- Được, tất cả mọi người nghe thấy rồi có phải không?
Lão đại Diệp nói tới đây liếc mắt nhìn mọi người một cái, nói
- Nếu giải quyết không được, đến lúc đó, đừng trách Diệp Phàm tôi không báo trước. Làm gì có chỗ mát mẻ để anh đi chứ.
Sau khi Diệp lão đại một lần đốt đám lửa nhỏ, không còn ai dám làm khó chuyện gì nữa. Mấy người Trương Minh Sâm, Tôn Đạo Phong đương nhiên có chút buồn bực. Vốn ban đầu tính toán tốt lắm, không ngờ vì Tằng Tuấn Tài nhát gan, bị Diệp Phàm đùa giỡn uy phong.
Buổi tối
- Bí thư Phạm, anh không biết, hôm nay Tằng Tuấn Tài đúng là đã đánh mất thể diện lớn, ha ha ha
Ở chỗ ở của Phạm Viễn, Ngô Sinh Phát Phó chủ tịch thành phố ngồi trên sô pha cười nghiêng ngả.
- Mất thể diện lớn, như thế nào lại mất mặt.
Phạm Viễn quét mắt nhìn Ngô Sinh Phát một cái, hừ nói.
- Tằng Tuấn Tài chắc là theo chỉ thị Trương Minh Sâm, muốn trong lần đầu tiên Diệp Phàm chủ trì cuộc họp bộ máy quản lý thành phố thử một chút. Ai ngờ đồng chí lão Tằng tự lấy đá đập vào chân mình, làm chính mình bị thương.
Phó Chủ tịch thành phố Ngô đem trò khôi hài buổi sáng tả lại một lần nữa.
- Chủ!
Phạm Viễn hừ lạnh một tiếng, liếc mắt nhìn mấy người một cái, nói
- Diệp Phàm là chủ tịch thành phố, Tằng Tuấn chỉ là Phó Chủ tịch thành phố. Trước kia ỷ vào Trương Minh Sâm mới được phân công quản lý khối công nghiệp.
Chủ tịch thành phố một chút quyền lực cũng không có còn gọi là Chủ tịch thành phố sao. Chẳng biết nghĩ gì đến đại cục cả, sắp tết rồi, sao có thể làm loạn them nữa, nên ổn định một chút mới tốt.
- Tôi nghĩ có chút kỳ quái, Trương Minh Sâm sao lại cùng Biệt Đạo Phong đánh Diệp Phàm?
Tổng thư ký Thành ủy đồng chí Trường Cao Hoa bộ dáng vẻ mặt nghi hoặc,nói
- Cùng tấn công có ích sao? Muốn ép người xuống giếng, phải tìm được điểm tựa tốt mới được. Tằng Tuấn Tài ngu ngốc không tìm điểm tựa tốt, tự mình rước họa cho mình. Cái này gọi là nhảy vào cạm bẫy của chính mình. Tôi muốn xem xem cậu ta có giải quyết được chuyện nhà máy dệt Thuận Hoa hay không. Đến lúc đó thực làm không được, không cần Diệp Phàm ra tay, Phạm Viễn tôi sẽ cho cậu ta phải ăn không khí.
Vẻ mặt Phạm Viễn uy nghiêm, hừ nói.
- Chi bằng giúp đỡ Diệp Phàm một phen, loại bỏ triệt để Tằng Tuấn Tài. Như vậy, bên Ủy ban nhân dân thành phố chắc chắn lơi lỏng
Cái loại quyền chủ tịch thành phố mất cơ hội như Trương Minh Sâm chắc chắn cơ hội sẽ chẳng quay lại nữaTrương Minh Sâm lúc này sẽ vô cùng tức giận.
Diệp Phàm phải tìm người ngoài viện trợ. Mà chúng ta chính là người viện trợ tốt nhất của hắn. Đến lúc đó chỉ cần Diệp Phàm đồng ý cúi đầu, chúng ta dụ hắn qua đây.
Ha ha, Bí thư Phạm Viễn Hải Đông này sẽ không còn tiếng nói mạnh bạo nào nữa. Diệp Phàm có mạnh đi chẳng nữa cũng chẳng thể nào qua được số người của Trương Minh Sâm.
Dù sao cũng là người bên ngoài, rất trẻ tuổi, không có căn cơ
Cao Hoa nói ra chủ ý ôi thiu
- Ý tưởng hay lắm, tuy nhiên muốn loại bỏ Tằng Tuấn Tài là không thể. Tôi có thể khẳng định, Tằng Tuấn Tài đã bị Diệp Phàm chỉnh đốn như vậy, về sau chắc chắn sợ hãi. Chắc hẳn về sau họp bộ máy thành phố tên này sẽ không lên tiếng. Còn Trương Minh Sâm cũng dần dần mâu thuẫn với tên này. Đến lúc đó Tằng Tuấn Tài không đường nào để đi tất sẽ cúi đầu trướcDiệp Phàm. Các cậu đừng thấy Diệp Phàm trẻ tuổi mà coi thường. Người này, tôi dám nói, tuyệt đối không đơn giản. Trương Minh Sâm làm chuyện tốt, tặng đi Tằng Tuấn Tài. Cái này gọi là gì?
Phạm Viễn quét mắt nhìn mọi người một cái, thản nhiên hừ nói
- Ăn trộm gà không được còn mất nắm gạo.
- Vậy tôi nên làm thế nào, Bí thư Phạm?
Phó chủ tịch Ngô thành phố cung kính xin chỉ thị, nói.
- Trước trợ giúp Diệp Phàm, giảm bớt quyền lực Trương Minh Sâm. Còn lại để sau hãy nói.
Phạm Viễn thản nhiên hừ nói.
- Một ntên ngu ngốc, đúng là bùn nhão không xây được tường. Trương Minh Sâm tôi đối với cậu ta không tệ, nếu không có tôi, cậu ta có thể được phân công quản lý công nghiệp, đúng là trò cười. Khối công nghiệp Hải Đông chúng ta là khối thịt to béo, không cần tôi phải nói. Đúng là ngu xuẩn, một chút sóng gió cũng không dậy nổi. Làm cho người ta nói là đớn hèn, vô dụng ngu ngốc! Ngu ngốc!
Trương Minh Sâm giận dữ,cái bàn bị ông ta đập rung rung lên.
- Lúc trước tôi đã nói qua, không thể sử dụng Tằng Tuấn Tài, người này chỉ là loại cỏ đầu tường, không trọng dụng nổi. Hiện tại thật trớ trêu, khối công nghiệp bị cậu ta nắm giữ. Nếu Diệp Phàm không điều chỉnh, chúng ta vẫn bị bóp cổ mất rồi, chẳng làm gì được.
Biệt Đạo Phong nói tới đây có vẻ âu sầu lo lắng, liếc mắt nhìn Trương Minh Sâm một cái lại nói thêm
- Công nghiệp Hải Đông chúng ta khá tốt, vứt bỏ một khối này nghĩa là chúng ta có thể lặng lẽ rút chân rút tay. Đến lúc đó, có một số việc sẽ làm không được tốt.
- Rút chân, rút chân cái gì mà tút chân. Không trọng dụng được Tằng Tuấn Tài, chúng ta lấy lại công tác quản lý đã phân công cho cậu ta.
Trương Minh Sâm liếc mắt ngắm Biệt Đạo Phong một cái hừ nói.
- Lấy như thế nào? Điều chỉnh phân công công tác là quyền của Chủ tịch thành phố. Chỉ cần Diệp Phàm một ngày không nói gì, chúng ta muốn động đến Tằng Tuấn Tài cũng khó. Hơn nữa, như vậy sẽ náo loạn, Tằng Tuấn Tài có thể ngã sang bên Diệp Phàm hay không cũng khó biết.
Đạo Phong liếc mắt nhìn Trương Minh Sâm một cái, nói.
- Đúng là quyền của Chủ tịch thành phố, tuy nhiên, ông không phát hiện, dưới tình huống đặc thù, bộ máy Đảng ủy có quyền phủ quyết quyết định của Chủ tịch thành phố. Chúng ta là trung tâm của Đảng ủy, đến lúc đó chúng ta đưa Tằng Tuấn Tài ra bộ máy Đảng ủy nhà nước thảo luận. Nếu Diệp Phàm vẫn kiên quyết, chúng ta lấy hình thức tập thể hình thành nghị quyết báo cáo lên thành ủy. Tằng Tuấn Tài không thích hợp phân công quản lý khối công nghiệp phải thay đổi người. Chủ tịch thành phố bao che đương nhiên không được rồi.
Trương Minh Sâm thản nhiên hừ nói.
- Biên pháp này cũng hay, tuy nhiên, có chút khó khăn.
Biệt Đạo Phong gật gật đầu
- Không khó khăn, chuyện này Trương Minh Sâm tôi thừa khả năng làm, nói như vậy là có ý gì. Lão Biệt, lúc ông hoàn thành việc khó có phải có cảm giác thích thú đặc biệt không?
Trương Minh Sâm thản nhiên cười nói, người này, bản thân có vẻ hơi kiêu ngạo
- Đó là đương nhiên, tuy nhiên, cần uốn nắn Tằng Tuấn Tài kia một chút. Bằng không, mỗi người đều như thế, vòng tròn chúng ta sợ sẽ tan vỡ.
Biệt Đạo Phong lạnh giọng hừ nói.
- Hay là cho lão Tằng một cơ hội nữa, xem biểu hiện của lão ấy sau đó. Nếu vẫn đớn hèn như thế chúng ta kiên quyết ra tay.
Phó Chủ tịch thành phố Đinh Nghĩa Minh đứng một bên do dự một chút nói.
- Vô dụng, lòng người một khi thay đổi rất khó quay trở lại. Hơn nữa, chúng ta cũng không cần người như vậy.
Biệt Đạo Phong lắc lắc đầu nói
- Người như thế để lại dùng làm gì.
Trương Minh Sâm đột nhiên mười phần khí phách, Đinh Nghĩa Minh hạ miệng không nói nữa. Tuy nói Đinh Nghĩa Minh quan hệ với Tằng Tuấn Tài cũng không tệ lắm, tuy nhiên, trong vòng tròn liên quan tới lợi ích Đinh Nghĩa Minh vẫn phục tùng đại cục. Dù sao, việc này liên quan tới lợi ích của chính mình
Buổi sáng ngày hôm sau, Diệp Phàm đi thẳng tới thị xã Thanh Ngưu thành phố Hải Đông.
Kinh tế Thanh Ngưu và các chỉ tiêu chỉ xếp vị trí thứ hai sau khu An Lầu trong toàn thành phố.
Hơn nữa, dân số đông, được coi là một thị xã lớn. Trước kia Ủy ban nhân dân thành phố Hải Đông đặt tại thị xã Thanh Ngưu, sau này mới chuyển đến thành phố Hải Đông.
- Hữu Hòa, xếp hạng chỉ tiêu Hải Đông chúng ta khu An Lầu đứng thứ nhất, Thanh Ngưu vị trí thứ hai.
Còn khu Nguyệt Hồ mới ở vị trí thứ tư. Có việc này tôi có chút không hiểu, tại sao đồng chí Dương Bản Thủy Bí thư của khu Nguyệt Hồ được là Ủy viên thường vụ thành ủy.
Còn hai đồng chí Bí thư của khu An Lầu và Thanh Ngưu Ngô Đương Lâm và Trịnh Bình thì lại không phải là Ủy viên thường vụ thành ủy?
Ngồi trong xe, Diệp Phàm thuận miệng hỏi người ngồi cùng là chủ nhiệm Vu Hữu Hòa
- Việc này tôi cũng không rõ lắm. Dù sao, tôi cũng không phải là Ủy viên thường vụ thành ủy, loại việc này không phải cán bộ cấp bậc như tôi có thể biết được. Tuy nhiên, nghe nói trước kia Bí thư An Lầu là do ủy viên thường vụ Thành ủy đảm nhiệm. Vài năm gần đây đổi thành khu Nguyệt Hồ. Rốt cục sao lại thế này, có lẽ là Thành ủy có suy tính riêng.
Vu Hữu Hòa có chút băn khoăn, có chút lấp liếm che dấu, nói
Tuy nhiên, Diệp Phàm vừa nghe vậy, đại khái cũng hiểu thêm một ít. Chắc hẳn, Nguyệt Hồ chính là do đồng chí Phạm Viễn đẩy lên. An Lầu do Trịnh Bình quản lý, quan hệ chắc hẳn không hợp phách với Phạm Viễn.
Cho nên, Trịnh Bình sau khi lên không chen được vào vị trí ủy viên thường vụ Thành ủy. Người này chắc chắn trong lòng không hiểu tâm tư của Phạm Viễn.
Nhưng thật ra có thể xem xét tranh thủ một chút. Khu An Lầu là khu hành chính tốt nhất Hải Đông. Diệp lão đại cân nhắc như vậy, quyết định trước tiên lấy cho được khu An Lầu. Còn khu Thanh Ngưu xem chừng một chút nói sau
- Hữu Hòa, nghe nói tổng tài chính thu vào của Thanh Ngưu đứng thứ hai toàn thành phố. Xem ra Thanh Ngưu những năm gần đây phát triển không tồi
Diệp Phàm thản nhiên cười nói, liếc mắt nhìn Vu Hữu Hòa một cái,nói
- Anh nói cho tôi biết tình hình cụ thể của Thanh Ngưu đi, nếu hiểu biết trước một chút sẽ tốt hơn. Nhưng tôi không muốn nghe những con số danh nghĩa, tôi muốn nghe anh nói đến tình hình thực tế có liên quan tới Thanh Ngưu mà anh nghe được.
Đêm qua Diệp Phàm tăng ca thêm giờ xem các ghi chép về những huyện thị bên dưới. Đương nhiên, tài liệu này đó đều là Vu Hữu Hòa sửa sang lại. Diệp Phàm biết rằng, có vài tài liệu chỉ là con số bên ngoài. Tình hình thực tế không lạc quan như vậy. Hơn nữa, một thành phố lớn như vậy, sao có thể làm rõ trong một đêm được.
- Vâng, tổng tài chính thu vào của Thanh Ngưu tuy nói xếp thứ hai toàn thành phố. Nhưng Thanh Ngưu phát triển cũng không tốt lắm?
Vậy mà, Vu Hữu Hòa nghe xong còn lắc lắc đầu. Nguồn truyện: Truyện FULL
- Phát triển không được tốt lắm, vậy bọn họ dựa vào cái gì để thu vào mới có thể chống đỡ được cả khối tài chính? Tiền đó dù sao cũng phải có nguồn gốc chứ, có phải không?
Diệp Phàm hỏi
- Thanh Ngưu đặc biệt giàu có về mỏ, khoáng sản. Tuy nhiên, khai thác quặng kiểu này chính là làm hỏng địa cầu. Các công ty xí nghiệp lớn chỉ lo kiếm tiền, họ chẳng bao giờ để ý đến vấn đề bảo vệ môi trường.
Vẻ mặt Vu Hữu Hòa suy nghĩ, nói
- Anh nói Thanh Ngưu phá hoại môi trường để thu nhập tài chính?
Diệp Phàm hừ giọng nói, nghĩ tới lời Bí thư Phí, việc này, xem ra, còn tương đối khó giải quyết
- Chủ tịch thành phố, nói thật với anh, vấn đề môi trường Thanh Ngưu đã tới mức báo động. Có một số chỗ, nói ra hơi khó nghe, phải nhìn tận mắt mới thấy ghê người.
Vu Hữu Hòa thở dài.
- Đó là toàn bộ tình hình thị trấn?
Diệp Phàm hỏi, trong lòng có chút trầm lặng.
- Vâng, có một số địa phương khai thác quặng điện cuồng. Bọn họ không kiêng nể gì, tùy ý phá hỏng rừng núi ruộng đồng.
Hơn nữa, phá hủy ruộng đất nông dân, bồi thường quá ít. Nếu nhóm nông dân có ý kiến, bọn họ đương nhiên dùng quyền ngăn cản.
Hơn nữa, nào là đe dọa, bắt cóc, giết người đều xảy ra ở Thanh Ngưu. Tình hình trị an ở địa phương cũng hết sức gay go.
Có những thương nhân vùng khác nhắc đến Thanh Ngưu, nói thậtvừa nghe thấy đã biến sắc. Còn dám đến Thanh Ngưu đầu tư sao? Thương nhân bọn họ tinh mắt lắm.
Vu Hữu Hòa nói
- Cục công an bất tài sao?
Diệp Phàm có chút nổi giận, lạnh lùng hừ nói