Quan Thuật

Chương 1877: Song hỷ lâm môn

Xí nghiệp cần tiền nhưng không vay được, cá nhân không cần tiền thì lại vay được, sau đó cho vay lại với lãi suất cao, kiếm về tiền lãi gấp đôi. Đây là hiện trạng hiện nay của ngân hàng.

Mà người mượn tiền càng ngày càng nhiều. Giống như sòng bạc ngầm hiện tượng cho vay nặng lãi thấy rõ rệt nhất, có khi lợi tức ngày tăng ba.

Thế nào là ngày tăng ba, ví dụ hiện tại tôi cho anh mượn mười ngàn, lợi tức mỗi ngày là năm phần trăm, nghĩa là một ngày anh nộp cho tôi 500 đồng tiền lời.

Nếu ngày mai anh không trả thì sẽ tăng lên tám phần trăm, phải trả 800. Ngày mốt sẽ là 1000.

Như vậy tầng tầng lớp lớp chồng lên nhau, anh chỉ cần không cẩn thận là bị vùi dưới đáy giếng của việc vay nặng lãi. Kéo dài một tháng anh khi đó căn bản là trả không nổi.

Đến lúc đó, bọn họ liền tới tìm anh. Những người này trên thực tế không khác gì đang câu cá. Hơn nữa, dân cho vay nặng lãi đều là dân địa phương có thế lực, bọn họ nuôi rất nhiều đàn em, anh không trả tiền thì bị chúng đánh.

Diệp Phàm thở dài nói.

- Đánh cược đến tán gia bại sản, rất nhiều người rơi vào hoàn cảnh này cũng bởi nguyên nhân đó.

Lam Tồn Quân nói.

- Anh có điều tra về công ty Huệ Cảnh chưa?

Diệp Phàm hỏi.

- Tôi đang tính nói với anh đây, công ty Huệ Cảnh này không ngờ là công ty con bí mật của tập đoàn Tô thị ở Bắc Kinh. Nếu không phải Vương Triều tôi từng ở bộ Công an, hơn nữa còn mua chuộc một tay họ Trương, vài lần làm phi tặc thì nói thật đúng là tìm không được chứng cớ.

Vương Triều hơi có vẻ đắc ý nói.

- Tập đoàn Tô thị ở Đông Cống không có công ty thành viên, hiện tại không ngờ lại nhúng tay đến tận Thành phố Đông Cống.

Nhưng khéo trùng hợp thế sao?

Lam Tồn Quân thuận miệng nói.

- Chẳng lẽ là nhằm vào tôi mà đến.

Diệp Phàm nói, lập tức giật mình cảnh giác.

- Không thể nào, bọn họ mượn tiền của bên đó thì liên quan gì đến chúng ta?

Vương Triều phủ định nói.

- Không chắc.

Lam Tồn Quân lắc lắc đầu, nói:

- Nếu đúng như Anh Diệp nói, liên quan đến Tô thị là chuyện chắc chắn rồi. Bọn họ trực tiếp đem tiền của nhà máy Đường Dương Xuân chuyền tay từ tập đoàn Vinh Quang sang cho Huệ Cảnh mượn. Nếu nhà máy Đường Dương Xuân không thu về được khoản tiền lớn này mà muốn dời nhà máy đi là chuyện tuyệt đối không thể.

Trên mặt Lam Tồn Quân liền hiện ra một chút suy tư.

- Bọn họ đang cắt đường lui của Diệp Phàm tôi.

Diệp Phàm đột nhiên hừ lạnh một tiếng, nhìn Vương Triều liếc mắt một cái, nói

- Mấy tháng trước, mặt bằng trụ sở của Tô thị bị tôi dẫn người đến san phẳng, lúc ấy Đại công tử Tô Gia là Tô Trang Thành lớn tiếng nói sẽ ghi nhớ việc tôi làm.

Tôi nghĩ, khi tôi đến Đông Cống, Tô Trang Thành có thể là muốn gây xáo động, hô mưa gọi gió ở Thành phố Đông Cống này, làm cho sự phát triển về kinh tế của Thành phố Đông Cống bị ảnh hưởng.

Nếu Đông Cống rối loạn, kinh tế không tăng trưởng ngược lại bị đi xuống, thế chẳng phải nói Diệp Phàm tôi là Chủ tịch thành phố nhưng không có năng lực sao.

Hơn nữa, việc Chủ tịch Chúc đem nhà máy Đường giao cho Ủy ban nhân dân thành phố Đông Cống chúng ta trực tiếp quản lý, người của Tô Gia phỏng chừng sớm đã dò xét ra được. Trong lĩnh vực kinh tế, phản ứng của bọn họ so với chúng ta nhanh nhạy hơn nhiều.

Bởi vì, bọn họ là lão đại trong ngành này. Chúng ta không phục không được, tuy nhiên, nếu Tô Gia đã có hành động như thế thì chúng ta cũng phải đề phòng đúng lúc.

Vương Triều, lập tức thắt chặt việc điều tra chân tướng của khoản tiền 4 trăm ba mươi triệu kia. Một khi Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy có quyết định, Lam lão đệ đã ổn định trên vị trí giám đốc nhà máy thì chúng ta có thể danh chính ngôn thuận đòi nợ tập đoàn Vinh Quang.

Diệp Phàm nói, sắc mặt trở nên nghiêm túc.

- Người của Tô Gia nếu thực dám xuống tay với chúng ta, tôi cùng Mã Hán, Trương Long, Triệu Hổ ba người sẽ lên tiếng, chúng ta sẽ san bằng Tô Gia ở Bắc Kinh.

Vương Triều xiết chặt tay nghe răng rắc.

- Ngu xuẩn!

Một âm thanh vang lên, mặt bàn bị Diệp Phàm chưởng cho một chưởng, nhìn Vương Triều liếc mắt một cái, nói

- Thói giang hồ này của anh phải sửa ngay, xã hội này là xã hội hiện đại, không phải là cái thời mà nắm đấm nói lên tất cả. Việc trị Tô Gia chúng ta tất có biện pháp. Nếu Tô Gia quấy rối ở sau lưng, quấy phá sự phát triển kinh tế của Thành phố Đông Cống chúng ta, vậy chúng ta cũng có thể ăn miếng trả miếng, phá lại tập đoàn Tô thị của bọn họ.

Diệp Phàm nói, thế khí ngất trời.

- Lão Đại, tôi nói bậy quá, tôi nghe lời anh.

Vương Triều trong mắt vẫn còn sôi lửa, tất nhiên là sôi máu với Tô thị rồi.

Đúng lúc này, Diệp Phàm có điện thoại. Vừa nhìn đồng hồ thấy đã hơn 0 giờ, Diệp Phàm nhìn mà trong lòng buồn bực, không ngờ là Lư Vĩ gọi.

Vừa nhấc ống nghe, mới biết anh ta đến cùng Trần Quân, cả hai đã đến Thành phố Đông Cống, nhưng không tìm được chỗ ở của Diệp Phàm. Diệp Phàm bèn kêu Vương Triều đi đón bọn họ, thuận đường mua chút thức ăn về nhắm rượu.

Không lâu sau, cả ba người đã có mặt.

- Nghĩ thế nào mà đêm hôm khuya khoắt lại đến Đông Cống thế này?

Diệp Phàm vừa mời hai người ngồi xuống vừa hỏi.

- Ha hả, đã lâu không gặp đại ca nên nhớ muốn cùng đại ca uống rượu thôi.

Trần Quân cười ha hả.

- Tiểu tử này, anh mày đâu phải mấy em xinh tươi mà mày nhớ.

Diệp Phàm vờ tức giận hừ một tiếng. Năm người vừa uống vừa nói. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Tuy nhiên, Diệp Phàm phát hiện đêm nay Lư Vĩ cùng Trần Quân đặc biệt rất cởi mở. Uống rượu thì uống ly to, từ đầu đến giờ đã uống tổng cộng bảy tám ly.

Loại rượu địa phương này tự ủ sau hai năm nên khá nặng. So với Lão Bạch Can của Thử Độ thì ngang ngữa.

Hơn nữa, mùi vị rất nồng, uống vào rất sảng khoái. Hai người mặt đỏ bừng bừng, tình trạng của ba người Diệp Phàm cũng không sai biệt lắm.

- Anh, ông cha vợ rẻ tiền của em nói là Thủy Châu có thể giúp Ủy ban nhân dân thành phố Đông Cống xây dựng một trụ sở làm việc hiện đại hoá.

Trần Quân mặt đỏ phừng phừng, mồm miệng có chút không rõ ràng, nói.

- Thế thì tốt quá, Đoạn Lão Xu thật nỡ sao. Tuy nhiên, Trần Quân, Đoạn Lão Khu chuẩn bị cấp cho bao nhiêu?

Diệp Phàm híp mắt cười hỏi. Bởi vì, Đoạn Hải Thiên rất ít khi hào phóng thế này.

- Ha hả

Trần Quân cười gượng hai tiếng, nhìn Diệp Phàm liếc mắt một cái, nói

- Tuy nhiên, phải có một điều kiện.

- Còn có điều kiện, tôi biết ngay Đoạn Lão Khu sẽ không hào phóng như vậy mà.

Diệp Phàm không khỏi hừ một tiếng.

- Điều kiện là điều kiện cá nhân, không quan hệ gì đến chuyện công, đó là...

Là..

Trần Quân hơi ngượng ngùng, nói không ra lời.

- Nói đi, tôi thấy chú sắp biến thành đàn bà rồi.

Diệp Phàm tức giận hừ nói, trừng mắt nhìn Trần Quân liếc xéo một cái.

- Anh, hiện tại công lực của em chỉ mới đạt tới lục đẳng. Cha vợ rẻ tiền của em nói không biết trong mấy ngày có thể giúp tăng thêm một bậc nhỏ hay không.

Trần Quân xấu hổ, mặt dày mày dạn nói ra. Khi nói đồng thời lơ đãng nhìn Lư Vĩ liếc mắt một cái.

Động tác nhỏ này tất nhiên không thể gạt được Diệp Phàm, có chút kinh ngạc nhìn Lư Vĩ, nói:

- Không phải Lư gia cũng chuẩn bị xây dựng một cao ốc cho Thành phố Đông Cống chứ, điều kiện cũng giúp chú tăng công lực?

- Ha hả, Anh Diệp tính toán quá tài tình.

Lư Vĩ cũng mặt dày mày dạn gật gật đầu.

- Đúng thật là?

Diệp Phàm có chút bối rối, hoá ra hai người này đều đang nhìn chăm chú vào viên Lưi âm Cửu Long hoàn trong túi mình.

- Tuy nhiên, ba em nói. Tập đoàn Lư thị chuẩn bị mở một phố mua sắm ở Thành phố Đông Cống. Lần trước khi tám chuyện với đại ca không phải em có nói qua rồi sao, nói Thành phố Đông Cống căn bản không có một đường phố nào cho ra hồn cả.

Cho nên, tập đoàn Lư thị liên hợp với vài tập đoàn lớn chuẩn bị đầu tư hơn một tỷ vào Thành phố Đông Cống mở một con đường dành riêng cho người đi bộ.

Hơn nữa, trong đó có tòa cao ốc Lư thị Trung Hoa cao tới 200 mét với 60 tầng. Tôi nghĩ, cao ốc Lư thị Trung Hoa sẽ trở thành kiến trúc tiêu biểu cho Thành phố Đông Cống, hẳn là rất có khả năng này đó.

Lư Vĩ nói.

- Hơn một tỷ, nhà các chú thật có tiền?

Vương Triều chu mồm thè lưỡi nói.

- Hơn một tỷ mặc dù đối với Thủy Châu LưLư gia mà nói cũng là một khoản tiền lớn. Lư gia cũng không có tới mấy tỷ.

Tuy nhiên, Lư Vĩ, tôi vẫn phải khuyên Lư gia thận trọng suy xét. Dù sao, hiện trạng của Thành phố Đông Cống Lư gia các người phỏng chừng cũng đã phái người âm thầm tìm hiểu.

Nếu đầu tư nhiều như vậy, nội trong thời gian ngắn phỏng chừng cũng không có khả năng thu hồi. Kinh tế của Thành phố Đông Cống vẫn chưa phát triển đến mức có nhiều người có khả năng mua sắm những thứ xa hoa như thế.

Muốn làm phố dành riêng cho người đi bộ, rất có khả năng khách mua thưa thớt. Mà nếu cao ốc 60 tầng của Lư thị để không thì càng đáng tiếc.

Tuy nói tôi hy vọng có thể nhìn thấy những kiến trúc tiêu biểu được xây dựng ở Thành phố Đông Cống, nhưng công trình lãng phí tiền của, chỉ dùng để phô trương thanh thế thì tôi hy vọng rằng không nên lãng phí như thế.

Đặc biệt lại là tiền của nhà các huynh đệ. Còn như sự ủng hộ của anh Đoàn là tiền của chính phủ, xây trụ sở làm việc, Ủy ban nhân dân thành phố Đông Cống đích xác là có cần công trình như vậy.

Diệp Phàm vẻ mặt ngưng trọng nhắc nhở Lư Vĩ nói.

- Ha ha, yên tâm đi anh Diệp. Người làm ăn nói chuyện làm ăn, tập đoàn Lư thị là một tập đoàn kinh doanh. Từ trước đến nay, lịch sử kinh doanh của Lư gia không dưới một ngàn năm.

Bọn họ có quan niệm và cái nhìn riêng, Thành phố Đông Cống tuy nói tạm thời còn chưa phát triển. Nhưng cha em có nói, ông tin tưởng tuyệt đối vào năng lực của đại ca, có thể kéo kinh tế của Thành phố Đông Cống nhanh chóng tăng trưởng.

Ủy ban nhân dân thành phố không phải gần đây xác lập trung tâm kiến thiết thành thị của thành phố Đông Cống sao. Nếu nội thành chuẩn bị mở rộng, Lư thị chúng tôi đi trước, chớp thời cơ xây dựng cao ốc Lư thị Trung Hoa, không có gì là không thể.

Kỳ thật, Lư gia chúng tôi từ thời điểm một tháng trước khi các anh xác lập trung tâm thành thị đã âm thầm hành động rồi.

Anh không phát hiện, ở một giải đất khu trung tâm vùng phía nam mở rộng, không phải có một miếng đất bị tập đoàn Long Thăng mua lại sao.

Lư Vĩ thản nhiên cười nói.

- Chẳng lẽ tập đoàn Long Thăng là của nhà các người?

Lam Tồn Quân không nhịn được nên hỏi.

- Ha hả.

Lư Vĩ cười thần bí, coi như đã trả lời, anh ta nhìn Diệp Phàm liếc mắt một cái, nói

- Khi việc kiến thiết thành thị còn chưa chính thức khởi động thì chúng tôi đã mua một mảnh đất lớn trước, chính là dùng vào việc xây dựng Lư thị Trung Hoa, phố mua sắm dành riêng cho người đi bộ của tập đoàn Lư thị. Hơn nữa, về sau nếu thấy có thể phát triển tốt đẹp thì có thể sẽ còn gia nhập ngành bất động sản và ngành sản xuất, không xây dựng cao ốc mà sang nhượng lại đất đai cũng có thể kiếm được khoản to.

- Lợi hại, nhân mã chưa động lương thảo đã đi trước.

Lam Tồn Quân cười nói.

- Trần Quân, trụ sở làm việc mà Bí thư Đoàn hứa xây dựng cho chúng ta có mấy tầng, diện tích của mỗi lầu là bao nhiêu? Nếu chỉ là xây dựng cái túp lều thì không cần đâu.

Diệp Phàm hỏi.

- Trụ sở làm việc có thang máy, còn bao nhiêu tầng thì ba vợ tôi không có nói cụ thể, chỉ bảo là sau khi gọi anh về Thủy Châu sẽ nói tỉ mỉ.

Nếu có thang máy thì ít nhất cũng phải có tới mười tầng lầu. Hơn nữa, còn phải xem đất đai của Ủy ban nhân dân thành phố có nhiều hay ít, bố trí như thế nào.

Ba vợ nói, tòa lầu này dùng làm trụ sở làm việc cho Ủy ban nhân dân thành phố, không trực tiếp đưa tiền, chỉ cấp cho dãy nhà lầu thôi.

Đương nhiên, về bố cục và quy hoạch thì có thể do nhân viên thiết kế Thủy Châu kết hợp cùng nhân viên thiết kế của thành phố Đông Cống cùng phối hợp.

Nếu không, nhỡ Thủy Châu thiết kế ra những phong cách không phù hợp với yêu cầu của các anh thì cũng không còn ý nghĩa gì nữa có phải hay không?

Hơn nữa, ba vợ tôi nói, về mảng thiết kế quy hoạch vẫn theo ý kiến của các anh.

Trần Quân nói!