- Là cục trưởng.
Ngoài cửa có người trả lời, không lâu sau, mấy người cảnh sát oai hùng, cầm thủ tiêu sáng loáng đẩy cửa bước vào, đi về phía hai cao nhân Trương Võ và Lý Thăng.
- Chủ tịch Diệp, hà tất phải như vậy?
Sắc mặt Tô Khánh Trung có chút khó coi, nói một câu.
- Chẳng lẽ anh muốn tôi ngồi yên chịu đánh?
Diệp Phàm lạnh lùng hừ nói.
- Rút cục anh muốn làm gì, chủ tịch Diệp?
Tô Khánh Trung rốt cục không kìm nổi, lời nói nặng thêm nhiều. Tiện tay vỗ mạnh xuống bàn rồi đứng hẳn lên.
Còn Tô Lâm Nhi thì vẫn hướng mắt về phía Lam Tồn Quân cầu cứu. Đương nhiên là hy vọng quản đốc Lam có thể ra mặt nói giúp vài lời. Tuy nhiên trong thời khắc then chốt này, Lam Tồn Quân không ngờ buồn tiểu, giả vở không nhìn thấy cái chớp mắt cầu cứu của Tô Lâm Nhi, xoay người đi về buồng vệ sinh, chẳng qua chỉ là diễn trò đi tiểu.
"Đúng là đồ khốn nạn, chơi trò đi tiểu với mình. Anh sẽ chết chìm." Tô Lâm Nhi trong lòng nguyền rủa Lam lão đại, đá dọa trên đất một cước.
- Chẳng phải các anh có thành ý giải quyết vấn đề sao? Rất đơn giản, vừa rồi quản đốc Lam tính toán nợ không giả dối tẹo nào, số tiền trăm triệu kia các anh nên hoàn trả.
Tuy nhiên, các anh dù sao cũng phải bồi thường một chút phí tổn thất tinh thần. Bản thân tôi thì không cần các anh bồi thường một đồng lẻ nào. Như vậy đi, nể mặt tiểu thư Tô Lâm Nhi, các anh lấy danh nghĩa tập đoàn Tô thị quyên tặng nhà máy đường Dương Phong một trăm triệu coi như là bồi thường đối với những áp lực và tổn thất tinh thần mà Tô Trang Thành gây ra cho chúng tôi lần này.
Hơn nữa, tất cả đều phải trả tiền mặt một lần, thiếu một đồng cũng không được.
Diệp Phàm rung chân, vẻ mặt vẫn thản nhiên ngồi,
Hơn nữa, nhìn cái vẻ ngơ ngơ đó, ai cũng phải tức giận.
Huống chi, hắn còn thong thả nhả khói thuốc.
Làn khói bay thẳng vào mặt Tô Khánh Trung đang ngồi đối diện cách đó gần ba mét rồi mới từ từ tản ra. Đây đương nhiên là do Diệp Phàm dùng nội lực đẩy khói bay qua.
- Nghĩ Tô gia chúng ta là ngân hàng sao? Cả trăm triệu, các anh làm thế nào mà cướp được? Đừng nói tạm thời chúng tôi không có, mà nếu có thì cũng không đưa.
Anh đang giở trò dọa nạt, đang phạm tội.
Tô Khánh Trung rút cục vỗ mạnh một cái xuống bàn, phát ra một tiếng thình thịch giòn vang.
- Anh đập bàn cái gì thế? Mẹ nó, Nam Môn Tô gia thì sao nào? Anh nói Diệp Phàm tôi dọa nạt các anh. Hôm nay chắc chắn tôi phải dọa rồi.
Tôi là vì nhân dân Đông Cống lấy lại thứ mà họ nên lấy từ các anh, thiếu một đồng cũng không được. Hơn nữa, chỉ có thời gian một ngày, nếu trước tối mai mà các anh còn không mang tiền trả nợ cho nhà máy đường Dương Xuân,
Haha, chúng tôi sẽ yêu cầu bắt giữ Tô Trang Thành và những người của Tô gia có liên quan đến vụ án.
Diệp Phàm cũng đứng lên, đập ba tiếng, tiếng đập vang dội hơn Tô Khánh Trung nhiều lần. Hai mắt bình tính nhìn chằm chằm Tô Khánh Trung, khí thế tăng cao.
- Không cần suy nghĩ, bốn tỷ ba trăm triệu, số tiền đó tuyệt đối không thể đưa. Tuy nhiên, tôi lại muốn xem, Chủ tịch Diệp có thể bắt Trang Thành nhà chúng tôi quy án hay không? Thiên hạ không phải thiên hạ của Diệp Phàm anh. Ở tứ cửu thành, Tô gia chúng tôi nói chuyện, còn có tác dụng hơn lời một Chủ tịch thành phố tép diu như anh nhiều. Không tin cứ thử xem. Tuy nhiên, Tô Khánh Trung tôi phải cảnh cáo anh một chút, đừng quá tự cho mình là đúng, một chủ tịch thành phố nhỏ nhoi, đối với tứ cửu thành cũng không bằng con chó. Kết cục của thói tự cao tự đại chính là chịu sự diệt vong.
Tô Khánh Trung phẫn nộ hừ nói.
- Chú, ngồi xuống bàn bạc một chút đã.
Lúc này Tô Lâm Nhi có chút nóng nảy, nói như van nài.
- Chẳng có gì để bàn cả.
Không ngờ Diệp Phàm và Tô Khánh Trung đồng thời nói ra câu này. Diệp Phàm nhìn Tô Khánh Trung hừ nói:
- Nếu các người đã không có thành ý, thế nào cũng được. Có phải Tứ Cửu thành Nam Môn Tô gia phải không, hôm nay Diệp Phàm tôi sẽ đi tác động. Một Chủ tịch thành phố Đông Cống nhỏ nhoi sẽ làm như nào, Nam Môn Tô gia dù sao cũng không phải hoàng cung.
Diệp Phàm nói xong liền dùng điện thoại dây trên bàn gọi cho Thứ trưởng bộ Công an Thiết Chiêm Hùng. Diệp Phàm nói:
- Thứ trưởng Thiết, tôi là Diệp Phàm của phòng Đốc Tra cảnh vụ trong bộ, có chút chuyện rắc rối muốn phản ánh với anh một chút.
Diệp Phàm nhanh chóng kể hết toàn bộ sự việc Tô Trang Thành giở trò xấu xa sau lưng.
Đương nhiên là đang đóng kịch.
- Anh nói đồng chí Vương Triều của cục Công an thành phố Đông Cống đã mang tài liệu liên quan chuyển tới sở Công an tỉnh Tây Lâm?
Thiết Chiêm hùng cố ý trầm ngâm trong chốc lát rồi mới hỏi.
- Đúng vậy, hiện nay tài liệu đang ở sở Công an tỉnh Tây Lâm.
Diệp Phàm đáp.
- Được, tôi lập tức cho người đi hỏi một chút. Nếu sự việc là thật, cho dù liên quan đến ai, đều xử theo pháp luật.
Lời nói của Thiết Chiêm Hùng có tác dụng mạnh mẽ.
Sau khi buông điện thoại, Diệp Phàm không hề liếc nhìn người nhà Tô gia, thản nhiên ngồi xuống uống trà.
- Chủ tịch Diệp, việc này chúng ta có thể thương lượng, anh đừng nóng.
Tô Lâm Nhi khóc cuống lên. Vừa nghĩ tới anh trai Tô Trang Thành sắp bị vào tù, Tô Lâm Nhi không cuống không được.
- Lâm Nhi, chúng ta đi, tôi không tin hắn sẽ làm được trò gì.
Tô Khánh Trung nói xong xoay người bước đi.
- Cháu không đi, chúng ta thương lượng một chút với Chủ tịch Diệp, chẳng phải là mấy tỷ sao?
Tô Lâm Nhi liếc nhìn chú Tô Khánh Trung, hai mắt đẫm lệ nói.
- Nói dễ vậy, đó là bốn tỷ ba trăm triệu, không phải bốn triệu ba trăm nghìn. Đi.
Tô Khánh Trung nói, hai tay thủ hạ muốn đi theo nhưng còn đang bị Vương Triều giữ chân.
- Không được nhúc nhích, ai nhúc nhích sẽ bị bắt.
Vương Triều như con sư tử lên cơn tức giận, hừ lạnh một tiếng với hai tên thủ hạ Tô gia nói:
- Bọn họ âm mưu tấn công Chủ tịch thành phố Đông Cống, Chủ tịch Diệp, tôi lấy danh nghĩa của cục Công an thành phố Đông Cống tuyên bố, bọn họ bị giữ lại…
- Chờ xem.
Tô Phong hừ lạnh một tiếng, hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Phàm không nói gì, đi theo cha ra ngoài.
- Thật chẳng ra sao, đi.
Diệp Phàm cũng hừ một tiếng rồi xoay người bước đi. Vương Triều dẫn theo Trương Võ và Lý Lăng đi theo phía sau.
- Lâm Nhi, chuyện này, anh cũng không giúp được gì.
Đồng chí Lam Tồn Quân từ buồng vệ sinh ra, vẻ mặt ngượng ngùng.
- Anh Quân, cầu xin anh, nói với Diệp Phàm một tiếng, đừng vội bắt người.
Tô Lâm Nhi khóc, gục mặt vào ngực Lam Tồn Quân. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - https://truyenfull.vn
- Ôi, chuyện này. Em xem xem, thái độ của chú em rất không được. Chủ tịch Diệp là người tính cương, em càng áp chế anh ấy, anh ấy càng phản kháng mạnh mẽ.
Em đừng nói anh không nhắc nhở bọn em, khả năng của Chủ tịch Diệp không phải các em có thể nhìn thấy ngay trước mắt.
Cú điện thoại vừa rồi chính là anh ấy gọi cho Thứ trưởng Thiết của bộ Công an. Bây giờ anh ta đã ra tay, một khi tài liệu thật sự được chuyển đến bộ Công an, phỏng chừng việc này sẽ rất phức tạp.
Em nghĩ lại đi, bộ Công an lại dễ dàng xin xỏ thế sao? Theo như anh biết, quan hệ của Diệp Phàm và Thứ trưởng Thiết rất gần gũi.
Thứ trưởng Thiết cắn các em không tha, anh trai em, tám phần chắc phải vào tù.
Lam Tồn Quân thở dài, bản lĩnh diễn trò trời sinh của anh ta thật giỏi. Hơn nữa, chuyện này anh ta đùa dai mãi, đâm ra càng ngày càng nghiêm trọng.
- Vậy phải làm sao bây giở hả anh Quân?
Tô Lâm Nhi thực tình có chút lo lắng, thân mình mềm nhũn ra, đến đứng cũng không vững. Lam Tồn Quân đương nhiên trở thành dũng sĩ. Tự nhiên ôm Tô Lâm Nhi vào phòng ngủ lớn bên cạnh.
Anh ta, thật ra rất hiểu đạo lý nếu không biết tận dụng thời cơ, mất rồi sẽ không có nữa. Tùy gậy tre liền thượng. Tuy nhiên thái độ của Diệp Phàm cứng rắn mạnh mẽ đến vậy. Việc này dường như không thể hóa giải. Đại gia viện của Nam Môn Tô gia ở thủ đô, gia chủ Tô Chiêu Viễn có chút buồn bực đứng lên, trong đại sảnh vang lên tiếng bước chân.
- Để con gọi mấy người xử lý hắn.
Tô Trang Thành tức điên, hung tợn kêu lên.
Vừa mới nhận được điện thoại của em gái, đã biết kết quả của cuộc đàm phán.
- Xử lý, xử lý, con đúng là chẳng có đầu óc gì cả. Thiết Chiêm Hùng đã nhúng tay vào, người này có quan hệ rất thân thiết với Diệp Phàm. Huống chi, Diệp Phàm còn kiêm chức một Phó giám sát trưởng. Lúc này, con không được làm bất gì cả. Giết một phó giám sát trưởng, đầu óc con vẫn bình thường đấy chứ?
Tô Chiêu Viễn tức giận mắng con trai.
- Hắn đã muốn đưa còn vào tù, chẳng lẽ còn không cho con tranh đấu một chút. Xử lý hắn rồi thì chẳng còn chuyện gì nữa.
Tô Trang Thành mạnh miệng nói.
- Trang Thành, con đúng là vẫn chưa lớn được.
Tô Chiêu Viễn thở dài, liếc nhìn đứa con, nói:
- Gia tộc nhà ta làm ăn kinh doanh, không phải là gia tộc hạ đẳng lăn lộn trong hắc phái. Chuyện giết chóc tốt nhất đừng dính đến.
Trí giả thiên lự, chúng hữu nhất thất. Chuyện đánh giết cho dù có kín bưng không chút kẽ hở nhưng rồi một ngày chắc chắn sẽ bại lộ.
Một khi đã bại lộ, con sẽ bị đẩy đến chỗ không thể quay đầu lại được. Đối thủ của chúng ta đều đang nhìn chằm chằm chúng ta, bọn họ e sợ tìm không ra
Chính con lại đêm cơ hội nhường cho bọn họ, chẳng phải tự chui đầu vào rọ sao. Huống chi, chuyện lần trước con sắp đặt chu đáo cặn kẽ như vậy, rốt cục thế nào?
Kết quả không ngờ người ta mang Đông Kinh từ trong tay Đông Cẩu về. Tổ chức Đông Cẩu này như thế nào chẳng lẽ con còn chưa rõ. Bên trong tuyệt đối có những sát thủ máu lạnh hạng nhất.
Cha nghĩ việc này, có phải do Diệp Phàm sai người làm hay không. Người thanh niên này, thật không đơn giản. Còn nữa, theo như em gái con nói, Trương Võ và Lý Thăng bọn họ bị Cục trưởng Vương của thành phố Đông Cống đá cho mấy cước đã nằm gục xuống đất.
Bình thường, con thấy Trương Võ và Lý Thăng uy phong như vậy, chân có thể chặt đá, tay có thể chặt cây. Điều này giải thích cái gì, Vương Triều người này thật không đơn giản. Cha vừa mới điều tra qua, Vương Triều không ngờ cũng là cao thủ của phòng bí mật thuộc bộ Công an.
Con nghĩ lại xem, con thất bại trong tay người như thế, không oan. Hơn nữa, cha nghi ngờ, một loạt sự việc nhằm vào con lần này, vốn có sự tham gia của Thiết Chiêm Hùng.
Bằng không, Diệp Phàm là một quan chức của nhà nước, sao có khả năng đem người từ tổ chức Đông Cẩu về.
Chỉ có Thiết Chiêm Hùng nhúng tay vào, cao thủ từ phòng bí mật thuộc bộ Công an mới có thể làm được chuyện này.
Tô Chiêu Viễn vẻ mặt ngưng trọng nói.
- Vậy tìm người bắt Thiết Chiêm Hùng tránh ra. Chỉ cần anh ta không nhúng tay vào, Diệp Phàm có thể làm gì nữa. Qua một thời gian, chúng ta lại ra tay thu phục tiểu tử này cũng chưa muộn.
Tô Trang hung tợn mắng.
Tô Chiêu Viễn nhíu nhíu mày, không có cách gì, đành phải cầm điện thoại lên. Sau khi ừ a một hồi thì buông điện thoại xuống, hai cha con đợi một lúc, điện thoại của Chiêu Viễn vang lên. Nhận điện thoại rồi lại ừ a một hồi, sau khi buông điện thoại, Tô Chiêu Viễn chân mày càng nhíu lại.
- Sao rồi, bọn họ không chịu giúp à?
Tô Trang Thành trong lòng cũng có chút lo lắng.
- Không phải là bọn họ không chịu giúp, là do Thiết Chiêm Hùng chưa từng có thái độ cứng rắn như vậy bao giờ. Thứ trưởng thường trực Mâu Vân cũng đã đồng ý nói đỡ vài câu.
Tuy nhiên, Thiết Chiêm Hùng không gật đầu. Mâu Vân cuối cùng cũng không có cách nào. Anh ta không thể vì Tô gia chúng ta mà cứng rắn hơn nữa với Thiết Chiêm Hùng.
Bên trong bộ Công an, phe phái đông như kiến cỏ, cũng là rất phức tạp. Hơn nữa, Thiết Chiêm Hùng không quản đêm tối sai người của sở Công an tỉnh Tây Kế mang tài liệu đến bộ.
Phỏng chừng, lúc này những tài liệu liên quan đến con đã đang trên máy bay từ tỉnh Tây Lâm về thủ đô rồi.
Tô Chiêu Viễn nói.