- Thôi vậy, uống rượu đi.
Diệp Phàm khoát tay cáo, cầm chén rượu cùng mấy anh em uống.
Ngày mười lăm tháng tám, nghi thức vào trụ sở mới của Đảng ủy Ủy ban nhân dân khu Hồng Liên.
Chủ tịch quận Trương Lăng Nguyên đặc biệt vui vẻ. Chỉ bắt tay các đại biểu của các khu lân cận và các cơ quan tỉnh thành đến tham gia nghi thức.
Tám giờ, Diệp Phàm đến nơi, thấy mọi việc đều chuẩn bị sẵn sàng. Hắn không có việc gì làm, dưới sự dẫn dắt của Tuy nhiên thư ký quận ủy Phạm Đông Bằng cũng vui vẻ đi thăm trụ sở làm việc mới.
- Bí thư Diệp, ngồi xuống, thử chiếc ghế tựa mới chắc chắn thoải mái.
Phạm Đông Bằng tươi cười nói.
- Vậy thử chút xem sao.
Diệp Phàm cũng có hứng thú thử ngồi xồng, xoay một vòng, khen:
- Không tồi, rất thoải mái. Đông Bằng, làm phiền cậu.
- Không sao, vì lãnh đạo phục vụ đặc biệt là phục vụ Bí thư Diệp là việc tôi phải làm.
Nói đến đây Phạm Đông Bằng còn nói thêm:
- Bí thư Diệp, anh xem xe, văn phòng này cần bố trí lại hay là thay đổi gì tôi sẽ cho nhân viên làm tốt.
- Rất tốt rồi, không cần sửa lại nữa.
Diệp Phàm khẽ cười nói, thầm nghĩ "tôi cũng không biết có thể ngồi bao lâu, lập tức sẽ đi, còn sửa cái con khỉ" không cần phải làm chuyện không phải làm.
-Đông Bằng, tôi không ở đây một thời gian, cậu làm việc vất vả.
Diệp Phàm thản nhiên cười nói.
- Không vất vả, tôi vừa nói, cố gắng vì Bí thư Diệp, tôi mệt chết cũng tình nguyện.
Đông Bằng nịnh nọt lộ liễu.
- Đông Bằng thời gian tôi không ở đây, mọi việc ở quận đều tốt chứ?
Diệp Phàm giật mình nhìnn Đông Bằng một cái thuận miệng nói.
Bời vì mấy ngày hôm trước nghe Vệ Sơ Tịnh báo cáo xong, hình như nói Chủ tịch quận Trương Lăng Nguyên có chút vi phạm quy định về giao khoán. Phạm Đông Bằng là Trưởng ban thư ký của Quận ủy, đại quản gia của quận ủy, việc này hẳn phải rất rõ.
- Bí thư Diệp, có một số việc tôi không biết có nên nói không.
Phạm Đông Bằng đột nghiêm nhiêm túc nói.
- Nói đi.
Diệp Phàm gật gật đầu.
- Anh xem đi.
Phạm Đông Bằng đi ra phía cửa, kiểm tra thấy đã khóa mới quay lại đối diện Diệp Phàm lấy từ trong cặp ra một tập tài liệu.
Xem ra Phạm Đông Bằng là người rất cẩn thận. Y nhìn Diệp Phàm một cái, còn nói thêm:
- Bí thư Diệp, tôi cũng không phải người thích nhiều chuyện, Tuy nhiên. Việc này nếu không báo cáo với anh, tôi sợ sẽ xảy ra chuyên liên lụy đến anh. Hơn nữa, xây dựng khu Hồng Liên đã đến giai đoạn trung tâm. Chúng ta không thể vì một chú mà phá hủy cả việc xây dựng phát triển khu Hồng Liên.
Diệp Phàm cầm tài liệu, cẩn thận quay người một chút, thấy cũng là tài liệu về việc Trương Lăng Nguyên vi phạm quy định. Diệp Phàm trầm mặt hỏi:
- Tài liệu này là thật sao?
- Chắc chắn là thật, cô gái đó là Hồng Liên, từ dưới điều lên phòng tài chính quận. Cũng không biết thế nào, trước đó không lâu, Chủ tịch quận Trương đến phòng tài chính quận kiểm tra công tác, không ngờ cô lọt vào mắt.
Thường xuyên qua lại, hai người sau độ chục ngày đã thành nhân tình. Bởi vì lúc đó Chủ tịch quận Trương bảo tôi đi thay cô giao vài lần tiền, cho nên, tôi rất rõ.
Chủ tịch quận Trương vốn đang là người xem là chính trực, vì một người phụ nữ, không ngờ lấy hơn sáu mươi triệu cho em trai của Hồng Liên bắt đầu sự nghiệm. Nghe nói toàn bộ khoản tiền này đầu tư vào một nhà máy.
Thời gian đó anh lại không ở đây, Chủ tịch quận Trương một tay che trời, chúng tôi không có căn cứ chính xác. Vả lại, việc này chúng tôi cũng không tiện tìm hiểm. Cho nên, chờ anh trở vể quyết định.
Hơn nữa, tài liệu này tuy nói đều sao chép nhưng đều là sao chép y nguyên.
Thêm vào đó, được giữ bí mật, tôi cố gắng lắm mới lấy được.
Trước đó nghe nói Bí thư Diệp hỗ trợ Ủy ban Kỷ luật chấp hành nhiệm vụ bí mật, chúng tôi gọi điện thoại cũng không liên lạc được. Việc này, tôi cũng không nói được với người khác.
Phạm Đông Bằng nói.
- To gan lớn mật nhỉ, vì một người phụ nữ, có đáng không?
Diệp Phàm đập một đấm lên bàn.
Văn phòng cũng rung lên. Nhìn Phạm Đông Bằng một cái nói:
- Tôi biết rồi, cái này để tôi cầm.
- Tôi đi trước, ra kia chờ anh, nghi thức bắt đầu rồi.
Phạm Đông Bằng nói.
- Cậu đi đi. Việc này đừng lộ ra, tôi sẽ xử lý, đừng ảnh hưởng đến buổi lễ.
Diệp Phàm nói, Phạm Đông Bằng vừa đi, phòng Diệp Phàm vang lên ba tiếng nổ, tất nhiên là chén trà bị Diệp Phàm trút giận, hắn mắng:
- Đồ khốn khiếp.
Không lâu Vệ Sơ Tịnh bị Diệp Phàm gọi vào văn phòng. Xem qua tài liệu, Vệ Sơ Tịnh nói:
- Tôi cũng nghe nói qua, bảo người theo dõi việc này. Tuy nhiên vẫn không lấy được chứng cứ. Xem ra, đồng chí Lăng Nguyên thật sự là có việc này. Vì một cuộc tình mà làm như vậy, ôi, không đáng…
- Một cuộc tình sẽ hủy cả khu Hồng Liên chúng ta.
Diệp Phàm lạnh lùng nói.
- Hay là nhanh chóng báo cáo việc này cho Bí thư Đoàn, tìm đồng chí Lăng Nguyên nói chuyện. Đem toàn bộ tiền tham ô về.
Vệ Sơ Tịnh nói.
- Sau khi kết thúc buổi lễ hãy báo cáo. Không để tinh thần Lăng Nguyên bị ảnh hưởng làm hỏng nghi thức. Hôm nay y là diễn viên chính.
Diệp Phàm nói.
Đúng giờ, khách khứa đến rồi, Đoàn Hải Thiên cùng các đồng chí ở Thành ủy Thủy Châu cũng đến. Chu Sâm Mộc cũng cùng các đồng chí ở Ủy ban nhân dân đến. Ở tỉnh cũng có khách đến. Các nhân vật số một, số hai của các khu huyện đến được đều đến. Nhân viên có mặt cũng gần đầy đủ hết.
Đầu tiên là Trưởng ban thư ký quận ủy Phạm Đông Bằng chào mừng các vị đại biểu. Sau đó Trương Lăng Nguyên hắng giọng bước bình thản lên lễ đài, đầu tiên nhìn mọi người một cái, nói:
- Thưa các vị lãnh đạo, các vị khách quý, các đồng chí khu Hồng Liên…
Vừa mới nói đến đây, từ ngoài đi vào vài người. Những người này đều là những cô gái mặc quân phục kiểm sát xinh đẹp, vẻ mặt nghiêm túc, có thể nói như giọt mực. Người đi đầu xem ra đã 50 tuổi hơn, mặt rỗ khó ưa.
Diệp Phàm thấy người này có chút dị dạng, hình như là đế phá án. Tuy nhiên Diệp Phàm nhìn lướt qua, không biết một ai. Đối với khách không mời mà đến này, cũng làm cho ít nhiều náo động.
Phần lớn các đồng chí đều đến đây tham dự lễ mừng nhà mới của quận ủy và Ủy ban nhân dân quận.
Lúc này, viện trưởng viện kiểm sát khu Hồng Liên Tằng Chí Đắc bước lên trước. Từ xa đã lên tiêng chào người mặt rỗ:
- Kiểm sát trưởng Mâu cũng bớt thời giờ đến đây, thật sự là khách ít đến, ha ha. Nguồn truyện: Truyện FULL
- Phó kiểm sát trưởng Mâu là người này sao?
Diệp Phàm hỏi Lô Vĩ ngồi cách đó không xa.
- Lão già này là Phó kiểm sát trưởng viện kiểm sát tỉnh Mâu Kinh Sinh. Ông ta cũng là khách đại ca mời dến?
Lô Vĩ chạy đến nói nhỏ vào tai Diệp Phàm. Y nhìn Mâu Kinh Sinh một cái hừ nói:
- Cũng quá tự đại, đến muộn còn khoe khoang như thế, mẹ ôi!
- Ha ha, thôi vậy.
Diệp Phàm thản nhiên cười nói, còn tưởng là khách do Trương Lăng Nguyên mời đến. Cũng không để ý.
- Đồng chí Tằng Chí Đắc, chúng tôi hôm nay xuống đây bắt người.
Vẻ mặt Mâu Sinh Kinh vẻ mặt nghiêm túc hừ nói. Hơn nữa, giọng không nhỏ, các đồng chí ngồi quanh đều nghe được. Chính Trương Lăng Nguyên vẻ mặt cũng hơi sửng sốt dừng nói. Việc này Diệp Phàm nghi ngờ lão già này cố ý.
- Bắt người, là ai?
Tằng Chí Đắc hơi ngạc nhiên, kinh ngạc hỏi.
- Chính là y.
Mâu Kinh Sinh vẻ mặt nghiêm túc chỉ vào Trương Lăng Nguyên trên lễ đài hừ nói.
Trương Lăng Nguyên vừa nghe thấy, mặt tái đi. Tuy nhiên, trong nháy mắt khôi phục bình tĩnh.
Vì tai Diệp Phàm rất thính, cho nên nghe thấy hết. Thầm thở dài một tiếng, xem ra là chuyện Trương Lăng Nguyên bị người ta chọc vào rồi.
Hơn nữa, nhìn tư thế của Mâu Kinh Sinh, chính là muốn bắt người trước mặt mọi người, làm khu Hồng Liên xấu mặt thôi. Chẳng lẽ hướng về phía hắn. Diệp Phàm suy nghĩ nhanh vài giây.
Hắn đi vào phòng vệ sinh, vội cầm điện thoại gọi cho Hạ Hải Vĩ. Nói qua chuyện của Trương Lăng Nguyên.
- Không xong rồi, chắc chắn có người đâm Trương Lăng Nguyên.Theo như cậu nói thì Mâu Kinh Sinh khoe khoang muốn bắt người, rõ ràng là muốn đánh Đảng ủy và chính quyền khu Hồng Liên.
Bằng không, vì sao chậm không bắt sớm không bắt, đến này hôm nay tổ chức buổi lễ mới bắt. Người ta tối kỵ làm như vậy.
Bình thường muốn bắt người cũng đợi khi tan họp xong mới bí mật nói với các cậu rồi đưa người đi. Việc này, nếu chưa thông báo cho cậu, xem chừng đến cả Bí thư Đoàn cũng chưa biết gì.
Hạ Hải Vĩ nói.
- Chắc chắn chưa nói với Bí thư Đoàn, nếu nói chắc chắn bí thư sẽ nói với tôi trước. Cũng không xuất hiện trong ngày hôm nay như thế. Hơnnữa, tôi nghi ngờ đao này là đâm đến tôi. Hôm nay đánh vào thể diện của khu Hồng Liên chính là đánh vào thể diện của tôi. Nếu nói người này tức giận với một số đồng chỉ ở quận, hẳn là không dám nhằm vào toàn bộ khu Hồng Liên.
Diệp Phàm nói.
- Tôi lập tức đưa người xuống đó.
Hạ Hải Vĩ nói, nghĩ một còn nói thêm:
- Lập tức bảo người khống chế Vu Hồng Liên, bí mật mang đi. Bọn họ không tìm thấy người, án này còn có thể kéo dài, kéo dài thêm chúng ta sẽ có cách.
- Việc này tôi sẽ cho Trần Quân làm.
Diệp Phàm nói xong lập tức gọi điện thoại cho Trần Quân, bảo hắn đưa Vu Hồng Liên đi.
- Các anh tìm Chủ tịch quận Trương?
Tằng Chí Đắc hỏi.
- Đồng chí Tằng Chí Đắc, hôm nay tôi đưa đến đây chính là các đồng chí ở cục Chống tham nhũng của Viện kiểm sát.
Mâu Kinh Sinh vẻ mặt kiêu ngạo nói.
- Việc này, có phải là nên nói với Bí thư Diệp? Bí thư Đoạn cũng đã ở đây.
Tằng Chí Đắc có chút khó coi, nói.
- Bọn họ chúng tôi tất nhiên sẽ thông báo. Tằng Chí Đắc hi vọng anh hỗ trợ chúng tôi đưa đồng chí Trương Lăng Nguyên đi.
Mâu Kinh Sinh vừa nói ra câu này, thiếu chút nữa Tằng Chí Đắc hắt hơi.
Người này hối hận muốn chết, sao lúc nãy lại ân cần chào hỏi, giờ gặp phiền toái thế này.
Nếu chính y hỗ trợ viện kiểm sát tỉnh bắt Trương Lăng Nguyên, thì y sau này còn có thể lăn lộn ở khu Hồng Liên sao.
Chắc Diệp Phàm sẽ rút da mình. Nếu không hỗ trợ vậy trực tiếp đắc tội với Phó kiểm sát trưởng Mâu, việc này càng nghiêm trọng.
Phải biết rằng, Mâu Kinh Sinh là Phó viện trưởng thường trực viện kiểm sát tỉnh. Người đứng thứ hai trong viện. Nếu để y ghi hận trong lòng, sau muốn tiến lên cũng khó.
- Lô Vĩ, ngăn Mâu Kinh Sinh.
Diệp Phàm hừ nói.