- Lá gan đủ lớn, đã cấp quá tiêu chuẩn còn kêu tiền không đủ, để tôi gọi điện cái đã.
Trần Thiên Hòa cũng hiểu, mình mà không chỉnh Diệp Phàm một chút, Trần Chấn Đông sẽ không hài lòng.
Để an ủi Trần Chấn Đông, vì thê, Trần Thiên Hòa nhấc điện thoại lên, nhưng, ngẫm đi ngẫm lại thấy như vậy vẫn chưa đủ lực độ. Hơn nữa, lần này cũng là một cơ hội.
Vì thế ngồi trên ghế suy xét một hồi, bước thẳng đến phòng họp của Phòng đốc tra. Vì, nghe nói hầu hết mọi người đều ngồi đây chờ phát quá tết.
Diệp Phàm còn chưa thấy Trần Thiên Hòa bước vào, lão đã lên tiếng trước:
- Đồng chí Diệp Phàm, nghe nói các anh đang đặt mua quà tết?
- Thứ trưởng Trần à, xin chào.
Diệp Phàm chào hỏi, biết lão này đến đây nhất định có liên quan đến chuyện tiền bạc khi nãy.
Diệp Phàm nói tiếp:
- Đúng vậy, chúng tôi đang đặt mua quà tết. Chiều nay ba giờ là nghỉ rồi. Buổi sáng nếu không phát quá tết, thì đã khiến mọi người vất vả cả năm mà vẫn phải về nhà với hai bàn tay trắng đúng không nào?
- Ừ, quà nhất định phải phát, tuy nhiên, cũng không thể vượt quá tiêu chuẩn. Đồng chí Diệp Phàm, nơi này là văn phòng trung ương, không phải ở dưới kia.
Trời cao Hoàng đế xa không ai quản anh. Nơi này không giống như vậy, trên có cấp trên, trên cấp trên còn có lãnh đạo trung ương, còn có Chủ tịch.
Làm chuyện gì đều phải thận trọng suy xét mới được, bằng không, chẳng những anh bị phê bình, bản thân tôi là lãnh đạo trực tiếp cũng không thoát khỏi liên can.
Cho nên, cái gì cũng phải có chừng mực, tuyệt đối không được vượt quá tiêu chuẩn! Nếu tiêu quá mức rồi, thì bảo họ trả lại ngay đi, chẳng ra thể thống gì cả.
Trần Thiên Hòa giọng điệu nghiêm khắc. Nói xong còn nghiêm túc liếc mắt nhìn hơn 10 đồng chí xung quanh.
- Chi tiêu vượt mức, thứ trưởng Trần, không hiểu anh nghe những điều này từ đồng chí nào. Chúng tôi hoàn toàn không chi tiêu vượt mức.
Diệp Phàm vẻ mặt đứng đắn, phản kích lại Thứ trưởng Trần.
- Đem danh sách đến cho tôi xem.
Trần Thiên Hòa hơi sửng sốt, không thể ngờ Diệp Phàm nói thế, đưa tay ra nói.
Phong Nhất Tú nhìn Diệp Phàm, thấy hắn gật đầu, thế là Phong Nhất Tú hai tay đưa danh sách phát quà sang.
Trần Thiên Hòa nhìn, không lâu sau, nhíu mày, chỉ vào chăn nhung lông vịt 180 đồng nói:
- Đồng chí Nhất Tú, trước kia các cô có phát loại chăn này sao?
- Không có!
Phong Nhất Tú liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, thấy thằng nhãi này vẻ mặt điềm tĩnh, cũng không có chút tia kinh hoảng, biết tiểu Chủ nhiệm Diệp chắc đã có chuẩn bị, vì thế, thành thật gật gật đầu. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
- Còn không tiêu quá mức sao? Một cái giường mà đã tốn trên 1000 rồi. Các người, phát quà xa hoa như vậy, các phòng khác phải đỏ mắt, cuối cùng ai cũng bị phê bình thì sao? Trả lại, trả lại, chả ra thể thống gì cả,
Trần Thiên Hòa sắc mặt ngưng trọng, liếc mắt nhìn Diệp Phàm, hừ nói:
- Vừa rồi hỏi anh, anh nói không vượt mức. Đồng chí Diệp Phàm, làm người phải thành thực, làm việc phải chắc chắn. Muốn dối trên gạt dưới là không được. Anh về viết bản kiểm điểm đi.
Trần Thiên Hòa trong lòng toát ra một tia đắc ý, bởi vì, lão thấy cuối năm cuối cùng cũng đã lấy lại được thể diện. Ván cờ ở tỉnh Giang Đô bị đánh bại, đến giờ coi như lão vẫn hơi mất mặt.
- Cái này có chi tiêu quá mức sao? Rất xin lỗi Thứ trưởng Trần, phòng Đốc tra chúng tôi chỉ phát đúng tiêu chuẩn của Phòng thư ký, sao bên tôi không nhận được, mà bên thư ký lại được nhận.
Nói đến đây, Diệp Phàm liếc mắt nhìn các đồng chí khác nói:
- Mọi người nói có đúng không? Chúng ta đã đến phòng thư ký lấy danh sách, không hề thay đổi gì đúng không nào. Nếu thế này là chi tiêu quá mức vậy bên kia...
Diệp Phàm nói một nửa.
- Các anh có thể so được với Phòng thư ký sao?
Lúc này, Thứ trưởng Trần giận dữ nói.
- Không so được là sao? Có phải nói phòng thư ký cao hơn Phòng Đốc tra văn phòng trung ương chúng tôi không? Vì họ xếp trước Phòng đốc tra chúng tôi, nên chúng tôi kém hơn một bậc à?
Cho nên, quà tết cũng phải phát kém hơn một bậc. Cái này, không hiểu là quy định ở đâu. Nếu có thật, thì tôi sẽ tuân theo chỉ thị của Thứ trưởng Trần, lập tức sửa lại quà tết.
Hơn nữa, nếu phải sửa đó cũng không phải là thừa nhận chúng tôi kém hơn một bậc. Thứ trưởng Trần, làm như vậy có chút khó nói đấy.
Phòng ban có cấp bậc, vậy lãnh đạo phân công quản lý cũng có cấp bậc đúng không?
Diệp Phàm cố ý nói. Các đồng chí phòng Đốc tra cũng bình tĩnh ngồi xem kịch.
Tuy nhiên, Trần Thiên Hòa hiểu, những người này chắc hẳn có người đang thầm oán mình. Trần Thiên Hòa đầu căng lên.
Không thể ngờ vốn định mượn cơ hội trị Diệp Phàm một chút, không ngờ lại tự chôn mình. Lão Trần có lúc này thực sự chút hối hận, tự nhiên lại chạy đến đây làm gì chứ?
Diệp Phàm cũng biết, phòng thư ký đứng đầu trong văn phòng trung ương Bởi vì, phòng thư ký trực tiếp phục vụ lãnh đạo trung ương, cấp bậc rất cao.
Nói không chừng có thư ký được vị Cửu thường nào thấy hợp ý, địa vị của thư ký đó tự nhiên sẽ được nâng cao.
Cho nên, phòng tài vụ rất sủng ái Phòng thư ký. Tiền cấp lúc nào cũng nhiều nhất, phúc lợi, tiền thưởng đương nhiên cũng nhiều hơn. Điều này các đồng chí trong văn phòng trung ương đều biết, nhưng chẳng ai dám đứng lên lý luận.
Chẳng qua hôm nay Trần Thiên Hòa xui xẻo, gặp phải đồng chí Diệp Phàm "không đầu óc". Hơn nữa Diệp Phàm rất thâm, lợi dụng cấp bậc của các phòng ban bên dưới.
Phân công quản lý cũng phân cấp bậc, âm thầm châm chọc Trần Thiên Hòa là Thứ trưởng ở văn phòng trung ương.
Nhưng chỉ là lãnh đạo quản lý một phòng ban cấp thấp thôi. Đây gọi là anh bức tôi làm theo cấp bậc là anh đang tự làm mất mặt mình.
- Đồng chí Diệp Phàm, anh hiểu lầm rồi, các phòng ban trong Văn phòng trung ương đều cùng cấp, không ai cao hơn ai. Xã hội này là xã hội bình đẳng mà.
Trần Thiên Hòa la lớn.
- Có lẽ là tôi hiểu lầm, tuy nhiên, nếu đều bình đẳng, vậy thì quà tết của chúng tôi căn cứ theo đúng danh sách bên Phòng thư ký, có được không?
Diệp Phàm nói nửa câu, nhìn chằm chằm Trần Thiên Hòa.
- Có thể phát, đương nhiên, điều kiện tiên quyết là các anh phải có điều kiện kinh tế. Được rồi, các anh cứ phát đi, tôi đi đây!
Trần Thiên Hòa có chút xấu hổ cười cười, xoay người định đi.
- Chủ nhiệm Phong, tặng quà cho Thứ trưởng Trần và Thư ký Lưu.
Diệp Phàm nói với Phong Nhất Tú. Đúng lúc này, đồng chí một trẻ tuổi từ cửa mặt mày rạng rỡ đi vào.
- Là Tiểu Vệ à
Trần Thiên Hòa đổi sắc, lập tức chào hỏi. người thanh niên trẻ tuổi này là Vệ Chí Kiệt, là thư ký chuyên trách của Phó chủ nhiệm thường trực văn phòng trung ương Khâu Hoa
Ở văn phòng trung ương cũng là nhân vật phong vân, bởi vì chủ của người ta là Khâu Hoa, còn kiêm chức Chánh văn phòng Chủ tịch Đường! Là đại quản gia bên cạnh Chủ tịch Đường.
- Thư ký Vệ, xin chào.
Diệp Phàm cũng gật đầu chào hỏi. Nhưng thật ra không biết Vệ Chí Kiệt, vừa đến văn phòng trung ương liền vội vàng đến Giang Đô, cũng không rảnh để mà để ý đến mấy thư ký nhỏ này.
- Chủ nhiệm Diệp, nghe nói các anh mới từ dưới về, vì chi phí điều tra khá lớn, nên giờ ngân sách đã hết tiền.
Còn thiếu 500.000. nên Chủ nhiệm Khâu bảo tôi tới nói với anh một tiếng, vấn đề tam nông của Giang Đô, ông ấy trực tiếp phê chuẩn cho bên anh 500.000.
Các hóa đơn chi phí của bên anh ở tỉnh Giang Đô có thể sử dụng 500.000 này. Tiền đã từ phòng tài vụ chuyển đến, thủ tục phải bổ sung một chút.
Thư ký Vệ mỉm cười nói.
Nói xong vô ý liếc mắt nhìn Trần Thiên Hòa. Diệp Phàm quan sát, chắc hẳn là cấp trên thấy Trần Thiên Hòa này quá mức, rõ ràng là muốn ức hiếp một người mới vào Văn phòng trung ương như hắn
Cho nên, chủ nhiệm Khâu ra ta, dùng 500.000 này để chỉnh Trần Thiên Hòa. Kỳ thực, ở văn phòng trung ương, Trần Thiên Hòa và Khâu Hoa không hợp nhau.
2 người, đều có hai tập đoàn. Họ Khâu đương nhiên theo "Đường", còn Trần Thiên Hòa đương nhiên theo "Yến Vân".
Mà Khâu Hoa như thế tương trợ Diệp Phàm, cũng không phải Khâu Hoa đối xử tốt với Diệp Phàm. Chỉ coi Diệp Phàm là con cờ để trị Trần Thiên Hòa mà thôi.
Dù sao, Diệp Phàm cũng là phòng một phó chủ nhiệm văn phòng Chủ tịch Đường, Trần Thiên Hòa cũng nên nể mặt một chút đúng không? Đánh chó phải ngó mặt chủ chứ!
- Cảm ơn Chủ nhiệm Khâu đã quan tâm, Nhất Tú, cô tặng quà xong thì đích thân đi xử lý việc này nhé!
Diệp Phàm chỉ thị Phong Nhất Tú.
Phong Nhất Tú đáp, trực tiếp sắp xếp vài người đi với Trần Thiên Hòa.
Cái này, là quy cũ, Trần Thiên Hòa cũng không tiện cản trở. Nhưng, đáng lẽ quà mừng là phải đưa trực tiếp đến nhà lãnh đạo. Đâu thể làm thế này, nhưng Trần Thiên Hòa cũng đành phải căn răng chịu đựng.
- Thứ trưởng Trần, Chủ nhiệm Diệp có cẩn thận dặn dò, đây là danh sách quà tết, mời anh xem qua!
Phong Nhất Tú đưa ra một tờ giấy nói.
- Không cần, các cô vất vả rồi, mau về đi!
Trần Thiên Hòa đuổi Phong Nhất Tú như đuổi ruồi.
Tuy nhiên, đợi họ đi rồi ánh mắt Trần Thiên Hòa vẫn vô ý lướt qua hai giỏ quà. Không ngờ Phòng đốc tra tặng quà cho mình y hệt như thư ký Lưu Tiểu Vân.
Năm ngoái đâu có như vậy, bản thân mình là một thứ trưởng sao lại ngang hàng với một thư ký nhỏ. Trần Thiên Hòa tức giận, tên Diệp Phàm, dám đánh đồng ông đây với một tên thư ký.
- Đem đi đem đi, ném bên kia đi
Trần Thiên Hòa tức giận, đá giỏ quà, hừ giọng nói với Thư ký tiểu Lưu.