- Tồn Quân, cậu nghĩ sai rồi.
Lúc này Thiết Chiêm Hùng đột nhiên cười ha hả.
- Sai rồi?
Lam Tồn Quân nhìn Thiết Chiêm Hùng tỏ vẻ không hiểu.
- Quan hệ giữa Hoa Hồng Đỏ và Nguyễn Tiến Tiêu không thể so sánh với mối quan hệ của mấy anh em chúng ta. Chúng ta thật sự là anh em.
Bọn họ, đơn giản là quan hệ lợi ích thôi. Nguyễn Tiến Tiêu hiện tại đã bị bắt, chắc chắn là không thoát khỏi sự trừng phạt của pháp luật. Tuy nhiên, Nguyễn Tiến Tiêu muốn phục vụ Hoa Hồng Đỏ như vậy thật ra, tôi nghĩ trước khi chết Nguyễn Tiến Tiêu muốn làm chút việc vì gia đình thôi.
Thiết Chiêm Hùng nói.
- Đúng vậy, những người như bọn họ, tuy nói là thật sự hung tàn, nhưng khi sa lưới vẫn khá quan tâm đến gia đình.
Cho nên, mặc dù là có người xuống ngựa nhưng gia đình của y có thể sống cả đời.
Bởi vì, người nhà bọn họ có thể được lĩnh một số tiền từ nay về sau không phải lo cơm áo.
Đối với một trùm buôn ma túy mà nói, mấy chục triệu không khác gì mấy đồng tiền lẻ.
Trương Cường nói.
- Tôi cảm thấy không loại trừ Nguyễn Tiến Tiêu và Hoa Hồng Đỏ có quan hệ gì khác. Hoa Hồng Đỏ là một cô gái thần bí.
Lam Tồn Quân nói.
- Càng không thể, Hoa Hồng Đỏ là một cô gái bản lĩnh hơn Nguyễn Tiến Tiêu. Cô căn bản không có khả năng coi trọng y. Nếu không có bản lĩnh hơn Nguyễn Tiến Tiêu thì không thể ngồi lên vị trí Đại ca.
Trương Cường lắc đầu.
- Đúng thế. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Lam Tồn Quân gật gật đầu.
- Địa bàn của Hoa Hồng Đỏ ở phía đông tỉnh Tháp Dát. Hơn nữa, nghe nói người con gái này thường xuyên đến thành phố Vân Nghĩa. Có lẽ thành phố Vân Nghĩa chính là hang ổ của cô. Tuy nhiên, thành phố Vân Nghĩa cũng khá lớn, dân số đông. Chúng ta không quen địa bàn, muốn tìm cô quả là khó khăn.
Thiết Chiêm Hùng phân tích.
- Không nhất định, Hoa Hồng Đỏ tuy nói thần bí nhưng những việc của cô chắc chắn Hoàng Quân biết.
Hơn nữa, nghe nói Hoàng Quân có mở một hộp đêm gọi là Hồng Tinh ở thành phố Vân Nghĩa.
Tất cả mọi người hiểu Hoàng Quân độc ác, cho nên, không ai dám làm ầm ĩ ở hộp đêm của gã.
Hơn nữa, những người giàu có ở đây đều nể mặt gã. Thường thường đến hộp đêm để giải trí. Tuy nói là đắt đỏ nhưng mua được sự an tâm cũng tốt.
Hơn nữa, khi có chuyện gì bất bình, Hoàng Quân có thể ra tay giúp đỡ. Cho nê, hộp đêm Hồng Tinh kinh doanh không tồi, lợi nhuận cũng lớn.
Trương Cường nói.
- Hồng Tinh, xem ra, Hoàng Quân vẫn không quên quê hương.
Diệp Phàm nói.
- Có mấy người có thể quên được chính quê hương mình. Vì em bị lam nhục mà nhất thời Hoàng Quân tức giận. Hiện tại sống ở nước ngoài, tất nhiên trong lòng không thể nào thoải mái.
Lam Tồn Quân nói.
- Vậy trước tiên bắt đầu từ Hoàng Quân đi. Tuy nhiên, nghe nói người này đặc biệt xảo quyệt. Phải nắm được gã, nơi này là địa bàn của gã, có lẽ không dễ dàng.
Diệp Phàm nhíu mày.
- Tôi thấy không nhất định là thế. Biên phòng cũng đã từng đấu với Hoàng Quân rồi.
Nhưng nghe nói Hoàng Quân chưa bao giờ đối mặt với đoàn phòng ngự thành phố Đông Cống.
Bình thường đều đứng phía sau màn chỉ huy. Chúng ta chỉ thể hiện, tất nhiên cao hơn quan quân biên phòng Đông Cống.
Người ta cho rằng đó là chuyện không có khả năng với chúng ta không là gì. Trùm xã hội đen thì thế nào, nếu Tổ đặc nhiệm A xuất động thì gã cũng không là gì cả.
Thiết Chiêm Hùng có ý kiến riêng của mình.
- Tổ đặc nhiệm A đi tiêu diệt trùm xã hội đen là đại pháo đánh muỗi. Tuy nhiên, súng đạn cũng không có mặt, chúng ta cũng phải cẩn thận. Vậy thì xuất phát thôi, đến hộp đêm Hồng Tinh.
Diệp Phàm nói.
Hộp đêm Hồng Tinh là tòa nhà ba tầng. Phía trước treo đền lồng Trung Quốc sáng rực, từ xã có thể nhìn thấy rồi.
Sân đá trước nhà giờ đỗ không ít xe. Không ngờ đến Mercedes-Benz BMW đều có. Một địa phương nhỏ thế này có thể rầm rộ như thế, xem ra kinh doanh không tồi.
Ở cửa, có hai cô gái vẻ mặt tươi cười, không ngờ mặc đồ sườn sám Trung Quốc. Là loại sườn sám mùa đông. Nếu không các cô nàng xinh đẹp này sẽ đông lạnh thành đá.
Bên cạnh cửa chính có một cô nàng mặc Âu phục màu đen, vẻ mặt nghiêm trang của vệ sĩ.
- Ha ha, vệ sĩ Trung Nam Hải đến đây từ lúc nào vậy?
Trương Cường cười trêu.
- Hai người này còn lâu mới bằng vệ sĩ Trung Nam Hải.
Lam Tồn Quân nhìn thoáng qua, ánh mắt hết sức khinh bỉ.
- Đương nhiên là vậy, hàng nhái thôi.
Trương Cường pha chút tự hào nói, thật ra làm cho Lam Tồn Quân đầy tò mò nhìn y. Bởi vì Lam Tồn Quân không biết thân phận thật của Trương Cường.
Diệp Phàm Trương Cường cùng Lam Tồn Quân tỏ vẻ là người đến giải trí. Ba người tách ra bước đàng hoàng bước vào hộp đêm.
Mà Thiết Chiêm Hùng và Lý Cường cùng Trần Khiếu Thiên đã bí mật tìm một vị trí tốt, cầm trường hiện đại nhằm ngay vào hộp đêm.
Hội đêm có một phòng lớn, trên sân khấu lúc này đang có màn biểu diễn thoát y.
Như thế nào gọi là múa thoát y? Chính là đến cuối cùng cũng không có cở bỏ hết. Đến cuối cùng, cô nàng trên người chỉ còn một chiếc quần tam giác.
Trong tiếng nhạc ầm ĩ, cô nàng đang ra sức vặn vẹo trên sân khấu. Diệp Phàm và Trương Cường tìm một vị trí khuất để ngồi.
Lam Tồn Quân đang định đi qua bên kia đột nhiên có một giọng nói vang lên:
- Lại đây, lại đây!
Đó là giọng một cô gái, dùng tiếng Việt.
May mắn Diệp Phàm có học cấp tốc một ít tiếng Việt, có thể nghe được câu này. Trương Cường thì thạo tiếng Việt.
Lam Tồn Quân quay đầu lại thấy một cô gáimặc váy hồng. Cô gái này mặt trái xoan, đôi mắt rất lớn. Lúc này đang ngồi một mình ở một bàn tròn uống rượu. Trên bàn tròn là một đĩa bánh.
Lam Tồn Quân hơi sửng sốt xong cũng đi đến. Đến gần mới phát hiện cô gái có nước da cũng không quá trắng. Thậm chí có phần ngăm đen khỏe mạnh. Tuy nhiên, vẻ mặt thật sự rất trong sáng. Mặc một chiếc váy hồng, hơn nữa chiếc váy có dây thắt.
Tất cả đều là kết lại, không ngờ kết lại thành nơ con bướm. Nhìn từ xa, từ cổ đến bụng cô giống như một hàng bướm hồng đậu vậy, cảm giác rất lạ. Chỉ có điều, lúc này có lẽ cô đã uống hơi nhiều, mặt đã ửng đỏ.
- Anh là người Trung Quốc?
Cô gái hỏi Lam Tồn Quân. Lần này không ngờ nói tiếng Trung Quốc chỉ là mang giọng của người nước ngoài, có chút cứng nhắc.
- Tôi đến đây vì việc buôn bán, cô bảo gì tôi?
Lam Tồn Quân rất lẽ phép hỏi.
- Anh uống rượu với tôi, nói cho tôi một chút về Trung Quốc có được không. Đất nước này nghe nói rất đẹp.
Cô gái váy hồng lúc này dường như rất dịu dàng nói, giống như một cô gái xinh đẹp đang nhờ người khác vậy.
Làm cho lòng Lam Tồn Quân mềm nhũn, liền ngồi xuống.
Đúng lúc này, một cô gái từ quầy trước chạy đến. Đầu tiên là cúi người nói:
- Cô giáo Hồng Lăng, cô uống nhiều rồi phải không, để tôi đưa cô về nhé?
Cô gái này nói cũng là tiếng Trung Quốc. Có lẽ là người Trung Quốc. Bởi vì Hoa kiều ở đây cũng không ít.
Hóa ra là cô giáo. Lam Tồn Quân thả lỏng trong lòng. Bởi vì, cô giáo cũng làm cho người ta có cảm giác an toàn hơn.
- Hương Liên, cô giáo không sao. Tôi đang muốn nghe chuyện về Trung Quốc. Không sao, không sao, cô đi đi. Anh này từ Trung Quốc đến, anh ấy sẽ tâm sự với tôi.
Hồng Lăng nói.
- Anh nữa, đừng bắt nạt cô giáo của chúng tôi, nếu không tôi sẽ bảo các bạn học đánh chết anh. Anh không biết đâu, bạn học của tôi là mấy tay đấm.
Cô gái tên Hương Liên còn giơ giơ nắm tay ra vẻ dọa nạt.
- Tôi đến đây vì việc buôn bán, không phải đến gây sự. Hơn nữa, tôi luôn kính trọng cô giáo.
Lam Tồn Quân thản nhiên cười, ra vẻ thư sinh. Đương nhiên, không không loại trừ khả năng khoe khoang trước mặt người đẹp.
- Lam Tồn Quân không ngờ bị một cô nàng uy hiếp, buồn cười thật.
Trương Cường không kìm nổi cười nói.
- Người này thật sự là rất may mắn, không ngờ được một cô giáo xinh đẹp kéo đi hàn huyên. Trương Cường hâm mộ không, nếu không cậu cũng tìm một người tâm sự đi.
Diệp Phàm cười nói nhỏ.
- Thôi vậy, tôi không có may mắn như Lam Tồn Quân
- Trung Quốc chúng tôi có rất nhiều địa danh nổi tiếng. Vạn Lý Trường Thành chắc cô đã nghe nói qua. Ngay cả các phi hành gia của Mỹ trên mặt trăng cũng nhìn thấy. Cô giáo Hồng Lăng, nếu có cơ hội nhất định cô phải đến Trung Quốc để thăm một lần. Trường thành rất hùng vĩ. Còn có cố cung nữa…
Lam Tồn Quân bắt đầu múa mép khua môi. Nhìn bộ dạng thao thao bất tuyện kia thiếu chút nữa nước miếng cũng bay ra.
- Làm như vậy có lẽ không đợi được Hoàng Quân, phải làm lớn một chút.
Diệp Phàm nhập một ngụm rượu nói.
- Hay là bảo Lý Cường ném một gói thuốc nổ. Tôi nghĩ hộp đem Hồng Tinh bị nổ Hoàng Quân không thể không xuất hiện. Nếu thật sự không xuất hiện thì danh tiếng bị đánh bẹp, sau này sao có thể ra oai?
Trương Cường đưa ra ý kiến.
- Cũng đúng, tuy Hoàng Quân có thế lực, nhưng không ít kẻ thù. Mà Lý Cường dùng nước thuốc rồi, bọn họ cũng không biết.
Cứ bảo Lý Cương đưa ra một khối thuốc nổ cá nhân làm ầm ĩ một phen. Đương nhiên không thể làm bị thương người.
Làm cho phòng này đổ nát là được. Tôi nghĩ Hoàng Quân không thể ngồi yên. Đây chính là thể diện của gã, nếu không xuất hiện, còn gì là Hoàng Quân.
Diệp Phàm nói.
- Cứ quyết định như vậy đi, tôi liên hệ Lý Cường.
Trương Cường nói rồi lấy điện thoại ra.
Trương Cường ra hiệu cho Diệp Phàm. Bên này Diệp Phàm cũng ra hiệu cho Lam Tồn Quân.
Không lâu sau, một giọng la hét vang lên:
- Họ Hoàng kia, ra đây, bố phải bắt đồ chó má như mày. Dám giết anh em của bố mày. Bố giết chết mày.
Đương nhiên, giọng Lý Cường cũng đã thay đổi. Là Trương Cường vừa mới nói. Tuy nhiên, cùng với tiếng quát, Trương Cường cũng ném một đồ ra.