- Anh muốn mời tôi ra tay, nói thật cho anh biết, điều đó là không thể. Nếu như một tháng trước thì còn có thể, bây giờ thì không được.
Gần đây tôi đang luyện một bộ quyền chưởng, không thể gián đoạn giữa chừng được. Tôi nghĩ, anh mặc dù thật sự muốn đi tìm Võ gia cũng phải đợi sau khi chấm dứt việc của Hoành Đoạn Gia Nhật Bản sư bá sẽ cùng đi với anh một chuyến.
Không thì, đi tìm Võ gia anh nghĩ như thế là tốt. Việc này, tôi cũng không cứng nhắc ngăn cản anh.
Tuy nhiên, tôi hy vọng trước khi anh ở nhà của Hoành gia không bị thương. Việc của Hoành gia và Phí gia cũng không phải là việc của riêng gia tộc nào.
Từ đó có thể thấy điều gì, anh nghĩ xem, đó chính là hai gia tộc đại diện cho quốc gia đang xảy ra xích mích. Chính là vì nhân dân Trung Hoa, vì sự oai hùng của quốc gia Trung Hoa, anh cũng phải tự bảo vệ mình mới được.
Phí Thanh Sơn nói:
- Tôi hiểu rồi, sẽ không đi nữa.
Diệp Phàm đồng ý, sau khi nghe điện thoại xong nằm trên giường rất lâu cũng không nói gì.
Không thể nghĩ được Võ gia có lai lịch như thế nào, thật đúng là khó giải quyết. Chẳng trách chính Tiền Phong Vân cũng không dám vuốt râu hùm, đoán chừng, anh Tiền sớm đã hỏi thăm chi tiết rõ ràng người ta rồi. Tuy Tiền Phong Vân không phải là cao thủ, nhưng người ta có quyền lực trong tay.
- Thời gian không chờ đợi tôi, có phải gặp Nam Trường tôi cũng sẽ đi gặp một lần.
Diệp Phàm lớn tiếng nói, nhảy như cá chép từ trên giường ra bên ngoài, một loạt âm thanh truyền đến, hắn bắt đầu áp dụng rồi.
Suốt nửa giờ cảm thấy toàn thân đổ mồ hôi như mưa thì Diệp Phàm dừng lại.
- Anh Trần, đã muộn thế này mà còn chưa ngủ sao?
Sớm biết được Trần Khiếu Thiên đang đứng trên lập trường của một cây đại thụ, Diệp Phàm thuận miệng hỏi:
- Công tử lau người đi đã, toàn thân mồ hôi, nếu không về trước tắm đi?
Trần Khiếu Thiên bê chậu rửa mặt đến.
Diệp phàm lấy khăn rửa mặt.
- Công tử có tâm sự, có phải là gặp chuyện phiền phức hay không?
Trần Khiếu Thiên hỏi:
- Vài ngày qua tôi muốn đi gặp Võ gia Tàng Tây một chuyến, anh Trần hãy cùng đi với tôi.
Diệp Phàm nói:
- Gia tộc kia nghe nói rất đáng sợ, từ rất lâu rồi, rất thần bí. Hay là công tử không cần đi cũng được. Ít nhất, cũng phải chờ anh sau khi phá tan được mười đoạn gông cùm xiền xích mới cso thể đi được.
Anh Trần vội vàng khuyên nhủ.
- Không đi không được, mặc kệ thế nào đi nữa, nhiều nhất cũng bị thương, chẳng lẽ Võ gia vẫn dám tiêu giệt tôi sao? Bây giờ là thời đại nào rồi. Quốc gia có pháp luật.
Diệp Phàm lạnh lùng hừ nói:
- Vậy được rồi, bất cứ lúc nào tôi cũng chờ. Tuy nhiên, tốt nhất là có thể kéo thêm nhiều cao thủ đến. Như vậy, có khí thế một chút. Võ gia có cao nhân, nhưng tôi nghĩ, cao thủ giống như công tử đây cũng chỉ có một đến hai người. Nhiều đệ tử khác cũng chẳng có tác dụng gì. Nếu tính toán, công tử có thể mời nhiều cao thủ đến càng nhiều càng tốt.
Trần Khiếu Thiên nói:
- Vâng, tốt nhất sang năm nói tiếp. Hơn mười ngày nữa là năm mới rồi, chuyện của Tề Thiên đoán chừng trước cuối năm sẽ không giải quyết xong. Cơ chế của chúng ta, cũng có thời gian kéo dài làm những việc lôi thôi, không có lợi gì cả.
Diệp Phàm nói:
Sáng sớm ngày hôm sau, Diệp Phàm trở về thành phố Đông Cống. Ngồi máy bay từ Thủy Châu đến phía tây Tây Quế thành phố Tây Lâm.
Sau khi Diệp Phàm tắm rửa, đúng hai giờ đến Tỉnh ủy tỉnh Tây Lâm.
Đúng lúc gặp bí thư Tỉnh ủy Phó QuốcVân ở hành lang.
- Xin chào bí thư Phó.
Diệp Phàm chào hỏi rất lễ phép.
- Là Tiểu Diệp à, nhiệm vụ đã hoàn thành chưa?
Phó Quốc Vân liếc nhìn Diệp Phàm một cái, thản nhiên cười nói.
- Hoàn thành rồi, lần này ở lại hơn một tháng, thật là làm hỏng người rồi. Điện thoại không thể dùng, không thể liên lạc với bên ngoài được.
Diệp Phàm nói:
- Giúp Ủy ban Kỷ luật Trung ương thụ lý vụ án thường thường như thế này, trước đây anh còn đảm nhiệm chức Bí thư Đảng ủy thành phố Ngư Đồng. Hơn nữa, vụ án Ngư Đồng cũng chấn động cả nước rồi. Trong việc phá án anh vẫn là người giỏi. Cho nên, cấp trên mới nghĩ cho anh mượn Hiệp trợ bọn họ đi phá án. Mọi người làm tốt bổn phận của họ thôi! Có thể cùng Ủy ban Kỷ luật Trung ương phá án, nói không chừng cũng là phúc của anh đúng không?
Phó Quốc Vân vừa nói vừa đi, Diệp Phàm cũng bước theo sau.
Sau đó vào văn phòng của Phó Quốc Vân.
- Ngồi đi.
Phó Quốc Vân chỉ chỉ ghế xoay đối diện với bàn làm việc lớn kia nói:
Ngay sau đó, thư ký pha xong trà liền đi ra ngoài.
Nhưng Phó Quốc Vân cũng không ngồi xuống, mà đứng nghiêng người rất lâu trước khu vực bản đồ hành chính tỉnh Tây Lâm giống như đang suy nghĩ chuyện gì.
Diệp Phàm nhìn thấy, đương nhiên cũng không thể ngồi. Bí thư người ta còn đứng, hắn nào dám ngồi, như vậy quá cao ngạo rồi. Vì thế đứng cùng Phó Quốc Vân ở đó.
Ước chừng qua năm phút đồng hồ Phó Quốc Vân mới hồi phục lại tinh thần, cười nói:
- Sao vậy, còn đứng sao, xem tôi này, nhất thời có chút thất thần.
Phó Quốc Vân nói chuyện mới ngồi xuống, Diệp Phàm cũng nhẹ nhàng ngồi xuống.
- Biết tôi nhìn cái gì không?
Phó Quốc Vân hỏi, nụ cười trên mặt dần dần biến mất.
- Hình như, có phải đang nhìn thành phố Đông Cống không. Ít nhất, ánh mắt nhiều lần dừng lại ở chỗ này. Không biết tôi đoán có đúng không?
Diệp Phàm thành thật trả lời. Kỳ thật, Diệp Phàm có thể khẳng định Phó Quốc Vân đang nhìn bản đồ thành phố Đông Cống. Bởi vì, có đôi mắt chim ưng nhìn ở đó.
- Anh nói không sai, tôi nhìn thành phố Đông Cống. Không dễ gì, một thành phố nhỏ có quy mô nhỏ, các anh phát triển thật sự rất nhanh.
Tuy nói là ở mọi nơi đều đang xây dựng rất loạn rất bẩn. Tuy nhiên, từ phương diện khác cũng nhìn ra một thành phố đầy sức sống.
Xây dựng lại thành phố mà không sạch sẽ thì có tác dụng gì? Tôi tin rằng, sau một năm, thành phố Đông Cống sẽ hoàn toàn thay đổi. Tốc độ của các anh rất nhanh!
Giọng Phó Quốc Vân bình tĩnh nói:
- Cảm ơn bí thư đã tán thành công việc kiến thiết lại thành phố Đông Cống chúng tôi, chúng tôi sẽ cố gắng hơn nữa. Đồng thời sẽ nhanh chóng xây dựng hoàn thiện thành phố, những công việc khác cũng sẽ dần dần làm xong.
Tôi nghĩ, muốn phát triển một khu, đầu tiên muốn kiến thiết cũng không được. Thiết kế là chỉ tiêu hàng đầu của công nghiệp. Nhưng thu hồi như thế nào mới là điều quan trọng nhất.
Cuộc sống của nhân dân Đông Cống chúng ta cũng không phải là vô cùng tốt, nâng cao chất lượng cuộc sống cho bọn họ cũng là việc trước mắt của bộ máy Ủy ban nhân dân thành phố.
Sau khi trở về, kế hoạch tiếp theo của tôi là phát triển nông nghiệp, du lịch và công nghiệp. Nhưng thu hút đầu tư là điều tuyệt đối không thể thiếu, đây là nền tảng phát triển một thành phố.
Như tập đoàn ngành đường thành phố Đông Cống một khi phát triển đi lên, nó kéo theo một số tác dụng không thể lường trước được. Tôi nghĩ, liệu có nên đưa Đông Cống trở thành trung tâm công nghiệp nổi tiếng toàn quốc, tôi rất tin vào điều này.
Đương nhiên, tất cả đều chịu sự quan tâm và chỉ đạo của các lãnh đạo Tỉnh ủy, không có các anh, chúng tôi đã không tìm chính xác phương hướng rồi.
Diệp Phàm nói, cũng nịnh bợ Phó Quốc Vân một chút.
- Ha ha, lãnh đạo của Tỉnh ủy rất quan trọng, nhưng tự thân các anh cố gắng mới là chủ yếu. Tỉnh ủy chỉ có thể nắm rõ phương hướng.
Đương nhiên, đối với cách làm của anh, hai chúng ta không ngờ nghĩ cùng nột chỗ. Tổng tài sản của Tập đoàn ngành đường Đông Cống hiện nay không dưới ba trăm triệu.
Các anh đã nắm chắc được cơ hội to lớn, tranh thủ mà đưa tỉnh Tây Lâm phát triển ra cả nước, có thể đột phá ra bên ngoài khiến cho người nước ngoài cũng dùng sản phẩm đường của chúng ta thì càng tốt.
Đương nhiên, điều này cũng là một quá trình dần dần. Các anh phải đứng trên cơ sở nền tảng vững chắc đẩy nhanh tiến độ cũng là điều tất yếu.
Hơn nữa, nhân dân thành phố Đông Cống rất cần tập đoàn nhà máy đường các anh có thể đứng lên trước, nhân dân mới có thể phát triển theo được. Một tập đoàn ngành đường, một tập đoàn công nghiệp đường to như thế, khả năng có thể phát triển là điều hết sức đáng sợ.
Các anh phải lợi dụng khéo điểm này, kéo các xí nghiệp khác cũng phát triển theo. Tất cả mọi người đều giàu rồi, thành phố Đông Cống cũng sẽ giàu.
Phó Quốc Vân nói, liếc nhìn Diệp Phàm một cái, đột nhiên nhíu mày lại.
Trong lòng Diệp Phàm nhảy dựng lên, nhưng đoán chừng có việc gì đó khiến Phó Quốc Vân có điều gì không hài lòng có phải không?
Quả nhiên, Phó Quốc Vân trầm tư trong chốc lát, nói:
- Kiến thiết là chuyện tốt, tuy nhiên, vì muốn kiến thiết mà làm thái quá lên thì không tốt. Thị trường xây dựng có quy luật nhất định, dầu và nước trong nước có nhiều rồi. Đối với một số đồng chí mà nói là một cái bánh ngọt rất lớn. Đồng chí Diệp Phàm, tôi hy vọng sau khi trở về anh có thể bảo vệ khối bánh ngọt này. Trên một số phương diện, vẫn là đòi hỏi quy tắc một chút. Không có quy tắc thì không thể trở thành Phương Viên được. Vì sao quốc gia lại có luật và chế độ, chính là vì phục vụ.
Diệp Phàm đi ra khỏi văn phòng của Phó Quốc Vân với vẻ mặt nghi hoặc, đi đến ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy. Phó trưởng ban thường trực Thiết Hậu Sơn cười pha trà mời Diệp Phàm.
- Trưởng ban Thiết, gần đây không nghe thấy điều gì về việc kiến thiết thành phố Đông Cống hay sao?
Diệp Phàm hỏi rõ ràng. Tự nhiên đến là muốn biết tin tức.
- Anh đi sắp được hai tháng rồi. Nguồn: https://truyenfull.vn
Thiết Hậu Sơn hỏi:
- Vâng, gần hai tháng rồi.
Diệp Phàm gật gật đầu.
- Ôi….
Thiết Hậu Sơn thở dài, liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, mới nói:
- Tôi nói thẳng với anh, gần đây cũng có chút động tĩnh. Nói tập đoàn công nghiệp đường của thành phố Đông Cống cầm mấy trăm triệu đi kiến thiết. Công trình không được phê duyệt, không có quy trình giao khoán cần thiết. Hoàn toàn là do cá nhân đồng chí, tự quyết định. Hơn nữa, ngay cả hội nghị Đảng ủy cũng không trực tiếp phê duyệt dự án công trình mấy trăm triệu này. Trong đó có quá nhiều mưu mẹo hay đại loại như thế. Dưới sự phẫn nộ đến cực điểm của dân chúng, nhiều đồng chí trong thành phố cũng có ý kiến.
- Có phải đồng chí muốn nhắc đến quản đốc Lam không?
Trong lòng Diệp Phàm giận đến phát hỏa, cũng không phải hắn không tin Lam Tồn Quân.
Hắn tuyệt đối tin tưởng phẩm chất của Lam Tồn Quân, hơn nữa, Lam gia cũng không thiếu tiền, Lam Tồn Quân không có khả năng hối lộ bao đầu.
Đoán chừng, phía sau trong đó có rất nhiều người thao túng, mũi nhọn chỉ thẳng Lam Tồn Quân. Tất cả mọi người biết được, Lam Tồn Quân và Diệp Phàm có mối quan hệ mật thiết với nhau.
Sau lưng một con dao bổ thẳng về phía Lam Tồn Quân, kỳ thật, là đại cục tốt đẹp nhất kiến thiết lại thành phố Đông Cống bừa bãi. Do đó, tự nhiên là muốn nói xấu Diệp Phàm sau lưng người khác.
- Ha ha, điều này, anh đi hỏi là biết liền.
Thiết Hậu Sơn đương nhiên sẽ không nói rõ.
Bữa cơm chiều là cha của trưởng ban tuyên giáo thành ủy Đông Cống Y Thanh Liêm mời khách, Thiết Hậu Sơn tiếp khách. Địa điểm chính là khách sạn quân khu tỉnh, lúc Diệp Phàm đến, Y Định Giang cùng vợ đang đứng ở cửa sau.
Thiết Hậu Sơn cũng đến sớm một bước, đang nói cười với Y Định Giang.
Lúc thấy Diệp Phàm đi ra từ trong xe Y Định Giang lập tức chạy ra. Từ xa đã vươn tay cười nói niềm nở.
- Xin chào bí thư Diệp.
- Xin chào Tham mưu trưởng.
Diệp Phàm cũng cười, tổng cộng bốn bàn tay to bắt tay nhau thân thiết.
- Nghe Thanh Liên nói bí thư Diệp rất trẻ tuổi, bây giờ nhìn thấy người thật rồi, so với tưởng tượng còn trẻ tuổi hơn nhiều, đáng sợ!
Y Định Giang nói chuyện khá thẳng thắn, điều này, cũng là do y làm quân hàm trung tá nhiều năm không thăng tiến.