Quan Thuật

Chương 1898: Giết sạch

Park Hsiang Chung và Ewegoaldersen vội nhặt mấy viên gạch ở dưới đất lên chặn mấy cây phi đao. Thiết Chiêm Hùng và Lý Cường cầm súng quan sát bốn phía xung quanh. Bất kể tên nào của Đông Cẩu lộ diện hai người họ sẽ lập tức tặng cho một viên đạn.

Khẩu súng bắn tỉa trong tay cao thủ Ngũ, lục đẳng thì uy lực càng lớn hơn. Trong cự ly mấy trăm mét căn bản là bách phát bách trúng. Tuy nhiên, đối với cao thủ Cửu đẳng như Diệp Phàm mà nói, thì súng bắn tỉa chẳng có gì đáng sợ.

Bởi vì, cảm giác của họ cực kỳ nhanh nhạy, họ sẽ luôn tìm ra được phương hướng để trong nháy mắt thoát khỏi đường ngắm của viên đạn.

Trừ khi bạn lợi dụng lúc họ không đề phòng mà bắn, nếu không thông thường mà nói sẽ không giết nổi họ. Một khi phát thứ nhất bạn không thể giết được họ, khi bạn đang muốn bắn phát thứ hai thì họ đã lần theo tiếng súng bắn ra mà tìm đến giết bạn trước rồi.

Đối với cao thủ như thế này, cự ly mấy trăm mét cũng chỉ trong nháy mắt là họ đã đến bên cạnh bạn làm cho bạn không kịp phản ứng.

Hơn nữa, loại cao thủ này có thể dùng bất cứ thứ gì để giết bạn, trong cự ly mấy chục mét thì ngay cả dùng mấy viên gạch kia thì uy lực cũng khiến bạn không còn đường sống rồi.

Tuy nhiên, bọn bảo vệ đi tuần tra bên trong trang viên Cadilky đều đã bị mấy người Diệp Phàm đánh ngất rồi.

Mà lúc này có mấy tên nghe ngóng được tình hình vội vàng chạy đến nhưng thực sự người của chúng cũng không đông lắm.

Chỉ nhìn thấy ngoài mấy tên đã bị lão Thiết giết thì còn lại chẳng còn ai. Có lẽ thực tế trong trang viên này nhân thủ cũng không đông đảo gì. Điều này nhìn từ tình hình thực tế, người quá đông cũng dễ gây sự chú ý của Sở mật thám Anh quốc.

Tuy Park Hsiang Chung và Ewegoaldersen đã dùng gạch chặn được phi đao của Diệp Phàm nhưng Diệp Phàm cũng đã tấn công tiếp ngay, rút ra cây gậy sắt được chế tạo đặc biệt hung hăng đập vào Ewegoalder đang bị thương.

Còn phía sau Vương Nhân Bàng và Lam Tồn Quân cũng cầm gậy hợp kim cùng đập lại.

Tiên hạ thủ vi cường, một tên còn được chứ để cho ba người bọn chúng hợp lại thì đêm nay Diệp Phàm thật sự gặp vận đen.

Bốp, bốp.

Sau hai tiếng giòn vang, Ewegoaldersen và Park Hsiang Chung chia ra mỗi người một bên bẻ cong chiếc gậy sắt của Diệp Phàm.

Tuy nhiên, Vương Nhân Bàng và Lam Tồn Quân thừa lúc hai tên này không chú ý phòng thủ đã hung hăng bổ về phía Ewegoalder.

Keng.

Gậy sắt của Lam Tồn Quân bị Park Hsiang Chung chặn lại, nhưng chiếc còn lại của Vương Nhân Bàng thì đang hung hãn đập lên đùi của Ewegoalder. Một tiếng "răng rắc" phát ra, có lẽ đùi trái của Ewegoalder đã bị gãy.

- A Tông!

Ewegoaldersen hét lớn, cơ thể xoay tròn một cái, nhuyễn đao trong tay vù vù.

Vương Nhân Bàng bất chợt cảm thấy sợ toát mồ hôi lạnh, bởi vì mặc dù đã mặc áo chống đạn nhưng áo chống đạn cũng đã bị thanh nhuyễn đao chém thành hai mảnh, làm lộ ra phần da bụng thô ráp của y.

Nếu sâu thêm vào một chút, thì bụng đã bị rạch ra rồi, làm sao có thể không sợ hãi được.

Vừa lúc gậy hợp kim của Diệp Phàm kịp thời đánh tới, làm cho thanh nhuyễn đao của Ewegoaldersen chém lệch đi một chút. Nếu không, Vương Nhân Bàng có lẽ đã bị chém rách bụng. Vốn dĩ thanh nhuyễn đao không thể một đường mà chém rách được áo chống đạn của Tổ đặc nhiệm A mà Vương Nhân Bàng đang mặc.

Mà là nội lực của Ewegoaldersen thực sự rất mạnh. Sự sắc bén của thanh nhuyễn đao kết hợp với nội lực cao thì áo chống đạn của tổ đặc nhiệm A cũng không thể ngăn cản được.

Diệp Phàm thừa thế đâm mũi gậy về phía Park Hsiang Chung, bởi vì hắn phát hiện ra công phu của Park Hsiang Chung hình như kém hơn Ewegoaldersen một chút, có lẽ cao hơn Vương Nhân Bàng một cấp nhỏ, đó là ở vào khoảng cấp 3 của bát đẳng.

Thế nhưng Park Hsiang Chung nhanh như sóc đã tránh được khiến gậy của Diệp Phàm chỉ sượt qua mang tai y.

Tuy nhiên cũng làm tai y đứt mất một nửa, máu tươi phụt ra. Park Hsiang Chung kêu thảm một tiếng, mắt hắn bỗng đỏ lên, điên cuồng lao về phía Diệp Phàm.

- Park Hsiang Chung, ngươi đối phó với hai tên này, tên đó để cho ta.

Ewegoaldersen nói.

Tên này ánh mắt rất lạnh lùng, thanh nhuyễn đao trong tay loang loáng xoay tròn, rung lên chém về phía Diệp Phàm. Dường như trong ba tên thì công phu của Ewegoaldersen vẫn là cao nhất.

- Đến hay lắm!

Chiếc gậy của Diệp Phàm cũng không khách khí đánh ra, keng keng vài tiếng chói tai phát ra, tay của hai bên chạm vào nhau. Diệp Phàm cảm thấy một sức mạnh được truyền ra từ tay của Ewegoaldersen.

Đột nhiên cứng giống như một thanh sắt.

Tuy nhiên Diệp Phàm lại cảm thấy một chút yên tâm, bởi vì hắn phát hiện ra Ewegoaldersen trên trán toàn là mồ hôi.

Có lẽ, tên này mới chỉ là cấp cao nhất của bát đẳng chứ chưa đạt đến tầm cửu đẳng. Nguồn truyện: Truyện FULL

Diệp Phàm duỗi chân ra, đá bay chiếc gậy của Lam Tồn Quân trong tay của Park Hsiang Chung. Kế đó Vương Nhân Bàng đập gậy tới đúng vào chân của Park Hsiang Chung, làm cho tên này đau đến mức nhảy dựng lên như con chuột túi.

Không kịp để ý đến hành động của Park Hsiang Chung Diệp Phàm lại hướng vào bộ hạ của Ewegoaldersen đạp một cước.

Nếu đạp trúng, chắc chắn Ewegoaldersen cũng phải nhảy dựng lên.

Đúng lúc này, phiền toái cũng đã đến.

Tên Ewegoalder vốn bị thường nằm dưới đất bất ngờ nổi khùng lên, mắt hắn đỏ ngầu, cơ thể bổ về phía trước, ôm chặt lấy hai đùi của Diệp Phàm.

Tên này tương đối khoẻ, Diệp Phàm cảm thấy hai đùi mình dường như bị hai gọng kìm sắt khoá chặt lấy, không thể nào nhúc nhích được.

- Giết hắn đi!

Ewegoalder khàn giọng hét lên với hai tên đồng bọn.

Chúng vừa nghe thấy lập tức hết sức dùng đao, gậy thật lực lao về phía Diệp Phàm. Vì phải đối phó với hai tên này mà dưới hai đùi lại không thể động đậy, Diệp Phàm nhất thời rơi vào thế khó, may là phần hông vẫn có thể xoay sở được, nếu không thì sớm đã bị người ta chém thành đôi nửa.

- Lão đại!

Vương Nhân Bàng và Lam Tồn Quân vừa gọi to vừa lao vào tấn công Park Hsiang Chung. Còn Thiết Chiêm Hùng và Lý Cường nhìn thấy thế cũng cuống lên, ngắm súng rất lâu nhưng không thể nào bắn được. Bởi vì, lúc này mấy người đang đứng rất gần nhau, không có cách nào để nổ súng.

Hai bên giằng co một lúc, Diệp Phàm cảm thấy sức lực gần như đã cạn kiệt, cơ thể như mềm nhũn ra. Biết rằng sức lực đã tiêu tốn quá mức, nếu không thể rút được hai đùi ra thì có lẽ sẽ hỏng mất.

Nhìn thấy nhuyễn đao của Ewegoaldersen đã sắp chém đến sống mũi, và Park Hsiang Chung cũng không để ý đến sự tấn công của Vương Nhân Bàng và Lam Tồn Quân.

Thiết côn đập trái phải một phát làm cho gậy của của Lam Tồn Quân và Vương Nhân Bàng bắn văng ra, và thiết côn lại vù vù lao về phía bụng của Diệp Phàm.

Vương Nhân Bàng vừa nhìn thấy liền hét lên một tiếng:

- Đại ca.

Cơ thể lao về phía trước để chịu hộ Diệp Phàm một gậy.

Lam Tồn Quân cũng không kém, hắn lao lên. Phía xa Thiết Chiêm Hùng và Lý Cường cũng sợ hãi vứt súng và chạy như bay đến.

- Các anh em!

Nhìn thấy Vương Nhân Bàng muốn đỡ hộ mình một đao, Diệp Phàm rất đau lòng. Nếu chém trúng có lẽ Vương Nhân Bàng chắc chắn sẽ phải xuống uống rượu với hai vị đầu trâu mặt ngựa dưới âm phủ. Diệp Phàm hét lên một tiếng to như tiếng sấm vang trời.

Đột nhiên cơ thể run lên, một cảm giác lạnh buốt truyền đến từ cổ bàn tay trái, dồn toàn bộ sức lực biến chiếc vòng ở cổ tay bung ra thành một thanh bảo kiếm. Chiếc vòng loang loáng ánh bạc bay vào khoảng không.

Dưới sự tác động của nội công toàn thân mạnh mẽ của Diệp Phàm, trong nháy mắt chiếc vòng đã bay đến trước mặt Park Hsiang Chung.

Không ngờ chiếc vòng sắc bén lạ thường, cổ tay của hắn bị rạch một đường, máu tươi lập tức phun ra. Bàn tay của Park Hsiang Chung bị chém đứt lìa máu tươi phun ra tới ba mét.

Tuy nhiên thanh bảo kiếm vẫn không dừng lại, tiếp tục quay sang tấn công Ewegoaldersen. Tên này nhìn thấy bàn tay của Park Hsiang Chung bị chém đứt bởi một vật không rõ là gì, cũng tỏ ra sợ hãi, không thể tiếp tục đánh Diệp Phàm được nữa, vội lùi lại phía sau.

Tuy nhiên, lúc này chiếc vòng chính là phi kiếm trong truyền thuyết đã nói tới, có thể dễ dàng chém đôi hắn ra. Vù một tiếng, Ewegoaldersen cúi đầu xuống nhìn, chút nữa thì ruột gan đã bị chém đứt. Bởi hắn dùng bàn tay chắn lại, tuy nhiên năm ngón tay phải của hắn đã bị chém đứt lìa.

Diệp Phàm lần này ra tay không chút chần chừ, một quyền rất mạnh đánh trúng xương sống mũi của Ewegoalder.

Ewegoalder lăn lộn la hét thảm thiết như sắp chết, khuôn mặt của hắn bị biến dạng bởi vừa bị Diệp Phàm giáng cho một quyền với mười thành công lực.

Mắt, mũi, mồm đều bị thương rất nặng. Nhìn khuôn mặt của Ewegoalder dường như bị lõm xuống giống như một bát thịt bầy nhầy.

Đây đâu còn là một khuôn mặt người nữa mà giống như một viên thịt băm rồi.

Hai tròng mắt dữ tợn của hắn đã bị đỏ lên vì máu tươi, cuối cùng hắn lẩm bẩm điều gì đó. Là một trong song hùng của tổ chức Đông cẩu nên hắn không cam tâm, không tình nguyện đi gặp thượng đế như thế.

- Mẹ nó, đập chết con mẹ mày!

Lúc này, giọng nói thô lỗ của Vương Nhân Bàng và Lam Tồn Quân truyền đến, hai người liền đấm đá Park Hsiang Chung giống như đấm đá vào bao cát để tập luyện.

Tay phải của Park Hsiang Chung đã bị chém đứt, máy tươi đang tuôn ra tung toé. Vương Nhân Bàng và Lam Tồn Quân không hề nhân nhượng, một trận mưa bão quyền, cước xuất ra, toàn thân những tiếng kêu thống khổ, có lẽ xương cốt Park đều đã bị Vương Nhân Bàng và Lam Tồn quân đánh gãy hết rồi.

Nhưng trong nháy mắt Ewegoaldersen đã sống chết lao đi mất dạng, có điều trước khi hắn trốn đi, bảo kiếm phi đao của Diệp Phàm cũng đã chém cho hắn một nhát làm cho máu tươi phun ra, có lẽ cũng phải sâu vào đến tận xương.

- Mẹ nó, phi kiếm của ông đây chưa thể cạo sạch lông thằng này, thật là xui xẻo!

Diệp Phàm thở phì phò ngồi xuống đất, cười gượng.

Một lúc sau, Thiết Chiêm Hùng và Lý Cường dọn dẹp sạch sẽ trang viên.

- Ewegoaldersen đã lên xe chạy mất rồi, những tên bảo vệ trong trang viên đều bị chúng ta đánh cho ngất xỉu hoặc tàn phế hết cả.

Sau này nhất định không thể gây ra chuyện gì nữa. Tuy nhiên, tôi vừa mới phát hiện đũng quần của Tiểu Lỗ toàn là máu, trên tay cũng không ít, có lẽ không chết thì cũng thành kẻ tàn phế mất.

Thiết Chiêm Hùng nói.

- Anh Thiết, đã xoá hết dấu vết chưa?

Diệp Phàm hỏi với giọng yếu ớt.