Thấy Diệp Phàm vẫn nhìn trên tường, tư lệnh Quy cười nói:
- Đại đa số những đồ kỳ lạ này đều là tôi sai người sưu tập ở Việt Nam về. Đắt thì không đắt, chỉ có điều tôi cảm thấy hứng thú nên bảo người mang đến đây. Bình thường lúc ăn cơm nhìn, trong lòng cảm thấy rất thoải mái.
Chính xác là rất tốt, khiến cho người ta cảm thấy như một loại nghệ thuật tắm toàn thân vậy.
Diệp Phàm cũng muốn chụp một kiểu ảnh với tư lệnh Quy.
Viên tư lệnh cười.
Ngay sau đó rượu và thức ăn được bưng lên.
- Có hai chúng ta?
Diệp Phàm nhìn nhìn chiếc bàn to này, hỏi có chút kỳ lạ.
- Còn có lão Đới, đêm nay có ba người chúng ta.
Tư lệnh Quy cười nói:
Không lâu sau, một người trung niên mặc quân phục đeo kính đi vào.
- Tôi là Đới Hùng, là ủy viên chính trị.
Hoan nghênh bí thư Diệp, cười nói:
Diệp Phàm cũng chào hỏi y, ba người đều ngồi xuống.
Sau khi ăn vài món.
Tư lệnh Quy liếc nhìn Diệp Phàm một cái, nói:
- Đội phòng ngự chuyển đi thật cảm ơn anh, nào, chúng ta cạn ly.
- Đó là việc chúng tôi nên làm, nói cảm ơn thấy ngại.
Diệp Phàm giơ chén lên cụng ly với tư lệnh Quy.
- Tôi thay mặt cho đội phòng ngự cảm ơn bí thư Diệp anh, ủy viên chính trị Mạnh cũng nâng chén cụng ly với Diệp Phàm.
- Bí thư Diệp, nghe nói anh hỗ trợ Uỷ ban kỷ luật thụ lý vụ án hai tháng nay rồi phải không?
Lúc này, ủy viên chính trị Đới Hùng hỏi:
- Vâng, cũng gần như thế. Ngay sau khi xử lý xong vụ án tôi liền vội vàng trở về. Sang năm mới, có nhiều việc lắm.
Diệp Phàm nói, trong lòng đang suy nghĩ buổi tối hai người tư lệnh Quy và viên tư lệnh đang ngồi.
Không có ai khác, đoán chừng có chuyện gì đó không tiện nói ra, hơn nữa, việc này chắc chắn có liên quan với thành phố Đông Cống.
- Tôi nói là trực tiếp tìm anh nhưng không tìm thấy, di động thì tắt.
Tư lệnh Quy cười nói:
- Không có cách nào, Ủy ban Kỷ luật trung ương phá án, quy định chỉ có thể sử đi động chuyên dụng của bọn họ. Hơn nữa không liên lạc ra bên ngoài được, chỉ có thể là nhân viên làm việc trong Ủy ban Kỷ luật trung ương gọi điện được. Loại điện thoại này người ta có theo dõi, người cầm nó căn bản là có thể gọi ra bên ngoài. Thật có lỗi.
Diệp Phàm xin lỗi, nói, hắn đang chờ hai người lật quân bài ngửa.
- Ôi, việc này thật cấp bách.
Đầu tiên ủy viên chính trị Đới thở dài, nhìn nhìn Diệp Phàm rồi mới nói;
- Bí thư Diệp trở về, đoán là cũng không biết được. Từ thành phố Đông Cống đến đội phòng ngự là một trong những con đường xây dựng của quân đội. Hơn nữa lúc trước có quy hoạch, bởi vì xét đến yêu cầu đặc thù của quân đội, cho nên, tiến hành kiến thiết đường chuẩn mực quân đội.
- Đúng vậy, lúc ấy tôi đã cẩn thận đi giải thích.
Diệp Phàm gật gật đầu nói, liếc nhìn chính ủy một cái, hỏi:
- Chẳng lẽ có rủi ro gì sao?
- Ừ, tất cả đã bị thay đổi. Anh đi rồi đồng chí Y Cao Vân tạm thời thay anh làm chủ thành phố Đông Cống. Không phải Đới Hùng tôi nói xấu sau lưng cái gì, người này, thật sự rất đáng ghét.
Đới Hùng không ngờ dùng hai chữ "Đáng ghét", có thể thấy Y Cao Vân có thành kiến sâu sắc.
- Chính ủy Đới xin cứ nói thẳng những điều đáng ghét ra.
Diệp Phàm cũng kiềm chế cười, vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm Đới Hùng.
- Thay đổi hoàn toàn, đường được sửa hoàn toàn thay đổi rồi. Thiết kế vốn là mười mét, bây giờ thay đổi thành mười mét chiều rộng.
Hơn nữa, đường giáp giới bắt đầu từ thành phố Đông Cống, chỉ xây đến đỉnh núi Ngũ Long. Mà từ núi Ngũ Long đến Cửu Vân Lĩnh cũng chính là con đường phòng ngự mà Y Cao Vân nói giảm kinh phí, thoái thác. Điều này căn bản là từ chối. Thoái thác đến bao giờ. Khiến cho công việc di chuyển đội phòng ngự không thể tiếp tục tiến hành được.
Anh hiểu được cấp trên cũng cấp bách. Nếu không di chuyển đúng hạn, bọn họ sẽ thu lại mấy ngàn vạn về. Điều này cũng là biện pháp lãnh đạo cấp trên buộc tốc độ làm việc của cấp dưới mà thôi.
Huống chi, bắt đầu bọn họ cũng không nói, và địa chỉ cũ đội phòng ngự bên kia chúng ta đã bị hủy đi rồi. Sau khi đã di chuyển một số thiết bị cũ đột nhiên thông báo cho chúng ta.
Việc này, ngay cả tư lệnh Quy cũng đã nói qua với Y Cao Vân rồi.
Mạnh Hùng có chút giận dữ nói:
- Gan của Y Cao Vân thật không nhỏ, chẳng lẽ lại dám không nghe theo lãnh đạo?
Diệp Phàm liếc nhìn tư lệnh Quy một cái, lạnh lùng hừ nói:
- Lãnh đạo, lãnh đạo chúng tôi có tác dụng gì trong quân đội. Đối với dân địa phương, những lời nói không dễ nghe, ngay cả chủ tịch huyện cũng không thể điều tôi, lãnh đạo cái gì, tôi làm bồ tát bùn rồi.
Quy Hưng Thiên đột nhiên hừ lạnh một tiếng. Khuôn mặt kia, có chút khó coi. Xem ra, có chút tức giận.
- Y Cao Vân không phải ỷ lại vào tỉnh ủy, bằng không, cho y một ngàn lá gan cũng không dám làm vậy.
Tư lệnh Quy nói việc này không có tác dụng gì, cho nên phản ứng lại phía Tỉnh ủy bên kia. Tằng Cửu Thiên lợi hại quá, nhân vật uy lực thứ ba Tỉnh Tây Lâm chúng ta đã xuất hiện.
Bí thư Phó không thể làm gì khác hơn, mà chủ tịch Chúc đã có biện pháp đối với việc này. Cuối cùng, việc này, vẫn như vậy.
Đội trưởng Long và tư lệnh Tiền của thành phố Đông Cống đều nhanh chóng đến đây. Có điều gì đó, thật sự quan huyện không bằng huyện quản.
Quyền lực to nhất thành phố Đông Cống bây giờ nằm trong tay Y Cao Vân, nghe nói không ngờ y mời Thái Phi đến làm cùng.
Bí thư Diệp sau khi về phía tây phải cẩn thận. Còn có phó bí thư Long kia vì nước vì đồng chí. Cũng có chút mập mờ.
Mở ra một phong cảnh trên núi Ngũ Long, y cũng ủng hộ Y Cao Vân. Nói cái gì mà tất cả đều suy nghĩ cho kinh tế thành phố Đông Cống.
Y là phó bí thư quản lý kinh tế, làm cho kinh tế của địa phương mà không tốt thì y cũng không còn mặt mũi nào mà gặp lãnh đạo nói rõ được.
Thật là con mẹ nó "Cầm" trứng chơi.
Chính ủy Đới Hùng không liếc nhìn y một cái, tỏ vẻ trí thức. Kỳ thực, nổi danh phong cách quân nhân đặc biệt. Ngay cả lời thô tục cũng phun ra, xem ra, thực sự khiến cho cấp trên tức giận sâu sắc.
- Yên tâm, ngày mai sau khi trở về tôi sẽ hỏi. Núi Ngũ Long với chuyện di chuyển đội phòng ngự là chuyện lớn, địa phương chắc chắn sẽ ủng hộ quân đội xây dựng, điều này tuyệt đối không thể thay đổi được.
Quốc phòng, không có quốc phòng xã hội không thể ổn định đoàn kết được. Còn muốn làm kinh tế cái rắm gì? Hơn nữa, việc này lúc trước trong buổi bàn bạc hội nghị thường vụ thành ủy đã thông qua rồi.
Hội nghị thường vụ thành ủy quyết định rất nghiêm túc, tuyệt đối không tùy tiện làm bừa.
Diệp Phàm biểu lộ thái độ rất kiên quyết, đương nhiên, cũng không phải Diệp Phàm đặc biệt vĩ đại, mà mấu chốt chính là ở thái độ. Nếu như Y Cao Vân liên kết với Thái Phi làm chuyện đại sự, như vậy phải kiên quyết áp chế mới được. Bằng không, y lấy cái gì để thể hiện "Uy thế to lớn của bí thư".
- Bí thư Diệp, không phải Quy Hưng Thiên tôi tức giận. Chúng tôi luôn phải chịu đựng, chính là đang đợi anh trở về. Nếu không chờ anh về, Quy Hưng Thiên tôi đã sớm mở đường tiến vào chiếm giữ núi Ngũ Long rồi. Xem Y Cao Vân có dám không cho chúng ta mở đường hay không. Mẹ kiếp, cái đồ gì vậy! Nóng thật đấy, bố cho y phát súng.
Quy Hưng Thiên cũng chửi má nó.
- Tư lệnh Quy, việc này anh cũng đừng vội, tôi nghĩ nhất định sẽ có cách giải quyết.
Diệp Phàm khuyên nhủ.
- Thời gian ba ngày.
Quy tư lệnh lạnh lùng hừ nói:
- Tôi sẽ cố gắng hết sức!
Diệp Phàm gật gật đầu.
Sau khi đi ra khỏi phòng riêng tư lệnh Quy đưa Diệp Phàm đến cửa chính.
Mà Y Định Giang lại xuất hiện từ một bên, trong tay cầm hộp giấy, nói:
- Bí thư Diệp, vừa rồi anh nói nấm mũ gấu kia ăn ngon, lần trước bọn họ để lại một ít cho tôi.
Diệp Phàm giả vờ từ chối một chút cuối cùng cũng nhận, điều này hóa ra vẫn muốn tìm hiểu thứ này, đương nhiên muốn rồi.
Vừa quay về khách sạn Tây Quế, Diệp Phàm mở nấm mũ gấu ra kiểm tra.
Phát hiện, nếu dùng nội lực như thế này trong nấm sẽ có chút phản ứng. Lời nói về nấm kia hoàn toàn có thể dùng để điều chế Cửu Long Hoàn.
Bởi vì, Cửu Long hoàn là phải dùng nội lực ép, lắng đọng mới được. Quan trọng là không chịu được nội lực, hoặc là không thể dung hòa nội lực bên trong, như vậy không có cách nào làm được.
Đương nhiên, điều này, cũng chỉ là điều kiện cơ bản đạt được trong một buổi tối, Diệp Phàm muốn nghiêm túc làm ra một viên Cửu Long hoàn. Tự nuốt, phát hiện đan điền không cử động được, có chút nóng lên.
Ngay sau đó, Diệp Phàm cảm thấy công lực tăng lên một chút.
Diệp Phàm có thể khẳng định, nấm mũ gấu này có thể dùng để điều chế ra Cửu Long hoàn. Chỉ có điều, chất lượng loại nấm này không tốt bằng Thái tuế ngàn năm.
Cho nên, điều chế một viên Cửu Long hoàn đoán chừng cần một số lượng lớn nấm mũ gấu này. Diệp Phàm cũng không có cách nào cả, chỉ có thể tăng thêm số lượng thôi. Bởi vì, dù sao Thái tuế ngàn năm cũng quá khó tìm.
Tuy nhiên, theo như Y Định Giang nói. Trong tay đồng chí của quân khu tỉnh cũng có loại nấm Mũ gấu này.
Muốn mua thì phải đến Việt Nam một chuyến. Hơn nữa, dù cho có đi Việt Nam cũng chưa chắc tìm thấy. Tốt nhất đi hỏi Nguyễn Tiến Tiêu một chút.
Nhưng Nguyễn Tiến Tiêu bây giờ vẫn còn trong tay cảnh sát vũ trang tỉnh Tây Lâm, là trùm buôn bán thuốc phiện quan trọng. Muốn gặp y, đoán chừng không có thủ đoạn thì không có khả năng.
Tuy nhiên, Diệp Phàm đã có biện pháp. Lấy từ trong cặp ra giấy chứng nhận Phó giám sát trưởng cục giám sát cảnh vụ bộ công an ra, xem ra, nó có tác dụng.
Bởi vì, công an biên phòng thuộc quyền quản lý của quân đội bộ công an biên phòng.
Mà tên đầu sỏ thì đang ở bên quân ủy kia. Tuy nhiên, có giấy chứng nhận này, ít nhất khuôn mặt gầy vẫn còn có. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Tám giờ sáng ngày hôm sau, Diệp Phàm đã đến trung đoàn cảnh sát vũ trang tỉnh Tây Lâm.
Đây cũng là lần đầu tiên Diệp Phàm tới nơi này, bị cánh cửa chính chắn không cho vào.
- Đồng chí, xin mời đưa giấy chứng nhận ra?
Một thiếu úy của cảnh sát vũ trang rất lễ phép chào hỏi, nói:
- Đồng chí thiếu úy, ha ha, tôi muốn gặp tư lệnh Dương Mộc Lâm một chút.
Vẻ mặt Diệp Phàm bình tĩnh, vừa nói vừa đẩy tờ giấy chứng nhận ra.
Thiếu úy kia sửng sốt, không thể ngờ được người thanh niên này lại có giọng điệu to như vậy. Chỉ nói muốn gặp lãnh đạo lớn nhất chỗ anh ta.
Tình huống này thông thường mà nói đối phương có chút lai lịch. Không thể có khả năng có người dám đến trung đoàn cảnh sát vũ trang giả mạo được.
Cho nên, đồng chí thiếu úy lập tức thận trọng đứng dậy. Lại chào theo nghi thức quân đội, duỗi hai tay nhận giấy chứng nhận.
Sau khi xem xong mời Diệp Phàm chờ, lát sau có hai người đi ra. Một thiếu úy nghiêm túc nhìn Diệp Phàm, nói:
- Báo cáo thủ trưởng, tư lệnh Dương đang mở cuộc họp sớm, ông ấy bảo tôi mời thủ trưởng vào.
Diệp Phàm gật đầu, đi theo thượng úy lên lầu.
Lát sau có người pha trà.
Mười phút sau có một người trung niên bước nhanh vào phòng, nhìn nhìn trong phòng hỏi:
- Phó giám sát trưởng Diệp đâu?