẩn bị rồi, chỉ có điều nhân viên rất khó chuẩn bị đầy đủ ngay lập tức. Hơn nữa nhiều cao thủ như vậy rất khó tìm.
Kiều Thế Hào thở dài.
- Có bác cả ở đây,có gì mà không giải quyết được.
Diệp Phàm nói.
- Có một số việc ông ấy cũng không tiện ra tay. chẳng hạn như chúng ta đi tìm người, người ta cũng có ý kiến. Huống chi chúng ta đều rõ. Phương diện nhân sự, khắp nơi đều rối rắm. Có khi cũng không phải khan hiếm nhân tài.Mà là vì vấn đề thể diện nên người ta che đậy không phô bày ra.
Kiều Thế Hào nói, liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, hỏi:
- Việc của huyện Giang Đô điều tra đến đâu rồi?
- Điều tra đại khái, cụ thể đợi đến sang năm.
Diệp Phàm nói.
- Cũng đúng, một công trình xây dựng vài trăm triệu, đâu có dễ mà điều tra được.
Kiều Thế Hòa nói nhỏ,
- Cậu Anh không bị phê bình chứ?
- Không có.
Diệp Phàm lắc lắc đầu.
- Thật là kỳ lạ.
Kiều Thế Hào có chút không hiểu, liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, nói,
- Cậu làm thế nào đối phó được đồng chí họ Trương kia?
- Đối phó cái rắm, người ta là uỷ viên quốc hội, trợ lý Thủ tướng, em chỉ là một chủ nhiệm văn phòng đốc tra sao có thể đối phó hắn. Nếu ba của Viên Viên ra tay xem ra còn được, em thì tuyệt đối không thể.
Diệp Phàm đương nhiên sẽ không để lộ ra một số chuyện mờ ám.
- Đừng đóng kịch với tôi, việc này, chú hai không ra tay. Việc này là do cậu tự đối phó, bằng không họ Trương sao lại tốt như vậy, tuyệt đối không thể.
Kiều Thế Hào căn bản không tin, nhìn chằm chằm Diệp Phàm.
- Thực sự là em không cách nào đối phó viejc này, anh tin cũng tốt không tin cũng tốt. Anh nói xem, bảo anh thu phục anh có thể thu phục sao?
Diệp Phàm hỏi ngược lại.
- Anh và cậu đương nhiên không được, tuy nhiên, Phí gia của Phong Diệp Loan nhất định có năng này. Ngay cây cổ thụ đằng trước nhà Phí gia, uỷ viên Trương cũng phải cúi người.
Kiều Thế Hào thản nhiên hừ nói.
- Tuyệt đối không phải, đã lâu em không qua nhà Phí gia rồi.
Diệp Phàm lắc đầu khẳng định. Kiều Thế Hào biết những lời của Diệp Phàm là thật. Trên khuôn mặt càng nghi hoặc khó hiểu
- Ngay sau tên này nói một câu làm Diệp Phàm suýt chút nữa bị nghẹn chết.
Kiều Thế Hào ghé sát vào tai Diệp Phàm nói nhỏ:
- Có phải có bé nhà Phượng gia kia không chịu nổi nên đã ra tay không, việc này, nhất định không được để Viên Viên biết, bằng không cậu ráng mà chịu đấy.
- Anh...toàn là bậy bạ, em cũng đã mấy năm chưa gặp cô ấy. Những chuyện trước kia đều không nhớ gì cả.
Diệp Phàm nhìn trân trân không nói lên lời, liếc nhìn Trần Thế Hào.
- Thật không?
Kiều Thế Hào vốn không tin, tuy nhiên, Diệp Phàm có chút chột dạ. Tuyệt thế phong tư của Phượng Khuynh Thành kia lại hiển hiện trước mắt, đồ ngốc này thở dài trong lòng"Không thể vừa có cá vừa có bàn chân gấu được!"
- Diệp Phàm, đây là trà sâm đã phối chế,anh uống nhiều một chút.
Lúc này Kiều Viên Viên cẩn thận bưng một cái cốc trong suốt giống ngói hộp bước qua.
Nhìn một ly nước nghi ngút khói nồng đậm mùi sâm trà, trong lòng Diệp Phàm có chút cảm động, đang giơ tay ra nhận thì trước mắt xuất hiện một một cánh tay khác rồi. Bàn tay ấy đã lấy tách trà, hừ nói:
- Anh khát rồi, để anh uống trước.
Dĩ nhiên, người này là Kiều Báo Quốc.
- Anh, anh sao có thể tự nhiên cướp trà của người ta uống?
Kiều Viên Viên có chút giật, liếc nhìn Kiều Báo Quốc một cái.
Hừ, anh uống cuả em một tách trà mà em đã ý kiến như vậy phải không? Anh em ruột thịt mà keo kiệt như vậy sao?
Kiều Báo Quốc mặt sầm lại, hừ nói.
- Báo Quốc, tách trà này là người ta pha cho Diệp Phàm
Lúc này,Tô Hương Linh nhìn không nổi, bèn lên tiếng.
- Phải không?
Kiều Bá Quốc giả bộ kinh ngạc hỏi một câu, liếc nhìn nhìn Diệp Phàm một cái, nói:
- Haha,trả lại cho cậu.
Nói xong thì đưa sang, Diệp Phàm đưa tay ra lấy, thịch một tiếng, chén trà lại rơi xuống đất, do chén trà dày nên không vỡ. Sâm Trường Bạc cùng với chén trà rơi thịch xuống sàn nhà.
- Anh, anh làm cái gì vậy?Kiều Viên Viên thiếu chút nữa thì hét lên.
- Ngại quá, do nó cầm không chắc.Kiều Bá Quốc chỉ vào Diệp Phàm nói, lúc này ánh mắt của mọi người đều chăm chú nhìn sang.
- Báo Quốc, cậu đang làm gì vậy?
Kiều Thế Hào có chút tức giận, Kiều Báo Quốc đã hai lần kiếm chuyện rồi.
- Quái, Diệp Phàm cầm không chắn sao mọi người lại hỏi em làm gì?
Kiều Báo Quốc vẻ mặt nghiêm chỉnh, nói, giống như thực sự chẳng có chuyện gì cả.
- Được rồi, cầm không chắc thì thôi, thu dọn một chút thôi mà.
Kiều Hoành Sơn cười ba phải, ngầm liếc mắt một cái, không nhịn được nói một câu:
- Ài, tiếc cho gốc sâm 50 năm tuổi.
- 50 năm, Viên Viên, con kiếm đâu ra vậy?
Kiều Viễn Sơn nhướn mày, hỏi.
- Bác cả cho con.
Kiều Viên Viên liếc mắt nhìn Kiều Hoành Sơn một cái, thuận miệng nói.
Kiều Viễn Sơn vừa nghe, quay đầu lại nhìn anh trai Kiều Hoành Sơn.
- Haha, đâu phải là tôi tặng, căn bản là cô con gái bảo bối của cậu cướp đi đấy chứ. Mấy hôm trước tôi tới thư phòng dạo loanh quanh một vòng, không ngờ để cho nó phát hiện ra gốc nhân sâm núi Trường Bạch lâu năm này.
Đây là tôi một người bạn cũ ở núi Trường Bạch tặng. Nghe nói để đào được nó chiến hữn cũ của tôi còn bị mất một cái răng đấy.
Vì chỗ đó địa thế rất cao, sinh trưởng ở vách núi. Cậu phải buộc dây thừng mới có thể lên được. Đào sâm là việc rất khó. Cái này bị độ rồi, hư hết, đổ cả ra nhà, đáng tiếc thật!
Kiều Hoành Sơn lắc đầu có chút tiếc nuối.
- Nhìn thấy không, là nhân sâm 50 năm đấy, còn phải rụng cả răng, người ta cũng chẳng dễ dàng gì. Diệp Phàm, về sau cậu nên cẩn thận một chút, ngay một chén trà cũng cầm không nổi, chân tay quá lóng ngóng rồi.
Hiện giờ nơi công tác của cậu đã khác trước, nếu ở văn phòng Chủ tịch mà pha trà như vậy không phải tốt đâu.
Viên Viên, em phải khuyên chú ấy ổn định tinh thần mới đúng. Nguồn: https://truyenfull.vn
Kiều Báo Quốc –lên giọng huynh trưởng giáo huấn tiểu đệ, Kiều Thế Hào ngồi bên nghe thấy bèn nhíu mày lại, trong lòng thầm kêu tiếng "Hẳn là tiêu rồi". Kiều Thế Hào đang muốn khuyên Diệp Phàm, có điều, Diệp Phàm đã ra tay rồi.
Hắn ngồi xổm xuống nhặt sơn sâm ở dưới đất lên, nhìn, nói:
- 50 năm, xem này, cọng sâm râu dài như vậy, còn có màu đỏ, giống râu cá chép. Lãosơn sâm này đúng là bảo bối, không thể lãng phí. Vậy để nó phát huy chút nhiệt lượng thừa đi.
Vừa nói xong,Diệp Phàm đi đến trước mặt Kiều Báo Quốc.
Bốp, một tiếng động vang lên, mọi người thấy Diệp Phàm lấy sơn sâm kia vỗ vào bàn trà trước mặt Kiều Báo Quốc.
Đợi Diệp Phàm thu tay về, "Ai ya!"
Lập tức, mấy người nhà Kiều gia không chịu được, thất thanh kêu lên.
Bởi vì, củ sâm, đã được Kiều Viên Viên cách thủy rất nhuyễn rồi nên củ sơn sâm mang theo chòm râu bị Diệp Phàm ném lên bàn trà bên, giống như chiếc bàn trà mỹ nghệ kỳ dị được khảm nhân sâm.
Hơn nữa củ sâm kia không có chút thương tổn nào, ngay cả chòm râu đều được tản ra khảm trên bàn trà. Phải biết rằng bàn trà của nhà Kiều gia làm bằng gỗ lim, muốn cho nhân sâm mềm như vậy khảm được trên gỗ lim cứng, đây là khái niệm gì, bình thường dùng đinh sắt cũng khó có thể đóng vào được.
- Tặng cho anh Kiều Báo Quốc Chủ tịch Địa khu, sau này anh nhìn thấy nhân sâm này xem như gặp được Diệp Phàm em. Nhân sâm (sinh) nhân sâm (sinh), hy vọng anh thuận lợi trên con đường của mình, mỗi một bước đều phải đắn đo,phải cẩn thận. Bằng không, nó nát đi đấy. Mà nhân sâm này (sâm), ở trong tay em, chơi thế nào cũng chẳng nát được.
Diệp Phàm một ngữ hai ý nghĩa, dùng nhân sâm đồng âm với nhân sinh. Để giáo huấn Kiều Báo Quốc một phen.
- Không nhọc cậu vướng bận, cậu tự quan tâm đến mình đi. Nhân sinh(sâm) của Kiều Báo Quốc tôi sẽ càng đi càng to, càng trải càng rộng.
Kiều Báo Quốc phản kích Diệp Phàm, cũng dùng nhân sâm (sinh)
- Tốt lắm, nhân sinh phải dựa vào chính mình đi. Đắn đo nhân sinh phải đi đường lớn, đường lớn mới là cuộc đời, được rồi, không nói, ăn cơm đi.
Lúc này ông cụ Kiều vốn không mở miệng, Kiều Quân Đỉnh mở to mắt, mắt lão có chút lồi ra, thản nhiên mở miệng.
Tuy nhiên, tất cả mọi người trở về vị trí cũ, ông cụ Kiều nói những lời này. Hình như cảnh cáo Kiều Báo Quốc, nhân sinh phải đi Đường lớn, chứ không phải chỉ bằng việc quẳng chén trà là có thể được việc.
Hình như cũng là đang nhắc nhở Diệp Phàm, chỉ dùng vũ lực thôi cũng không giải quyết được nhân sinh. Đây chỉ là thủ thuật nhỏ. Thời đại ngày nay phải dùng cái đầu không phải dùng nắm đấm. Đó là hành vi lỗ mãng.
Trên bàn cơm mọi người ăn cơm rất quy củ, chỉ ngẫu nhiên nghe được nhị Kiều của Kiều gia tán gẫu chút việc vặt vãnh không liên quan tới đại sự. Mặt khác bọn tiểu bối cũng không nói gì nữa.
Cơm nước xong Kiều Viễn Sơn vừa dùng khăn lau miệng, vừa nói với Diệp Phàm:
- Đến thư phòng của ba một chút, con còn phải lên máy bay, chúng ta giờ lên luôn nhé!
Vào thư phòng, Kiều Viên Viên pha xong trà liền lui ra ngoài.
Nhìn thấy bức tường sau lưng Kiều Viễn Sơn, Diệp Phàm kinh ngạc phát hiện. Chữ Kiều Viễn Sơn trên tường không ngờ đã đổi thành hai chữ "nghiêm túc".
Nghiêm túc, cái này đại diện cho cái gì?
Diệp Phàm trong lòng cân nhắc, thấy hai mắt Diệp Phàm nhìn chằm chằm vách tường ngơ ngẩn, Kiều Viễn Sơn không ngờ không hé răng, xem ra là muốn cho Diệp Phàm thời gian để giảm sốc.
Khoảng hai phút sau, Kiều Viễn Sơn uống một ngụm trà hỏi:
- Đã hiểu chưa?
- Không hiểu ạ.
Diệp Phàm thành thật lắc đầu.
- Ha ha, bình thường!
Kiều Viễn Sơn hơi gật gật đầu.
"Bình thường, là có ý gì? Chẳng lẽ mình xem không hiểu thì là bình thường, lão Kiều thật đúng biết tỏ ra huyền bí a..." Diệp Phàm trong lòng oán thầm lão Kiều một câu.
- Chuyện của Giang Đô nghiêm túc không?
Kiều Viễn Sơn ra vẻ rất tùy tiện, đột nhiên mở miệng hỏi.
- Nghiêm túc!
Diệp Phàm gật đầu nói.
- Nếu rất nghiêm túc, vậy bản thân con có nghiêm túc không?
Ánh mắt Kiều Viễn Sơn sáng quắc nhìn chằm chằm Diệp Phàm, khiến tên này trong lòng có chút sợ hãi. Giống như, ánh mắt đồng chí lão Kiều có thể xuyên thủng tâm tư mình vậy.
- Con luôn rất nghiêm túc, tuy nhiên, có một số việc thân bất do kỷ được.
Diệp Phàm nghĩ tới việc Tề gia, thuận miệng đáp.
- Làm bừa bãi!
Kiều Viễn Sơn đột nhiên khoát tay chặn lại, thiếu chút vứt điếu thuốc đang kẹp trong tay.
Xem ra lão Kiều dùng sức quá mạnh. Chứng tỏ, trong lòng lão có chút không khống chế được. Diệp Phàm hiểu, lão không hề hài lòng với cách xử lí việc ở Giang Tô của Diệp Phàm.
Diệp Phàm không hé răng, chờ đồng chí lão Kiều giải thích một chút.
- Không phải chơi cái trò khôn vặt nữa, trên đời này không chỉ Diệp Phàm là người thông minh. Ở Trung Quốc chúng ta, trong thể chế trung, người thông minh hơn anh nhiều lắm.
So về kinh nghiệm, anh không bằng lão già này, so với năng lực, anh cũng chỉ thuộc hạng trung bình, còn không đạt được mức ưu tú.
So về đấu trí, anh càng khiêm tốn hơn một chút, so về tính tình, hở chút là anh có thể to tiếng với người khác, quá ngang bướng! Các anh đến đây đi, tôi không sợ.
Kiều Viễn Sơn nói, suýt chút nữa là làm cho Diệp Phàm hồ đồ.