Ông ta liếc nhìn Diệp Phàm, lại nói.
- Hơn nữa, áo phòng hộ cũng không làm được. Ta từng vào khu quân đội tìm, cảm thấy hiệu quả bảo hộ đều không tốt.
Huống hồ, loại y phục giống lưới thép hoặc lá thép mỏng mặc lên người rất nặng nề, hơn nữa có hơi vướng tay vướng chân.
Một khi bất cẩn bị ong hút máu bao vây, ta nghĩ, cho dù là cao thủ thập đẳng cũng không bò ra nổi. Hơn nữa, loài ong này không sợ lửa không sợ nước, dù là khí độc cũng không giết được chúng.
Cống Ba nói.
- Không sao, tôi cho ông mượn một bộ, loại áo bảo hộ này hiệu quả rất tốt.
Diệp Phàm nói xong, lấy ra một bộ từ trong ba lô trên lưng.
- Cái này, không khác gì bộ đồ bình thường, có thể có hiệu quả phòng hộ gì. Không thoải mái bằng quần áo của lão phu.
Cống Ba lắc đầu tỏ vẻ từ chối.
- Ha ha, ông xem xem.
Diệp Phàm vừa cười vừa châm một que lửa đốt chiếc áo, ước chừng qua hai phút bộ đồ vẫn y nguyên. Cống Ba vừa nhìn, mí mắt giật giật vài cái, xem chừng có chút hứng thú.
- Xem thêm cái này?
Diệp Phàm cười, lấy ra một con dao găm dùng sức cứa vào áo, vẫn không cắt rách được, mới nói,
- Tiền bối, ông không nên nghi ngờ độ sắc bén của con dao này. chắc hẳn vẫn có chỗ dùng đến phải không?
- Bộ đồ này của cậu rất tốt, cậu lấy ở đâu ra vậy?
Ông già Cống Ba này rốt cục cũng động tâm.
- Ha ha.
Diệp Phàm cười gượng một tiếng không đáp.
- Thế này vậy, đến khi lấy được mật ong, ta có thể để cho cậu "phân nửa", bộ đồ loại này cậu đưa tôi một bộ mới.
Cống Ba liếc nhìn Diệp Phàm, nói, lão già này đúng là biết xem hàng, đây là một bộ đồ bảo hộ giá hai triệu làm cho tổ A.
- Quyết định vậy!
Diệp Phàm cười nói,
- Tuy nhiên, bộ này ông không thể làm hỏng được, tôi cũng là đi mượn đó. Nếu không, không có gì bồi thường.
- Được!
Ông già gật đầu nói, hai người ăn một chút, sau khi nghỉ ngơi một lúc liền xuất phát. 50 dặm đường, tuy nói đều phải leo núi vượt suối, nhưng với hai cao thủ cửu đẳng mà nói cũng không đáng là gì.
Một tiếng sau đã tới nơi.
Đến một khe đá bình thường Cống Ba dừng chân.
- Ở bên trong?
Diệp Phàm hỏi.
- Ừ, bắt đầu từ lúc này, chúng ta phải cẩn thận một chút.
Cống Ba nói.
- Sao lại không thấy một con ong nào?
Diệp Phàm có chút kỳ quái.
- Ha ha, ta ngồi phục mất mấy ngày, phát hiện chúng di chuyển đều có quy luật. Lúc này chính là thời điểm chúng nghỉ ngơi, nhưng lại có lợi cho hành động của chúng ta.
Sau khi Cống Ba nói xong tự mình khom người đi vào đầu tiên
Diệp Phàm theo sau cũng đi vào, tin rằng bản thân có Ưng Nhãn Thuật cũng không sợ lão già này giở trò.
Từ cuộc tỉ thí của hai người, Diệp Phàm đoán, Cống Ba cùng lắm là tầng hai cửu đẳng. Cũng chỉ là mạnh hơn mình một chút.
Mà bản thân có Can Tướng, đây mới là sát chiêu cuối cùng của mình. Chỉ có điều, Can Tướng mỗi lần sử dụng đều phải hao phí rất nhiều nội lực. Căn bản là chưa dùng nổi, chỉ khi nguy hiểm nhất mới có thể vận dụng nó. Nghĩ về điểm này, Diệp Phàm lại có chút buồn bực.
Giải quyết loại hiện tượng này, trừ phi công lực của bản thân có thể tăng thêm một bậc. Nội công thâm hậu sức chịu đựng cũng sẽ lâu một chút.
Khe đá này thật đúng là không dễ đi, chỗ rộng tương đối rộng, chỗ hẹp còn phải bò sát mặt đất mà đi. Nếu ở những chỗ như thế này gặp phải ong hút máu tấn công, thật sự là không thể thi triển tay chân. Sau khi hai người tiến vào một dặm rưỡi Cống Ba nói chờ một chút.
- Phía trước hình như có tiếng vo ve, có lẽ là sắp tiếp cận tổ ong rồi. Số ong này đều là lính tuần tra, nếu bị phát hiện, đội quân lớn sẽ bay ra.
Giọng điệu Cống Ba rất thận trọng.
- Vậy trước tiên phải diệt lính tuần tra.
Diệp Phàm nói, phát hiện phía trước còn khá rộng rãi. Vì thế bò sát đất tiến lên quan sát cùng với Cống Ba.
- Không dễ tiêu diệt toàn bộ, chỉ cần một con có thể bay về thì sẽ phiền toái đấy.
Cống Ba nhìn những con ong hút máu đang bay, cũng chau mày.
- Đồng loạt ra tay, ông bên trái tôi bên phải.
Diệp Phàm đề nghị.
- Chỉ có thể như thế, tuy nhiên, nhất định phải một chiêu giết chết. Nếu để ong chạy thoát, thì chúng ta chỉ có thể nhanh chóng công phá tổ ong lấy mật đi. Cậu có nhìn thấy tổ ong không, rất lớn. To chừng hai cái vại nước cỡ lớn. Muốn đem toàn bộ thì không có khả năng, chúng ta chỉ cướp mật ong là được.
Cống Ba nói.
- Được, chuẩn bị, động thủ!
Diệp Phàm thông báo Cống Ba một tiếng, phi đao vung tới tấn công, xoay trong không trung mấy vòng, lũ ong hút máu to bằng đầu ngón tay này vo ve kêu thảm trong chớp mắt đã bị tiêu diệt toàn bộ.
Còn bên trái biện pháp diệt ong của Cống Ba rất kỳ quái. Chính là lấy ra một ngư cụ dạng túi lưới giống lưới đánh cá, tung vào không trung, túi lưới kia vốn chỉ có to có ba lóng tay lập tức mở ra, phủ lên mấy mét vuông bên trái.
Cống Ba vừa thu lưới lại, tấm lưới không biết chế tạo từ cái gì kia nhanh chóng co lại chỉ còn bằng mấy lóng tay. Sau đó thì dễ giải quyết rồi, Cống Ba giơ tay miết, đám ong hút máu trong túi lưới lý kêu thảm toàn bộ biến thành đống máu bầy nhầy.
Diệp Phàm không khỏi chú mắt nhìn, nhỏ giọng cười nói:
- Túi lưới này của ông là hàng xịn.
- Ha ha, loại này dùng tơ của nhện tằm bện lại đó. Độ co giãn lại rất lớn, hơn nữa, nhẹ như lông hồng. Sử dụng rất thuận tiện. Ngoài ra, độ chịu mòn, độ chắc chắn và độ chịu tải đều khá tốt. Đừng nhìn túi lưới này như thế, khi bắt người, lão phu chỉ cần vung là có thể trói cứng người lại sau đó mặc anh muốn làm gì thì làm.
Hai người quan sát một hồi, không phát hiện có ong bay ra, biết các con ong khác còn chưa phát hiện ra. Hai người nhanh chóng tiếp cận tổ ong.
Quả nhiên rất lớn.
Toàn bộ tổ ong giống một quả bóng bầu dục lớn, áng chừng phần trung tâm lớn nhất phải ba bốn người ôm mới hết.
- Cừ thật!
Diệp Phàm không khỏi thở dài nói.
- Mật ong có màu đỏ tía, hẳn là phân tán ở trung tâm tổ ong. Sau khi chúng ta chẻ tổ ong ra thu lấy mật ong lập tức tháo chạy. Không được do dự, bằng không, để chúng vây lại thì không hay đâu.
Cống Ba nói.
- Ra tay!
Diệp Phàm chuẩn bị một chút, cùng Cống Ba giơ đại đao sống dầy lên xoạt một tiếng bổ xuống.
Tổ ong lập tức bị chẻ thành ba phần, Diệp Phàm với Cống Ba dùng đao tách phần trung tâm ra khỏi 2 phần bên cạnh.
Lập tức, toàn bộ bên trong tổ ong đều hiện ra trước mắt hai người.
Dưới thiết bị nhìn ban đêm, Diệp Phàm có Ưng Nhãn, nhìn thấy rất rõ. Phát hiện bên trong chi chít đều là lỗ tổ to bằng đầu ngón tay. Lúc này ong hút máu trong các lỗ tổ đểu bay loạn vo ve chói tai như gọi đàn ong tấn công Diệp Phàm với Cống Ba.
Mà trung tâm có một khối tròn màu đỏ tía.
Diệp Phàm cùng Cống Ba trong lòng ngầm hiểu, phải nhanh chóng dùng đao cắt mật ong chứa vào túi nhựa ở sau lưng đã chuẩn bị từ trước đó, hai người lại loạn chém loạn bổ một hồi vào bầy ong hút máu đến ngàn vạn con, sau khi chém chết một phần hai người lập tức xoay người bỏ chạy.
Vo ve vo ve
Ong hút máu theo đuổi không chịu từ bỏ.
Hơn nữa, ở trong động đạo, bởi vì hai người Diệp Phàm không thể thi triển công phu. Hơn nữa, tốc độ bầy ong cũng rất nhanh.
Không lâu sau, chạy được một dặm trước một khe đá khá trống trải thì bị chúng đuổi kịp.
Vụ này không xong rồi.
Hai người bị ép dính vào vách đá, hai tay cầm một cái phất trần sắt đặc chế ra sức khua quét ra bên ngoài. Đương nhiên, loại phất trần làm từ thép này do có hàng trăm sợi dây thép.
Cho nên, khi công kích phất một cái thì uy lực cũng rất lớn, mỗi lượt phất xuống đều có mấy chục con ong hút máu chết thảm dưới cây phất trần này. Cây phất trần này chính là ông già Cống Ba này trải qua quan sát và thí nghiệm đã chuẩn bị từ trước. Giờ phút này đã phát huy tác dụng rất lớn.
Hai người giằng co với lũ ong 10 phút.
Hai người đều khua phất trần sắt như quạt gió che kín vùng trước mặt mình hình thành một lưới phất trần. Ong hút máu cũng không thể chui vào được, vừa chạm vào phất trần đã chết.
Tuy nhiên, 20 phút trôi qua, hai người đã thở như trâu. Mà xác ong hút máu cũng dồn đống dầy đến mấy phân, thực sự có một cảm giác kinh hồn động phách.
Thoáng nhìn nhau.
- Không thể cứ tiếp tục thế này, còn tiếp tục như vậy chúng ta có lẽ sẽ xong đời ở đây mất.
Cống Ba nói.
- Đúng vậy, xem tình hình này, chúng cứ ùn ùn kéo đến. Cũng không biết rốt cuộc có bao nhiêu con, tổ ong lớn như vậy, tôi ước chừng không có triệu con cũng phải có mấy trăm nghìn. Đến khi chúng ta tiêu diệt được toàn bộ chúng thì hai người chúng ta cũng mệt chết rồi.
Diệp Phàm vừa ra sức khua ra bên ngoài vừa thi triển Ưng Nhãn quan sát tình hình xung quanh.
- Hai chúng ta mau nghĩ biện pháp, áng chừng thể lực đã mất đi bảy phần. Cùng lắm duy trì được 10 phút nữa. Loài ong hút máu này, chỉ cần bị một con đốt trúng. Toàn thân không chỉ ngứa, mà nọc ong còn có độc. Nếu chữa trị chậm trễ cũng sẽ tử vong. Nếu bị nhiều như vậy cùng đốt trúng, thì có lẽ chúng ta không ra khỏi động này mất.
Cống Ba có chút xuống tinh thần nói.
- Chúng ta vừa khua vừa tới bên kia, hình như trên vách động có một cái hõm. Vừa khéo có thể trú vừa hai người. Chúng ta rút vào bên trong, phần thân thể lộ ra ngoài sẽ nhỏ đi rất nhiều. Đến lúc đó, chúng ta thay phiên nhau khua đám chết tiệt bên ngoài cũng có thể để một người tiết kiệm đôi chút thể lực. Ít nhất có thể duy trì lâu thêm một chút.
Diệp Phàm nói.
- Cũng được, làm như thế trước vậy.
Cống Ba cũng mướt mát mồ hôi nói.
Hai người một trước một sau cùng khua không lâu sau tới chỗ hõm.
Diệp Phàm vào bên trong trước, còn bên ngoài là Cống Ba. Hai người là chen chúc chật chội tại một chỗ. Có chút giống như là Diệp Phàm ôm sau lưng Cống Ba.
- Cậu cố nghỉ ngơi một lát khôi phục chút thể lực.
Cống Ba nói, tay bên kia vẫn dùng phất trần thép khua quét. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Hai phút sau Diệp Phàm đổi chỗ Cống Ba một lát, cứ như vậy, hai người tiếp tục thay phiên nhau lại duy trì được nửa giờ.
- Cứ tiếp tục thế này chỉ có thể kéo dài thời gian thêm một chút, cuối cùng có lẽ chúng ta cũng sẽ chết vì mệt.
Từ miệng Cống Ba không ngờ thốt ra câu nói kiểu anh hùng mạt lộ.
- Đúng rồi, mật ong kia không phải có thể ăn sống sao. Thứ đó không phải có giá trị dinh dưỡng rất cao sao? Ăn trước một phần đã. Thể lực cũng sẽ khôi phục nhanh một chút.
Diệp Phàm đột nhiên trước mắt sáng ngời, lớn tiếng kêu lên.
- Đúng rồi, con bà nó, sao chuyện này mà cũng quên nhỉ. Có thể ăn sống, chỉ là có chút tạp chất cũng chả sao. Bây giờ cũng chẳng cần màng tới sạch sẽ làm gì, ăn để đối phó trước đã.
Cống Ba cũng bất chợt ngộ ra, vội vàng nói.
Ông ta ở bên trong tước lấy một miếng trước cũng không để ý trên dưới to nhỏ nuốt cả xuống bụng. Sau đó lại xé một miếng khác để chờ, Diệp Phàm vừa thay chỗ sẽ ăn luôn.
Phát hiện mật của ong hút máu này tương đối ngọt, nhưng, chỉ cảm thấy được một chút thì miệng đã khô lại.
Tuy nói hai người đều đau lòng đến nỗi thiếu chút nữa hộc máu, nhưng lúc này vì mạng sống cũng không để ý nữa. Hai cao thủ cửu đẳng thật sự là cực kỳ khốn đốn, một người khua phất trần, một người cắn nuốt mật ong ngay tại chỗ. Mà tình trạng đám chết dẫm đuổi hai người chạy chối chết cũng chả kém là bao.