- Việc này rất khó đoán, tuy nhiên, tôi luôn cảm thấy có điểm đáng ngờ. Hình như, chuyện này có sự sai khiến của lãnh đạo địa khu Vân Phong. Cậu xem, dựa vào những gì Hoàng Đằng đã nói, anh ta quen biết Trương Hoành Lượng bao nhiêu năm rồi, trước kia cũng có giúp hắn làm một số chuyện. Lần này coi như là lần thứ hai.
Diệp Phàm nói.
- Đúng vậy, nếu nói ai có năng lượng được như vậy, không phải chỉ có lãnh đạo tỉnh Giang Đô mới có. Hẳn là, chuyện này cũng làm các lãnh đạo của tỉnh này phải đau đầu, cho nên, người ta ngồi không yên nữa. Có thể kéo dài thì kéo dài, đợi qua một năm, bọn họ cũng hủy được kha khá chứng cứ rồi.
Vương Triều nói.
- Có khả năng một số lãnh đạo của tỉnh Giang Đô làm việc này, họ sợ bị phát hiện, đi vòng vo mấy vòng rồi mới đến chỗ Hoàng Đằng. Hơn nữa, bọn họ cũng có khả năng làm được chuyện này. Tuy nhiên, còn có một khả năng khác.
Diệp Phàm thoáng suy nghĩ, ngẫm nghĩ một lát hỏi Vương Triều:
- Cậu nói thử xem, ai hy vọng chúng ta chết nhất?
- Chẳng lẽ là lão thất phu Yến Xuân Lai kia?
Vương Triều đột nhiên biến sắc, mắng một câu.
- Cũng có thể, lão già này khi ở Nam Phúc đã muốn chỉnh tôi. Sau đó bị báo ứng, giờ là lúc xui xẻo nhất của lão.
Còn tôi đang tiền đồ sáng lạn, so sánh với nhau, tự nhiên trong lòng sẽ thấy ghen ghét. Cho nên, có thể nhìn thấy tôi gặp xui xẻo, chính là việc lão mong đợi nhất.
Ít nhất, trong lòng cũng cân bằng hơn. Còn có một khả năng khác, đó là chuyện này do đám Trương Hướng Đông làm.
Vì, lão này sau chuyện Mai gia luôn cảm thấy mất mặt, có lẽ, đến giờ vẫn còn ghi nhớ.
Bằng không, sao lão già này lại tức giận đến như vậy, muốn trực tiếp đập gậy lên đầu tôi, chắc là muốn đập cho tôi chết luôn rồi.
Diệp Phàm hừ nói.
- Đúng vậy, Trương Hướng Đông sớm không hối muộn không hối. Sao vừa thấy anh đến văn phòng trung ương là nhấc gậy lên ngay. Lão già này cũng tương đối khả nghi. Nếu anh không làm được, chắc hẳn anh cũng khó mà ở lại Văn phòng trung ương. Đến lúc đó phải xấu mặt rời đi. Chắc hẳn, sau đó còn bị phạt rời khỏi thủ đô nữa. Lão già này, tâm địa quá độc ác.
Vương Triều mắng.
- Mặc kệ, cậu cố gắng tìm chứng cứ. Tuy nhiên, việc này, tôi hy vọng sẽ có chuyển biến. Vì, nếu chuyện này được điều tra ra, chắc chắn sẽ tác động đến Chủ tịch tỉnh Tề Phóng Hùng. Haizz, ông ấy là anh trai của chú Tề. Hơn nữa, chuyện này, sợ là sẽ ảnh hưởng đến việc cạnh tranh của chú Tề trong thời gian gần đây.
Diệp Phàm thở dài, tiến thoái lưỡng nan.
- Nếu anh bận tâm đến Tề gia. Vậy bản thân đại ca thì sao? Đến lúc đó, Trương Hướng Đông làm khó anh, trách tội anh. Yến Xuân Lai chắc chắn sẽ ở bên trợ uy. Đến khi đó, số người muốn đạp chết anh không ít. Em thấy, cứ lo bảo vệ bản thân trước. Còn về phần Tề gia, chỉ có thể bày tỏ sự tiếc nuối thôi.
Vương Triều gãi đầu, tóc suýt chút nữa bị tên này gãi thành tổ quạ rồi.
- Haizz, Tề Thiên là anh em với tôi. Chú Tề đối đãi với tôi không tệ, trước kia ở tỉnh Nam Phúc luôn che chở cho tôi.
Bằng không, tôi muốn ngồi được vị trí như ngày hôm nay e cũng khó khăn. Hơn nữa, lần này đang là thời khắc mấu chốt nhất của chú ấy.
Vị trí Chủ tịch tỉnh cạnh tranh rất khốc liệt. Vì chú ấy, ắt hẳn Phụng hệ đã bỏ rất nhiều công sức. Chú ấy đang phải thay nhân vật hạt nhân của Phụng hệ gánh vác trọng trách.
Chú ấy chắc chắn phải bán mạng xông lên. Chúng ta không thể nào đâm sau lưng chú ấy được. Làm vậy, Diệp Phàm tôi còn làm người được sao?
Diệp Phàm nhăn mặt nói.
- Trái cũng không được, phải cũng không xong, chẳng lẽ đạo ca để cho người ta xử lý mình mới được. Cái này, tuyệt đối không được. Đại ca, cách này không thực hiện được.
Vương Triều nói.
- Cho nên, tôi mới hy vọng có chuyển biến. Cậu nghĩ đi, nếu như điều tra ra Trương Hoành Lượng là do người của ủy viên Trương Hướng Đông hoặc của Yến Xuân Lai làm, chúng ta phải có thể lần dây tìm quả trực tiếp mò ra bọn họ. Đến lúc đó, chúng ta không cần công kích họ, chỉ cần Trương Hoành Lượng đưa ra một số chứng cứ, chắc hắn, chuyện huyện Thuận Thiên, Trương Hướng Đông chắc chắn sẽ không dám có động tác gì nữa đâu.
Diệp Phàm nói.
- Cái đó cũng đâu liên quan gì đến Yến Xuân Lai, nếu không phải Trương Hướng Đông làm thì là Yến Xuân Lai làm, không phải là Trương Hướng Đông vẫn khai đao với anh sao?
Vương Triều nói.
- Haha, Vương Triều, cái đầu cậu sao không nghĩ cong đi một chút. May là cậu làm bên công an. Nếu làm bên chính phủ, chắc cậu bị sập bẫy của người ta từ sớm rồi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - https://truyenfull.vn
Diệp lão đại không nén nỗi cười mắng.
- Cái đó là đương nhiên, em sao so được với anh. Nếu không có anh che chở, Vương Triều em chắc hẳn đã bị loại khỏi chốn quan trường từ sớm rồi.
Vương Triều cười ngây ngốc. Kỳ thực, Vương Triều cũng không ngu. Chẳng qua nhất thời không nghĩ ra được mà thôi.
- Cậu nghĩ đi, thế lực của Yến hệ cũng không nhỏ. Đến lúc đó nếu chúng ta cứ đeo lấy Yến Xuân Lai không chịu nhả ra. Lão này không phải sẽ đi tìm anh trai hắn là ủy viên Yến Vân sao. Đến khi ấy, Trương Hướng Đông phải nể mặt ông ta. Chắc hẳn, vấn đề "Tam nông" của huyện Thiên Thuận người ta chỉ có thể mắt nhắm mắt mở mà thôi. Lúc đó, nguy hiểm của chúng ta không phải đã được xóa bỏ rồi sao?
Diệp Phàm nói.
- Đúng là diệu kế. Em hy vọng Trương Hoành Lượng là do Trương Hướng Đông hoặc Yến Xuân Lai sai khiến. Đúng là một công đôi việc, bằng không, đại ca tiến thoái lưỡng nan đây.
Vương Triều nói, liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, lại nói tiếp:
- Chuyện của huyện Thiên Thuận chắc chắn không thể điều tra lại.
- Điều tra, nhất định phải điều tra. Những chuyện như thế này chúng ta phải điều tra đến cùng. Bằng không, lương tâm tôi không yên.
Tuy nhiên, đợi cho việc của chú Tề xong xuôi đã. Đến lúc đó, Tề Phóng Hùng tác động đến thì vấn đề cũng không phải lớn lắm.
Cùng lắm là bị ghi tội xử phạt, mà tuổi của ông ấy cũng lớn rồi, lui về tuyến hai trước cũng chẳng sao.
Ít nhất, Tề Chấn Đào đã lên. Tiềm lực của chú ấy lớn hơn Tề Phóng Hùng. Vì, chú ấy có ưu thế tuổi tác. Chú ấy mới hơn bốn mươi, là niềm hy vọng tiến quân vào chức ứng viên Bí thư tỉnh ủy của Tề gia.
Diệp Phàm nói.
- Haizz, đại ca đúng là đại ca. Hiện nay, quan chức giống như anh chẳng được mấy người. Nếu như việc này tra ra có liên quan đến Tề Phóng Hùng.
Tề Phóng Hùng ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng chắc chắn sẽ có chút gì đó. Người ta là Chủ tịch tỉnh đương nhiệm đang vui vẻ chờ về hưu, anh lại làm người ta bị xử phạt cuối cùng còn phải lui về tuyến hai trước.
Cái này, là hoàn toàn chặt đứt đường lui của ông ta. Bị người ta ghen ghét mất. Mà Tề gia, em e là họ sẽ tính sổ trên đầu anh.
Đến lúc đó, Tề Chấn Đào đắc thế, ông ta không chiếu cố anh, thì e là, cũng sẽ không còn thân thiết với anh như trước.
Cáu này, là tự mình tạo kẻ thù cho mình. Có lẽ, nếu nghiêm trọng là sẽ bị người Phượng hệ công kích.
Bởi vì, đến lúc đó, Tề Chấn Đào đã đi xa hơn, ông ấy sẽ có sức ảnh hưởng lớn đối với Phượng hệ.
Em thấy, chuyện này, nếu thực sự muốn điều tra, có thể bé thì bé đi một chút, có thể yếu thì yếu một chút, tốt nhất là đừng dính đến Tề Phóng Hùng thì tốt hơn.
Vương Triều khuyên.
- Vương Triều, ý của cậu rất hay. Nhưng, tính Diệp Phàm tôi là thế. Dù sao cũng phải làm chút gì đó cho dân chúng đúng không nào?
Cậu cũng hiểu tính tôi mà, nếu có thể kéo dài chuyện Giang Đô để sang năm giải quyết cũng không tệ.
Muốn lấy tiền nhà nước cấp cho những người dân chưa có nhà, mà khoản tiền này cứ bị mấy người được gọi là lãnh đạo kia xoay vòng tròn.
Lòng tôi đau lắm, làm người, dù sao cũng phải có chút lương tâm đúng không nào? Hơn nữa, là một đảng viên, lúc nào cũng phải nghĩ cho dân chúng.
Chúng ta giúp bản thân sống thoải mái, nhưng đồng thời cũng đừng bỏ rơi họ.
Thái độ Diệp Phàm kiên quyết, liếc nhìn Vương Triều một cái, dặn dò:
- Tăng mức độ điều tra xét xử, các cậu âm thầm tìm chứng cứ trước đi. Chúng ta đợi chuyện của chú Tề xong xuôi sẽ lập tức tính sổ.
- Được.
Vương Triều không cam lòng gác máy, đi điều tra tổng hợp mọi phương diện.
Hai giờ chiều, Chu Khải gọi, nói:
- Tổ trưởng Diệp, Trương Hoành Lượng bị tôi bí mật bắt lại rồi, tôi đã dùng vài thủ đoạn nhỏ. Tên này khai việc này là do Chủ tịch công ty họ Vương Quốc Chương giao phó. Bản thân hắn chỉ là chân chạy việc. Còn vì sao lại bỏ thuốc, tên này không biết. Hắn chỉ chấp hành lệnh của Vương Quốc Chương giao phó thôi.
- Vương Quốc Chương đâu?
Diệp Phàm hừ lạnh nói.
- Sợ rút dây động rừng, tôi muốn xin chỉ thị có bắt hay không? Vì tên Vương Quốc Chương này là nhân vật quan trọng, rất có khả năng hắn có liên quan đến kẻ đứng sau vụ này.
Chỉ sợ bắt hắn chưa hỏi được gì, đã làm cho kẻ đứng sau biết được, tên này sẽ lập tức cắt dây ngay.
Dù chúng ta có điều tr cũng chỉ đến được chỗ Vương Quốc Chương. Cấp trên, đặc biệt chức vụ càng cao, thường có động sẽ lập tức cắt dây ngay không cho anh điều tra được nữa
Bọn họ đi lòng vòng như vậy chỉ để bỏ chút thuốc. Chứng tỏ người này vô cùng thận trọng và cẩn mật.
Nhân vật "cẩn thận" như thế, chắc chắn là một con cá hớn. Theo những phân tích của Tổ trưởng Diệp, cấp bậc người này chắc chắn không thấp.
Bởi vì, y nhằm vào đồng chí của Ban điều tra văn phòng trung ương. Không có sức mạnh chắc chắn sẽ không dám làm việc này.
Chu Khải phân tích.
- Ừ, có lý. Thế này đi, tôi sẽ bảo Vương Triều đến ngay, cậu phối hợp với cậu ta điều tra. Có kết quả báo cáo với tôi ngay.
Diệp Phàm nói.
- Được! Máy bay từ Giang Nguyên đến Phổ Hải cách hai tiếng có một chuyến. Tôi sẽ cho người theo dõi Vương Quốc Chương.
Chu Khải nói.
- Được!
Gác máy, Diệp Phàm lập tức dặn dò Vương Triều đi xử lý. Tuy nhiên vé máy bay đã bán hết, Diệp Phàm đành gọi cho Tề Phóng Hùng.
Tề Phóng Hùng lập tức cho thư ký liên hệ bên sân bay, cuối cùng, sân bay phải nể mặt Chủ tịch tỉnh Tề.
Cho nên, Vương Triều có được vé lên máy bay, ngồi chung với nhóm tiếp viên.
Trước khi điều tra, Giám đốc sở tỉnh Ngư Đông đã hạ lệnh cố gắng hết sức. Cho nên, đám người Diệp Phàm phải nắm thời cơ trước, chưa chào hỏi lãnh đạo địa khu Vân Phong. Sau khi mọi việc phát triển theo đúng trình tự đám người Diệp Phàm mới đến địa ủy.
Bí thư địa ủy Tần Thành, Chủ tịch Địa Khu Chu Nguyệt Hà, hai vị đầu sỏ Địa khu và bộ máy Ủy ban nhân dân Địa khu đều đi nghênh đón đoàn người của Tổ điều tra. Vì chuyện này đã bị ầm ĩ, nên, Diệp lão đại cũng không cần phải khiêm tốn nữa.
- Hoan nghênh Chủ nhiệm Diệp cùng với tổ Điều tra đến địa ủy Vân Phong.
Bí thư Tần Thành vẻ mặt tươi cười nói. Diệp Phàm đưa tay ra bắt tay y, trong lòng nói anh chắc hẳn đang hận không thể chém chết tôi chứ hoan nghênh cái rắm gì!