- Vậy làm sao bây giờ? Nếu không chào hỏi mấy lãnh đạo có liên quan của tỉnh Tây Lâm, người ta báo việc này lên trên thì sẽ phiền toái. Đến lúc đó, việc này liên lụy đến Trang Thành thì sẽ rắc rối.
Tô Khánh Trung ra vẻ rất quan tâm đến thằng cháu. Nguồn: https://truyenfull.vn
Trên thực tế trong lòng Tô Chiêu Viễn rất rõ. Nếu có thể nhốt con trai mình vào mười tám tầng địa ngục, tin là em trai mình sẽ tuyệt đối không nương tay.
Tô Khánh Trung nói như thế, chẳng phải là cố tình nhắc với mọi người sự phiền hà này là do Trang Thành gây ra hay sao. Bây giờ gây phiền toái cho cả Tô gia.
Đại nghiệp của Tô gia tuy lớn, nhưng bên trong tranh đấu cũng rất khốc liệt. Mấy trăm năm nay, "đại phòng" của các thế hệ Tô gia tuy nói khống chế một cách chặt chẽ sản nghiệp to lớn này của Tô gia, nhưng cũng có mấy lần tranh đấu vấy mùi máu tươi.
Tô Chiêu Viễn thậm chí có chút hoài nghi, chuyện lần này có phải do chính em trai ruột Tô Khánh Trung của ông ta âm thầm phá không.
Bằng không, chỉ với Chủ tịch một thành phố cấp ba như Diệp Phàm, có cái gì chống đỡ để dám cả gan đấu với Nam môn Tô gia lớn mạnh.
Hơn nữa, con cái Tô gia khá đông. Chỉ một thế hệ của Tô Chiêu Viễn đã có năm anh em. Thế hệ của đứa con trai thì còn đông hơn, không dưới mười lăm người.
Trong số những người này, có năm sáu người có năng lực. Đám hậu bối này đều là một thế hệ có năng lực, tất cả đều dò xét hy vọng chiếm được vị trí cầm lái của Tô gia.
Con người chết vì tiền tài, chim muông chết vì miếng ăn, người cầm lái phải khống chế được gần 60% số tài sản kếch xù của Tô gia.
Còn 40% còn lại thì phải chia đều cho mấy chục người, số tài sản đương nhiên thu hẹp không ít.
Trên thế gian này, ai mà không muốn đứng đầu, ai ngại nhiều tiền?
Quang cảnh oai phong của Tô gia đương nhiên Tô Chiêu Viễn là biết rõ nhất. Còn người ngoài biết được, thì xem chừng cũng chỉ có một Tô Trang Thành.
Chạng vạng ngày hôm sau trên tỉnh còn chưa có động tĩnh gì. Vương Triều đến báo cáo nói là việc này trên tỉnh vẫn đang nghiên cứu.
- Nghiên cứu nghiên cứu, hừ, phỏng chừng ở tỉnh các ông muốn che dấu chuyện này.
Diệp Phàm hừ nói.
- Tô gia ở thủ đô, vài lãnh đạo lớn ở tỉnh hẳn là cũng nghe nói qua. Cho nên, việc này, liên lụy đến Tô gia, chính là Bí thư Đảng ủy Công an tỉnh, Trần Chí Hạo cũng muốn suy tính một chút phân lượng của mình. Tôi nghĩ chắc đã có người báo cho Tô gia việc này.
Lam Tồn Quân ngẫm nghĩ một lát.
- Chắc là thế, ở tỉnh đang kéo dài thời gian. Còn Tô gia đang nghiên cứu đối sách. Phỏng chừng việc này sẽ chẳng nên cơ sự gì rồi.
Diệp Phàm hừ nói, nghĩ một chút rồi nói:
- Cho tỉnh thêm thời gian một ngày, nếu vẫn không có động tĩnh gì, chúng ta trực tiếp liên hệ với Bộ Công an. Cái danh hiệu Phó phòng Đốc tra có vẻ còn có chút tác dụng.
- Ừ, Tô gia này thật đáng căm giận.
Lam Tồn Quân gật gật đầu.
- Tồn Quân, một khi đối đấu với Tô gia, anh và Tô Lâm Nhi chắc sẽ gặp chút phiền phức.
Diệp Phàm liếc mắt nhìn Lam Tồn Quân nói.
- Mặc kệ, Tô Lâm Nhi có thể nghĩ thông được thì tốt, không nghĩ được thì chúng tôi giải tán.
Lam Tồn Quân lạnh giọng hừ nói. Tuy nhiên, đôi mắt ưng của Diệp Phàm vẫn phát hiện, ở khóe miệng anh ta vô ý co giật vài cái, trong lòng có vẻ không nỡ.
Tình cảm là thứ lý trí con người vốn không điều khiển được. Vì sao có người tự tự vì tình, điều này giải thích việc dứt tình thật khó có thể chịu nổi.
- Thật là anh nỡ lòng sao?
Diệp Phàm liếc nhìn Lam Tồn Quân, cố ý hỏi.
- Haha. Đàn bà như quần áo, cũ có thể đổi. Anh em như chân tay, đứt tay sẽ đau.
Trên mặt Lam Tồn Quân hiện lên một tia quyết đoán, liếc nhìn Diệp Phàm nói:
- Hơn nữa, việc này, tôi coi Lâm Nhi là Lâm Nhi, Tô gia là Tô gia. Tin tưởng cô ấy sẽ có thể phân biệt được.
- Chuyện lần này rất khác, chúng ta trực tiếp đối đầu là Tô Trang Thành. Anh ta là anh ruột của Tô Lâm Nhi. Huyết mạch liên kết, tôi thấy việc này tốt nhất anh không cần tham gia.
Anh cứ giả ngu, giả vờ chẳng biết gì. Do tôi và Vương Triều đấu với bọn họ đến cùng.
Hơn nữa, để liên lụy tới Lam gia thì cũng không tốt. Hiện nay cũng là thời kỳ rất tốt của ba anh. Nói thật, tôi không muốn vì chuyện của chúng ta mà ảnh hưởng tới gia tộc anh. Anh em là anh em, gia đình lại là chuyện khác.
Diệp Phàm khuyên nhủ.
- Đùa à, Diệp ca, Tồn Quân tôi vốn không phải người khôn vặt kiểu đó.
Đã quen biết Diệp đại ca, Lam Tồn Quân tôi tuyệt đối là anh em của anh. Chuyện bất nhân với anh em, Lam Tồn Quân tôi tuyệt đối sẽ không làm. Chuyện bất nghĩa với anh em, tôi nhổ vào.
Lam Tồn Quân thái độ kiên quyết.
- Anh em tốt, chúng ta làm một ly.
Diệp Phàm đứng lên, cười lớn bảo Vương Triều mang một chai rượu vào, ba anh em cứ thế cạn hết cả một chai. Đương nhiên chỉ là loại chai nhị lưỡng.
Lam Tồn Quân trở về chỗ của Diệp Phàm. Vừa mới dừng xe ở cửa tiểu khu Vũ Nguyệt. Tiểu khu Vũ Nguyệt là tiểu khu mới xây dựng của tập đoàn Vinh Quang, đẳng cấp khá cao, đạt chuẩn về tiểu khu của một thành phố phát triển bậc trung.
Tuy nhiên, vì kinh tế Đông Cống không thể khởi sắc. Dân Đông Cống căn bản không mua nổi loại nhà khá đắt tiền với họ như thế. Cho nên, chỉ mỗi cái tiểu khu này đã khiến Cam Vũ Thần rơi vào vũng bùn. Lập tức rơi vào hoàn cảnh nợ nần mấy trăm triệu.
Mà Cam Vũ Thuần lại không có tiền trả nợ cho nhà máy đường Dương Xuân, còn những chủ nợ khác cũng đòi ráo riết. Gần đây theo đề nghị của Diệp Phàm, toàn bộ tiểu khu Vũ Nguyệt bán lại cho nhà máy đường Dương Xuân. Đương nhiên giá rất rẻ.
Tiểu khu Vũ Nguyệt có tổng số vốn đầu tư năm trăm triệu cuối cùng còn bán với giá thấp hơn giá vốn, bán cho nhà máy đường Dương Xuân với giá bốn trăm triệu.
Như vậy, tập đoàn Vinh Quang chỉ riêng trong vụ làm ăn này đã lỗ mất một trăm triệu, hơn nữa còn là vốn. Tính cả số tiền lãi dự tính, phỏng chừng thua lỗ không dưới ba trăm triệu.
Về điểm mấu chốt này, có thể bán tiểu khu Vũ Nguyệt để có được bốn trăm triệu tiền mặt, Cam Vũ Thần cảm kích Diệp Phàm thiếu chút nữa rơi lệ. Nếu Cam Vũ Thuần biết được đây là kế của Diệp Phàm và Lam Tồn Quân, không biết có hộc máu mồm không.
Bởi vì, sau khi Diệp Phàm có được chứng cứ xác thực, biết được có thể lấy được từ Tô gia số tiền này. Cho nên, mới dám mạnh tay lấy hai trăm triệu dùng để phát triển nhà máy đập vào tập đoàn Vinh Quang.
Mà nhà máy đường Dương Xuân hiện nay chỉ có hai trăm triệu tiền mặt. Diệp Phàm lấy tiểu khu Vũ Nguyệt thế chấp, vay ngân hàng hai trăm triệu để trả hết nợ cho Cam Vũ Thuần.
Khi đó Cam Vũ Thuần có nói là nếu không có tiền mặt, hai trăm triệu còn lại có thể trừ vào khoản vay nhà máy đường Dương Xuân lúc đầu cũng được.
Tuy nhiên, Lam Tồn Quân đương nhiên không đồng ý. Bởi vì trăm triệu đó sẽ sinh ra thêm tiền, sao có thể đổi cho Cam Vũ Thuần.
Còn Cam Vũ Thuần cũng rất khó hiểu, cảm thấy có chút kỳ lạ. Diệp Phàm không ngờ đồng ý vay hai trăm triệu từ ngân hàng mà không cần ngân phiếu khống bốn trăm bao mươi triệu để trao đổi.
Lại khiến Cam Vũ Thuần trong lòng cảm kích Diệp Phàm hơn nữa. Cho rằng Chủ tịch thành phố này chính là người tri kỷ của mình. Là thật tâm muốn giúp tập đoàn Vinh Quang giải quyết khó khăn. Bởi vì hiện nay là thời điểm tập đoàn Vinh Quang thiếu tiền nhất. Có tiền mặt là rất may.
Tổng giám đốc Cam và Diệp Phàm càng trở nên gần gũi. Trong mắt Chủ tịch hội đồng quản trị Cam, hình tượng Diệp lão đại ngày càng vĩ đại, quả thật có thể sánh với Bao Thanh Thiên.
Tâm địa thật của Diệp lão đại, cũng không cần nói thêm nữa.
- Quân ca.
Lam Tồn Quân cúi đầu đang chuẩn bị đi lên tầng, đột nhiên nghe được một giọng nữ quen thuộc. Anh ta lập tức chấn động, quay đầu nhìn…
Ngây dại
Bởi vì, tiếng " Quân ca" này đã bao năm không nghe thấy. Bao nhiêu lần trong mơ, Lam Tồn Quân mơ thấy giọng nói này vang lên bên tai. Nhưng mỗi năm cứ trôi qua, sau khi Tồn Quân tỉnh lại, biết rằng đó chỉ là mơ.
Đêm trăng, dưới ánh trăng mờ ảo, dưới bóng cây ngô đồng có một cô gái bộ dạng tiều tụy đang đứng đó.
Cô gái này có khuôn mặt trái xoan với lông mày lá liễu, đẹp tựa như tiên tử hàn cung giáng trần. Chẳng phải Tô Lâm Nhi thì còn ai vào đây?
Trong khoảnh khắc này, trong lòng Lam Tồn Quân dấy lên một tình cảm không thể nói thành lời. Chua ngọt đắng cay mặn ngũ vị đều có cả. Anh ta dụi mắt thật mạnh, bởi vì sợ đây chỉ là giấc mơ.
Quái, có phải gần đây mơ tưởng nhiều quá nên sinh ra ảo giác, giống như cô bé bán diêm mơ thấy bà nội.
Lam Tồn Quân nghĩ thầm trong lòng, ngơ ngác nhìn bóng hình xinh đẹp dưới tán cây ngô đồng kia. Đột nhiên anh ta lùi lại một bước, không dám tiến lên nhìn xem, bởi vì sợ đây là một giấc mộng.
- Quân ca, em biết mấy năm nay em khiến anh rất đau khổ. Anh thấy em, sợ tới mức muốn bỏ chạy. Chẳng lẽ Tô Lâm Nhi em không đáng để anh yêu đến thế, anh quên em thật rồi.
Em thì không thể quên anh được, mỗi ngày mỗi đêm em đều ngắm ảnh hai đứa mình, mỗi lá thư anh viết cho em em đều cất giữ.
Tuy nhiên, thật đáng ghét, lần trước có một tên trộm lấy mất. Vì thế Lâm Nhi khóc mãi.
Giọng nói của Tô Lâm Nhi nhẹ nhàng vang lên phía cây ngô đồng.
- Mẹ nói, ai nhớ tôi đây, không phải là em đây chứ?
Vương Nhân Bàng ở thủ đô đột nhiên hắt xì, sau đó quay người đi ngủ.
- Lâm Nhi, Lâm Nhi, thật sự là em à?
Giọng Lam Tồn Quân hơi run rẩy, lại dụi mắt, mới tiến đến phía trước nhìn.
- Nhìn gì, trông anh cứ như tên ngốc, trên mặt em đâu có mọc hoa.
Lâm Nhi mắng yêu một câu.
- Lâm Nhi, thật sự là em, đúng là Lâm Nhi của anh…
Lam Tồn Quân rút cục không kìm nổi, ôm Tô Lâm Nhi vào lòng. Thân mình lủi vào dưới cây, động tác còn nhanh hơn miêu ly.
Tô Lâm Nhi cũng không chút sợ hãi, bởi vì cô biết Lam Tồn Quân có bản lĩnh đó, không khỏi phá lên cười "khanh khách". Tiếng cười như châu lạc ngọc bàn, bay thẳng lên trời đêm.
Chốc cái, Lam Tồn Quân bị tiếng cười làm cho bừng tỉnh. Nhìn nhìn Tô Lâm Nhi trong lòng, lập tức lại lủi vào dưới cây. Đặt Tô Lâm Nhi vào chiếc ghế bên cạnh.
- Anh sao thế? Cả kinh nhất động định hù chết người ta à?
Tô Lâm Nhi có chút oán trách định giơ tay sờ vào trán Lam lão đại. Lam Tồn Quân như phản xạ có điều kiện, lùi lại phía sau rất nhanh. Giống như giờ phút này Tô Lâm nhi đột nhiên biến thành đáng sợ như mãnh thú Hồng hoang.
- Anh lại sao thế, thật sự chán ghét em đến thế à?
Đôi mắt Tô Lâm Nhi đỏ lên, nước mắt từ từ rơi từ khóe mắt.