- Anh Diệp, khẩu vị của anh thật là không phải bình thường. Một tòa trụ sở làm việc hiện đại, không có mấy ngàn vạn thì không thể thực hiện được. Còn làm mới sân thể dục thì càng không bàn nữa, không có mấy trăm triệu vứt vào đó sao? Cho dù là Tân Môn giàu nứt khố đổ vách, nhưng tiền là của người khác. Đào ra đâu vài trăm triệu, điều đó không thực tế đúng không?
Đồng chí Lam Tồn Quân mãi mới trống đỡ được Diệp Phàm, thiếu chút nữa nghẹn không nói thành lời, anh ta khiến Diệp Phàm dạn dày kinh nghiệm hoàn toàn kinh ngạc.
- Ha hả, đồng chí Tồn Quân làm tất cả đều để cống hiến cho Đông Cống thôi!
Diệp Phàm cười gượng, không để ý đến bộ dạng, liếc nhìn Lam Tồn Quân một cái, lại nói:
- Hơn nữa, cậu ở bộ Thương mại có thể bị người khác đè đầu cưỡi cổ. Nhưng bây giờ là ở Đông Cống, đến lão già Đinh Chí Trung kia không có chỗ để đi còn ở đây được. Ở Đông Cống chúng ta đều là người có máu mặt đúng không, chẳng lẽ lời nói lại không có trọng lượng?
- Anh Diệp nói rất đúng!
Đồng chí Tiểu Lam lập tức đáp lại, liếc nhìn Diệp Phàm một cái, như cười như không nói:
- Đồng chí Yến Xuân Lai tin tưởng anh Diệp, đồng chí Diệp Phàm và tôi cho dù đến địa phương nào, đều có thể thể hiện được mình.
Còn đồng chí Vương Triều, bây giờ cũng mắt nhìn mũi ngửi. Hai người đều đen đủi, lúc này mà cùng nhau hợp tác, chắc chắn bản thân sẽ gặp xui xẻo.
- Tất nhiên là Tiểu Lam rồi. Chúng ta là người một nhà mà. Cậu có trách nhiệm làm việc với cha của cậu, để Đông Cống chúng ta trở thành thành thị hỗ bang. Tất nhiên, nói là hỗ bang thì có phần nói hơi quá. Chủ yếu vẫn là Tây Môn giúp đỡ thành phố nhỏ Đông Công đúng không?
Diệp Phàm nói.
- Anh Diệp thì sao?
Lam Tồn Quân chăm chú nhìn rồi hỏi.
- Rất đơn giản, để Thủy Châu giúp chúng ta một lần. Tôi nghĩ, Diệp Phàm tôi phải tính toán.
Vẻ mặt Diệp Phàm nghiêm chỉnh nói.
- Xong thủ tục rồi!
Mặt Lam Tồn Quân se lại, nói.
- Tốt!
Diệp Phàm gật gật đầu, liếc nhìn Lam Tồn Quân một cái, nói:
- Nếu có khả năng đến một nơi khác, nếu Diệp Phàm tôi có cơ hội được đề bạt vào một vị trí khác. Tôi đi rồi, vị trí Chủ tịch thành phố Đông Cống sẽ giữ lại cho Tiểu Lam.
- Amen, tôi phải khấn cầu trời xanh, nhanh làm cho anh Diệp tiến cao thêm một bước.
Lam Tồn Quân thản nhiên cười cười, làm động tác cây thập tự.
- Tôi cũng mong được như vậy.
Hai mắt Diệp Phàm hướng ra ngoài cửa sổ nhìn sao trời, ánh mắt rất thâm thúy.
Đồng chí Vương Triều liền nhìn trộm Diệp Phàm một cái, ánh mắt hiện lên một chút kinh ngạc. Ánh mắt đó thật đáng sợ, giống như có thể ăn tươi nuốt sống tâm trạng của người bình thường. Chẳng nhẽ đây là ánh mắt của cao thủ cửu đẳng…
- Hôm nay Lão Vệ tâm khí không bình thường, không chừng về nhà còn sinh hờn dỗi.
Trưởng ban thư ký Thành ủy Lý Tinh Tinh nhíu mày, liếc nhìn Y Cao Vân một cái, rồi dần dãn ra.
- Lớp trẻ bây giờ, quả thực chính là một khối xú thạch gàn bướng đặc biệt cứng rắn.
Trên mặt đồng chí Phó Chủ tịch thành phố Lưu Chuyển Kim hiện lên sự phẫn nộ, giống như vừa bị đánh một trận, dừng một chút rồi nói.
- Tôi cảm thấy người như thế này rất dễ đối phó.
Lúc này, ngồi đối diện ghế của Bí thư thành phố Dương Xuân là đồng chí Trung Cường không cùng chung quan điểm.
- Nói đi xem nào?
Vẻ mặt Y Cao Vân không chút thay đổi, nhìn nhìn ngón tay cái toát ra mây mù, thản nhiên hỏi một câu.
- Theo anh Lưu nói có thể thấy được đây là lần đầu tiên bộ máy chính quyền họp, tên nhóc con này là người mới đến liền thể hiện mình rất kiên cường.
Cương quá thì dễ vỡ, đạo lý này ai cũng hiểu. Nhìn qua có thể thấy được. Người này xuống đây chắc chắn sẽ có xu hướng hống hách.
Cho dù hôm nay đến đây cậu không chịu cho mượn sáu mươi triệu kia, nếu là ta cũng sẽ phải ba mặt một lời với các đồng chí ở đây một tiếng đúng không?
Cho dù các đồng chí biết đồng chí Chủ tịch thành phố gạt người, ít nhất, trong lòng cũng cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Cậu nhìn xem anh ta nói đã mất thăng bằng, khoản tiền này mọi người không cần phải suy nghĩ và đắn đo.
Việc này đắc tội với đại bộ phận các đồng chí trong bộ máy Ủy ban nhân dân thành phố. Thấy sáu mươi triệu kia, ai chẳng đỏ mắt chứ. Ai ăn mảnh, ai bình tĩnh đều bị mọi người ghen ghét.
Đồng chí Trung Cường lý luận nhưng thật ra lại khiến Lưu Chuyển Kim và Lý Tinh đều cảm thấy có phần hơi đạo lý. Hai vị đồng chí đều hơi gật gật đầu.
- Bí thư Y, sáu mươi triệu kia chúng ta có buộc hắn lấy ra nữa không?
Lý Tị Tinh hỏi.
- Đương nhiên phải ép rồi!
Y Cao Vân hừ nói liếc mắt nhìn mấy người một cái, nói:
- Người khác không lấy được ra, chúng ta có thể buộc hắn phải lấy ra, giải thích rõ như vậy? Các anh đóng góp một chút ý kiến đi.
- Tùy theo nguyện vọng của mọi người.
Đới Trung Cường cười nói.
- Đúng thế, cứ như vậy đi, danh tiếng Bí thư Y sẽ tiến thêm một bước thật sự vững chắc. Mà sẽ có rất nhiều cán bộ của thành phố ra nhập đội ngũ Thiên Lôi của Bí thư Y. Diệp Phàm thầm nghĩ trong lòng, Bí thư Y nghĩ là toàn bộ cán bộ thành phố. Việc này là ai làm, công của ai, vừa nhìn là đã hiểu ngay.
- Đến lúc đó, rất có khả năng Diệp Phàm sẽ trở thành người đơn độc…
Lý Tinh Tinh cười nói.
- Tuy nhiên, có chút kỳ lạ, cái tên Lam Tồn Quân kia hình như rất hướng về Diệp Phàm. Tôi về có tra tư liệu liên quan. Lam Tồn Quân nhậm chức ở bộ Thương mại, trước kia gọi là bộ hợp tác thương mại kinh tế đối ngoại. Theo lý mà nói, anh ta và Diệp Phàm không có khả năng đồng thời cùng xuất hiện. Một người nhà ở nông thôn, một ở thủ đô, khó có thể quen biết nhau được.
Huống chi, thế lực nhà Lam gia cũng không phải ít, làm sao có thể vừa ý người như Diệp Phàm chứ? Mà Diệp Phàm cũng là bị biếm cán bộ công nhân viên chức, Lam Tồn Quân làm sao có thể chọn kiểu người như thế để kết giao. Có chút uẩn khúc đây.
Đồng chí Lưu Chuyển Kim hạ cằm, vẻ mặt khó hiểu nói.
- Có lẽ, anh ta cảm thấy Diệp Phàm cũng là cán bộ nơi khác đến. Cũng giống mình, là cán bộ vùng khác đến đây nên nhất định phải đọ sức một phen với cán bộ bản địa chúng ta.
Lý Tinh Tinh nói.
- Có khả năng như vậy, nhưng cũng có khả năng khác.
Y Cao Vân thản nhiên gật gật đầu, một lúc sau lại hơi hơi lắc đầu.
- Tôi cảm thấy người này rất mạnh mẽ cứng rắn, hơn nữa, cũng rất giỏi định vị và ra tay bắt điểm yếu của đối thủ. Lúc đó Vệ Diêu Thông nhất lược chuyện sáu mươi triệu, rút cuộc là ăn trộm gà không được còn mất cả gạo. Diệp Phàm mượn cái bật lửa để cảnh báo Vệ Diêu Thông. Chắc chắn về nhà đêm nay anh ta không ngủ được.
Cùng lúc đó, vợ của Bí thư Thành ủy Vi Lý Quốc, Phó Chủ tịch thành phố Trương Chí Khôn đi vào. Nói:
- Ngủ được mới là lạ, Diệp Phàm nói rất rõ ràng, tên ngốc cũng còn hiểu ấy chứ. Tin rằng sau việc này, Vệ Diêu Thông sẽ phải trung thành một thời gian.
- Đương nhiên, thái độ này chủ yếu là của Y Cao Vân. Nếu Y Cao Vân có thể tiên phong đứng ra áp chế Diệp Phàm, đám người Vệ Diêu Thông, Lưu Chuyển Kim có chỗ dựa, kết quả như thế nào thì cũng khó nói trước được.
Diệp Phàm là một quả trứng thối, có thể đè bẹp. Chúng ta cũng không cần phải quá chú ý đến hắn. Diệp Phàm còn có thể lo lắng một chút, tuy ở hội nghị thường vụ hắn phải thua cuộc, nhưng, ít nhất cũng muốn thể hiện là người kiên cường có sức mạnh, chúng ta có thể xem xét có nên giúp đỡ hắn hay không.
Lúc này, ngồi bên cạnh Trưởng ban tổ chức cán bộ đồng chí Cam Thủy Hưng liếc nhìn Vi Lý Quốc một cái, nói:
- Ha hả, Diệp Phàm thật không đơn giản. Tôi đã nghiên cứu rất kỹ lý lịch của anh ta, đúng là không đơn giản. Bộ Giao thông tranh cãi, xưng hùng xưng bá bắt mở đường liên ba tỉnh thông qua núi Thiên Xa, đại án Ngư Đồng đã từng được Thủ tướng chỉ đích danh khen ngợi.Giữa sự kiện Thanh Ngưu Bí thư Phí Nhất Hoàn chỉ đích danh nói: “Đồng chí Diệp Phàm là một đồng chí tốt”, đủ cho mọi người nghĩ đến cái gì đó?
Vi Lý Quốc nói, trên mặt có vẻ như đang cười.
- Nghĩ đến cái quái gì?
Cam Thủy Hưng không kìm nổi hỏi.
- Người này, phỏng chừng đã tiến vào cấp cao Trung ương. Tuy nói Thủ tướng đã lui ra, nhưng hiện tại Bí thư Phí Nhất Hoàn là một trong số cửu đẳng.
Yến Xuân Lai không để ý đến cấp trên, đem Diệp Phàm từ Hải Đông tới Đông Cống. Tôi nghĩ, Yến Xuân Lai cùng Diệp Phàm khẳng định không hề dàn xếp.
- Bằng không, Yến Xuân Lai giỏi đến mức nào cũng sẽ không dám mạo hiểm đắc tội với lãnh đạo Trung ương mà làm ra chuyện này rồi tự lừa dối mình, không lừa dối được người.
Tuy nhiên, nguyên nhân chính là có người đứng phía sau Yến Xuân Lai. Anh ta chắc chắn tin tưởng Phí Nhất Hoàn sẽ không mạo hiểm đắc tội với Yến gia ở thủ đô mà ra tay cứng rắn, che chở cho Diệp Phàm. Dù sao, việc khích lệ là một chuyện, thật sự ra tay giúp đỡ lại là một việc khác.
Tuy nhiên, mặc kệ chuyện thế nào, ít nhất, Diệp Phàm đã làm Phí Nhất Hoàn thốt ra tên một lần.
Vi Lý Quốc được một phen nói ra đạo lý lớn.
- Bí thư Vi, chắc không lâu nữa Y Cao Vân sẽ báo mở hội nghị thường vụ. Đến lúc đó, chúng ta không biết phải nghiêng về phía Diệp Phàm hay ai nữa?
Cam Thủy Hưng nhìn Vi Lý Quốc, hỏi.
- Việc này còn phải hỏi sao, chắc chắn là ủng hộ Diệp Phàm rồi. Hoặc là bỏ phiếu trắng, dù sao cũng không thể để Y Cao Vân đắc ý được.
Trưởng ban Tuyên giáo Y Thanh Liên chu mồm lên nói.
- Cao Vân khiến tôi quá thất vọng. Làm Phó bí thư Thành ủy bao lâu, không vì dân, chỉ làm lung tung lộn xộn lên. Nay chủ trì công tác của Thành ủy, hoàn toàn phải loại bỏ anh ta ra, tận dụng thời cơ điều khiển toàn bộ cán bộ cấp dưới. Cậu phải khống chế việc này, lấy tư cách Thành ủy cũng không sao cả.
Cậu chớ nên nhìn nhầm người! Thật sự người có khả năng mà cậu làm như không thấy, các cậu xem, anh ta lên liền điều chỉnh nhân sự, hoàn toàn là hồ đồ.
Nói đến đây, Vi Lý Quốc không ngừng ho khan, cảm giác rất đau đớn.
- Bí thư Vi, đừng tự làm khổ mình. Hiện tại việc nghỉ ngơi là quan trọng nhất, đừng nóng vội.
Y Thanh Liên ở bên cạnh vội vàng khuyên nhủ.
Buổi sáng ngày hôm sau, Diệp Phàm bắt đầu tuần tra hai huyện một thị của thành phố Đông Cống. Làm Chủ tịch thành phố, nắm giữ trực tiếp toàn bộ tư liệu bản thị trọng yếu. Bằng không, sẽ trở thành chỉ huy mù.
Diệp Phàm muốn xem tận mắt kinh tế và các chỉ tiêu luôn xếp hạng nhất của Dương Xuân.
Dương Xuân chẳng những các chỉ tiêu xếp vị trí đầu tiên, mà còn từng là khu vực hành chính của tỉnh.
Nghe Lam Tồn Quân nói nội thành Dương Xuân xây dựng và phát triển so với khu vực hành chính của Đông Cống còn nhanh hơn. Xây dựng được nhưng còn muốn phải tốt, thật ra có thể tham khảo một số kinh nghiệm của họ.
Từ khi chuyển trung tâm hành chính từ Dương Xuân đến Đông Cống tới nay, thì việc Đông Cống là thành phố trung tâm luôn luôn được nhân dân bàn luận đến.
Nếu nói lập quy hoạch xây dựng thành thị…, xét về phương diện phát triển kinh tế, nhân khẩu, Đông Cống không thể bằng Dương Xuân được.
Khiến cho Đông Cống chỉ có thể như khu Giang Viễn, Đông Châu.
Cái chính là Bí thư khu ủy đều vẫn nhìn chằm chằm vào vị trí ủy viên thường vụ Thành ủy.
Nhưng vì sức ảnh hưởng không bằng Dương Xuân, hơn nữa, lúc trước khu vực hành chính từ Dương Xuân chuyển đến Đông Cống nên xét về mặt tình cảm cũng phải chiếu cố một chút cho Dương Xuân. Cho nên, cuối cùng chỉ có thể để Bí thư Thành ủy Xuân Dương vào hội nghị thường vụ!