- Ý bác cả muốn nói chuyện tôi bị thuyên chuyển đi giao lưu trên hình thức là Yến Xuân Lai làm, nhưng trên thực tế Bí thư Phí Mãn Thiên cũng đã ngầm đồng ý có phải hay không?
Diệp Phàm nói mà trong lòng lửa giận đang sôi.
- Anh còn không nhận ra thì là ngốc đấy, nếu không có Phí Mãn Thiên ngầm đồng ý, sao có khả năng để một cán bộ cấp giám đốc sở đưa đi giao lưu.
Hơn nữa, ở Hải Đông anh vừa mới làm xong một chuyện lớn. Được Bí thư Phí Nhất Hoàn ca ngợi.
Phản ứng của Yến Xuân Lai chậm chạp thế sao?
Chẳng lẽ Yến Xuân Lai thật việc dám điều khiển cả Bí thư Nhất Hoàn? Anh suy nghĩ quá ngây thơ rồi, chuyện này phức tạp lắm đấy.
Cho nên, tôi thấy anh nên tỉnh táo hơn. Hơn nữa, tốt hơn nên tỉnh táo xem xét lại việc mình đã làm. |Anh ở Hải Đông làm việc cũng không tồi, ngược lại vì sao lại rơi vào kết cục như vậy?
Cái này gọi là gì, có một số việc, anh khác nào đánh vào mặt của lãnh đạo tỉnh anh có biết không? Chuyện ở Hải Đông trên Trung ương không ngừng chú ý, hơn nữa, lại là một chuyện không được đẹp đẽ gì.
Thông thường, những chuyện này cấp dưới che dấu còn không kịp thì làm sao có thể giấu lên tận bên trên. Hơn nữa, nếu không có Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Phí Nhất Hoàn bao che, nếu đổi lại là một người khác ngồi ở vị trí Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Trung ương này.
Phỏng chừng, hai đồng chí Phí Mãn Thiên và Yến Xuân Lai phải xanh xám mặt mày. Mọi thứ hết thảy chính do Diệp Phàm anh khởi xướng.
Cho nên, nên ngẫm nghĩ lại. Đương nhiên, tôi không phải nói anh mặc kệ. Việc thì phải làm nhưng vấn đề mấu chốt là dùng phương pháp gì.
Tỷ như mượn chuyện của Hải Đông mà nói, nếu trên tỉnh ra mặt áp chế bên dưới tự giải quyết, như vậy, người ở Trung ương không phải gặp trở ngại gì, lãnh đạo Tỉnh ủy cũng thấy có gì đó sáng rọi có phải hay không?
Đương nhiên, anh bị đi giao lưu còn có nguyên nhân khác. Vì sao đại viện Kiều gia biết rõ anh như thế nhưng đến bây giờ vẫn không hé răng, anh có hiểu không đó.
Đối thủ gồm Ủy viên bộ Chính trị Phó Thủ tướng Yến Vân, và Bí thư Phí Nhất Hoàn.
Anh bảo Đại viện Kiều gia có thể gánh nổi sức áp chế của hai vị cao quan này sao? Cho nên, ý của Viễn Sơn là nên chờ trận cuồng phong này đi qua rồi sẽ tính.
Hoặc là đến các bộ và uỷ ban trung ương rèn luyện sau đó về lại cũng không khác biệt lắm.
Kiều Hoành Sơn thực sự quan tâm Diệp Phàm nên khuyên bảo rất nhiều.
- Tôi biết tật xấu của tôi rất nhiều, tuy nhiên, Yến Xuân Lai làm như thế chính là quăng một cái tát vào mặt tôi, tôi tuyệt đối phải phản kích thôi.
Diệp Phàm lạnh lùng hừ nói.
- Cậu xem xong liệu mà xử lý, tôi mà nói tiếp cậu lại nói tôi lôi thôi, không nói nữa.
Kiều Hoành Sơn nói xong ngắt điện thoại, Diệp Phàm khẩn trương nói
- Bác cả, bác có thể đánh tiếng với tư lệnh viên tỉnh Tây Lâm hay không. Bên dưới anh ta có một người tên Y Định Giang, chỉ là một trung tá.
Diệp Phàm đem nguyên do nói ra.
- Lượn đi lượn lại vẫn vì tranh thủ dẫn một ủy viên thường vụ của Thành ủy thành phố cấp 3 đến tập đoàn nhỏ của anh, anh thật biết sắp xếp. Bảo tôi mở miệng, khác nào lấy đại pháo đi đánh muỗi?
Kiều Hoành Sơn tức giận hừ nói.
- Ha hả, ai bảo bác là bác cả của cháu, có phải hay không? Hơn nữa, đẳng cấp của bác cao nên khinh thường một ủy viên thường vụ Thành ủy cấp thấp. Nhưng đối với cháu mà nói, có được sự ủng hộ của một ủy viên thường vụ Thành ủy là điều có lợi rất lớn. Thêm một lá phiếu so với không có lá phiếu nào vẫn tốt hơn có phải hay không?
Diệp Phàm cười gượng nói.
- Tiểu tử này, bác vẫn chưa tới 70 mà đã già như vậy rồi. Thôi vậy, có nói cũng không lại cháu, bác trực tiếp chào hỏi Quy Hưng Thiên là được chứ gì. Không phải chỉ là một việc nhỏ như từ trung tá thăng lên Thượng tá thôi sao, nhưng, tiểu tử phải nhớ kỹ, cháu nợ Kiều Hoành Sơn bác một ân tình lớn rồi đấy?
Lão già Kiều Hoành Sơn vừa nói, da mặt như dầy hẳn lên, ngay đến Diệp lão đại cũng thấy ngại.
- Bác cả này, chúng ta là thân thích, nhờ bác nhắn gửi có một câu mà bác coi đó như một ân tình lớn, cái này, có chút hơi quá rồi.
Diệp Phàm tất nhiên là không muốn nhận món nợ này. Ai biết được sau này Kiều Hoành Sơn sẽ yêu cầu mình làm chuyện gì. Phỏng chừng, việc này đã xảy ra tương tự với Kiều Thế Hào rồi.
- Một là một, hai là hai, thân thích là thân thích, ân tình là ân tình. Tiểu tử này không nhận thì miệng lão Kiều này sao há ra được.
Cháu cho rằng nhờ người ta làm việc cho mình dễ dàng lắm có phải hay không? Quy Hưng Thiên tốt xấu gì cũng là thiếu tướng, dựa vào cái gì mà bảo người ta làm công không cho mình.
Kiều Hoành Sơn bác đây cũng phải nợ anh ta một ân tình, có phải hay không? Ân tình trả ân tình mới huề nhau được. Hơn nữa, chuyện lần này là cháu giúp người khác làm việc. Nếu là chuyện của cháu, Kiều Hoành Sơn bác không nói thêm lời nào, sẽ xin giúp hộ liền.
Kiều Hoành Sơn da mặt không còn dầy nữa mà đã là quá dầy, Diệp lão đại nghe mà khâm phục, bị buộc như thế đành phải nhận món nợ ân tình bất đắc dĩ này.
Chuyện điều tra làm rõ của nhà máy Đường diễn ra khá thuận lợi, Lý Khê Mãn, con người này ỷ có Phó chủ tịch tỉnh Y Kiệt Minh làm chỗ dựa.
Tuy nói bị đình chỉ công tác nhưng lão già này thảnh thơi vô cùng. Ra vẻ rất khinh thường. Lam Tồn Quân tìm lão để tìm hiểu chuyện của nhà máy Đường, lão già này tỏ ra rất sĩ diện, không phối hợp chút nào, ngậm kín miệng không nói câu nào.
Nói đến người này, Lam Tồn Quân thấy hận tới ngứa cả răng. Nhưng tạm thời Lam Tồn Quân không rảnh để đấu với người này, làm rõ mọi chuyện của nhà máy Đường mới là việc quan trọng.
Cuối tám tháng, thành phố Đông Cống giờ là giữa mùa hè nên thời tiết khá nóng. Diệp Phàm cũng đã dọn vào tòa nhà của ủy viên thường vụ Thành ủy, phong cách xây dựng của tòa nhà này khá cổ xưa.
Gạch xanh ngói xanh thay mới toàn bộ, vì đất của thành phố Đông Cống này không đáng giá cho nên hơn mười tòa nhà của ủy viên thường vụ tòa nào cũng rộng lớn, thấp thoáng giữa những cây xanh, cảnh trí khá đẹp.
Trong sân nhà Diệp Phàm bày biện ba chiếc ghế dựa có thể nằm bằng trúc, đủ cho ba người nằm thành vòng tròn.
Chính giữa đặt một bàn trà hình tròn bằng trúc, trên bàn trà đặt một ít điểm tâm.
Còn có mấy chiếc ly tinh xảo, bên trong đựng rượu gạo do người dân địa phương tự ủ, hương thơm ngào ngạt. Diệp lão đại cùng Lam Tồn Quân, có cả ba vị khách của Vương Triều đều yêu thích loại rượu gạo tự ủ này.
- Anh Diệp, chuyện làm rõ nhà máy Đường đã chấm dứt, công việc tiếp theo mà tôi chuẩn bị làm là chỉnh đốn toàn diện. Trong một tuần sẽ điều chỉnh lại toàn bộ nhân sự của nhà máy Đường. Phải xem xét lại một lần nữa, công tác thông báo tuyển dụng nhân sự đã được triển khai. Tuy nhiên, hiệu quả hình như rất kém.
Lam Tồn Quân trên mặt có chút buồn bực.
- Một nhà máy tồi tàn thì ai chịu chui đầu vào, sinh viên chuyên ngành cũng không chịu đến phỏng vấn, thì đừng nói chi đến chuyên gia và nhân tài của ngành, họ càng không đến Đông Cống này đảm nhiệm chức vị giám đốc bộ phận.
Huống chi, nhà máy Đường nằm ở nơi hẻo lánh, không phải ở một thôn trấn có quy mô. Hiện tại nhân tài chẳng ai mà không chú trọng điều kiện làm việc.
Hơn nữa, điều kiện sống cũng được họ chú trọng và lựa chọn, nhà máy Đường Dương Xuân có thể cho họ điều kiện gì chứ.
Trừ phi phá nhà máy, phá khu dân cư tạm trú, khi đó người dân sống ở thành phố lớn không nổi sẽ chạy đến nơi này.
Hơn nữa, phương diện tiền lương càng không có gì đảm bảo, nếu nhận lời đến làm việc thì so với việc nhảy xuống hố lửa có gì khác nhau?
Vương Triều ngồi một bên nói kích Diệp lão đại cùng Lam Tồn Quân.
- Đây là vấn đề thực tế, làm người phải hướng lên phía trước, chỉ có nước mới hướng chỗ thấp mà chảy xuống. Nhà máy Đường nếu không đổi địa điểm, muốn tìm nhân tài là chuyện không có khả năng.
Hơn nữa, từ nhà máy Đường mà chạy xe đến thành phố Đông Cống cũng mất độ hai giờ đồng hồ, đường núi quanh co lại khó đi.
Thêm vào đó là điều kiện của nhà máy Đường không tốt, sinh viên sẽ không ai chịu trở về, nhân tài lại càng không muốn sống tại thành phố Đông Cống này của chúng ta.
Tồn Quân, mấy ngày nay tôi luôn suy nghĩ về vấn đề này. Không có nhân tài đến nhà máy Đường thì muốn nó thay đổi hoàn toàn thì đó là chuyện không có khả năng. Đây là xã hội xem nhân tài như bảo vật, bởi nhân tài đại diện cho của cải.
Thế nên tôi nghĩ có thể liên kết sự phát triển của nhà máy Đường và việc xây dựng trung tâm thành thị của thành phố Đông Cống lại hay không, cùng dung hợp lại để cùng phồn vinh. Nguồn truyện: Truyện FULL
Diệp Phàm nói.
- Nhà máy Đường Dương Xuân cùng phát triển thành phố Đông Cống liên kết lại, chuyện này mong anh Diệp nói cụ thể hơn một chút.
Lam Tồn Quân nhìn Diệp Phàm hỏi.
- Sao có khả năng kết hợp cùng một chỗ, nhà máy Đường Dương Xuân cách Đông Cống tới hơn 100 km lộ trình.
Căn bản là không liên quan đến nhau. Cho là phía nam nội thànhphối có mở rộng như thế nào thì cũng không có khả năng mở rộng đến nhà máy Đường Dương Xuân vì cách nhau quá xa. Nếu thực như vậy thì diện tích nội thành Đông Cống e là lớn hơn cả thành phố Phổ Hải.
Vương Triều bắt đầu châm chọc.
Tuy vậy lời anh ta nói cũng có lý, đúng là không tìm ra được anh ta nói sai ở đâu cả.
- Ha hả, Vương Triều, phá án thì anh là cao thủ, mà ngay cả nói đến chuyện động não thì cũng không chê vào đâu được.
Người di dời thì sống nhưng cây thì lại chết, như thế nào là không thể chuyển?
Diệp Phàm thản nhiên cười nói.
- Chuyển như thế nào? Chẳng lẽ đem cả nhà máy Đường Dương Xuân chuyển đến Đông Cống?
Vương Triều không hề nghĩ ngợi, trực tiếp thốt lên.
- Chuyển nhà máy?
Lam Tồn Quân giật mình, đột nhiên ngồi thẳng lên, nhìn chằm chằm Diệp Phàm.
- Đúng vậy, chính là chuyển nhà máy. Anh ngẫm lại đi, thành phố Đông Cống chúng ta muốn trở thành thành phố trung tâm của tỉnh tây nam, có phải nên mở rộng diện tích nội thành hay không. Khi mở rộng diện tích nội thành nếu không có ai đến sống cũng không được. Công nhân viên chức chính thức của nhà máy Đường Dương Xuân cùng gia quyến của họ, Tồn Quân, anh tính xem có bao nhiêu người?
Diệp Phàm cười nhợt nhạt.
- Có công nhân viên chức có khi chỉ một người đại diện cho một gia đình, cái này gọi là công nhân viên chức đơn thân. Còn hai vợ chồng công nhân viên đại diện cho một gia đình thì một nhà ít nhất cũng có năm nhân khẩu, như vậy mà tính thì hình như hộ tịch của nhà máy Đường chúng ta sẽ không dưới hai mươi ngàn người.
Lam Tồn Quân giảng đến.
- Đúng vậy, có thêm hai mươi ngàn người này nhập cư, thêm hơn ba mươi ngàn người của Đông Cống, không phải đã có khoảng sáu mươi ngàn người rồi sao. Về sau, chúng ta sẽ tăng tốc độ mở rộng, ít nhất cũng tăng thêm ba bốn chục ngàn người. Nếu phát triển tốt, xí nghiệp được đầu tư gia tăng, khi con số nhân khẩu đạt tới hơn chục ngàn người thì thành phố Đông Cống chúng ta có khả năng sẽ không còn là thị trấn nhỏ phía nam nữa, trở thành thành thị có quy mô vừa.
Diệp Phàm nói.
- Đúng rồi, đây chính là động cơ kéo nhân khẩu nội thành tăng trưởng, là con đường tốt nhất mở rộng quy mô nội thành.
Vương Triều vỗ đầu, cười nói.
- Vương Triều, đừng vội lạc quan. Chuyển một nhà máy lớn như nhà máyĐường Dương Xuân là chuyện không dễ dàng. Anh ngẫm lại xem có phải sẽ xây dựng rất nhiều nhà ở cho công nhân viên chức hay không, khu làm việc, nhà xưởng nữa. Hơn nữa, giá đất của Đông Cống so với tại nhà máy Đường Dương Xuân hiện tại đắt hơn rất nhiều.
Diệp Phàm lo lắng.